Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 73: Chương 73: DẤU CHÂN CHỐN HOANG KẾ KHÓ TOÀN




Trời dần rạng, màn sương mờ. Lam Hạo Nguyệt vẫn chưa tỉnh hẳn, Trì Thanh Ngọc xuống giường mặc áo khoác vào. Trong nửa tỉnh nửa mê, nàng gọi thì chỉ nghe chàng bảo ‘Tôi đi bốc thuốc cho em’, sau đó mở cửa ra ngoài.

Cả người nàng nhức mỏi. Nằm ở trên giường lâu, đưa tay chạm vào mặt ngọc dưới cổ. Sợi tơ màu lam thẫm và vàng nhạt quấn vào nhau, có hình như chữ tâm, khiến càng có thể nhìn xuyên qua màu xanh lơ trong suốt kia. Nàng không biết vì sao Trì Thanh Ngọc lại để mặt ngọc cho mình, suy nghĩ hồi lâu rồi từ từ ngồi dậy, khoác áo đi tới cửa sổ. Hơi lạnh xuyên qua cửa sổ, Lam Hạo Nguyệt chờ rất lâu mà vẫn chưa thấy chàng trở về, không khỏi cảm thấy lo lắng.

Căn phòng này nhìn thẳng ra đường lớn, Lam Hạo Nguyệt muốn nhìn xem có bóng dáng chàng hay không, nhưng vì sợ gió lạnh bên ngoài, chỉ dám mở nửa cánh cửa. Trên đường người đến người đi, rất náo nhiệt. Nàng dựa vào khung cửa rồi nhìn ra xa, thế mà vẫn chẳng thấy Trì Thanh Ngọc trở về, thất vọng định đóng cửa sổ lại. Thế nhưng bỗng đưa mắt nhìn thấy ở dưới con hẻm kia, có một người đang nhìn về phía này.

Người nọ dựa mình vào tường, ấy nhưng Lam Hạo Nguyệt chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra đó là cậu sư đệ Thụ An. Nàng giật mình, nghĩ tới chuyện cứ cảm thấy có người giữ một khoảng cách không xa đi theo mình, chẳng lẽ lại là cậu ta?

Lam Hạo Nguyệt vội vàng nhìn xung quanh, sợ cha mình cũng đuổi tới đây, thế nhưng trên đường đông đúc nhốn nháo, nàng chẳng tìm được bóng dáng Lam Bách Thần đâu. Không kịp nghĩ nữa, Lam Hạo Nguyệt vội vàng đóng cửa sổ. Trong khoảng khắc vừa đóng cửa sổ kia, ở giữa biển người, hình như có một bóng mặc áo đen quen thuộc lướt qua.

Nàng ngơ ngẩn trở về bên giường. Vẫn còn nhớ rõ hôm đó, cha đã nói như chém đinh chặt sắt rằng không bao giờ muốn nàng trở về Yên Hà cốc nữa. Thế nhưng bây giờ đệ tử của Yên Hà cốc lại tìm đến đây, nàng chỉ sợ cha thay đổi ý định muốn cưỡng chế đưa nàng về. Phút chốc, lòng nóng như lửa đốt.

Đang lúc đứng ngồi không yên thì nghe thấy tiếng động quen thuộc truyền từ ngoài cửa phòng tới. Nàng bất kể sự yếu ớt của mình, chạy vội tới cửa, vừa mở cửa phòng ra thì lập tức kéo Trì Thanh Ngọc bước vào.

Chàng không khỏi ngẩn người, sau đó sốt ruột nói: “Sao em không nằm nghỉ?”

“Em không sao rồi.” Lam Hạo Nguyệt cố nở nụ cười, sau đó vội vàng đóng cửa phòng lại. Trì Thanh Ngọc sờ mạch nàng, nhíu mày nói: “Em đừng cậy mạnh. Tôi đã giao thuốc cho tiểu nhị, cậu ta nấu xong sẽ bưng lên.” Trì Thanh Ngọc kéo tay nàng, tìm được mép giường rồi đè nàng ngồi xuống. Lam Hạo Nguyệt dựa người vào chàng, thế nhưng mắt cứ đau đáu nhìn cánh cửa sổ đã khép chặt kia.

