“Em giúp chàng xem vết thương một chút.” Thấy sắc mặt tái nhợt của chàng, Lam Hạo Nguyệt ráng nuốt tiếng khóc.
“Không cần…” Trì Thanh Ngọc muốn đưa tay ngăn, thế nhưng nàng đã cởi
vạt áo chàng, kéo xuống qua vai rồi. Chỉ thấy ở chỗ trái tim có một dấu
tay mờ mờ đang từ từ biến xanh, Lam Hạo Nguyệt đưa tay đặt nhẹ lên thì
chàng lại như bị cái gì đó đâm vào, run rẩy kịch liệt.
Lồng
ngực nàng nặng trĩu, mặc lại quần áo cho chàng, cúi đầu nói: “Em đi tìm
người cứu chàng.” Dứt lời, lại muốn cõng chàng đi. Trì Thanh Ngọc khẽ
nghiêng người tránh đi, nói: “Em về Đường môn đi.”
“Không về được, đã đi quá con đường kia rồi. Em mang chàng đến Nga Mi.” Lam Hạo Nguyệt mất mát nói.
Chàng giãy dụa, gắng gượng ngồi dậy, dựa vào tảng đá, “Không được, em nghe tôi nói, tự em nghĩ cách trở về Đường môn đi…”
“Trì Thanh Ngọc, chàng biết rõ em sẽ không bỏ mặc chàng mà!” Nàng nghẹn ngào, nhìn thẳng vào chàng.
“Vì sao cứ nhất định phải chết chung với nhau?!” Giọng chàng khàn đặc,
đau đớn nói, “Nếu lại bị đuổi theo, tôi và em đều không thể trốn thoát!”
Mắt Lam Hạo Nguyệt ầng ậc nước, môi nở nụ cười bi thương, “Vậy thì em cũng phải ở bên chàng…”
***
Lam Hạo Nguyệt khăng khăng không chịu rời đi một mình, mà nơi gần chỗ
này nhất, có hi vọng cho hai người tạm lánh nhất là Nga Mi. Nàng nhận ra chàng đã chịu nội thương không nhẹ, vì thế không dám kéo dài thời gian
hơn nữa.
Một tiếng hí dài, ngựa trắng lại bắt đầu lên đường, chạy thẳng như bay tới Nga Mi.
Hai người bọn họ từ từ rời xa, mà lúc này, trên núi Thanh Thành đã rất
rối loạn. Tối qua Trương Tòng Thái không tìm thấy cha mình, đến khi trời hừng sáng mới dựa theo lời Trác Vũ Hiền nói, tìm được động sau núi.
Bốn phía trong hang động kia trống hoác, mọi người tốn thời gian rất
lâu mới tìm ra Trương Hạc Đình. Ông ta ngã vào một góc trong hang đá,
tay phải giơ lên, mặt xanh mét, tựa như trong thời khắc cuối cùng đó còn muốn giãy dụa bò lên trước. Hai đầu gối Trương Tòng Thái mềm nhũn, quỳ
sụp một tiếng trước cha mình, cúi đầu chống xuống đất, mãi một lúc sau
vẫn không nói nên lời. Mọi người sửng sốt chia nhau tìm kiếm xung quanh, thế nhưng ngoại trừ một cây đuốc đã cháy hết thì không còn thấy bất kì
vật khả nghi nào nữa.
Đường Ký Dao đang an ủi chồng mình, lại
nghe Trác Vũ Hiền trầm giọng nói: “Tòng Thái, đêm qua ta thấy Trì Thanh
Ngọc và Lam Hạo Nguyệt chạy từ trong động ra ngoài, vội vàng đuổi theo,
không ngờ cha con cũng có ở bên trong…”
Đường Ký Dao run người, lúc này, đám đệ tử của Trương Hạc Đình tức giận nói: “Nhất định là sư
phụ phát hiện ra hai người nên bị bọn họ liên thủ hại chết!”
“Bây giờ vẫn chưa tìm được em họ tôi, sao có thể kết luận như vậy?!”
Đường Ký Dao cả giận, “Tôi không tin em ấy là người như vậy!”
“Chị dâu, chị đừng quá bảo vệ Lam Hạo Nguyệt như vậy. Lúc bái đường mà
cô ta còn bỏ trốn được thì còn cái gì mà không thể làm chứ?” Trong đám
đông, hoặc có kẻ tỏ ra khinh thường, kẻ lại thờ ơ không quan tâm, cũng
có người lén đưa mắt nhìn vẻ mặt của Lệ Tinh Xuyên một chút.
