Mẹ của Lư Cảnh Hàng nhập viện vào ngày mồng một, đó là ngày mà Lư Cảnh Hàng không liên lạc với Văn Lạc.
Rạng sáng mồng một, trời còn nhá nhem tối, Lư Cảnh Hàng mơ màng tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng động trong phòng bố mẹ, rời giường sang phòng hỏi, mới biết mẹ bị đau chân đến nỗi ngủ không được.
Lư Cảnh Hàng cõng mẹ chạy đến khoa cấp cứu, sau nhiều lần kiểm tra, bác sĩ đã gọi Lư Cảnh Hàng đến văn phòng, trao đổi nghiêm túc với anh về tình hình hiện tại.
“Mặc dù chúng ta vẫn cần đợi kết quả sinh thiết*, nhưng về cơ bản có thể chắc chắn rằng, ung thư hạch bạch huyết đã di căn đến tuỷ xương.”
[*] Sinh thiết là thủ thuật y tế xét nghiệm với độ chính xác cao giúp chẩn đoán hầu hết các bệnh ung thư.
“Có lẽ trước đây đã có dấu hiệu đau nhức, nhưng có thể không chú ý đến.”
“Tình hình không lạc quan.”
“Người nhà phải chuẩn bị tâm lý.”
Bác sĩ không nói bất kỳ thuật ngữ chuyên môn nào, chỉ một vài từ ngữ đơn giản đã khiến trái tim của Lư Cảnh Hàng rơi xuống đáy cốc.
Trong hai ngày qua, Lư Cảnh Hàng và bố Lư chạy ngược chạy xuôi chăm nom cho mẹ trong bệnh viện, mời nhân viên điều dưỡng, thực hiện trị liệu và tìm thêm các thông tin trên mạng internet, hầu như anh không chợp mắt trong đêm mồng một, đến đêm mồng hai thật sự không gượng được nữa, chưa tới 9 giờ đã ngủ thiếp đi.
Nhưng dù không trò chuyện với Văn Lạc suốt hai ngày rối ren, anh vẫn không quên đặt đồng hồ báo thức để chúc Văn Lạc sinh nhật vui vẻ.
Vừa đến thời gian thăm bệnh vào ngày mồng ba, Văn Lạc tức tốc chạy đến bệnh viện nơi mẹ Lư đang ở.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại tối hôm qua, Văn Lạc không ngừng sốt ruột, muốn đi gặp Lư Cảnh Hàng càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, các bệnh viện ở Bắc Kinh được kiểm soát chặt chẽ, người ngoài không được vào khu nội trú trước giờ thăm khám.
Cũng không thể đi thẳng tới, rồi khiến Lư Cảnh Hàng bỏ mẹ lại một mình mà ra ngoài gặp y.
Văn Lạc đành kiên nhẫn đợi tới chiều, mua thêm giỏ trái cây rồi đến bệnh viện.
Tình trạng của Lư Cảnh Hàng tốt hơn y tưởng, tuy vẻ mặt mệt mỏi nhưng tâm trạng cũng không quá sa sút, có lẽ do mẹ anh bị bệnh đã lâu, gia đình cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, mặc dù có đau buồn, nhưng vẫn có thể bình tĩnh nén lại trong lòng, không lộ ra quá nhiều sự khác thường trên mặt.
Thoạt nhìn mẹ Lư vẫn còn khá ổn, bà dựa nửa người vào đầu giường bệnh, ôn hoà cười với Văn Lạc.
“Đây là Văn Lạc, ở cách vách con, nấu ăn rất ngon.” Lư Cảnh Hàng vừa cất món quà thăm bệnh của Văn Lạc vừa giới thiệu y với bố mẹ.
“Tiểu Văn, ngồi ở đây đi.” Bố Lư đặt chiếc ghế bên cạnh giường, mẹ Lư vẫy tay với Văn Lạc.
“Đứa nhỏ này thật đẹp.” Mẹ Lư khen, khách sáo nói: “Cảnh Hàng nhà dì da mặt rất dày, thường xuyên ăn ké ở chỗ con, gây phiền phức cho con rồi.”