***

Cả ngày hôm đó, Lam Hạo Nguyệt nhất định không chịu để Trì Thanh Ngọc ra ngoài. Chàng chỉ cho rằng do bệnh nên nàng trở nên mẫn cảm thôi, chẳng nghi ngờ gì. Gần đến chiều tà, nàng bảo muốn hít tở không khí nên mới hé cửa sổ một chút, lặng lẽ nhìn ra ngoài thì không còn thấy bóng dáng Thụ An nữa.

Màn đêm lại buông xuống, nàng yên lặng nằm bên cạnh Trì Thanh Ngọc, cho tới bây giờ chàng vẫn không dám gần gũi với mình. Nàng nâng tay, ôm thắt lưng chàng, vậy mà có cảm giác hình như chàng hơi căng thẳng.

“Thanh Ngọc, vì sao chàng lại đeo mặt ngọc cho em?” Lam Hạo Nguyệt nhỏ giọng hỏi.

Trì Thanh Ngọc khẽ mỉm cười, bọc tay nàng trong lòng bàn tay mình, “Đêm qua sốt ruột quá, tôi muốn em được bình an.”

Cô vuốt cái đồng tâm kết trên mặt ngọc, ghé đầu lên vai chàng, lặng lẽ nói: “Lần trước chàng còn nói, phải chờ lúc em trở thành cô dâu mới đeo cho em mà.”

Chàng nghiêng người, đưa tay sờ lên mặt ngọc. Hình như chàng đang nghĩ gì đó, mãi một lúc sau mới nói: “Không phải em đã đồng ý gả cho tôi rồi sao?”

Lam Hạo Nguyệt mím môi cười, cầm tay chàng để chàng vuốt lên hoa văn của đồng tâm kết. Một tay chàng cầm tua rua, một tay xoa lên gương mặt Lam Hạo Nguyệt, dịu dàng hôn khẽ. Lam Hạo Nguyệt cong hai chân cuộn tròn người nép trong lòng chàng. Bỗng chàng có vẻ sa sút: “Hạo Nguyệt, trên người em vẫn còn hơi nóng. Xem ra chúng ta phải ở đây thêm mấy ngày.”

Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, bỗng lăn người nằm sấp lên chàng, ôm Trì Thanh Ngọc nói: “Em ngủ thêm một đêm nữa là khỏe thôi. Ở trong này phải tốn rất nhiều tiền, chi bằng ngày mai chúng ta cứ lên đường thôi.”

“Em nói gì vậy? Vẫn còn chưa khỏi bệnh, sao có thể đi được?” Chàng không hiểu, nắm cổ tay nàng, cảm thấy gầy hơn so với trước, trong lòng càng thấy nặng nề, “Trong khoảng thời gian này em không hề được nghỉ ngơi, cứ phải bôn ba cùng tôi…”

“Em nguyện ý mà.” Nàng ghé sát mặt chàng, nhắm hai mắt, “Em khỏe lắm, không mệt đâu…” Nói xong, nàng còn cố tình nhúc nhích người, mở rộng hai tay nhào vào lồng ngực chàng, dùng sức ôm chặt.

“Sau này em muốn sẽ sinh thật nhiều con cho chàng, một đứa, hai đứa, là tiểu Thanh Ngọc, tiểu Hạo Nguyệt, chạy quanh chàng đòi bế.” Lam Hạo Nguyệt đỏ mặt ủi đầu vào người chàng.

Nhịp tim của Trì Thanh Ngọc tăng lên, dè dặt ôm Lam Hạo Nguyệt đang nằm trên người mình, chuyển qua một bên, “Được… có điều đó là chuyện sau này.”