Lệ Tinh Xuyên vẫn luôn trầm mặc không nói, y đã cởi bỏ bộ hỉ phục lúc bái
đường, một đêm dài không được nghỉ ngơi, khuôn mặt cũng tiều tụy hẳn.
Lúc này có đệ tử canh giữ dưới núi vội vàng chạy đến, báo tin tức Lam
Hạo Nguyệt và Trì Thanh Ngọc đã trốn xuống núi cho Trác Vũ Hiền. Nhất
thời mọi người càng thêm kinh ngạc, Trác Vũ Hiền trầm giọng trách mắng:
“Chuyện này đã được bố trí từ sớm, vì sao lại để bọn chúng chạy thoát?!”
“Chuyện này…” Gã đệ tử kia chần chừ nói, “Bọn họ lao xuống từ trên núi, vốn có hai huynh đệ đang tìm kiếm trên đó, nhưng đều đã bị hại…”
“Cái gì?” Trác Vũ Hiền cả kinh, sắc mặt càng ngưng trọng, vội vàng nói
với Hồng Thiên, “Con dẫn các sư huynh đệ canh gác Thanh Thành cho kĩ,
bây giờ thầy xuống núi đuổi theo truy hỏi hai đứa này!”
Trương Tòng Thái nghe đến đó, đột nhiên đứng dậy: “Chưởng môn, xin cho con đi cùng, con muốn hỏi rõ ràng chuyện này!”
“Tòng Thái, cha con bất hạnh qua đời, việc hậu sự này còn cần con lo
liệu…” Trác Vũ Hiền nhíu mày khuyên can, thế nhưng Trương Tòng Thái lại
dứt khoái nói: “Cha con chết quá kì lạ, sao con còn lòng dạ nào ở đây
chờ tin tức? Đợi sau khi bắt được hung thủ rồi, con sẽ xử lý mọi
chuyện.”
Đường Ký Dao ở bên cạnh cực kì sốt ruột, Trác Vũ Hiền
quét mắt nhìn mọi người, thấy tình hình đã như vậy rồi cũng không thể
ngăn cản quyết liệt được, đành nói: “Con đã một lòng báo thù cho cha như vậy thì hãy theo ta cùng xuống núi, thế nhưng gặp chuyện không được
phép lỗ mãng.”
Dứt lời, ông ta lại nhìn Lệ Tinh Xuyên. Lệ Tinh
Xuyên giương mắt, chầm rãi thưa: “Chưởng môn, chuyện này dù xảy ra trên
người vợ mới cưới của con nhưng cũng có quan hệ rất lớn với phái Thanh
Thành. Con muốn để mọi người đi trước, tốt nhất là việc lớn hóa nhỏ, dẫu sao thì chuyện xấu trong nhà cũng không nên truyền ra ngoài.”
“Con gặp chuyện không loạn, coi như cũng hiếm thấy.” Trác Vũ Hiền dứt
lời, phân phó đệ tử nâng thi thể của Trương Hạc Đình lên, sau đó nhanh
chân bỏ đi. Trương Tòng Thái theo sát ngay sau, khuôn mặt Đường Ký Dao
đầy ưu thương đuổi theo mấy bước, gọi tên anh ta.
Anh ta ngừng
chân, xoay người lại, Đường Ký Dao vội nói: “Nếu chàng có gặp Hạo Nguyệt thì trước tiên đừng động thủ, đưa nó về rồi nói! Con bé không thể giết
người đâu!”
Sắc mặt Trương Tòng Thái nặng nề, nhìn chị không
nói, mọi người từ từ đi xa dần, chỉ còn vợ chồng hai người. Đột nhiên
anh ta bước lên trước, thấp giọng nói: “Trước đó mấy ngày cha cứ bận bịu chuyện gì đó, tôi có hỏi qua những ông ấy không nói tỉ mỉ…”
“Chàng nói, cha vì chuyện này mà…” Đường Ký Dao kinh ngạc.
Trương Tòng Thái lắc đầu, nói: “Tôi chỉ biết là khoảng thời gian trước, ông ấy thường xuyên lén gặp Tinh Xuyên. Em yên tâm, tôi sẽ hỏi kĩ
chuyện này.” Dứt lời, dắt Đường Ký Dao bước nhanh ra khỏi hang động, sợ
lỡ thời cơ.
