Một Góc Thành Thị Của Chúng Ta

Chương 36: Chương 36: Xa cách




Mẹ Lư ra đi sau một tuần. Trong suốt thời gian này, bà vẫn chưa một lần tỉnh táo như ngày hôm ấy.

Cuộc nói chuyện hôm đó đã trở thành di ngôn của mẹ.

Trên băng ghế trong bệnh viện, hai bố con ngồi cạnh nhau, một lúc lâu, bố Lư mới thở dài.

“Cuối cùng, xem như... bà ấy cũng có một bữa cơm giao thừa trọn vẹn.”

Lư Cảnh Hàng ngồi bên cạnh bố, chống khuỷu tay lên đầu gối, hai mắt đỏ bừng, trầm mặc không nói. Bố Lư nhẹ nhàng vỗ lưng Lư Cảnh Hàng, yên lặng xoa dịu cảm xúc của anh.

“Thật ra mẹ con sợ nhất là đau.” Sau một hồi im lặng, bố Lư lại nói: “Tới bên kia rồi, bà ấy sẽ không đau nữa.”

Cổ họng của Lư Cảnh Hàng nghèn nghẹt, thật lâu sau mới khẽ 'ừm'.

Anh thở dài, cố gắng bình tĩnh, đứng thẳng dậy.

“Bố...”

Khi Lư Cảnh Hàng lên tiếng, mới chợt nhận ra giọng nói của mình khàn đến độ không thể phát âm rõ chữ. Anh hắng giọng hai lần, tiếp tục nói.

“Bố về nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày này chăm sóc mẹ rất mệt, đừng khiến mình cũng bệnh theo. Những thủ tục còn lại, để con làm.”

Bố Lư gật đầu, không phản đối, vỗ vai anh một lần nữa rồi về nhà.

Bố đi rồi, Lư Cảnh Hàng vẫn ngồi trên băng ghế không nhúc nhích. Cầm điện thoại trong tay, anh miết ngón tay dọc theo màn hình tối đen, miết tới miết lui.

Anh muốn gặp Văn Lạc, anh muốn được Văn Lạc an ủi.

Bố đã lớn tuổi, bố cũng đau lòng, trước mặt bố, anh cần phải mạnh mẽ, cần phải là trụ cột vững chắc.

Nhưng anh không thể mạnh mẽ lên được, cảm xúc của anh giống như mất đi những đoạn dây leo bám chặt, chúng nó xoắn xuýt không có chỗ dựa, yếu ớt nằm liệt trên mặt đất.

Mỗi dây leo đều đang rên rỉ, nói rằng chúng nó cần Văn Lạc.

Nhưng mẹ vừa ra đi, lời tiếc nuối và mong đợi của mẹ vẫn còn văng vẳng bên tai, và cái vuốt ve ấm áp của bàn tay mẹ vẫn còn nguyên lành xúc cảm bên gò má trái.

Anh phải đối mặt với Văn Lạc như thế nào, và phải đối mặt với mẹ mình ra sao.

Lư Cảnh Hàng cầm lấy di động, hồi lâu sau vẫn không mở WeChat, có lẽ vì sự đồng điệu giữa hai trái tim, điện thoại đột nhiên sáng lên, Văn Lạc gửi tin nhắn cho anh trước.

『 Lạc: Cảnh Hàng, mẹ anh thế nào rồi? 』

Lư Cảnh Hàng nhìn khung thoại trò chuyện quen thuộc, nhìn chữ 'Lạc' quen thuộc, hàng ngàn hàng vạn dây leo trong lòng đột nhiên kích động, cho dù làm thế nào cũng không thể bắt chúng yên lặng.

Anh cúi đầu, áp trán vào điện thoại lặng im một lúc lâu, cuối cùng mở khung soạn thảo và gõ hai dòng chữ.

『 Lư Cảnh Hàng: Mẹ anh đi rồi, vừa mới đi. 』

『 Lư Cảnh Hàng: Anh có thể gặp em được không? 』

Văn Lạc nhanh chóng trả lời.