“Hừm…” Lam Hạo Nguyệt ủ rủ quay lưng, mãi lúc sau rầu rĩ hờn dỗi nói: “Chàng không muốn sinh con với em à?”

“Nói gì vậy…” Chàng để hô hấp bình thường lại mới thấp giọng nói, “Đó là chuyện sau khi thành thân rồi mới có thể nói tới, bây giờ em còn bệnh, đừng nói những chuyện này.”

Lam Hạo Nguyệt cảm thấy không vui, “Cả nói cũng không được à?”

Trì Thanh Ngọc nhẹ nhàng nắm tay nàng, đặt trên lồng ngực mình, “Chỉ cần trong lòng tự biết là đủ rồi.”

Lam Hạo Nguyệt trở mình huơ tay đánh chàng, giận dỗi bảo: “Trì đạo trưởng, đúng là chàng chẳng biết gì về phong tình.”

“Hạo Nguyệt, đừng rộn nữa.” Trì Thanh Ngọc kéo nàng vào lòng mình, nghiêm túc nói, “Đừng tính trẻ con nữa mà. Mau dưỡng bệnh cho tốt thì tôi mới có thể đưa em về Lĩnh Nam.”

Trong lòng Lam Hạo Nguyệt mềm nhũn, thế nhưng ngoài miệng vẫn không tha cho chàng, “Ai thèm về Lĩnh Nam cùng chàng chứ. Chờ em hết bệnh rồi thì em không cần chàng nữa đâu.”

Trì Thanh Ngọc cười bất đắc dĩ, vuốt ve bờ vai nàng, nói: “Nếu em thật sự rời đi, tôi sẽ ở đây chờ em về.”

“Vậy thì nếu em không trở lại, vĩnh viễn không trở lại thì sao?” Nàng cố hết sức để bật người dậy, nhìn sườn mặt hoang mang của chàng.

Bỗng dưng chàng trầm mặc hẳn, mãi lâu sau mới thấp giọng nói: “Nếu em không muốn ở cung tôi, tôi sẽ tự mình rời khỏi.”

Không biết tại sao, Lam Hạo Nguyệt nghe giọng chàng trầm thấp chầm chậm nói xong, bỗng trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Hô hấp của chàng rất khẽ, trong giọng nói mang theo nỗi cô đơn gần như không thể nhận ra. Cứ như trở lại như lúc trước đây, lạnh lùng như khi vừa mới quen.

Nàng cuống quýt ghé lên vai chàng, nói: “Em chỉ thử chàng thôi mà, sao có thể không muốn ở bên chàng chứ?”

Trong bóng đêm, hô hấp của Trì Thanh Ngọc có phần nặng nề. Lam Hạo Nguyệt đưa tay sờ lên mặt chàng, chàng lại hơi nghiêng đi. Nàng vốn yếu ớt, bây giờ bỗng càng hoảng hốt hơn, “Thanh Ngọc, chàng giận thật sao?”

Ngón tay nhỏ xíu nóng hỏi níu vạt áo chàng. Bỗng nhiên chàng ôm Lam Hạo Nguyệt, kề sát gương mặt nàng. Khuôn mặt nàng hơi nóng, còn người chàng lại lành lạnh.

“Hạo Nguyệt, đừng rời đi mà.” Chàng khàn giọng, như tự nói với mình.

***

Lúc trời vừa hửng, Lam Hạo Nguyệt phát hiện chàng vẫn còn nắm tay mình không buông. Nàng muốn ngồi dậy, nhưng lại thấy không có sức, chỉ có thể tựa vào đầu giường ngắm chàng. Nhưng cũng vì động tĩnh rất khẽ này mà khiến Trì Thanh Ngọc tỉnh lại.

“Em thấy thế nào?” Chàng nhẹ giọng hỏi, đưa tay sờ lên trán nàng. Có lẽ vì đã đổ mồ hôi nên đầu ngón tay đã mát hơn.

