Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 79: Chương 79: MỘT KIẾM TUYẾT BAY NƯỚC MẮT CẠN




Mãi đến tảng sáng, Lệ Tinh Xuyên mới trở về nhà trọ, thuộc hạ Đường môn vẫn chưa thức dậy, không ai biết đêm qua y đã đi đâu. Y quay lại căn phòng mà Lam Hạo Nguyệt từng ở, trên bàn nhỏ bên cạnh giường vẫn còn đặt những thứ như quần áo hay thoa cài tóc của nàng. Lệ Tinh Xuyên ngồi bên giường, đưa tay chạm khẽ vào viên ngọc trên thoa cài, khẽ nhíu mày, như đang suy nghĩ điều chi.

Dựa theo lời dặn của Đường Vận Tô trước khi rời đi, y đợi ở trấn trên mấy ngày, đợi sau khi chưởng môn Vạn Thuần Đạt của phái Hành Sơn dẫn người tới rồi mới cùng họ đến nghĩa trang.

Chúng đệ tử của phái Hành Sơn sôi sục lòng căm phẫn, dù xưa nay Vạn Thuần Đạt căm ghét dáng bộ nghiêm trang của Lam Bách Thần, thế nhưng khi đến nghĩa trang, nhìn cảnh quan tài gỗ mỏng manh ở giữa bốn bề hiu quạnh, nghĩ sư huynh mình lại rơi vào kết cục thế này, không kiềm được cất vài tiếng oán thán trước mặt các đệ tử. Sau khi hoàn tất lễ truy điệu, lập tức vận quan lên đường, hướng về Sâm Châu.

Sau khi đến quán dịch (*) Sâm Châu, nhanh chóng tìm được đám người Đường Vận Tô. Sau khi được danh y điều trị, bệnh tình của Lam Hạo Nguyệt đã tốt lên, nhưng vì bệnh kéo dài quá lâu, nay đột nhiên bị đả kích, cuối cùng vẫn nằm trên giường không thể gượng dậy.

(*) Cũng một kiểu nhà trọ, sang trọng hơn.

Trước mặt Đường Vận Tô, Vạn Thuần Đạt hỏi han Hạo Nguyệt rất ân cần, cũng nói đến dự định sau khi về Hành Sơn sẽ an táng Lam Bách Thần và Thụ An trọng thể. Lam Hạo Nguyệt nằm sau bức mành im lặng lắng nghe, chợt cất giọng hỏi: “Các người có nhìn thấy Trì Thanh Ngọc không?”

Vạn Thuần Đạt ngẩn ra, nhìn về phía Đường Vận Tô. Đôi mắt phượng của dì có vẻ hờn giận không vui, nghiêng người vào trong nói: “Hạo Nguyệt, cậu ta đi rồi, không phải đã nói điều này mấy lần với con rồi sao?”

“Chàng nói ra ngoài tìm nước cho con, thế nhưng vì sao vẫn còn chưa về…” Tâm trí Lam Hạo Nguyệt mơ màng, lặp lại lần nữa, lại bảo, “Dì ba, mặt ngọc mà chàng để lại cho con, không tìm thấy thật sao?”

Đường Vận Tô nặng nề nói: “Không tìm thấy, Hạo Nguyệt, loại người như cậu ta, con đừng nghĩ tới nữa.”

Sắc mặt Lam Hạo Nguyệt tái nhợt, cố hết sức nhắm chặt hai mắt.

Đường Vận Tô ra hiệu để Vạn Thuần Đạt cùng ra ngoài. Sau khi hai người đóng chặt cửa phòng, Đường Vận Tô thấp giọng nói: “Chuyện Hạo Nguyệt theo Trì Thanh Ngọc rời khỏi Yên Hà cốc, may mà chỉ có chúng ta biết. Con bé còn trẻ không hiểu chuyện, bây giờ lại đang gặp nỗi đau tang cha. Vẫn xin Vạn chưởng môn thông báo cho các đệ tử bên dưới, chớ tiết lộ những chuyện trước đây ra ngoài. Nếu không sẽ tổn hại đến danh dự của con bé, cũng bất lợi với phái Hành Sơn các người”

Vạn Thuần Đạt vuốt cằm nói: “Đương nhiên tôi hiểu chuyện này, dù sao con bé cũng được coi là người của Hành Sơn, tôi cũng không muốn bị những môn phái khác bàn tán bậy bạ. Chỉ là tính cách của con người Trì Thanh Ngọc cố chấp, sẽ không chịu thay đổi. Tôi sợ cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định đâu…”

“Tôi sẽ không để Hạo Nguyệt gặp lại cậu ta đâu.” Đường Vận Tô trầm giọng nói, “Đợi khi xử lý hậu sự của em rể xong xuôi, chúng tôi sẽ mang con bé trở về Thục Trung dưỡng bệnh.”

Vạn Thuần Đạt nghe thế, đương nhiên gật đầu đồng ý. Bọn họ bàn bạc xong, đều tự quay về dặn dò đám thuộc hạ của mình, không được phép nói tên của Trì Thanh Ngọc trước mặt Lam Hạo Nguyệt, hễ mà nàng hỏi đến thì cứ bảo chàng cảm thấy xấu hổ, đã tự rời đi.