Vì chuyện xảy ra bất ngờ, trước khi rời đi Lệ Tinh
Xuyên phải đi mời các khách quan tới dự tiệc tạm xuống núi. Y cứ phải
xin lỗi mãi, khách khứa thấy phái Thanh Thành xảy ra sự cố, vốn có kẻ
muốn ở lại để giúp đỡ nhưng cũng có người thầm can ngăn, sợ chuốc họa
vào thân, vì thế đa số mọi người đều hậm hực mà về, rời khỏi cái đất thị phi này. Các đệ tử theo Trác Vũ Hiền đi gấp, trong phái Thanh Thành chỉ còn mỗi Đường Ký Dao và đám thủ vệ mà Hồng Thiên dẫn đầu. Trong một
đêm, phía sau núi vốn rực rỡ đèn hoa, tiếng nói cười náo nhiệt nhất thời yên lạnh vắng vẻ, trống hoắc.
Sau khi đám người quất roi thúc
ngựa xuống núi được nửa đường thì lại gặp đoàn người truy kích Lam Hạo
Nguyệt ban nãy. Những đệ tử bị thương thêm mắm dặm muối kể chuyện bị tập kích cho Trác Vũ Hiền khiến mặt ông ta tái xanh. “Vậy rốt cuộc Lam Hạo
Nguyệt và Trì Thanh Ngọc đi đâu rồi?!”
“Thưa Chưởng môn, lúc đó chúng con thấy cô ta mang Trì Thanh Ngọc chạy thẳng về hướng nam, hình như tới Nga Mi.”
“Nga Mi?!” Trác Vũ Hiền nhíu chặt lông mày, Lệ Tinh Xuyên nghiêng người nói, “Chưởng môn, con từng nghe Hạo Nguyệt có kể qua, lúc cha cô ấy còn sống có chút giao tình với chưởng môn Nga Mi.”
Trác Vũ Hiền
thấy chuyện ngoài ý muốn, ông ta vốn tưởng rằng Lam Hạo Nguyệt sẽ quay
về Thành Đô nên đã chuẩn bị đến Đường môn, ai ngờ đâu nàng lại chuyển
hướng tới Nga Mi. Lúc Trác Vũ Hiền đang suy nghĩ thì Trương Tòng Thái
xin ông ta hãy mau lên đường, tránh để sau khi Lam Hạo Nguyệt lên được
Nga Mi rồi lại lấy Liễu Ý sư thái làm bia đỡ đạn. Trác Vũ Hiền nghĩ tới
đó, không khỏi nhíu mày, dẫn đầu mọi người nhắm thẳng tới Nga Mi.
***
Trên còn đường từ Thanh Thành đến Nga Mi, không có giây phút nào mà Lam Hạo Nguyệt không giục ngựa đi nhanh. Thế nhưng từ khi xuống sườn núi
thì con ngựa kia đã mệt mỏi quá mức, cuối cùng không gắng gượng được
nữa, càng đi càng chậm, thở phì phò. Trì Thanh Ngọc không đành lòng, giữ dây cương, nhẹ giọng nói: “Nếu cứ vậy thì cũng không thể tới Nga Mi
nổi.”
Lam Hạo Nguyệt bất đắc dĩ chạy chậm lại, thế nhưng lúc
này đã vào giữa trưa, trên đường người tới người đi. Nàng và Trì Thanh
Ngọc cưỡi chung một con ngựa, nữ mặc áo quần lộng lẫy, vừa nhìn là biết
áo cô dâu, nam lại mặc đạo bài màu đen như mực, hai mắt nhắm nghiền,
trên đường đi ai cũng đưa mắt nhìn, rất chói mắt. Tựa như Trì Thanh Ngọc cảm giác được gì đó, không nói thêm nữa, nàng giục ngựa đi dưới những
bóng cây bên đường, cũng im lặng không lên tiếng.
Đi được chẳng bao xa thì thấy phía trước có con sông uốn quanh, Lam Hạo Nguyệt đưa
mắt nhìn qua một chút thấy có một con thuyền nhỏ đang neo lại bên bờ.
Nàng vội vàng giục ngựa tới, trên đầu thuyền có một người trung niên
đang đắp mũ rơm lên mặt nằm ngủ, vội hỏi: “Nhà đò, xin hỏi con sông này
có thông tới Nga Mi không?”
Người nọ tháo mũi rơm xuống, ngồi dậy nói: “Được chứ, cô nương muốn thuê thuyền à?”
Lam Hạo Nguyệt đang định trả lời thì Trì Thanh Ngọc ở sau thấp giọng
nói: “Có vẻ như chúng ta xuống núi thẳng một đường quá dễ dàng, em phải
cẩn thận.”
