Trên đường tới động Bạch Long, Doãn Tú Dung từng nói với Mộ Dung Cẩn,
Lam Hạo Nguyệt và Trì Thanh Ngọc đã rời khỏi tàn tích của am Tùng Trúc.
“Vậy tụi nó đi đâu rồi?” Mộ Dung Cẩn hỏi.
“Lúc đó tôi chỉ bảo bọn họ lập tức đi lên, không cần quay lại.” Doãn Tú Dung áy náy nói.
Mộ Dung Cẩn trầm tư. Nếu nói đi lên không quay lại thì tức là vực Xả thân ở Kim đỉnh.
— Vực Xả thân, trên có phạt quang chiếu rọi, dưới có vực sâu vạn
trượng.Trời xanh thăm thẳm mây trắng bay, sương mù quấn quít trên quần
núi cao. Ba năm đó, bả chỉ vừa hơn ba mươi, bầu bạn với thanh đăng cổ
phật, ngày dập đầu quỳ lại, tối tụng kinh ngâm nga, kinh phật đơn điệu
nhàm chán cứ quanh quẩn bên tai, một lần lại một lần, trong lòng bà như
đã hoàn toàn thấu suốt, rồi lại như chẳng có gì, cũng chẳng nghĩ ra bất
cứ điều chi.
Lúc Mộ Dung Cẩn bước ra khỏi khu rừng tùng, động
Bạch Long bên kia đang đấu đá kịch liệt. Đệ tử Nga Mi, Doãn Tú Dung và
bộ hạ Đường môn bị đệ tử phái Thanh Thành chặn lại, một bên quyết xông
lên, một bên tử thủ trên đường núi. Đám người Đường môn bắn tên nỏ bay
bùn bụt, trong đám đệ tử Thanh Thành, có không ít người bị trúng mấy mũi tên, kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống từ trên vách núi, nháy mắt không
thấy bóng dám đâu nữa. Doãn Tú Dung thừa cơ xông lên, không ngờ từ phía
bên kia có một đội nhân mã túa ra, là thuộc hạ của Lệ Tinh Xuyên.
Vũ khí hai bên giao nhau, cũng chẳng biết rốt cuộc vì cái gì, ai ai cũng giết người đến đỏ mắt.
Mộ Dung Cẩn tung mình lên trên đường núi, hai tay bắn ra vô số ám khí,
đánh lui người của phái Thanh Thành, cao giọng nói với đám người Doãn Tú Dung: “Ta nhìn thấy Trác Vũ Hiền tới ngọn núi trước mắt, có lẽ ông ta
đã tìm được tung tích của Lam Hạo Nguyệt rồi!”
Lúc này Doãn Tú
Dung dẫn người vội vàng chạy đi trên một con đường núi khác, đầu tiên Mộ Dung Cẩn theo sát ngay sau, thế nhưng lúc rẽ, tranh thủ mọi người chưa
chuẩn bị, nín thở lướt đi, băng qua cổ thụ trong rừng, bóng người thấp
thoáng đi thẳng về phía trước. Sườn núi này cao ngất, bà lại im hơi lặng tiếng lướt qua động Bạch Long, mũi chân đạp lên một hòn đá, băng qua
thung lũng như con diều giấy tung mình trên trời mây.
Gió núi phần phật thổi bay tà áo xanh của Mộ Dung Cẩn, bà một mình lướt nhanh trên núi đá, chạy tới nơi quen thuộc kia.
Đã hơn hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên bà được gặp lại Trác Vũ
Hiền. Chàng trai trẻ áo xanh phẩy quạt năm đó, bây giờ đã áo mũ chỉnh
tề, rõ ràng là tông sư của một phái. Bà nhìn ông ta giả vờ thanh cao
nhưng ánh mắt lại hoảng hốt kia, đáy lòng chỉ muốn cười.