Sau khi tĩnh dưỡng ở Sâm Châu hai ngày, mọi người đưa Lam Hạo Nguyệt đi về phía Hành Sơn. Lần rời đi khi trước là cuối thu, nay đã qua mấy đợt mưa thu, trời ngày càng lạnh hơn, đến khi trở về Hành Sơn thì mây đen càng u ám không tan, đằng chân trời thâm trầm, đột nhiên có trận gió, thổi lạnh thấu tận tâm người.

Những đệ tử khác ở Hành Sơn đã hay chuyện Lam Bách Thần qua đời, đứng từ chân núi đến đỉnh Chúc Dung, hễ thấy xe ngựa kéo quan tài đi qua, một đoàn người mặc đồ tang đều quỳ lạy trên đất. Lam Hạo Nguyệt cũng đã thay đồ tang, nằm trong một chiếc xe ngựa khác. Gió lạnh thổi từ ngoài mành vào, tiếng tụng kinh bi thiết cứ vang vọng bên tai không dứt, lúc xe ngựa đi ngang qua tấm bia đá khắc chữ Yên Hà cốc kia có tạm dừng một chút. Lam Hạo Nguyệt miễn cưỡng gượng dậy, nhìn ba chữ thật to xuyên qua khung cửa sổ, nhớ đến đêm vội vàng chạy ra khỏi cốc, cha nàng mang người đuổi theo, cuối cùng là bóng lưng cố chấp của người đang cưỡi ngựa dần xa khuất, như thể mọi chuyện vẫn còn ở trước mắt.

Lúc đó ai cũng cứng rắn như sắt, lời nói như chém đinh, thề không đội trời chung. Nay chưa được nửa tháng mà đã cách biệt âm dương. Lúc đó nàng bất kể mọi thứ, chỉ muốn đi theo Trì Thanh Ngọc phiêu bạt mọi chân trời, ấy mà nay trở về quê hương, cũng chỉ là những bóng hình đơn bạc… Mấy ngày qua, dù nàng có truy hỏi thế nào, đáp lại lời nàng chỉ là những câu trả lời bất biến kia mà thôi.

Trì Thanh Ngọc, tựa như chàng đã biến mất trên cõi đời này mất rồi.

Nàng vẫn còn nhớ rõ hôm trời mưa to như trút nước ấy, đang đau khổ mà trút giận, dùng sức đánh chàng, không cho chàng nói những lời an ủi tưởng như rất vô dụng kia. Lam Hạo Nguyệt cũng còn nhớ rất rõ hình ảnh chàng quỳ trên mặt đất, chịu đựng sự mất mát, sờ soạng tìm lọ thuốc cho nàng.

Nhưng lúc đó vì cha chết, nàng lại làm như không nhìn thấy chàng, thậm chí còn xoay mặt đi.

Sau khi chàng rời khỏi nghĩa trang, bóng lưng ấy lặng lẽ biến mất trong màn đêm lộng gió, như đã phải chịu quá nhiều áp lực, cuối cùng không còn thấy nữa.

Lam Hạo Nguyệt nắm chặt song cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn núi rừng rậm rạp thăm thẳm ngoài kia, bỗng nghe đằng trước có tiếng chuông ngân, Vạn Thuần Đạt cao giọng phân phó các đệ tử dỡ quan tài xuống, muốn nâng lên đưa vào Yên Hà cốc.

Đường Ký Dao vén mành, dìu Lam Hạo Nguyệt xuống xe ngựa, vừa thấy có người nâng ghế dựa đi tới, muốn để Lam Hạo Nguyệt nằm lên, nàng lại thấp giọng nói: “Tôi vẫn còn đi được.”

Đường Vận Tô bên cạnh không phải không lo lắng, nhưng thấy nàng cố tình muốn tự đi vào Yên Hà cốc, đành phải phân phó Đường Ký Dao chăm sóc để ý thêm. Lúc này, Vạn Thuần Đạt đã dẫn người mang quan tài đi tới trước cửa cốc Yên Hà. Lam Hạo Nguyệt nhận ba cây nhang từ người khác đưa tới, cúi đầu đi sát đằng sau. Bước chân của nàng yếu ớt vô lức, thế nhưng luôn kiên trì đi theo quan tài đến tận sâu trong từ đường của Yên Hà cốc.

Tiếng tụng kinh, chuông và khánh vang văng vảng, trong vòng vây của mọi người, Lam Hạo Nguyệt quỳ rạp xuống trước linh tiền, những người khác nức nở liên tục, thế nhưng trong mắt này khô ran đau nhức như lửa đốt, thậm chí muốn khóc cũng không thể khóc được. Đường Vận Tô ở bên thấp giọng nói: “Hạo Nguyệt, con nhất định phải khóc lớn lên, bằng không đó là bất hiếu.”

Lam Hạo Nguyệt ngây ngơ quỳ trên mặt đất, mọi người nhìn nàng bằng đủ loại ánh mắt. “Mau khóc đi, phải gào lên.” Đường Ký Dao nắm chặt cánh tay nàng, cố sức quơ. Nàng cố gắng nằm phục trên mặt đất, hai bàn tay đặt sát nhau trên mặt đất lạnh lẽo, muốn gào khóc, thế nhưng cổ họng nghẹn cứng, chỉ có nước mắt liên tục chảy dài, từng giọt, từng giọt lớn rơi xuống mu bàn tay.