Lam Hạo Nguyệt gỡ tay chàng xuống, “Hình như không nóng nữa rồi.”

Chàng vẫn rất lo lắng, liền để nàng nghỉ lại nhà trò hai ngày. Lam Hạo Nguyệt đành chịu, vì cũng không thể gượng dậy để lên đường. Sau khi rời giường, nàng luôn tìm cơ hội để nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi khi có thấy Thụ An xuất hiện, nhưng cũng chỉ canh giữ ở đầu hẻm thôi, không có ý định đi tới.

Trì Thanh Ngọc vẫn bưng trà đưa thuốc cho nàng như thường lệ, nàng gượng cười, không dám để lộ tin tức gì. Sau hai ngày, Lam Hạo Nguyệt cảm thấy đã khỏi hẳn, liền muốn Trì Thanh Ngọc đưa mình lên đường. Chàng cứ lo lắng mãi, nhờ ông chủ mua một con ngựa cho Lam Hạo Nguyệt cưỡi, để nàng không phải quá mệt mỏi.

Sau khi rời khỏi Sâm Châu, hai người tiến thẳng về phía Đông Nam, Lam Hạo Nguyệt ngồi trên lưng ngựa, thi thoảng lại quay đầu nhìn quanh, không thấy có ai đuổi theo, tuy tạm yên tâm nhưng vẫn cảm thấy rất bất an. Trì Thanh Ngọc từng định đi chậm lại, thế nhưng vì ngân lượng trên người của cả hai không còn nhiều, lại thêm Lam Hạo Nguyệt cứ giục mãi, chỉ có thể đi mãi không ngừng. Con đường này cũng không bằng phẳng, nàng ngồi trên lưng ngựa cứ cảm thấy xốc nảy, gió thu càng thổi mạnh hơn, quần áo mỏng manh, chưa được một ngày thì đã kiệt sức.

Đến xế chiều, hai người không tìm thấy thị trấn, trước không thấy thôn sau không có tiệm, đành phải ngủ trong rừng. Đêm đến, Lam Hạo Nguyệt tự sờ lên trán mình, biết lại sốt, thế nhưng lần này nàng không muốn Trì Thanh Ngọc vất vả nữa, cố gắng chịu đựng không nói. Nàng vốn tưởng mình trẻ tuổi, có thể gắng gượng chịu đựng, thế nhưng không ngờ nửa năm qua cứ phải di chuyển khắp nơi, khi trước lại quá mừng quá đau lòng, nay đã rất mệt mỏi. Tuy vì gió rét mà bệnh, nhưng cuối cùng đã thâm nhập vào phổi, mấy ngày rồi mà không khỏi, cứ ho khan suốt, gần như không thể đi bộ.

Trì Thanh Ngọc cực kì sốt ruột, nhưng ở nơi rừng núi thì hoàn toàn không thể làm gì, vất vả lắm mới tìm được một thị trấn hỏ dưới chân núi. Ấy nhưng trấn này hoang vu cằn cỗi, không có đủ số thuốc cần thiết. Chàng vất vả nấu thuốc cho nàng, dù đã tạm ngăn được tình hình bệnh tật, nhưng cũng chỉ lúc tốt lúc xấu mà thôi, dần trở nên mất tinh thần.

Hôm đó sương lạnh thấu tận xương, nàng nằm trên giường vừa ho khan vừa thở dốc không ngừng, Trì Thanh Ngọc không thể chịu nổi nữa, mang Cổ kiếm trên lưng và chống gậy trúc nói: “Hạo Nguyệt, không thể cứ kéo dài vậy nữa, tôi lên trấn trên tìm thuốc, em hãy ở đây chờ tôi về.”

Lam Hạo Nguyệt vội la lên: “Xung quanh chốn này là núi, chàng lại chưa từng đến đây, biết đi đâu tìm thuốc?”