“Dì đừng khách sáo, không phiền phức đâu.” Văn Lạc cười nói.
“Mẹ à.” Lư Cảnh Hàng không vui, “Vừa gặp mặt đã khen em ấy, da mặt con dày như vậy mà bao năm qua vẫn không nghe được mẹ khen một câu con đẹp trai.”
Mẹ Lư trừng mắt nhìn anh: “Thằng nhóc như con làm sao đẹp bằng người ta được hả.”
Vài câu trò chuyện, vài lần cười nói làm cho bầu không khí trong phòng bệnh dễ chịu hơn rất nhiều.
“Dì cảm thấy thế nào?” Văn Lạc hỏi thăm.
“Không sao, ban ngày cũng không đau lắm, có thể là do tác dụng của thuốc.”
Mẹ Lư chỉ vào mấy cái chai lớn treo bên giường.
“Căn bệnh của dì chính là thế này, trước đây khi được chẩn đoán, bác sĩ nói rằng có thể kéo dài nhiều nhất là hai hoặc ba năm, hiện tại đã kéo tới 5 năm, xem như mỗi ngày sống là một lần được lãi.”
“Mẹ thấy đó, điều này có nghĩa là gì?” Lư Cảnh Hàng cười nói, “Điều này có nghĩa là Thượng đế không muốn chấp nhận mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, cứ yên tâm trị bệnh cho tốt, sau này chúng ta còn có rất nhiều thời gian.”
“Được rồi, bỏ cái mặt lừa gạt xấu xí của con ra đi, mẹ nghe nhiều đến nỗi muốn chai cả lỗ tai.”
Ngoài miệng mẹ Lư ghét bỏ Lư Cảnh Hàng dữ lắm, nhưng khoé mắt đuôi mày vẫn chứa ý cười hiền hoà.
“Con đừng dùng chiêu dỗ ngọt như vậy đối phó với mẹ nữa, khi nào mới có thể dỗ ngọt một nàng dâu cho mẹ đây?”
Lư Cảnh Hàng ngẩn ra, vừa cười trừ vừa vô thức quay sang nhìn Văn Lạc. Mẹ Lư cũng không định nói thêm về vấn đề hôn nhân và tình yêu của Lư Cảnh Hàng vào lúc này, thay vào đó bà hỏi Văn Lạc: “Tiểu Văn có bạn gái chưa?”
“Con không có.” Văn Lạc bình tĩnh trả lời.
“Con bằng tuổi với Cảnh Hàng sao?”
“Con kém hơn anh ấy một tuổi.”
“Như vậy cũng không còn nhỏ. Các con còn trẻ, nên không lo lắng sốt ruột.” Mẹ Lư khẽ thở dài, “Đến tuổi của dì rồi con sẽ hiểu, thời gian... không đợi ai cả.”
Nói chuyện một lúc, Văn Lạc chào tạm biệt. Lư Cảnh Hàng tiễn Văn Lạc ra ngoài, nụ cười trên mặt anh nhạt đi nhiều ngay khi bước ra khỏi phòng bệnh.
Hai người đã nói chuyện điện thoại vào đêm qua, Văn Lạc biết rằng tình hình của mẹ Lư không được khả quan như Lư Cảnh Hàng đã thể hiện ở bên ngoài.
Đang trong dịp Tết, khoa nội trú không có nhiều người ra vào, Văn Lạc và Lư Cảnh Hàng chậm rãi đi bên cạnh nhau, y buông cánh tay xuống, khẽ nắm lấy bàn tay của Lư Cảnh Hàng.
Lư Cảnh Hàng cười cười nhìn y, nhân lúc xung quanh không có người, anh trở tay nắm lại bàn tay y.
“Không sao.” Lư Cảnh Hành nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Văn Lạc, anh trấn an y, “Bệnh của mẹ anh vốn rất nguy hiểm, kết quả xấu nhất cũng đã tính đến rồi, có thể sống sót lần này hay không còn tùy thuộc vào ý trời.”