Tuy nàng như thế, nhưng hình như những người khác vẫn cảm thấy chưa đủ đau thương, vì thế cùng gào khóc. Nhất thời, trong từ đường Yên Hà cốc vang vọng tiếng khóc than rung trời, tiền giấy bay đầy. Đường Ký Dao và Lệ Tinh Xuyên đỡ Lam Hạo Nguyệt qua một bên, sau đó lại có rất đông các đệ tử của phái Hành Sơn lần lượt đi lên quỳ lạy thắp ngang. Mỗi người đi qua, nàng đều trả lễ hỏi thăm. Đến khi đã hoàn tất mọi nghi thức đã là hơn nửa ngày trời, mặt Lam Hạo Nguyệt xám ngắt như tro tàn, thậm chí còn không đứng vững.

Đường Vận Tô sai người đưa nàng về phòng ngủ, còn dì ở lại quản lý những việc lặt vặt. Lam Hạo Nguyệt nằm trên ghế dài, được người nâng lên đưa trở về tiểu viện. Đi qua cửa viện, nha hoàn Phấn Điệp nhìn thấy nàng trở thành như vậy, nghẹn ngào mãi không thôi.

“Tiểu thư, vì sao lúc trước cô lại chạy trốn chứ? Người đàn ông kia có gì tốt, đáng để cô làm ra chuyện thế này…” Phấn Điệp và vú em ở bên đỡ nàng lên giường, đau lòng nói.

Lam Hạo Nguyệt nghẹn ngào nước mắt, nghiêng người nhìn ra phía sau song cửa sổ. Dây thường xuân buông rũ bên ngoài cửa sổ xanh mơn mởn là thế nay héo khô vàng úa, lẻ loi treo giữa không trung. Đột nhiên nàng nhớ tới mình đã từng đưa Trì Thanh Ngọc ra bên ngoài sân, nắm tay chàng, để chàng được sờ lên dây thường xuân này, để chàng được biết nơi nàng ở trông ra sao…

Nước mắt nóng hổi lướt qua gò má. Nàng không biết, rốt cuộc mình đã làm sai những gì, vì sao chuyện lại đến nông nỗi như bây giờ, cũng không biết sau này phải làm thế nào để đối mặt với mọi người, thậm chí cũng chẳng biết sẽ đi đâu về đâu để tìm Trì Thanh Ngọc….

***

Đường Vận Tô định sau khi hoàn thành cúng bảy bảy bốn chín ngày mới đưa Lam Hạo Nguyệt về Thục Trung. Ấy nhưng năm ngày sau đó, lại nhận được một thư gấp do mười mấy tên tiêu tử ngày đêm thay ngựa luân phiên nhau đưa tới.

Đường lão phu nhân đổ bệnh.

Đường Vận Tô chỉ cảm thấy đầu nặng trình trịch, không thể để lại Hạo Nguyệt ở đây, cũng chẳng tiếp tục ở lại Hành Sơn được nữa. Sau khi bàn bạc với Vạn Thuần Đạt, chỉ có thể đưa ra quyết định, đợi qua chôn cất thất đầu, sẽ lập tức đưa Hạo Nguyệt đi. Những lễ tế còn lại, đều giao cho Vạn Thuần Đạt xử lý.

Sáng sớm buổi chôn cất ngày hôm đó, gió bắc lại kéo cơn lạnh thấu xương vào núi. Tiền giấy trắng bị gió thổi tung, bay đầy trong khu rừng tùng xanh biếc. Dựa theo lệ cũ của phái Hành Sơn, mọi người cùng đi để hộ tống linh cữu, vòng qua đỉnh Chúc Dung, tìm nơi dựa núi gần sông, mới chia Lam Bách Thần và Thụ An ra để hạ huyệt.

Từng vốc đất vàng hất xuống, dần vui lấp quan ài.

Lam Hạo Nguyệt cúi người sát đất, dù không nhìn thấy ánh mắt mọi người, nhưng lại cảm giác có kim đâm vào lưng.

“Sư phụ, sang ngày mai chúng ta cùng xuống núi đuổi theo tung tích của Phương Nhụy phu nhân. Lần này, dù thế nào chăng nữa, nhất định phải hoàn toàn tiêu diệt Đoạt Mộng lâu!” Có người không kiềm chế được lửa giận, chắp tay nói với Vạn Thuần Đạt.

Vạn Thuần Đạt nói: “Đây là tất nhiên, thù của sư bá con, chúng ta không thể không báo.”

“Nhưng con thấy Thần Tiêu cung cũng không thoát khỏi quan hệ trong chuyện này đâu, nếu không phải do Trì Thanh Ngọc kia…” Đến bây giờ Triệu Thời Anh vẫn luôn ghi hận trong lòng, không kiềm được muốn trút căm phẫn.