— A
Cẩn, A Cẩn. Ông ta luôn gọi bà như vậy, tình cờ gặp gỡ ở đất Giang Nam,
mưa dầm rả rích, Tứ tiểu thư của nhà Mộ Dung đứng bên mui thuyền sơn
đen, vém rèm nhìn ra xa, trong mắt ngoài non xanh nước biếc, còn có cả
ông ta. Ông ta nói tiếng phổ thông không sõi, mang theo khẩu âm của miền nam, ánh mắt kia dịu dàng trong suốt như mặt nước hồ. Cậu thiếu niên
Trác gia, từ nhỏ đã sống cảnh bần hàn, chỉ dựa vào thanh trường kiếm ba
thước đi khắp giang hồ, nhìn thấy mưa gió đổi thay lòng người nóng lại,
vậy mà trong màn mưa bụi mịt mù này, lại quen biết người con gái ấy.
Trong triền miên và say đắm khi vành tai và tóc mai kề sát, hai bên đều là người đọc sách hiểu lễ, chỉ như chuồn chuồn lướt nước, không dám
vượt qua ranh giới cuối cùng. Cũng từng nắm tay nhanh dạo bước, cũng
từng lạc vào cốc sâu, trong giang hồ có vô vàn những chuyện lạ kẻ dị
thường, rồi lại vô tình vừa khéo thế nào, đã bảo vệ được bụi dược thảo
quý giá giúp Quỷ Y. Tướng mạo Quỷ Y tầm thường, thế nhưng lại dắt theo
một thiếu nữ xinh đẹp như khắc từ phấn, mài từ ngọc, cùng tâm tình uống
say với bọn họ, khi chia tay tặng một đôi bông tai mặt ngọc.
“Thần tiên quyến lữ, thần tiên quyến lữ!” Quỷ Y vuốt râu cười khanh
khách, nói đùa, khi nào bọn họ thành thân, nhất định phải đến đòi ba ly
rượu mừng.
“Đến lúc đó, còn phải xin nhờ tiền bối làm chứng cho chúng tôi.” Trác Vũ Hiền cười sáng sủa anh tuấn, cúi người lạy dài sát
đất.
Rượu hết phải chia tay, váy Mộ Dung Cẩn bay bay, đưa mắt
nhìn lại, một rừng mai trắng thuần trải khắp núi đồi hoang dã, từ đó về
sau luôn khắc sâu trong lòng.
Tiếc thay, từng cánh hoa mai dễ
dàng rơi lả tả như tuyết, tư tình của cô gái nhỏ không chống nổi công
kích của thời gian. Chàng trai nghèo hèn bị người gạt, một lòng muốn
tranh giành nổi bật. Chàng lên thuyền đi xa, sương mù giăng kín tay nắm
tay, nghìn câu vạn lời chẳng thốt thành tiếng, chỉ một câu ‘Chờ tôi trở
về’, lệ đã ướt vạt áo.
Thuyền đi xa ngàn dặm chẳng còn chút tin tức, góc nhỏ Giang Nam chỉ mỗi bóng cô đơn. Bao nhiêu thư gửi đi đều
chìm xuống đáy bể, nghe nói thanh danh chàng lên cao nhưng đã vào đạo,
cảnh nhà sa sút, tiểu thư Một Dung ngồi một mình trong khuê phòng, bầu
bạn với trăng, lắng nghe lời hát xướng y y a a bên ngoài, chẳng qua cũng chỉ là câu chuyện thư sinh nghèo gặp thiên kim tiểu thư, trải qua gian
khổ không phụ tình nhau. Cười một cái, xé rách túi gấm thêu khéo. Ca
khúc kia, chẳng qua cũng là anh anh tôi tôi lừa gạt người nghe mà thôi.
Trên đời này, không còn ai khẽ khàng gọi A Cẩn nữa.
Vì đổi sính lễ ngàn lượng bạc trắng, nàng vấn tóc dài để người đội khăn đỏ. Hoa rơi theo nước, rời xa Giang Nam, tiến vào Thục Trung, long phượng chúc
tụng, người vén khăn đỏ không còn là chàng thiếu niên Trác gia năm đó,
lại là một người văn nhã trắng trẻo.
“Nương tử, hôm nay tôi mệt rồi, em nghỉ trước đi.” Trong phòng tân hôn, người chồng mới mày hẹp mắt nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng.