“Tôi từng hỏi người khác rồi, nói bên kia núi là một trấn nhỏ, giàu có hơn chỗ này một chút.” Chàng cúi người vỗ nhẹ vào vai nàng, dịu dàng nói, “Tôi sẽ hỏi đường cẩn thận, em đừng lo lắng cho tôi.”

“Em không cho chàng đi!” Lam Hạo Nguyệt ôm chàng, vành mắt ửng đỏ. Nếu là chỗ đông đúc thì có lẽ chàng còn có thể hỏi đường. Nhưng nơi đây rừng núi trùng điệp, nàng chỉ sợ sau khi Trì Thanh Ngọc rời đi rồi thì chẳng thể tìm được ai, sao có thể an toàn trở về được chứ.

Trong lòng Trì Thanh Ngọc rất sốt ruột, nói: “Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì bệnh của em sẽ ngày càng nặng, sao có thể về Lĩnh Nam được?”

Lam Hạo Nguyệt buồn bã nhìn chàng, đáp: “Chàng không thể dùng tiền thuê người, để người ta đến trấn khác mua thuốc thay à?”

Lồng ngực chàng nặng nề, thấp giọng nói: “Hạo Nguyệt, số tiền thừa còn lại chúng ta vốn không còn nhiều, không thể tiêu xài tùy tiện.”

“Còn bao nhiêu?” Lam Hạo Nguyệt kinh ngạc, nhưng chàng không chịu nói thẳng. Nàng nén giận, tháo đôi hoa tai bằng ngọc trai của mình xuống, nhét vào lòng bàn tay chàng, “Không có tiền sao chàng không nói em? Không phải em vẫn còn chút trang sức à, cứ mang bán đi.”

Trì Thanh Ngọc đứng ngẩn ngơ ở bên giường, muốn từ chối, nhưng lại cảm thấy chẳng biết nói gì.

“Đi đi, Thanh Ngọc.” Lam Hạo Nguyệt dựa vào thành giường, gượng cười bảo, “Đôi ngọc trai này vừa tròn vừa sáng, thể nào cũng có người muốn mua thôi.”

***

Mây đen càng lúc càng dày, Trì Thanh Ngọc bước một mình ra khỏi nhà trọ, hỏi người ven đường, ai cũng nói hoa tai ngọc trai này rất đẹp, nhưng nhìn là biết giá rất xa xỉ, những người ở trấn nhỏ này làm sao có dư tiền mà mua chứ. Chàng nắm chặt viên ngọc trai ấm áp trong lòng bàn tay, đứng trong làn gió lạnh lẽo, chỉ cảm thấy thê lương.

Có người tốt bụng nói cho chàng biết, trấn trên có một tiệm cầm đồ, không chừng có thể cầm được đôi hoa tai này lấy chút tiền dùng tạm. Trì Thanh Ngọc nghẹn giọng nói cảm ơn, đi về phía tiệm cầm đồ mà người kia chỉ cho. Tiếng người trên đường càng lúc càng thưa, cứ như bốn phía xung quanh chỉ có tiếng bước chân và tiếng gậy trúc gõ trên con đường đá của một mình chàng mà thôi, cực kì cô tịch.

Cuối cùng cũng đến trước cửa tiệm cầm đồ, gió thổi cái màn vải bố vang phành phạch, đôi hoa tai ngọc trai hằn sâu trong lòng bàn tay. Chàng ngơ ngác đứng một hồi lâu, cuối cùng cất hoa tai vào trong tay áo, cắn răng cởi Cổ kiếm sau vai xuống.

Ngón tay khẽ vuốt ve những hoa văn cũ trên vỏ kiếm. Thanh kiếm này, từ khi chàng vào Thần Tiêu cung đã được đích thân sư phụ ban cho, làm bạn đến nay, cũng hơn mười năm rồi.

Vừa bước lên bậc thềm đầu tiên, trái tim nặng nề như đá tảng. Đúng vào lúc đó, lại nghe phía sau có tiếng người hừ lạnh, nói: “Thanh Ngọc, không ngờ cậu lại ra nông nổi này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.