Lam Hạo Nguyệt nghe tên chàng, cả người rung lên. Vạn Thuần Đạt còn chưa mở miệng thì Đường Vận Tô đã bảo: “Chuyện này đợi về rồi hẵng nói.” Dứt lời, vội vàng nâng Lam Hạo Nguyệt đưa về. Triệu Thời Anh không dám đắc tội với người Đường môn, chỉ đành ngượng ngùng im miệng, trở về theo Vạn Thuần Đạt.

Đêm hôm đó Lam Hạo Nguyệt lại chìm trong ác mộng. Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Vận Tô vừa thức dậy đã thấy thần sắc Hạo Nguyệt tiều tụy, thế nhưng vì không thể trì hoãn chuyện ở Đường môn bên kia, đành phải nhẫn tâm đưa nàng lên đường. Dì đang thu dọn hành trang thay Hạo Nguyệt, bỗng nghe ngoài cửa có tiếng ai đang đến.

Vừa mở cửa, thì ra là Lệ Tinh Xuyên. Y ghé tai nói nhỏ vài câu với Đường Vận Tô, Đường Vận Tô biến sắc, mày nhíu chặt.

“Làm sao bây giờ?” Lệ Tinh Xuyên hỏi khẽ.

Đường Vận Tô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, xoay người ra khỏi phòng. Chỉ một lúc sau, dì mang Đường Ký Dao quay lại, tay bưng một chén thuốc vừa sắc. Lam Hạo Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Dì ba, con phải uống thuốc sao?”

“Đây là thuốc bổ. Bên ngoài gió rét, chắc sắp tuyết rơi, dì sợ con bị lạnh.” Đường Vận Tô nói xong, liền để Đường Ký Dao cho nàng uống hết chén thuốc kia.

Thuốc đắng ngắt, sau khi Lam Hạo Nguyệt cố uống hết thuốc không lâu, liền cảm thấy cả người nóng rần, từng giọt mồ hôi rịn trên má.

“Dược tính thuốc này rất tốt.” Đường Ký Dao vịn vào thành giường nhìn nàng.

“Dì ba, con muốn nói với Lệ Tinh Xuyên một câu.” Lam Hạo Nguyệt mơ màng bảo.

Đường Vận Tô ngẩn người, đưa Đường Ký Dao ra ngoài cửa, Lệ Tinh Xuyên lập tức tiến vào, “Hạo Nguyệt, cô có chuyện gì muốn tìm tôi?” Y cúi người nói.

Lam Hạo Nguyệt dựa vào giường, mắt hơi mơ hồ, thế nhưng nàng vẫn dùng sức để bản thân được tỉnh táo, “Tôi nghe dì Ba nói, bà ngoại bệnh rất nặng… Tôi không thể không đi… Nhưng mà, đến bây giờ cũng không biết tung tích của Thanh Ngọc, anh có thể giúp tôi, tìm chàng, được không?”

Lệ Tinh Xuyên khẽ giật mình, hạ thấp mi mắt, nhẹ giọng bảo: “Ngày ấy, sau khi cứu cô trở về trấn, chúng tôi đã không tìm được cậu ta nữa. Tôi đoán chắc là cậu ta đã trở về Lĩnh Nam rồi.”

“Vì sao các người đều nói vậy?” Lam Hạo Nguyệt đau khổ xoay mặt đi, nhìn trường xuân chết héo ngoài cửa sổ, “Chàng sẽ không rời khỏi như vậy đâu.”

“Hạo Nguyệt, cho dù người Đường môn và Hành Sơn đều gạt cô, nhưng sao tôi lại phải nói dối chứ?” Lệ Tinh Xuyên khẽ thở dài một hơi, “Có điều nếu cô đã không tin, tôi có thể giúp cô chạy đến Lĩnh Nam một lần, chờ tôi gặp được cậu ta rồi, sẽ hỏi rõ ràng một chút, vì sao đi mà không từ biệt.”

“Ừ… anh nhất định phải tìm được chàng…” Lam Hạo Nguyệt nhẹ giọng đáp, cả người mệt mỏi, dựa vào đầu giường rồi nhắm mắt không nói nữa. Lệ Tinh Xuyên đứng bên cạnh một chốc, đưa tay vén tóc bết trên trán nàng. Thấy Hạo Nguyệt đã mê man ngủ thiếp rồi, lúc này mới nhẹ nhàng ra ngoài, báo cáo cho Đường Vận Tô.

“Đi thôi.” Đường Vận Tô liếc mắt nhìn y, xoay người vào nhà.

***

Lúc bọn họ đưa Lam Hạo Nguyệt vào xe ngựa thì nàng đã ngủ mê man. Đường Vận Tô và đám người Vạn Thuần Đạt chào tạm biệt nhau, Lệ Tinh Xuyên ngẩng đầu nhìn mây đen kéo tới, vẻ mặt nghiêm trọng.

Xe ngựa từ từ rời khỏi Yên Hà cốc, đệ tử và vú già trong cốc ở sau đưa tiễn, nức nở rơi nước mắt. Đường Vận Tô ngồi trong xe, thấy Lam Hạo Nguyệt đã khép chặt hai mắt, tựa như hoàn toàn không nghe thấy tiếng động bên ngoài, lúc đó mới vén mành cửa sổ xe lên.