Tên y là Đường Húc Càn, đích tôn trưởng tử của Đường gia, nhân tài kiệt xuất đầy hứa hẹn trong võ lâm, lại còn rất trẻ. Y đối đãi với mọi người ôn hòa nhã nhặn, tiến lui chừng mực, thủ pháp ám khí càng tuyệt đỉnh.
Ban ngày, y khổ luyện tài nghệ phi hoa trích lá không nhìn thấy bóng
dáng, ban đêm, vợ chồng mới cưới ngủ mỗi người một bên, lạnh như băng.
Trong lòng đầy nghi ngờ vấn vít, Mộ Dung Cẩn chỉ nghĩ chồng mình quá
mệt mỏi nên không muốn ngủ chung. Thế nhưng chẳng ngờ, đêm nọ y say mèm
trở về, thấy bà chưa mở của ra đón, lạt vung tay tát khiến môi thấm máu
đào. Bà ngã xuống đất kinh hãi, rồi y như sực tỉnh, quỳ xuống đất, cuống quýt khóc lóc cầu xin tha thứ. Bà đứng dậy muốn chạy đi, thế nhưng y
lại nhào tới từ sau, chỉ bằng hơi rượu, xé nát váy dài rực rỡ, bóp, cắn, vặn, đánh, chỉ một đêm mà cả người Mộ Dung Cẩn xanh tím.
Sau khi tỉnh rượu y lại thức dậy rửa mặt, mỉm cười ôn hòa, chẳng chút quan tâm tới những vết thương kia.
Từ đó về sau, y đã nếm được lạc thú, coi bà như con rối, mỗi khi uống
rượu sẽ trở về trói tay bức hiếp. Ở trong Đường môn chẳng biết kể ai,
vén áo cho mẹ chồng nhìn, bà lại dời mắt, chỉ nói, đàn ông uống rượu nên ầm ĩ như vậy, con là vợ phải chăm sóc chu đáo.
…
Một
năm ba trăm sáu mươi ngày, đau khổ như rơi xuống địa ngựa không thể chịu nổi. Bà cũng từng muốn trốn về Tô Hàng, thế nhưng lại được hôn phu tới
tận cửa xin lỗi đón về suối Cán Hoa. Còn tưởng rằng cả đời sẽ như vậy
mãi, mỗi khi Đường Húc Càn say sưa điên cuồng uống rượu thì lại đấu võ
với người ta, cuối cùng sơ suất mà rối loạn tâm tính. Sau khi trọng
thương trở về, y nằm trên giường bệnh, Mộ Dung Cẩn lo lắng thuốc thang
thì bị mắng nhiếc. Hôm ấy đêm sâu vắng người, trong phòng chỉ có hai vợ
chồng, bà thấy người chồng mặt mày trắng bệch đập nát bình sứ một lần
nữa, những mảnh vỡ rơi đầy trên đất, như tro bụi cuộc đời.
Chuốt đôi mi thanh tú, tô son đỏ thẫm, bà cởi yếm đào màu vàng đỏ, trên
người không mảnh vải đứng trước gương đồng. Bóng dáng yêu kiều thắt đáy
lưng ong, da trắng ngần mắt như sao, u nhiên trong trẻo, hoa rơi không
tiếng động, uyển chuyển mềm mại, có người đang nằm trên giường.
Thấy quỷ bệnh kia ngơ ngác mặt đỏ kè muốn đưa tay ra, thấy ác ma kia
muốn ngồi dậy nhưng lại ngã, bà cố tình để tóc buông dài ở sau không vén lên trước, dáng ai trơn nhẵn hơi xoay lại, đóng chặt căn phòng.
Quả nhiên y bị dục hỏa công tâm mà chết, Mộ Dung Cẩn mặc đồ tang, đầy
bi thương kinh hãi. Hào kiệt mọi nơi tới phúng điếu, bà mặc đồ tang đau
khổ ngồi trước linh tiền, vừa đưa mắt lên, bóng đạo bào xanh xanh, cài
trâm ngọc trắng, là Trác Vũ Hiền, vẫn khuôn mặt tuấn tú sáng sủa như
trước.
