Lệ Tinh Xuyên đi theo Trác Vũ Hiền, Lam Hạo Nguyệt thấy y hành động hơi chậm chạp, bèn hỏi: “Có phải vừa rồi đánh nhau với Quỷ Y, anh bị thương rồi phải không?”
“Chỉ dẫn dụ lão đi mấy vòng thôi, không thể nào gọi là so chiêu thật sự được.” Lệ Tinh Xuyên nhìn nàng, môi vẫn mang ý cười nhưng Lam Hạo Nguyệt có thể cảm nhận rất rõ rằng sắc mặt y không tốt.
Trì Thanh Ngọc lo lắng nói: “Lệ huynh, nói ra thật xấu hổ, anh vì tôi mà…”
“Ôi, chỉ tiện tay thôi mà, để ý làm gì.” Lệ Tinh Xuyên lắc đầu. Lúc này, Trác Vũ Hiền quay lại nhìn bọn họ, nói với Lệ Tinh Xuyên: “Tinh Xuyên, hai người bạn này của con, ta vẫn chưa biết họ xuất sư chốn nào?”
Lệ Tinh Xuyên ngẩn ra, cười đáp: “Thì ra sư bá vẫn chưa hỏi bọn họ, đây là sơ sót của con.” Dứt lời, y giới thiệu tên và sư môn của hai người cho Trác Vũ Hiền.
Trác Vũ Hiền vuốt cằm nói: “Thì ra đều là những nơi có tiếng tăm. Lam cô nương, tôi và Vạn chưởng môn của phái Hành Sơn các người có giao tình, cũng từng hẹn nhau ở Thanh Thành.” Ông ta lại nhìn Trì Thanh Ngọc, vui vẻ nói: “Tiền bối Hải Quỳnh Tử là thế ngoại cao nhân, dù hiếm khi xuất hiện trong giang hồ nhưng tôi thật sự rất kính trọng ông ấy, tiếc là duyên cạn nên chẳng từng gặp mặt. Nay có thể gặp đệ tử của Thần Tiêu cung, coi như cũng vừa may!”
Trì Thanh Ngọc hành lễ đáp: “Vãn bối từng nghe gia sư có nhắc tới những cao thủ dùng kiếm ngày nay, Trác chưởng môn cũng là một trong số đó.”
Trác Vũ Hiền vẫn một bộ như gió thoảng mây bay, đôi mắt vốn lạnh lùng nay có phần hòa hoãn hơn. Lam Hạo Nguyệt nghe bọn họ nói chuyện, lòng càng lo. Nàng vốn không muốn bị người khác biết hành tung, nay gặp đám người Trác Vũ Hiền, cảm thấy kế hoạch của mình tràn ngập nguy cơ. Quả nhiên Trác Vũ Hiền lại hỏi vì sao hai người bọn họ lưu lạc tới đây, Trì Thanh Ngọc hơi khựng lại, đáp: “Vì trước đây có một số việc mà Lam cô nương rời nhà đi xa, nay tôi muốn đưa cô ấy trở về Hành Sơn.”
Trác Vũ Hiền gật đầu nói: “Đường đi Hành Sơn không ngắn, Trì huynh đệ có cần ai giúp đỡ không? Chi bằng tôi phái vài đệ tử đi theo?”
Trì Thanh Ngọc sửng sốt, thấp giọng đáp: “Cảm ơn đã quan tâm, tôi định tự đưa cô ấy trở về.” Tuy chàng nói vậy nhưng vì nội thương chưa thành, trong lúc đi lại có vẻ khá trầy trật. Trác Vũ Hiền thấy chàng quật cường, đưa tay trị liệu giúp Trì Thanh Ngọc, để hóa giải cảm giác vô lực trong người chàng.
Vốn Trì Thanh Ngọc không muốn, nhưng Lệ Tinh Xuyên lại nói: “Bây giờ công lực của cậu thì tổn hao nhiều, nếu gặp chuyện gì phiền toái thì chẳng phải đến việc bảo vệ Lam cô nương cũng không được sao?”
Y đã nói vậy, Trì Thanh Ngọc đành phải đồng ý. Lúc này quay lại căn nhà nhỏ của Quỷ Y, Trác Vũ Hiền mang bọn họ đi vào. Bước đến phòng kia, lên giường trúc rồi tập trung nội lực cho Trì Thanh Ngọc. Lam Hạo Nguyệt và Lệ Tinh Xuyên không dám quấy rầy, đứng ngoài phòng.