『 Lạc: Chờ em. 』

Trên hành lang thỉnh thoảng có người qua lại, Lư Cảnh Hàng nhìn mặt đất, gần như không cảm nhận được thời gian trôi qua, trong tầm mắt chỉ có những đôi chân đi từ bên này đến bên kia, hoặc đi từ bên kia sang bên này.

Không biết đã trôi qua bao lâu, bỗng nghe thấy tiếng gọi 'Cảnh Hàng' ở xa xa. Anh men theo giọng nói nhìn sang, thấy được Văn Lạc đang chạy nhanh về phía anh từ góc hành lang.

Là Văn Lạc...

Văn Lạc.

Lúc này, cơ thể dường như đã vượt khỏi tầm kiểm soát của lý trí, Lư Cảnh Hàng đột ngột đứng phắt dậy, không còn quan tâm đến người tới người lui, cũng không quan tâm đến đám đông xung quanh, anh bước tới một bước, ôm chầm người đang chạy tới trước mặt vào lồng ngực, vùi đầu thật sâu vào vai y.

“Lạc...” Anh thấp giọng gọi tên y.

“Em đây.”

Sau một hồi sững sờ, Văn Lạc cũng đưa tay ra ôm lấy anh, bởi vì chạy quá nhanh, y vừa nói vừa thở hổn hển.

“Em ở đây, em ở đây.” Y thì thầm bên tai Lư Cảnh Hàng.

Lư Cảnh Hàng ôm Văn Lạc, vòng tay dần dần siết chặt, mớ dây leo tình cảm từ ngực lan đến cánh tay, chúng giãy giụa, gào thét muốn quấn chặt lấy cơ thể của Văn Lạc.

“Lạc... Lạc...”

Anh không biết bản thân đã gọi y bao nhiêu lần, anh chỉ biết rằng mỗi một lần anh gọi, Văn Lạc đều trả lời.

“Em đây, em đây, em đây.”

Văn Lạc vỗ về lưng anh, vuốt ve mái tóc anh, nhẹ nhàng lẫn chậm rãi.

Lư Cảnh Hàng cho phép chính mình đắm chìm trong hơi thở của Văn Lạc, nỗi cảm xúc như vũ bão cuối cùng cũng lắng xuống. Dây leo trên cánh tay của anh từng sợi rút ra, nhưng thay vào đó lại quấn lấy trái tim anh, càng ngày càng siết chặt, khiến anh cảm thấy nghẹt thở.

Mẹ anh vừa bị đẩy đi và vẫn còn đang ở trong một căn phòng nào đó của bệnh viện này, linh hồn của mẹ có thể đang vấn vương bên cạnh anh, làm sao anh có thể... làm sao có thể...

Trái tim Lư Cảnh Hàng run rẩy kịch liệt, anh buông xuống đôi tay đang ôm Văn Lạc.

“Anh khá hơn chưa?”

Văn Lạc hơi ngẩng đầu lên và nhìn vào khuôn mặt của Lư Cảnh Hàng. Khuôn mặt đó rõ ràng đã gầy hơn trước, trên cằm xuất hiện lún phún râu, cánh mũi và hốc mắt đều đỏ, khoé mắt còn hơi ẩm ướt.

Văn Lạc chưa bao giờ thấy anh thống khổ và mất tinh thần đến như vậy. Trái tim y đau nhói, y dùng hai tay ôm lấy gương mặt Lư Cảnh Hàng, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đã khô trên khóe mắt anh.

“Đừng đau lòng.” Giọng Văn Lạc vừa thấp lại vừa dịu dàng, “Em ở bên anh, nhé.”

Y thật tốt, y tốt đến như vậy.

Những sợi dây leo quấn lấy trái tim anh chợt thắt chặt, nỗi đau khiến người ta khó thở. Lư Cảnh Hàng nhắm mắt, cố gắng hết sức để thoát khỏi thứ xiềng xích vô hình đó, nhưng thứ đọng lại trước mắt anh lại là ánh mắt đầy tiếc nuối của mẹ trước lúc ra đi.

Anh muốn y, anh cần y, nhưng anh không thể thoát khỏi nút thắt trong lòng.