Trên linh đường tiền giấy đã cháy hết, bà không nói được lời nào, lệ đã khô từ lâu. Ông ta ẩn nhẫn thắp hương, mắt đầy bi thương oán hận.
Tiếng khóc của mọi người Đường môn rền rĩ rung trời,
lại có người nói bà hại chồng, để bày tỏ trong sạch, Mộ Dung Cẩn đập đầu vào cột, máu chảy đầy mặt. Nước mắt ràn rụa, chấp thuận lời răn, chịu
tang chồng ba năm, một mình cô quạnh trên đỉnh Nga Mi.
Cứ ngỡ rằng như thế sẽ chấm dứt mọi lời đồn, nào ai ngờ, gieo nghiệt duyên từ ấy.
***
Mây mù phương xa mênh mông bát ngát, thế núi cao dần, nắng càng chói
lọi. Vực Xả thân cao dốc hơn ngàn thước, trên con đường dẫn từ rừng tới
đây, Lam Hạo Nguyệt dìu Trì Thanh Ngọc loạng choạng bước đi. Quần áo hai người xốc xếch, tay áo chàng còn vấy máu. Một tay chàng cầm kiếm, bước
đi nặng nề, mặt trắng nhợt. Lam Hạo Nguyệt thấy thánh địa Kim đỉnh ngay
trước mắt, thế nhưng lại trượt chân, suýt nữa đã ngáp sấp xuống. Chàng
kéo cổ tay nàng lại, nói: “Ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
“Vâng…” Dù Lam Hạo Nguyệt muốn hăng hái muốn trèo lên vực Xả thân, thế nhưng
đúng là không còn cách nào nhấc nổi bước chân. Nàng thấy Trì Thanh Ngọc
cũng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, bèn đỡ chàng ngồi dưới bóng cây.
“Ban nãy chàng vừa ra tay, em nhìn mà phát hoảng.” Nàng lấy tay áo lau
mồ hôi trên trán Trì Thanh Ngọc, ngồi co lại bên người chàng. Chàng thở
dốc một chút, hỏi: “Vì sao?”
Lam Hạo Nguyệt nhìn Trường kiếm trong tay chàng, “Sợ chàng động vào vết thương…”
“Không sao hết. Tôi không dùng lực thật sự.” Trì Thanh Ngọc sờ lên thân kiếm, cảm giác lạnh lẽo này khiến chàng run lên. Sau khi rời khỏi tàn
tích am Tùng Trúc, giữa đường bị vài đệ tử của Thanh Thành đuổi giết,
Lam Hạo Nguyệt hoảng loạn giao kiếm cho chàng. Dù ba năm qua Trì Thanh
Ngọc không hề dùng kiếm nữa, thế nhưng nghe tiếng gió chém phía trước,
cũng giơ tay vung kiếm lên theo bản năng.
Động tác quen thuộc ấy, đã ghi sâu trong lòng khi khổ luyện từ bé, chỉ đợi cánh cửa kí ức vừa mở, liền ùa ra như sóng lớn.
Ánh sáng chớp tắt, kiếm quang như sao băng, chàng bảo vệ Lam Hạo Nguyệt sau người, chịu đựng cơn đau nhức sau vai, phát ra từng chiêu đoạt
mệnh. Con đường núi này cao dốc, chàng lại không màng để tự vệ, chỉ liều mạng ép sát từng bước, bóng xanh quét ngang, máu tươi tung tóe, chỉ
trong vòng mấy chiêu đã đẩy hết đám người kia té xuống sườn núi. Tai
nghe thấy tiếng gào thét đã ngưng, mới giật mình bừng tỉnh.
Không ngờ chàng lại giết người.
Toàn thân rét run, thì ra thanh tu ẩn dật, rốt cuộc cũng không tránh khỏi cảnh tắm máu giang hồ.
“Đi mau!” Lam Hạo Nguyệt nhào tới, kéo chàng đang đứng đờ đẫn về rừng cây.