Qua khe hở của mành, nàng thấy hàng lông mày của Trì Thanh Ngọc nhíu chặt, trong lòng thấy không nỡ, lại nhớ tới chiếc hoa tai bằng ngọc trắng mà Quỷ Y từng lấy ra. Lúc đó, Quỷ Y cất lại vào hộp rồi mới đuổi theo bọn họ ra khỏi nhà gỗ.
Lam Hạo Nguyệt nghĩ vậy, liền ngẩng đầu tìm chỗ cái hòm. Thế nhưng cái hộp gỗ bị ném trên bàn ban nãy không còn bóng dáng nào nữa. Nàng sinh nghi, rón rén tìm khắp cả căn nhà lần nữa nhưng vẫn chẳng thấy tung tích của chiếc bông tai bằng ngọc trắng ấy đâu cả.
Lệ Tinh Xuyên cúi người, thấp giọng hỏi: “Cô đang tìm gì?”
Lam Hạo Nguyệt vừa định nói thì mảnh rèn trước cửa phòng khẽ lay, như có gió trong phòng. Nàng rất kinh ngạc, muốn bước tới xem rốt cuộc là gì, thì Lệ Tinh Xuyên lại ra hiệu ý bảo nàng yên tâm chớ vội. Mãi lúc lâu sau, Trác Vũ Hiền mới bước từ trong phòng ra, vẻ mặt ôn hòa, nói: “Cậu ấy phải gắng gượng lâu đến vậy đúng là khổ quá. Chân khí trong người cậu ta tán loạn, có lẽ lúc trước bị kiệt quệ tinh lực, chỉ dựa vào căn bản thâm sâu mới có thể gắng gượng được đến giờ.”
Lam Hạo Nguyệt áy náy nói: “Vì tôi bị Quỷ Y chặn huyệt đạo, suýt nữa đã tẩu hỏa nhập ma nên Thanh Ngọc mới phải dùng nội lực để giúp tôi chấn trụ. Trác chưởng môn, bây giờ chàng sao rồi?”
Trác Vũ Hiền mỉm cười nói: “Coi như không có gì đáng ngại nữa, chỉ là trong khoảng thời gian này không được vận công, hơi yếu một chút.”
Lam Hạo Nguyệt cảm kích mãi thôi. Lúc này Lệ Tinh Xuyên mới đề nghị mọi người rời khỏi nơi này, tránh mọi người đang chờ ở bìa rừng sốt ruột. Lam Hạo Nguyệt nói: “Chi bằng mọi người đi trước, tôi ở đây giúp Trì Thanh Ngọc tĩnh dưỡng đã…”
“Không được.” Trác Vũ Hiền nhíu mày nói, “Tuy Quỷ Y đã chết nhưng nơi này quá u ám. Hơn nữa trong phòng chất đống đủ loại thảo dược, không biết có độc hay không.”
Lệ Tinh Xuyên thấy nàng khó xử, quay người ra ngoài, tìm tới chỗ con ngựa nàng để lại trong rừng từ lúc đầu, nói: “Cô không nỡ để Trì Thanh Ngọc chịu khổ thì cho cậu ấy ngồi ngựa là được rồi.”
Lam Hạo Nguyệt đỏ mặt, đành phải dắt ngựa thôi.
***
Đợi sau khi Trì Thanh Ngọc đã tạm thời khôi phục lại thể lực thì bốn người rời khỏi căn nhà nhỏ, chẳng bao lâu đã ra khỏi khu rừng. Đám người Hồng Ngạn sốt ruột đến mức định đi vào rừng thì thấy bóng dạng họ từ xa, lúc này mới yên tâm. Thế nhưng vừa nhìn thấy thi thể Hồng Dịch, lại hoang mang xôn xao một hồi.
Trác Vũ Hiền sắp xếp người lo liệu hậu sự cho Hồng Dịch, Lam Hạo Nguyệt hỏi dự định sau này của Lệ Tinh Xuyên, y trầm ngâm đáp: “Chưởng môn muốn dẫn người truy tìm tung tích của Phương Nhụy phu nhân, tôi đi tìm Trương sư huynh trước, cũng báo tin cô đã bình an vô sự cho Đường phu nhân, tránh để bà ấy sốt ruột.”