Nàng ngẩn ra, lập tức nói với người kia: “Không phải muốn ông đưa chúng tôi đi mà bây giờ tôi muốn mua con thuyền này của
ông.” Dứt lời, tháo cài tóc chim phượng trên đầu xuống đưa cho người đàn ông kia. Ông ta thấy cài tóc này bằng vàng lấp lánh, rất vui vẻ, lập
tức bò dậy lên bờ, cởi dây thừng nói: “Con thuyền này tốt lắm, bảo đảm
có thể đưa các người tới Nga Mi.”
Lam Hạo Nguyệt lên thuyền cẩn thận kiểm tra, thấy không có gì khác thường mới đỡ Trì Thanh Ngọc
xuống. “Chàng ngồi đi, em sẽ chèo thuyền.” Nàng ngồi xuống bên cạnh
chàng, nhỏ giọng nói một câu, sau đó cầm sào trúc.
Cây sào vừa đẩy ra, sóng nước xuân dập dờn, con thuyền nhỏ lướt qua trên mặt sông xanh, nhẹ nhàng đi về trước.
Trì Thanh Ngọc dựa vào bên cạnh mui thuyền, nghe tiếng nước chảy róc
rách, trong lòng không khỏi nhớ lại từng chút chuyện nhỏ xảy ra trước
đây, thế nhưng lại như cái mặt ngọc kia, rơi xuống đáy nước rồi nhanh
chóng chìm sâu. Vào lúc đó, lại nghe Lam Hạo Nguyệt thấp giọng hỏi: “Trì Thanh Ngọc, chàng để mặt ngọc ở đâu rồi?”
Chàng ngẩn ra, không biết trả lời thế nào, do dự một lát mới nói: “Ở Thanh Thành.”
“Em biết, ý em muốn hỏi, núi Thanh Thành lớn như vậy, chàng bảo em phải đi đâu mà tìm đây?” Nàng chống sào trúc nhìn sóng nước dập dền.
Trì Thanh Ngọc bình ổn nỗi lòng, nghiêng mặt đi, “Biết ở Thanh Thành là đủ rồi, vì sao phải đi tìm? Em không tìm thấy đâu.”
“Vậy là chàng cố tình đến để khiến em khó chịu ư?” Nàng quay đầu lại, nặng nề nói.
Chàng bị câu nói ấy làm cho nghẹn ứ không nói nên lời, hơn nữa nhịp tim đập lúc nhanh lúc chậm, cảm thấy buồn bực khó chịu. Thế nhưng không
muốn im lặng hơn, cố gắng lên tinh thần, nói, “Chính vì không muốn em
khó chịu nên mới không muốn gặp em, chẳng lẽ em không hiểu?”
“Không muốn gặp em, vậy thì đừng có tới Thanh Thành!” Hốc mắt Lam Hạo
Nguyệt đỏ ửng, hít một hơi thật sâu, quay mặt đi không nhìn chàng nữa,
“Đã để em gặp được còn nói những lời này, em không biết rốt cuộc chàng
có ý gì.”
Lúc nàng nói thế, trong lòng cứ thấp thỏm, vì thế
cũng thăm dò mấy phần, thế nhưng sau khi dứt lời thì chẳng nghe thấy
chàng trả lời, không kiềm được xoay người nhìn. Trì Thanh Ngọc đang ngồi dựa lưng, khuôn mặt đau đớn, tay nắm chặt vào mui thuyền.
“Chàng sao vậy?!” Nàng cuống quýt đi tới bên cạnh, đặt tay lên mạch chàng.
Mạch lúc thấp chậm, lúc lại nhanh dồn, còn nghiêm trọng hơn trước đây.
Lam Hạo Nguyệt thấy ban nãy chàng có thể nói chuyện với mình, cứ tưởng
chàng đang chậm rãi điều tức, nào ngờ thương thế chẳng tốt lên. Nàng
không khỏi hối hận khi ban nãy cố tình nói khích chàng, nắm tay Trì
Thanh Ngọc, ủ ũ nói: “Chàng khổ sở như vậy thì cũng không cần nói chuyện với em mà.”
Chàng lại gượng cười.
Ba năm qua, nàng luôn nhớ nhung nụ cười nhạt như mây khói lại ấm áp như nắng sớm mai này.
“Em cứ luôn khiến tôi phải khổ sở, từ trước đây, đến bây giờ…” Chàng
nói thật khẽ xong, lông mi hơi khép lại, thành một bóng mờ nhàn nhạt.
Như đã bị đánh trúng vào chỗ mềm mại nhất trong lòng, Lam Hạo Nguyệt
chỉ cảm thấy cả người đau nhói, bao nhiêu vờ vịt cố tình lúc trước nháy
mắt tan biến. “Thanh Ngọc…” Nàng dùng giọng nói rất thấp rất nhẹ gọi, từ từ dựa vào bên vai chàng.