“Ừm.” Văn Lạc gật đầu, lại siết chặt bàn tay của Lư Cảnh Hàng hơn.
Nhưng mối quan tâm của Lư Cảnh Hàng không chỉ là bệnh tình của mẹ anh.
Tình trạng của mẹ trở nên chuyển xấu vào lúc này, cuối cùng anh vẫn không thể thẳng thắn nói chuyện của anh và Văn Lạc với bố mẹ như đã định.
Không thể nói, mẹ đang nằm trên giường bệnh, thời điểm này không thích hợp.
Nhưng thời điểm tiếp theo, lại không biết là khi nào.
Cũng có thể không bao giờ có 'tiếp theo' nữa.
Lư Cảnh Hàng không thể nghĩ về vấn đề này, mỗi lần nghĩ đến lại cảm thấy mọi thứ đều vô vọng, cho dù đó là bệnh của mẹ anh hay là mối quan hệ của anh và Văn Lạc.
Anh chỉ có thể ép mình chỉ nhìn ở hiện tại, ít nhất bây giờ mẹ anh vẫn ở đó, và Văn Lạc vẫn ở đó.
“Ba mẹ em... vẫn không giữ em lại, đúng không.” Đi dạo một vòng, Lư Cảnh Hàng hỏi.
Văn Lạc giật mình, không biết nên trả lời như thế nào. Sau khi biết chuyện của mẹ Lư, trong lòng y vô cùng lo lắng cho Lư Cảnh Hàng, mặc dù y đã từng nghĩ, chỉ cần chạy tới như thế này, có lẽ lời nói dối sẽ lộ tẩy, và y cũng không thể lấp liếm cho qua chuyện.
“Ừm...” Y mơ hồ trả lời.
“Anh cũng nghĩ vậy.” Lư Cảnh Hàng khẽ xoa mu bàn tay của Văn Lạc, trong lòng đau nhói.
Thật ra, khi vừa cúp điện thoại vào đêm giao thừa, Lư Cảnh Hàng đã cảm thấy giọng điệu của Văn Lạc và câu nói 'em nhớ anh' có điều gì đó rất kỳ lạ. Vốn muốn gọi lại cho Văn Lạc vào ngày hôm sau, nhưng mẹ xảy ra chuyện, cuộc gọi không thể thực hiện.
Văn Lạc nghe anh nói chuyện vào tối hôm qua, liền nói muốn đến bệnh viện gặp anh, cả câu nói đều lộ ra cảm giác y hiện tại đang ở Bắc Kinh.
Lư Cảnh Hàng cũng không phải là người chậm hiểu, suy nghĩ một chút đã đoán ra được.
Ngày đó không muốn gọi video, bởi vì y không ở nhà.
Không muốn anh biết, bởi vì sợ anh lo lắng.
Nói nhớ anh, là vì một mình một cõi... cảm thấy cô đơn.
“Xin lỗi em.” Trong lúc chờ thang máy, Lư Cảnh Hàng bỗng nhiên nói.
“Hửm?” Văn Lạc quay đầu nhìn anh.
“Vốn dĩ anh đã nghĩ hết rồi, sẽ dẫn em đi chơi, ăn đồ ngon, tổ chức sinh nhật cho em. Nhưng bây giờ... có lẽ anh không thể ra ngoài chơi với em được.” Lư Cảnh Hàng nhìn vào mắt Văn Lạc, nghiêm túc nói.
“Không sao, là người lớn hết rồi, sinh nhật như thế nào cũng không quan trọng.” Văn Lạc không để ý đến mấy chuyện đó, y đã thật sự mãn nguyện vì lời chúc sinh nhật của anh vào 0 giờ đêm qua.
“Hay là... bây giờ chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm mừng sinh nhật đi.” Lư Cảnh Hàng suy nghĩ một chút rồi đề nghị.
“Bây giờ...?” Văn Lạc nhướng mày.