Mênh mông núi đồi, gió giật rít gào từng trận từng trận, tưởng chừng trong sườn núi chỉ còn vài đợt lá khô đang xoay tròn, vì lạnh mà run rẩy. Lại một đợt gió bắc kéo tới, những hạt tuyết li ti rơi xuống từ đám mây xa xa, mịt mù thổi xen qua những cành khô, bay về miền xa thẳm. Lệ Tinh Xuyên giục ngựa từ sau đi tới, thấp giọng nói với dì một câu, Đường Vận Tô nhíu mày, nhanh chóng buông mành xuống.

“Cô…” Đường Ký Dao trong xe muốn nói chuyện, nhưng bị dì dùng mắt ngăn lại.

Xe ngựa từ từ đi về trước, Lệ Tinh Xuyên nhìn ra xa. Ở trước tấm bia đá có khắc chữ trên con đường núi kia, có bóng người gầy gò, đứng chờ trong gió.

Những hạt tuyết nhỏ phất qua gò má chàng trai kia. Chàng vẫn ăn mặc một chiếc áo màu đơn giản đến cực kì như trước, đã vào đông, chiếc áo xanh kia càng trở nên mỏng manh hơn hết, bay phất phơ. Chàng vẫn chống cây gậy trúc màu xanh, vẫn lặng lẽ như thủa ban đầu. Chỉ là Cổ kiếm xưa nay luôn ở trên vai, nay không còn bóng dáng.

Từ lần đầu tiên Lệ Tinh Xuyên nhìn thấy chàng trai này đã cảm thấy chàng đã khác với những kẻ phàm tục bình thường. Nay nhìn lại, mi mày chàng vẫn vắng lặng như thế, như thể đang nhìn gì đó ở xa, cũng như chẳng nhìn bất cứ cái gì. Trì Thanh Ngọc đứng trong núi rừng mênh mông gió lạnh rét buốt, có lẽ vì ăn vận bần hàn, thế nên như khuôn mặt như ngọc bích, nhưng nay càng giống một cành trúc xanh đứng thẳng tắp trong cơn lốc dữ tuyết rơi dày. Cành lá vẫn còn đó, nhưng tâm lực đã mệt mỏi lắm rồi.

Có tiếng chuông khánh trầm trầm từ Yên Hà cốc truyền xuống, cứ vang vọng trong núi rừng. xe ngựa từ từ chạy gần tới Trì Thanh Ngọc, Lệ Tinh Xuyên ghìm cương né xa, muốn tránh qua bên cạnh chàng. Thế nhưng chàng như vừa cảm nhận điều gì đó, bỗng hơi ngẩng mặt, gọ: “Hạo Nguyệt.”

Đường Ký Dao trong xe ngựa giật nảy mình, Đường Vận Tô trừng mắt nhìn chị, chị không dám gây ra tiếng động gì. Lam Hạo Nguyệt vẫn như lúc vừa uống thuốc, dược tính phát tác, đã hoàn toàn mất tri giác.

Kẻ đánh xe đã được dặn dò từ trước, không hề dừng lại, cứ vung roi đánh xe lao nhanh.

Xe ngựa nhanh chóng chạy ngang qua người chàng.

Từ đầu đến cuối, Trì Thanh Ngọc vẫn luôn đứng để lắng nghe âm thanh, mãi khi tiếng xe dần đi xa, chàng bỗng có cảm giác gì đó, quay người đuổi theo âm thanh đó.

“Hạo Nguyệt, em ở đâu?” Chàng dốc sức gọi tên, tuyết đánh vào mặt như kim châm, thế nhưng chàng không hề dừng bước.

Đường Ký Dao không kiềm được mà thấp giọng nói: “Cô ơi, nếu âm hồn cậu ta không tiêu, đánh thức Hạo Nguyệt thì biết phải làm sao?”

Đường Vận Tô mím môi, đột nhiên nhoài người ra bảo dừng xe ngựa. Lệ Tinh Xuyên không hề dự đoán rằng dì sẽ làm như vậy, nhất thời cũng ngẩn ra.

Tiếng gió thét gào, Đường Vận Tô xuống xe ngựa, nhìn Trì Thanh Ngọc đang đứng cách đó không xa. Chàng thở dốc mãi, nghe thấy tiếng bánh xe dừng quay, lại xem như đã lấy được tin tốt nhất, vui mừng muốn đi lên phía trước.

“Đây là đồ của cậu?” Đột nhiên Đường Vận Tô mở miệng, sau đó lấy mặt ngọc trong tay áo ra, nâng trên lòng bàn tay.

Trì Thanh Ngọc ngẩn người, không hiểu dì đang nói điều chi.

“Mặt ngọc này, là cậu đưa cho con bé? Lại còn cái kết thô tục cực điểm này nữa.” Dì dùng hai ngón tay để kẹp cái đồng tâm kết, treo mặt ngọc lơ lửng.

“Vâng…” Trì Thanh Ngọc bất ngờ trả lời, không biết vì sao dì lại nói đến vật này.

Lệ Tinh Xuyên siết chặt dây cương, tới gần Đường Vận Tô, nhìn mặt ngọc trong tay dì. Bên môi dì xuất hiện ý cười lạnh lùng, nói: “Hạo Nguyệt muốn đi cùng chúng tôi rồi, nếu cậu không muốn làm vấy bẩn thanh danh trong sạch của con bé, xin đừng quấy rầy dây dưa đến chết chẳng tha như thế, cũng chừa chút mặt mũi cho bản thân đi!”