Văn Lạc vuốt ve khuôn mặt Lư Cảnh Hàng, nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh và nhẹ nhàng an ủi, nhưng trong lòng lại từ từ dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Cái ôm vừa rồi thân mật đến vậy, nhưng người trước mặt vừa ôm y, không hiểu vì sao lại giống như muôn trùng xa cách.

*

Sau khi đi cùng Lư Cảnh Hàng giải quyết tất cả các thủ tục, sắc trời đã tối đen.

“Anh đưa em về.” Ăn xong bữa cơm lót bụng, Lư Cảnh Hàng nói với Văn Lạc.

“Không cần đâu, anh về nghỉ ngơi sớm đi.” Văn Lạc nói.

Lư Cảnh Hàng gật đầu, không nói thêm về việc này.

“Có thể khoảng thời gian này anh ở với bố bên đây, mẹ anh vừa đi, anh cần ở cùng ông ấy nhiều hơn.”

“Ừm, nên như vậy. Khi nào anh về, nói với em nhé.”

Văn Lạc muốn nắm tay anh một lần nữa, nhưng lại không biết Lư Cảnh Hàng cố ý hay vô tình mà tránh thoát tay y.

Ở bên cạnh bố là chuyện phải làm, nhưng lý do Lư Cảnh Hàng không trở về Thuận Hưng không chỉ bởi vì bố.

Chẳng thể ngăn được niềm khát khao Văn Lạc, chẳng thể kiềm nén được cảm giác tội lỗi đối với mẹ. Chỉ một ngày như hôm nay thôi, anh đã không thể chịu nổi sự giằng xé trong nội tâm.

Nếu mẹ ở trên trời nhìn thấy anh và Văn Lạc thế này, chắc hẳn sẽ rơi nước mắt.

Trong lúc này... tốt hơn hết hãy khoan gặp em ấy.

Một tháng sau, Lư Cảnh Hàng vẫn không quay lại Thuận Hưng, cũng không gặp lại Văn Lạc, thậm chí còn gửi rất ít tin nhắn WeChat cho y.

Mẹ đi rồi, chắc anh ấy cần thời gian để bình phục tâm trạng.

Văn Lạc ngồi trước máy tính, vô thức nhìn ra cửa, nhớ tới dáng vẻ mệt mỏi của Lư Cảnh Hàng mỗi lần đi công tác về, còn nhớ sau khi dọn cơm, anh đều luôn miệng khen ngon, nhớ luôn cả cái cách anh ăn như sói đói chụp mồi.

Nhớ anh ấy.

Mặc dù y hiểu cho Lư Cảnh Hàng, nhưng lúc này thật sự là... rất cô đơn.

Thậm chí còn cô đơn hơn trước khi gặp được anh ấy.

『 Lạc: [Hình ảnh] 』

『 Lạc: Anh xem, hoa đào ở khu chúng ta đã nở. 』

Một lúc lâu sau, Lư Cảnh Hàng mới trả lời.

『 Lư Cảnh Hàng: Đẹp. 』

Ban đầu, Văn Lạc đã gõ một câu 'khi nào anh sẽ trở về Thuận Hưng', nhưng trước khi gửi đi đã kịp xoá hết.

Đừng thục giục anh ấy.

『 Lạc: Anh đang làm gì vậy? 』

Văn Lạc đổi một câu hỏi khác.

『 Lư Cảnh Hàng: Đi công tác, đang trên đường đến công ty khách hàng. 』

『 Lạc: À, từ nhà anh đến sân bay khá xa. 』

『 Lư Cảnh Hàng: Cũng được, dậy sớm hơn bình thường một chút thôi. 』

Văn Lạc cầm điện thoại, đặt ngón tay lên khung soạn tin nhắn, rồi lại rút ngón tay trở về.

Thật sự có rất nhiều điều muốn nói với anh, muốn nói rằng 'em nhớ anh', muốn hỏi rằng 'dạo này anh khoẻ không', muốn khoe rằng 'em đã học được một món ăn mới', và muốn hỏi rằng 'khi nào anh rảnh, hai ta gặp nhau được không'.