Thang máy lên tới, hai người tạm thời ngừng nói chuyện, cùng nhau đi vào thang máy.
“Thật sự không cần thiết ăn sinh nhật, anh chăm sóc mẹ mới là điều quan trọng nhất.” Văn Lạc vừa nói với anh vừa nhìn vào bảng hiển thị số tầng đang từ từ giảm xuống.
“Không sao, mẹ anh sẽ ngủ trưa, lúc này ước chừng phải ngủ một giấc, có bố anh và người điều dưỡng trông chừng, anh ra ngoài một chút cũng không sao.” Lư Cảnh Hàng lấy điện thoại ra, “Để anh nói cho bố biết.”
“Thật sự không cần đâu, Cảnh Hàng.” Văn Lạc vội vàng đè tay anh lại, “Mẹ anh đang bệnh, em tới đây thăm bệnh còn bắt cóc anh đi, không thích hợp.”
Lư Cảnh Hàng nhìn y, khoé miệng cong lên, lại nắm lấy bàn tay của Văn Lạc vuốt ve hồi lâu.
“Em đã bắt cóc anh từ rất lâu trước kia rồi.”
Anh dùng chất giọng trầm thấp để nói với y, âm cuối cùng còn mang theo một chút khàn khàn.
“Chúng ta không cần đi xa, tìm một chỗ gần đây thôi. Anh muốn tổ chức sinh nhật cho em.”
Cách bệnh viện vài trăm mét có một quán cà phê, khá nhỏ và được trang trí theo phong cách lãng mạn. Hai người đi vào tìm một góc yên tĩnh rồi ngồi xuống, Lư Cảnh Hàng gọi hai ly đồ uống, lại gọi thêm cho Văn Lạc một chiếc bánh dâu tây hình tròn.
Trong quán cà phê có một số chân nến nhỏ để trang trí, Lư Cảnh Hàng cố ý yêu cầu người phục vụ lấy một cây nến mới rồi thắp cho Văn Lạc.
“28?”
“Vâng, 28.”
“Xong rồi, em cầu nguyện đi.” Lư Cảnh Hàng đẩy cây nến nhỏ đến trước mặt Văn Lạc.
“... Không được đâu. Điều ước mà em cầu nguyện chưa bao giờ thành hiện thực.” Văn Lạc cười nói.
Y từng hy vọng sẽ làm tốt công việc mà y thích, từng hy vọng sẽ bên nhau trọn đời với Phương Tử Dương, và từng hy vọng có thể nhận được sự thông cảm của bố mẹ.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, cho dù những nguyện vọng thế này không thành sự thật, cũng còn tốt hơn tình cảnh hiện tại.
Nếu không hy vọng, thì sẽ không thất vọng.
“Em ước đi.” Nhưng Lư Cảnh Hàng rất háo hức, “Năm nay, có anh cùng ước với em, anh rất may mắn, với ngôi sao may mắn là anh chiếu cho em, nguyện vọng của em nhất định sẽ thành hiện thực.”
Văn Lạc mỉm cười: “Ngôi sao may mắn này muốn chiếu cho em thế nào đây? Anh cũng không biết em muốn ước gì mà.”
“Vậy thì dễ thôi, anh sẽ ước rằng, mọi nguyện vọng của em đều thành sự thật, thế là được rồi.”
Văn Lạc nhìn sâu vào đôi mắt anh, ánh nến phản chiếu trong đôi mắt ấy, ấm áp và tươi sáng, giống như mặt trời nhỏ.
Cũng giống như chính anh.
“Được.” Văn Lạc gật đầu.
Mặc dù ở nơi công cộng, hai người đàn ông trưởng thành cầu nguyện trước một chiếc bánh dâu nhỏ, cảnh tượng này có hơi xấu hổ, nhưng Văn Lạc vẫn nhắm mắt, đan chặt đôi tay để dưới cằm.
Tôi hy vọng người này và tôi có thể ở bên nhau thật hạnh phúc, và hy vọng rằng lần này hy vọng sẽ không biến thành thất vọng.