Lam Hạo Nguyệt nghe thế, không khỏi sững sờ. Lệ Tinh Xuyên nhìn thấu tâm sự của nàng, lập tức bảo: “Cô yên tâm, tôi không đưa bọn họ đuổi theo bắt cô về đâu.”
Lúc này, Trì Thanh Ngọc nghe thấy Trác Vũ Hiền chuẩn bị lên đường rời khỏi đây, liền đi tới nói lời từ biệt. Trác Vũ Hiền cười, nói: “Nếu không phải tôi muốn dẫn người truy kích Đoạt Mộng lâu thì có thể cùng hai người, chung đường tới phía bắc. Sau này xin nhờ Trì huynh đệ hỏi thăm tôn sư giúp cho, nói Trác mỗ ngưỡng mộ kiếm thuật của ông ấy, càng muốn nghe ngài giải thích về huyền học.”
Trì Thanh Ngọc dù mệt mỏi nhưng vẫn hành lễ bảo: “Lần này thật cảm ơn Trác chưởng môn đã ra tay tương trợ, sau khi trở về núi, vãn bối sẽ chuyển lời đến gia sư.”
Lam Hạo Nguyệt nhìn Trì Thanh Ngọc, hai lúm đồng tiền lộ ra, Lệ Tinh Xuyên thấy sư bá và Trì Thanh Ngọc vẫn đang nói chuyện với nhau, nhẹ giọng nói: “Lam cô nương, biết cô được mấy ngày, thế nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cô vui đến thế.”
Lam Hạo Nguyệt đỏ mặt, nói: “Tôi chỉ nghĩ đến chuyện sắp được về nhà thôi…”
“Thật không? Nói vậy thì chắc hẳn phong cảnh Hành Sơn trông như họa, mới có thể khiến cô nương trông ngóng về nhà như thế.” Lệ Tinh Xuyên nhìn nàng, tiếp, “Tôi lại không thể chung đường với hai người, mong cô nương giữ gìn sức khỏe.”
Lam Hạo Nguyệt cười đồng ý. Lúc này, Trì Thanh Ngọc và Trác Vũ Hiền đã nói chuyện xong, Lam Hạo Nguyệt nhìn qua, thấy chàng muốn xoay người, liền đi đến đưa chàng đến bên con ngựa trắng. Trác Vũ Hiền gặp nhiều hiểu rộng, cũng không kinh ngạc, nhưng đệ tử phái Thanh Thành thấy nàng thân cận Trì Thanh Ngọc mà chẳng ngại ngần điều tiếng, đều tỏ ra rất kinh ngạc.
Lam Hạo Nguyệt xoay lưng về phía mọi người, cũng không để ý đến ánh mắt của những người kia, đỡ Trì Thanh Ngọc lên lưng ngựa, quay đầu, miệng cười tươi: “Các vị, tôi và Trì Thanh Ngọc đi trước một bước, sau này còn gặp lại.”
“Sau này còn gặp lại.” Lệ Tinh Xuyên ôm quyền, nhìn nàng dắt ngựa đi về hướng mù mịt, bít bùng cỏ hoang.
Lúc này mặt trời chiếu rọi, giọt sương còn đọng lại trên ngọn cây khẽ rung lên rồi rơi xuống. Lệ Tinh Xuyên đưa tay nâng một giọt, nhìn giọt nước lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay, bất giác sững sờ.
“Tinh Xuyên, đừng canh cánh không quên mãi.” Trác Vũ Hiền tới cạnh y, thấp giọng nói, sau đó phóng mình lên ngựa, dẫn đoàn người rời khỏi nơi đây.
***
Trì Thanh Ngọc ngồi trên ngựa, nghe tiếng vó ngựa đằng sau xa dần, bỗng trong lòng thấy hơi mất mát. Từ đêm hôm qua vào rừng mãi cho đến giờ, chỉ ngắn ngủi nửa ngày trời, thế nhưng lại là lần đầu tiên bị bắt nhốt, sau đó thì hay có vẻ Quỷ Y đã biết được lai lịch mặt ngọc màu xanh trên người chàng, tiếp theo là Lệ Tinh Xuyên, Trác Vũ Hiền lần lượt xuất hiện, rồi đến khi Quỷ Y bị đâm chết. Một loại sự kiện xảy ra, khiến chàng có phần không trở tay kịp.