Vì thế đến chốn này, trên người đầy máu đen, chàng không nhìn thấy,
nhưng có thể cảm nhận được. Nhưng trừ chuyện đó, còn có thể làm gì khác? Chàng chán ghét việc xuất kiếm đả thương người, thế nhưng người con gái bên cạnh bây giờ, cả con đường dìu đỡ chàng không màng sống chết bản
thân, để chàng không bao giờ có thể bỏ mình đi mất nữa.
Gò má
chàng có vệt máu, lúc này Lam Hạo Nguyệt mới phát hiện ra, chần chừ một
chút, đưa tay lên, dịu dàng lau đi giúp chàng. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rơi xuống trước người, nàng như trở về lúc vừa gặp nhau, chạy trốn
trong đêm, cứu giúp lẫn nhau. Mà chàng khi đó, vẫn luôn mang một bộ dáng lãnh đạm đẩy tất cả mọi người ra xa ngàn dặm. Còn nàng, lại là người lỗ mãng liều lĩnh, tâm cao khí ngạo.
Hô hấp của Trì Thanh Ngọc kề sát gò má nàng. Lam Hạo Nguyệt nhắm mắt lại, ôm vai chàng, muốn cảm nhận chút ấm áp cuối cùng.
Chàng ngẩn ra, nghiêng người muốn nói chuyện với Lam Hạo Nguyệt, thế
nhưng không ngờ lại chạm lên gò má nàng. Trong khoảnh khắc da thịt chạm
vào nhau, cả hai người đều run rẩy. Cơn sóng trong lòng Lam Hạo Nguyệt
nhấp nhô, dưới sự tập kích của gió núi lồng lộng, như quên hết tất cả
mọi điều, bất kể mọi thứ mà giữ gáy chàng, hôn thật sâu lên môi Trì
Thanh Ngọc.
Sự mềm mại ấm áp ấy, cảm giác hòa vào nhau, hơi thở này, sự kiên quyết chỉ cần được ở bên người dẫu có lên trời xuống biển, cảm giác triền miên dai dẳng khi xa cách lâu ngày sôi sục mãnh liệt,
khó mà kiềm nén.
Có một đóa hoa, thốt nhiên nở rộ trong trái tim Trì Thanh Ngọc.
Chàng chưa từng được nhìn thấy hoa nở, cũng chẳng biết hoa trông thế
nào, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, chàng như nghe thấy một âm
thanh rất khẽ nào đó, một tiếng tách, một thứ gì đó bị đóng băng lâu
ngày bất ngờ nở bung. Sau đó, là một cành sen xanh đứng ngạo nghễ quật
cường, chầm chậm hé cánh hoa trĩu nặng.
Ngay giữa đài sen là
những giọt sương lóng lánh như châu ngọc, từng giọt một, lấp lánh ánh
trăng, long lanh trong suốt, không hề có chút tì vết.
Có cơn gió thổi qua, thổi bay mái tóc.
Lý trí vẫn còn kháng cự, nhưng tay chàng vừa giơ lên đã bị nàng giữ
chặt. Nàng lao vào vòng tay chàng, dùng sự mềm mại của mình để lấp đầy
trống rỗng trong lòng chàng. Chàng không có cách nào áp chế cảm xúc, đã
hơn một ngàn ngày đêm, sự chăm sóc dịu dàng, hơi thở của nàng, da thịt
nàng, tất cả những gì của nàng, như sợi tơ càng thắt càng chặt, quấn
quanh lên người chàng.
Chàng yêu sự dịu dàng của nàng, yêu sự
ngọt ngào ấy, cho dù là cãi nhau thô lỗ hay ấu trĩ thế nào, cũng là
những lần vui vẻ ít ỏi mà chàng được trải nghiệm.
“Hạo Nguyệt…” Trì Thanh Ngọc nhẹ nhàng đưa tay đặt lên gò má nàng, dịu dàng vuốt ve,
như đang ôm lên thứ quý giá dễ vỡ nhất trên đời. Mắt nàng nhòe nước,
không biết từ nay số phận mỗi người sẽ thế nào, nàng chỉ muốn được ở bên chàng lâu hơn một khắc, có thể được hít thở chung một bầu không khí với chàng mà thôi. Thà rằng cứ như thế, dấn thân lên núi cao, lao mình vào
rừng sâu, không chia lìa cách biệt nữa.