Trì Thanh Ngọc có thể cảm nhận hơi
thở khẽ khàng của nàng đang quanh quẩn bên sườn mặt, búi tóc của nàng đã bung ra, tóc dài trút xuống ngực chàng như thác. Chàng cố gắng hết sức
để nâng tay lên, lướt qua cằm, lau giọt nước mắt sắp rơi xuống.
Chàng không nghe thấy tiếng nàng khóc.
–
Dòng nước uốn quanh, gió mát hây hảy, con thuyền nhỏ này xuôi dòng, lao nhanh như tên bắn. Lam Hạo Nguyệt đã cởi giá y, chỉ mặc lớp áo ngoài
màu hồng nhạt, lẳng lặng ngồi bên cạnh Trì Thanh Ngọc. Nhìn sườn mặt
chàng, nàng có rất nhiều rất nhiều điều muốn hỏi, cũng có rất nhiều rất
nhiều lời muốn nói, nhưng vì lo chàng đang mang thương tích trong người, chỉ đành nhịn xuống.
Hai bên bờ đào mận thơm nức, mùi hương
hợp lòng người, nhẹ nhàng bay vờn như cánh bướm trong gió, khẽ khàng đáp xuống mặt nước, lại xuôi về xa. Sắc trời dần tối, trong núi rừng có
tiếng sáo mục đồng du dương, chầm chậm vọng về.
Nàng ngắm bóng núi xa, hơi xuất thần một chút, nói: “Chờ qua đêm nay là đến rất gần Nga Mi rồi.”
Trì Thanh Ngọc vẫn rũ mi nói: “Tôi cùng em trốn khỏi Thanh Thành như vậy, chưa chắc chưởng môn sẽ nghe em giải thích.”
“Cho dù bà ấy không muốn nhận chúng ta thì cũng có thể trị liệu cho
chàng một chút chứ? Lúc cha em còn sống…” Nàng nói được một nửa thì
ngưng bặt. Trì Thanh Ngọc giật mình, gọi: “Hạo Nguyệt…”
Nàng
kinh ngạc ngẩn đầu lên. Từ khi gặp nhau tới giờ, đây là lần đầu tiên
chàng gọi nàng như vậy. Trì Thanh Ngọc buồn bã nói: “Tôi rất xin lỗi…
Tôi từng thề rằng phải tìm được Đoạt Mộng lâu, lại còn muốn trả thù cho
cha em, thế nhưng ba năm qua lại chẳng làm được chuyện gì.”
Trái tim Lam Hạo Nguyệt đau nhói, cúi đầu bảo: “Bà ngoại từng phái người trong giang hồ dò xét rất nhiều lần, thế nhưng từ sau lần đó, bọn chúng như thể đã hoàn toàn biến mất.”
Chàng hơi ngẩng đầu, dựa vào
bên mui thuyền, trầm mặc rất lâu, bỗng lại nói: “Nếu đến Nga Mi, Liễu Ý
sư thái không chịu thu nhận chúng ta, xin em nhất định phải tìm đường
khác để báo về cho Đường môn… Trên đời này, chỉ có bọn họ mới có thể bảo vệ em bình an.”
Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra nhìn chàng, tiếng gió rì rào lướt qua mặt nước, thổi bay quần áo của cả hai.
“Chàng không thể bảo vệ em sao?” Nàng thấp giọng hỏi.
“Tôi?…” Trì Thanh Ngọc như đang có tâm sự nặng nề trong lòng, xuất thần hồi lâu mới nói: “Em còn sẵn lòng tin tưởng tôi ư?”
Lam Hạo Nguyệt nghiêm túc đáp: “Em chưa bao giờ không tin tưởng chàng cả.”
Môi chàng hiện lên ý cười rất nhạt, nhưng từ góc Lam Hạo Nguyệt nhìn
qua, trong nụ cười của chàng như mang theo nỗi chua chát cay đắng vô
cùng tận.
“Tôi sẽ bảo vệ em, chỉ cần em có thể sống thật tốt.” Trì Thanh Ngọc thì thầm.
Tiếng sáo mục đồng dần tan biến giữa núi rừng, hoàng hôn từ từ vây kín, một màu mờ nhạt tùy ý vẽ loạn trên bức tranh đất trời. Có cánh thiên
nga trắng bay lướt qua trên sông khiến mặt nước gợn sóng, rồi sau đó
nhanh chóng phẳng lặng như gương.