CHƯƠNG 1. GIÁO CHỦ BÁO THÙ.
Giáo Chủ Ma Giáo đại nhân vô cùng gian nan lật thi thể đè lên người mình, dù xung quanh một người sống cũng không có nhưng Giáo Chủ đại nhân vẫn cố gắng giữ gìn khí chất của mình. Nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, trước mắt Giáo Chủ đại nhân từng trận trận biến thành màu đen, chân không ngừng run run, hơn nửa ngày mới chật vật vô cùng từ trong đống thi thể bò ra.
Xem ra những người đó đã đi hết rồi.
Trường bào mặc tử (đen tím) vốn phi thường đẹp đẽ hoa lệ trên người Giáo Chủ đại nhân bị cắt gần như là thành vải rách, đứng tại chỗ nhìn quanh bốn phía. Sau khi xác định không có nguy hiểm, Giáo Chủ lại giống như nghĩ tới chuyện gì cực khiến kẻ khác phẫn nộ, cắn chặt răng, một tay băng bó bụng của mình, nghiêng nghiêng ngả ngả lảo đảo đi thẳng về phía trước.
Máu tươi đang từ kẽ tay Giáo Chủ chảy ra.
Sống.
Giáo Chủ vô cùng gian nan cắn răng từng bước một tiến về phía trước.
Phải sống.
Phải sống, báo thù.
Giáo Chủ nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Hắn muốn những người phản bội hắn đều sống không bằng chết!
Răng nanh đã sớm cắn nát môi chảy ra máu, rõ ràng là bộ dáng chật vật vô cùng, nhưng dung mạo dị thường yêu nghiệt tà khí của Giáo Chủ đã tôn lên che đi cái này… diễm lệ vô cùng.
Những người phản bội hắn.
Một cái xác ước chừng năm sáu thước giật giật, rồi sau đó từ dưới xác chết nọ chậm rãi chui ra một người.
Bạch y trên mình sớm đã bị máu tươi nhuộm loang lổ, người nọ cảm nhận được ánh mắt tràn đầy hàn ý băng lãnh đến cực điểm của Giáo Chủ, ngẩng đầu, thấy rõ khuôn mặt nam nhân đang đứng trước mặt mình, trầm mặc một lát, khóe miệng kéo ra một nụ cười sáng lạn vô cùng.
“A, Ma Đầu, lại gặp nhau rồi.”
Nam nhân bạch y nói.
Nghênh đón hắn là Giáo Chủ hợp lại một chút khí lực cuối cùng ném ra một mai ám khí.
…..
Tất cả mọi chuyện bắt đầu vào quyết định mấy ngày trước của Giáo Chủ.
Xuống núi, chiến một trận với chính phái đại quân.
Chính tà đối lập đã sớm không phải là chuyện một hai ngày, Giáo Chủ từ sau khi đi lên vị trí Giáo Chủ cùng với vị Minh Chủ chính phái kia thì đã thành tử địch. Hai người dù chưa từng thấy mặt nhau, nhưng ngoài sáng đến trong tối đấu nhiều năm như vậy, kỳ phùng địch thủ, nói không có loại tình cảm tỉnh tinh tương tích chi tình (người thông minh luyến tiếc lẫn nhau) là giả, đợi sau khi đại quân chính phái vây quanh Ma Giáo, ý nghĩ đầu tiên Giáo Chủ nghĩ đến thế nhưng không phải sợ hãi, mà là khát cầu và hưng phấn đối với máu tươi và tàn sát từ trong xương cốt bốc lên.
Rốt cục có thể gặp đối thủ nhiều năm với mình một lần.
Mà tiểu tình nhi theo Giáo Chủ chừng bảy tám năm từ đầu bên kia đi tới, như bình thường nũng nịu dựa vào lòng Giáo Chủ.
Giáo Chủ đại nhân nắm trong tay kiếm của mình, một tay ôm tiểu tình nhi, nhắm mắt lại, bên môi mang theo nụ cười dị thường hưng phấn.
Rốt cục có thể cùng túc địch (kẻ địch lâu năm) nhất quyết cao thấp rồi.
Giáo Chủ rất rõ ràng chênh lệch mạnh yếu giữa hai kẻ chính tà, mà đối với hắn ai thắng ai thua thậm chí một chút hứng thú cũng không có. Hắn chỉ muốn đánh một trận với tên Minh Chủ kỳ tài bất thế xuất trong truyền thuyết chính phái kia, giống như võ si luôn muốn đi tìm một người có thể thắng mình, đứng trên cao vị bất bại lâu lắm, Giáo Chủ cảm thấy rất tịch mịch, nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn hi vọng có một, chí ít có một người, có thể bất phân thắng bại với hắn, hoặc là… thắng được hắn.
Vì thế Giáo Chủ vung tay lên, đem đại sự chính tà giao chiến giao cho tiểu tình nhi của mình.
Tiểu tình nhi của Giáo Chủ không phải là kẻ dễ bắt nạt gì.
Chỉ có thời gian bảy tám năm, từ môt thị tòng thấp hèn không chút nào thu hút bên cạnh Giáo Chủ, biến thành Phó Sứ dưới một người trên vạn người trong Ma giáo.
Giáo Chủ cũng biết tiểu tình nhi tâm cơ sâu, nhưng dù tâm cơ sâu thế nào, cũng chẳng qua là một con cẩu hắn nuôi, hắn có thể cho nó quyền, khi không muốn, lúc nào cũng có thể thu hồi tất cả lại.
Thế nhưng Giáo Chủ vẫn sơ sót.
Trong giao chiến chính tà, Giáo Chủ rốt cục như được mong nguyện giao thủ với Minh Chủ. Lúc hai người đánh đến khó phân thắng bại, tiểu tình nhi của Giáo Chủ dụng trá đột nhiên đâm Giáo Chủ một đao.
Khi đó Giáo Chủ mới phát hiện, con cẩu mình nuôi, không biết là khi nào thì bắt đầu biến thành con bạch nhãn lang (vong ân bội nghĩa) nhe răng nanh.