Nội lực vốn khốn cùng, sau khi được Trác Vũ Hiền dùng Huyền chân tâm pháp để dẫn dắt tụ lại ban đầu thì từ từ chảy dọc trong kinh mạch. Chàng thuận theo, hít thở sâu, tiếng bước chân bên cạnh cứ vang đều đều, khe khẽ khiến tâm trạng đang chùng xuống của chàng có phần ấm áp hơn.
Chàng một tay giữ cương, một tay duỗi sang trái. Lam Hạo Nguyệt giơ tay, kéo tay chàng, nói: “Thanh Ngọc, chàng thấy mệt à? Không thì em tìm một chỗ…”
“Không mệt.” Giọng chàng hơi trầm, kèm theo nụ cười nhàn nhạt ở khóe môi.
“Đúng rồi, ban nãy em định giúp chàng tìm hoa tai bằng ngọc trắng trong căn nhà của Quỷ Y nhưng ngay cả cái hòm cũng không thấy đâu, thật kì quái! Chẳng lẽ sau đó Quỷ Y quay lại, đem giấu cái hộp rồi sao?” Lam Hạo Nguyệt rầu rĩ không vui, bỗng ngẩng đầu nói, “Em muốn quay lại rừng mai đó một lần nữa!”
Trì Thanh Ngọc run lên, đè tay nàng, “Vừa rồi Trác chưởng môn có nói, trong nhà toàn thảo dược, nhỡ có độc, em quay lại đó chẳng phải tự tìm phiền phức sao?”
“Nhưng khó khăn lắm mới tìm được một người biết lai lịch của mặt ngọc kia, thế mà lại điên điên khùng khùng, cuối cùng thì chết mất…”
Chàng khẽ thở dài một hơi, nói: “Hạo Nguyệt, Quỷ Y đã chết, đừng để chuyện này trong lòng nũa.”
Lam Hạo Nguyệt ngẩng đầu lên lườm chàng, “Trì Thanh Ngọc, em đang sốt ruột vì chàng mà! Sao chàng lại thờ ơ như thế?”
“Thế nhưng, tôi cảm thấy không nên cưỡng cầu.” Chàng kéo Lam Hạo Nguyệt, nắm tay nàng, “Tôi biết em nghĩ cho tôi.”
Lam Hạo Nguyệt lơ đãng mím môi, nhìn ngón tay thon dài của chàng mà xuất thần. Trì Thanh Ngọc không nghe nàng nói chuyện, liền hỏi: “Quỷ Y nói đã giải huyệt cho nàng, bây giờ nàng vẫn thấy khó chịu sao?”
“Không khó chịu.” Nàng lắc cánh tay chàng, bỗng nhiên ấp úng bảo, “Có điều, chân vẫn hơi yếu sức…”
Trì Thanh Ngọc ngạc nhiên, liền nói: “Sao em không nói sớm? Tôi để em cưỡi ngựa.” Chàng nói xong, sờ vào dây cương định xuống ngựa thì thấy Lam Hạo Nguyệt đẩy nhẹ chàng, nói: “Đừng nhúc nhích nào.”
Chàng hơi sửng sốt, Lam Hạo Nguyệt cầm dây cương rồi xoay người lên ngựa, ngồi sau lưng chàng. Con ngựa trắng không kiên nhẫn lắc mình mấy cái, nàng tranh thủ ôm ngang eo Trì Thanh Ngọc, dán chặt vào người chàng không buông.
“Không phải thế này sẽ đi chậm lắm sao? Tôi còn đi được…” Trì Thanh Ngọc kinh ngạc nói.
“Cùng cưỡi đi mà.” Lam Hạo Nguyệt khẽ hừ một tiếng, ghé vào dựa lên vai chàng.
“Đồ trẻ con…” Chàng bất đắc dĩ nắm tay nàng, bảo nàng giữ chặt cương.
Lam Hạo Nguyệt sợ bị vướng bởi đai lưng của chàng vướng, không thèm hỏi xem chàng có đồng ý không mà cởi xuống, tự đeo vào sau lưng mình.
“Bây giờ em không hỏi một tiếng mà đã lấy đồ của tôi à?” Chàng thong thả nói.
Lam Hạo Nguyệt cười khanh khách ôm chàng, “Cả người chàng đã là của em rồi, cần hỏi nữa sao?”