Nhưng cuối cùng chỉ gói gọn lại: 'Chăm sóc bố anh cho thật tốt, nếu cần gì thì cứ gọi em'.

Lư Cảnh Hàng ngồi trong taxi, khóa màn hình điện thoại, thở dài thườn thượt.

Thật ra, bố Lư không còn ở Bắc Kinh. Bác gái của anh cũng mất sớm, cách đây một tuần, bố anh đến Thiên Tân tìm bác cả, dự định hai anh em sống chung với nhau xem như có bạn đồng hành, không làm phiền đến con cái.

Nhưng anh vẫn ở trong nhà của bố mẹ, không chuyển về Thuận Hưng.

Anh sợ nhìn thấy Văn Lạc, anh sợ bản thân không kiềm chế được, anh sợ lại nhớ đến ánh mắt của mẹ.

'Chăm sóc bản thân thật tốt, đừng làm cho mẹ con lo lắng.'

Trước khi đi, bố Lư vỗ vai Lư Cảnh Hàng nói.

Câu nói bình thường này giống như một lời nguyền đối với anh, khiến anh khó có thể đến gần Văn Lạc, thậm chí nỗi tưởng niệm hàng đêm đều xen lẫn cảm giác tội lỗi không thể hóa giải.

Mình vẫn có thể ở bên em ấy sao...?

Hoa đào nở rồi lại tàn, ngoài hành lang vẫn không có tiếng bước chân quen thuộc.

Những dòng tin nhắn WeChat không mặn không nhạt, kể từ ngày mẹ Lư rời đi, giữa y và Lư Cảnh Hàng dường như ít đi một thứ gì đó, và thứ ít đi ấy đã không còn xuất hiện trở lại cho đến tận bây giờ.

Văn Lạc là một người nhạy cảm. Từng ngày dài trôi qua, mỗi thời mỗi khắc đều đang chứng minh nỗi băn khoăn của y, chỉ là trước đây y cố tình nhắm mắt bỏ qua.

Lư Cảnh Hàng đang kéo xa khoảng cách với y.

Văn Lạc siết chặt điện thoại trong tay, dựa lưng vào ghế máy tính, nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc rồi gửi tin nhắn WeChat cho Lư Cảnh Hàng.

『 Lạc: Cuối tuần này anh có sang em không? Em làm thịt kho tàu cho anh ăn. 』

Mãi một hồi sau, Lư Cảnh Hàng mới hồi âm.

『 Lư Cảnh Hàng: Cuối tuần này anh không về Bắc Kinh, lần sau đi, xin lỗi nhé. 』

Văn Lạc đọc tin nhắn, khóa điện thoại, tiếp tục ngả lưng ra ghế.

Y không hiểu 'vì sao', cũng không muốn đoán 'vì sao'.

Bất kể vì sao, kết quả chính là như vậy.

Lư Cảnh Hàng hối hận, anh không cần mối quan hệ của bọn họ.

Anh không cần y nữa.

Vào ngày sinh nhật hôm ấy, y vốn không nên cầu nguyện.

Văn Lạc tự chế giễu bản thân.

Rõ ràng trong người mang theo lời nguyền 'điều ước sinh nhật không bao giờ trở thành hiện thực'.

Thế mà còn đâm đầu đi cầu nguyện điều mà bản thân ước ao nhất.

Nhìn xem, lời nguyền ứng nghiệm một lần nữa kìa.

Quên đi thôi.

Văn Lạc đặt điện thoại xuống, lấy hai tay che mặt, xoa thật mạnh mấy lần.

Không cần biết lý do, nếu anh ấy bận, vậy đừng làm phiền anh ấy.

Vốn dĩ bản thân mang trong mình cái mệnh chẳng ai cần, chẳng ai tha thiết.

Văn Lạc khẽ thở dài, ngồi thẳng trở lại.

Máy tính đã lâu không hoạt động, màn hình tự động tối đen, một cái bóng mơ hồ của y được phản chiếu trong sắc đen tĩnh mịch.

Được rồi, cứ vậy thôi. Văn Lạc cầm con chuột máy tính, lắc nhẹ.

Chấp nhận số phận, hiểu chuyện, rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.