Ngón tay đang nắm chặt gậy trúc của chàng đột nhiên căng cứng, khuôn mặt gầy gò vẫn cố gắng để giữ bình tĩnh, “Đường phu nhân, tôi biết các người hận tôi… Nhưng bây giờ tôi chỉ mong được gặp cô ấy một lần.”

“Gặp con bé?” Đường Vận Tô không kiềm được mà cười khẩy, liếc chàng, “Không phải cậu tự mình mang con bé trốn đi thì nó cũng sẽ không thành ra như bây giờ. Hiện con bé không còn mặt mũi nào ở lại Hành Sơn nữa, cậu còn muốn tìm nó làm cái gì?”

“Tôi còn có lời muốn nói cũng cô ấy!” Trì Thanh Ngọc đau khổ nói, “Tôi đã nói đi rồi sẽ về, nhưng tôi lại không tìm thấy cô ấy, từ khi cô ấy ngã xuống sau núi, tôi cũng chưa từng nói một câu gì với cô ấy!”

Đường Vận Tô khẽ nghiêng người, vén mành cửa sổ, chân thành bảo: “Nếu đã như vậy, cậu nói đi, nói xong thì đi cho.”

Dì nói vậy lại khiến Trì Thanh Ngọc ngẩn ra, người xung quanh không dám phát ra âm thanh, chầm chậm lùi về sau. Tay chàng run run, chống gậy trúc lên trước vài bước, đưa tay chạm vào mui xe, lúc ấy mới biết quả thật đã đến trước xe ngựa rồi.

Đường Ký Dao ôm Lam Hạo Nguyệt ngồi trong xe, chỉ sợ Hạo Nguyệt tỉnh lại, căng thẳng đến mức nín thở.

“Hạo Nguyệt!…” Trì Thanh Ngọc khàn giọng, lại gọi lần nữa.

Thế nhưng chàng không nghe thấy lời đáp nào.

Tiếng gió rét gào, thổi qua cành khô, cuốn theo vô số bông tuyết.

“Con bé đã chết tâm rồi. Còn cậu?” Đường Vận Tô ở sau lưng chàng nói, “Trì Thanh Ngọc, cậu tự cho mình là siêu phàm, cho rằng có thể mang con bé cao bay xa chạy, nhưng cuối cùng lại khiến nó trọng thương, mất cha. Nếu lúc ở nghĩa trang chúng tôi tới trễ một bước, chỉ sợ chính con bé cũng khó bảo toàn tính mạng, cậu còn ngồi ngơ ngác ngu xuẩn trên núi chờ nó tìm được cậu ư? Chỉ dựa vào chút bản lĩnh đáng thương hại này, tôi thật sự không hiểu rốt cuộc cậu có cái gì để mà cao ngạo đây? Bây giờ cậu lại còn đuổi tới Hành Sơn, chẳng lẽ muốn lại mang con bé đi sao? Dù em rể tôi không chết trong tay cậu, thế nhưng chẳng lẽ cậu không có lỗi với cái chết vô tội oan khuất của ông ấy sao?”

Trì Thanh Ngọc đã không còn đứng thẳng được nữa, chàng dùng sức nắm chặt vào gậy trúc, mãi lâu sau mới vươn tay trái, đưa ra trước sờ soạng.

Đường Ký Dao ở gần chàng trong gang tấc, sốt ruột đến mức muốn hất ra, thế nhưng Đường Vận Tô lại đi tới đè chị lại. Lam Hạo Nguyệt nằm trong lòng chị khẽ rung hàng mi, lại như rơi vào cơn ác mộng. Lúc này, ngón tay của Trì Thanh Ngọc đã chạm được đến gương mặt nàng, thế nhưng nàng chỉ khẽ nhíu mày, cũng không mở mắt.

Trì Thanh Ngọc nghẹn ngào không nói nên lời, môi lại thấp thoáng nụ cười gượng gạo. Đầu ngón tay chàng lướt qua khóe mắt Lam Hạo Nguyệt, cứ thế mà vẫn giống hệt trước đây.

“Tôi xin lỗi, Hạo Nguyệt… tôi không bảo vệ được em…” Giãy dụa rất lâu, chàng mới nghẹn ngào nói, không chú ý, nước mắt lại tràn mi, rơi xuống lòng bàn tay nàng.

Bàn tay vô lực rũ xuống của Lam Hạo Nguyệt bỗng nhiên khẽ động, như cảm nhận được sự ấm nóng của giọt nước mắt kia. Đường Ký Dao biến sắc, đưa mắt nhìn Đường Vận Tô. Đường Vận Tô đẩy Trì Thanh Ngọc ra, nghiêm mặt nói: “Đã biết rõ không thể bảo vệ con bé, vậy thì tự trở về vị trí cũ đi, sau này đừng dây dưa không ngừng nữa!”

Trì Thanh Ngọc bị dì đẩy một cú này, liền cách xa khỏi xe ngựa. Lệ Tinh Xuyên cúi người đỡ lấy, ghé vào lỗ tai chàng thấp giọng nói: “Cậu và cô ấy vốn vô duyên, tội gì phải cưỡng cầu?”