Nàng cũng mơn trớn khuôn mặt gầy của chàng, như những lời từng nói, muốn ghi tạc hình dáng chàng, vào sâu đáy lòng.
“Em muốn được ở bên chàng. Ở bên nhau, trái tim em, chỉ có chàng.” Lam Hạo Nguyệt thì thầm nói, hôn lên mặt chàng.
Hô hấp Trì Thanh Ngọc run rẩy, che lên môi nàng.
Trong lúc thở dốc ấy, Trì Thanh Ngọc hơi nghiêng mặt, thấp giọng bảo: “Cảm ơn em.”
Mắt nàng cong cong: “Vì sao?”
Chàng ngẩn ngơ nhìn về phía trước, xa xa có mây khói đang bốc lên, hàng vạn khe suối chảy xuống khiến quần núi kia như cảnh tiên, thế nhưng
chàng vẫn không nhìn thấy.
“Em chỉ cần nhớ, tôi đã rất vui, vậy là đủ rồi.” Khóe môi Trì Thanh Ngọc nở nụ cười nhạt, chàng đưa tay lướt qua chân mày, rồi lại cẩn thận sờ lên hàng mi dài của nàng từng chút
một, “Tôi đã từng có một quãng thời gian, tươi đẹp nhất.”
Lam
Hạo Nguyệt nhìn chàng, lòng hơi hoang mang. Lúc này gió thổi rừng cây
lay lay, nàng vừa quay lại thì có một bóng người đang lướt tới từ dưới
con đường núi. Khiếp sợ, nàng nắm chặt thanh Trường kiếm, nhưng rồi nghe thấy tiếng gọi dịu dàng từ bên kia: “Hạo Nguyệt, Hạo Nguyệt…”
“Mở cả?” Đột nhiên Lam Hạo Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, bỏ Trường kiềm xuống, đứng dậy đẩy cành lá hai bên, “Con ở đây!”
Mộ Dung Cẩn rảo bước vào rừng, đưa mắt nhìn Trì Thanh Ngọc đang đỡ vào
cây đứng dậy. Trong lần gặp ngắn ngủi ba năm trước, cậu thiếu niên lãnh
đạm cao ngạo kia không lưu lại ấn tượng quá sâu trong lòng bà, bây giờ
nhìn lại, chàng đang nhắm hai mắt, dáng người tiều tụy, thế nhưng cảm
giác trong trẻo như nước vẫn mãi vương vấn không tan.
Bà lặng
lẽ nhìn Trì Thanh Ngọc, Lam Hạo Nguyệt nhìn lại, tưởng mợ để ý đến việc
chàng và mình cùng bỏ trốn đến đây, không khỏi lùi về sau một bước, giải thích: “Mợ, chúng con không phải bỏ trốn với nhau đâu, vì nghe cuộc đối thoại của Trương Hạc Đình và Trác Vũ Hiền, để bảo vệ tính mạng mới nhờ
vả Nga Mi…”
Lúc này Mộ Dung Cẩn mới phục hồi tinh thần, thản nhiên nói: “Mợ nghe sư thái nói, bà ấy bị thương, sau đó thì đến đây.”
Trì Thanh Ngọc nghe thấy lời bà, lập tức hướng người về phía trước, vất vả hành lễ, nói: “Đường phu nhân.”
Mộ Dung Cẩn mím chặt môi, dời tầm mắt, muốn trả lời một tiếng nhưng lời tới miệng, lại không biết phải xưng hô với chàng thế nào. Trì Thanh
Ngọc hơi ngẩn ra, nhớ lại trước đây bà không đối xử với mình như thế,
lại nghĩ tới tình hình hiện tại nên cũng không để ý nữa. Lam Hạo Nguyệt
cũng chẳng màng tới, chỉ đang nghĩ làm sao để nhanh chóng thoát khỏi
cảnh khốn cùng này, vội vàng nói: “Mợ, nghe nói Trác Vũ Hiền đã đuổi lên núi, nếu như ông ta đuổi theo…”
“Có mợ ở đây, ông ta sẽ không
hại các con.” Mộ Dung Cẩn hít một hơi thật sâu, nghiêng người nhìn con
đường núi kia, trên thềm đá trống trải ấy mấy tia nắng chiếu xuống, có
hơi bạc màu. “Hạo Nguyệt.” Bỗng nhiên bà nói,” Doãn cô nương và thủ hạ
của mợ đang lên đây, chỉ sợ trên đường sẽ có người Thanh Thành ngăn cản, con không thể ngồi ở đây chờ người khác tới cứu được, nhanh đi tiếp ứng cho họ.”