“Vật này vốn không thuộc về Hạo Nguyệt, lấy về đi!” Đường Vận Tô nói xong, dùng sức xé, xé cái đồng tâm kết ra làm hai, kèm theo mặt ngọc kia, ném mạnh về Trì Thanh Ngọc. Trì Thanh Ngọc không đón, mặt ngọc va vào lồng ngực chàng, rơi xuống đất vang một tiếng ‘Keng’. Chàng nghe thấy tiếng vang đó, bỗng dưng quỳ xuống đất tìm kiếm, khuôn mặt hoảng hốt.

Nhưng cùng lúc đó, Đường Vận Tô đã ra lệnh lên đường, tay đánh xe giương roi dài, nhanh chóng đánh xe ngựa rời đi.

“Đây là thứ tôi dành cho cô ấy! Tôi đã đồng ý rồi!” Chàng nức nở gào lên, cuối cùng cũng đã sờ tới sợi tơ xơ xác tội nghiệp kia, siết chặt mặt ngọc rồi đứng dậy, lảo đảo đuổi về phía trước.

Sợi tơ màu xanh ngọc rơi đứt từng đoạn, trong nháy mắt, cái kết liền bung ra.

Cơn gió lạnh thổi qua, cuối cùng chàng cũng không giữ được để cái đồng tâm kết kia không bung ra nữa, những sợi tơ bay loạn qua kẽ tay, không để lại bất kì dấu vết gì.

Tiếng bánh xa, tiếng vó ngựa dần xa khuất, chỉ còn gió núi rít xào khắp nơi, tiếng chuông khánh vang vọng từng hồi, nghe như tiếng khóc khan kể lể. Trong mắt Trì Thanh Ngọc ngập lệ, nghe tiếng vang này, bỗng nhiên chàng sờ lên núi đá rồi xoay người, dựa theo phán đoán của bản thân, dựa theo phán đoán của mình, chàng quay về hướng mà chàng cho là Yên Hà cốc, từ từ quỳ xuống. Khuôn mặt chàng như cành khô hết cúi chào khom lưng lại dập đầu bái lạy.

Tuyết rơi lả tả, một vùng đất thời hỗn loạn.

Không biết đã quỳ bao lâu, cuối cùng chàng cũng lảo đảo đứng dậy. Mặt ngọc trong tay thuần khiết mà lạnh lẽo, trên sợi tơ màu xanh còn vương lại dính đầy bụi tuyết.

Trong đầu chàng không có bất kì hình ảnh nào, thế nhưng chàng vẫn còn nhớ rõ, vào Trung Thu đêm đó, Hạo Nguyệt nắm tay chàng, lướt qua mặt nước.

—- ‘Ở đây, có ánh trăng.’ Giọng nói của nàng mềm mại dịu dàng, lại mang theo ý cười khe khẽ.

Ngón tay chàng chạm vào nước sông lành lạnh, cùng vẽ một vòng tròn. Chàng vui vẻ bảo, mặt trăng vốn không thể sờ được, bây giờ rốt cuộc có thể giữ lại trong lòng bàn tay rồi.

Chàng cho rằng mình sẽ không thể nào nhìn thấy mặt trăng trên trời trông thế nào, nhưng dựa vào cách nàng nói, có thể vĩnh viễn giữ ánh trăng ấy trong lòng bàn tay.

Thế nhưng thì ra từ ban đầu, những gì ngón tay chạm vào, đều là hư ảo.

Nàng thích ghé đầu vào vai chàng, thích ôm chàng cưỡi ngựa, thích chàng vuốt ve gò má mình, dẫu hết thảy mọi chuyện, cũng chỉ là màn đêm vô tận.

Thanh Ngọc Thanh Ngọc Thanh Ngọc… Nàng ghé vào tai chàng cười khúc khích, em muốn sinh cho chàng một cục cưng, em muốn cùng chàng trở về Lĩnh Nam, xây dựng gia đình…

Tuyết ngày càng rơi dày, quần áo của chàng không ngăn được cơn giá lạnh, thế nhưng Trì Thanh Ngọc không có linh hồn, chỉ ngơ ngẩn đi về phía trước, không phân biệt rõ phương hướng.

Trong tuyết bụi mịt mùi, chàng đi đến mệt mỏi, cuối cùng không thể chống đỡ được nữa, ngã xuống đất. Chàng chưa bao giờ ngã nặng như vậy, cũng chưa bao giờ có ý niệm không muốn đứng dậy như bây giờ. Nhưng nay, chàng không muốn đứng dậy nữa, vì thế, cứ vậy mà thiếp giấc trong tuyết trời buốt giá này.

***

Trận tuyết đầu mùa này khiến rặng núi ở Hành Sơn được phủ một màu trắng nhạt, lúc tuyết thưa dần, có hai con ngựa trắng đang chạy như bay tới từ ngoài xa, thiếu nữ đang ngồi trên con ngựa xông về trước mặt, cả người một bộ quần áo màu đỏ tươi, đôi mắt hạnh mở to, là Hoàn Nhi đã tự rời đi một mình trước đây.