Lam Hạo Nguyệt giật mình, đáp: “Nhưng Thanh Ngọc đang bị thương, con sợ…”
“Có mợ ở đây.” Mộ Dung Cẩn mỉm cười, “Con phải biết rằng, vì bảo vệ các con mà Liễu Ý đã bị thương, nếu đệ tử Nga Mi gặp sơ xảy gì, con không
tự trách sao?”
Lam Hạo Nguyệt còn do dự thì Trì Thanh Ngọc đã
khẽ nhíu mày bảo: “Hạo Nguyệt, em nghe lời mợ, đi tiếp ứng một chút. Dù
Trác Vũ Hiền đến đây thì chúng ta cũng có thể chống cự một lúc.”
Dù trong lòng Lam Hạo Nguyệt không muốn rời đi nhưng nghĩ tới võ công
của mợ cao hơn mình, có bà ở đây, nhất định có thể bảo vệ Thanh Ngọc an
toàn. Huống chi địa thế nơi này bí mật, nếu người của phái Thanh Thành
tìm đến thì cũng chưa chắc có thể phát hiện bóng dáng hai người. Vì thế
nàng cầm kiếm trong tay, xoay người nói với Trì Thanh Ngọc: “Thanh Ngọc, em đi một chút sẽ quay lại ngay, chàng…”
“Ừ, tôi ở đây chờ em.” Trì Thanh Ngọc lạnh nhạt nói.
***
Lam Hạo Nguyệt vội vàng rời đi, Trì Thanh Ngọc nghe tiếng bước chân
nàng rời xa, trong lòng cảm thấy hơi cô đơn. Mộ Dung Cẩn đối diện chàng, thừa dịp chàng đang xuất thần, lạnh lẽo quan sát chàng.
Chỉ
trách lúc đó quá sơ xuất, dù lúc mới gặp có cảm thấy vài phần quen mặt,
nhưng lại chưa từng để ý rằng khuôn mặt của chàng quả thật có mất phần
tương tự với Trác Vũ Hiền. Chỉ là lúc đó hai mắt chàng mịt mù vô hồn,
không hề giống ánh mắt trong trẻo của người kia, vì thế cũng không nghi
ngờ.
“Đường phu nhân…” Thanh Ngọc cảm thấy tình cảnh này hơi
lúng túng, chàng hơi nghiêng mình, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn bà đã đặc biệt chạy tới cứu nguy.”
Mộ Dung Cẩn chậm rãi bước về trước một
bước, nhìn đạo bào của chàng, môi hiện ý cười: “Trì đạo trưởng, không
ngờ tại một nơi như vậy, cậu và tôi lại có thể gặp nhau.”
Trong lòng Thanh Ngọc bất an, nói: “Chuyện lần này, xin bà đừng trách cứ Hạo Nguyệt…”
“Tôi không có ý trách con bé.” Mộ Dung Cẩn cắt ngang lời chàng, xoay
người nhìn con đường núi, thấy không có ai qua đây, liền đi tới trước
mặt chàng, “Địa hình nơi này không bằng phẳng, nhỡ đâu Trác Vũ Hiền đuổi tới, cậu đánh nhau ở đây sẽ bất tiện. Tôi biết trên kia có một Phật
đường, cậu có thể theo tôi tới đó tạm lánh trước.”
Trì Thanh Ngọc hơi sửng sốt: “Phật đường?”
“Đúng, năm đó, tôi ở đấy ba năm.” Mộ Dung Cẩn thấp giọng nói, vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng khoác lên vai chàng. “Đi nào, tôi đưa cậu tới.”