“Cố sư thúc, người mau lên đi!” Cô bé quay đầu gọi, khuôn mặt lo lắng.

“Đã biết!” Cố Đan Nham mặc đạo trang, vung roi đuổi theo. Tua rua màu vàng đỏ của bội kiếm trên vai anh bay phấp phới, thế nhưng trong tay lại nắm chặt thanh Cổ kiếm, vỏ của nó có màu xanh trắng giao nhau, đúng là vật mà xưa nay Trì Thanh Ngọc luôn trân trọng yêu quý.

Hai người thúc ngựa chạy lên con đường núi, từ xa, Hoàn Nhi nhìn thấy một người ngã trong trời tuyết, chỉ đưa mắt nhìn thoáng qua, bỗng hốt hoảng kêu lên, “Là tiểu sư thúc!”

Cố Đan Nham cũng nhìn thấy chàng, không đợi ngựa tới gần, đã vội vàng phi người lao tới.

Lúc anh nâng Trì Thanh Ngọc dậy, nắm tay chàng, đã lạnh cóng như băng.

Hai ngày qua rét mướt, Trì Thanh Ngọc chỉ mặc một trường bào lúc đầu thu. Sắc mặt Cố Đan Nham nặng nề, cởi đạo bào xuống rồi phủ kín trên người chàng. Hoàn Nhi đã tới gần, nhảy xuống lưng ngựa, chạy vội tới, vừa nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền của Trì Thanh Ngọc đã không nhịn được, vành mắt đỏ ửng.

“Tiểu sư thúc, người sao vậy?!” Cô bé nhào tới ôm lấy Trì Thanh Ngọc mà gọi.

Cố Đan Nham thấy Trì Thanh Ngọc vẫn không bị thương, thế nhưng mạch tượng suy yếu, bèn lấy nội lực thuần dương của mình để tập trung truyền cho chàng. Hoàn Nhi ngồi bên cạnh không dám lỗ mãng, hai mắt rưng rưng nhìn Trì Thanh Ngọc. Đợi khi tâm pháp Thần Tiêu vận chuyển khắp người, Trì Thanh Ngọc mới dần tỉnh lại.

Mi mắt khẽ động, tròng mắt chàng u ám.

“Sư đệ…” Cố Đan Nham vừa mở miệng, thấy chàng hoang mang ngơ ngẩn, không đành lòng truy hỏi bất kì điều gì, chỉ mang Cổ kiếm rồi giao lại cho chàng, nói: “Bọn huynh đuổi theo, nghe nói trên đường có một ít biến cố… Đây là kiếm của đệ, huynh đã tìm về.”

Trì Thanh Ngọc ngồi trong bãi cỏ khô, đờ đẫn cầm Cổ kiếm, mãi lâu sau mới cố hết sức nói: “Đệ đã mang bán nó.”

“Lúc con hỏi thăm người ta về tung tích của thúc thì phát hiện thanh kiếm này, thế nên mới biết thúc đã đến Hành Sơn.” Hoàn Nhi đau lòng nhìn chàng, “Tiểu sư thúc… bây giờ, thúc theo tụi con trở về đi.”

Cô bé dứt lời, thế nhưng Trì Thanh Ngọc vẫn ngây người ngơ ngẩn, tựa như hoàn toàn không nghe thấy cô bé nói gì.

Hoàn Nhi rất ngạc nhiên, muốn đến bên dìu, chàng lại lẩm bẩm: “Đệ đã mang bán kiếm sư phụ cho mình.”

Cố Đan Nham nhíu mày, thấp giọng nói: “Tiểu sư đệ, không sao đâu, chẳng phải đã tìm về được rồi đó sao? Sư phụ không trách đệ đâu.”

Trì Thanh Ngọc vẫn không phản ứng, Cố Đan Nham thấy vẻ mặt chàng rất kì lạ, không muốn dây dưa kéo dài hơn nữa, liền dùng sức nâng chàng dậy. Hoàn Nhi muốn cầm kiếm giúp Trì Thanh Ngọc, thế nhưng chàng bỗng dùng lực giãy dụa, nắm chặt kiếm không buông.

Cố Đan Nham muốn dìu chàng đi về phía trước, Trì Thanh Ngọc không chịu động thân, chỉ nắm chặt Cổ kiếm, đứng cứng ngắt trong gió tuyết.

“Thúc dắt ngựa tới.” Cố Đan Nham bất đắc dĩ nói, xoay người lướt đi. Hoàn Nhi thấy vậy cũng nghiêng người muốn dắt ngựa của mình tới. Vào trong khoảnh khắc vừa xoay người đó, nghe thấy một tiếng ‘Xoẹt’ lạnh ngắt. Trì Thanh Ngọc hơi ngửa mặt, tay trái ném vỏ đi, giơ kiếm trước mắt, cổ tay lướt qua, nhẹ nhàng vẽ lên một đường cong lạnh buốt.

Mũi kiếm mang theo tia sáng chói rọi chiếu vào đôi mắt hoảng sợ của Cố Đan Nham và Hoàn Nhi.

Cùng với tia máu bắn ra hòa vào nền tuyết, chàng đau thấu tận tim, nụ cười mang theo giọt nước mắt, nặng nề ngã quỵ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.