Chàng không còn nhớ bất cứ điều gì về Lam Hạo Nguyệt.
Hôm đó gặp nhau nàng khóc không ra tiếng, chàng lại ngồi ngẩn ngơ, nghĩ rằng có lẽ thần trí cô gái bên cạnh mình hơi thất thường.
Sau đó có một ông lão vác dược thảo đi xuống từ trên đỉnh núi, kéo Lam Hạo Nguyệt, giải thích với chàng: “Cô gái này nhận sai người, ban nãy còn hỏi thăm thầy, chắc là vì con rất giống bạn của cô ấy.”
Chàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, Lam Hạo Nguyệt càng không thể ngừng rơi nước mắt. Ông dắt nàng tới chân núi, đi tới bên bờ đầm, gỡ mũ trên đầu xuống.
“Ngài… ngài là tiền bối Hải Quỳnh Tử?” Nàng nghẹn ngào, nhìn ông lão đầu tóc bạc trắng, tướng mạo sáng sủa công minh.
Ông vuốt cằm, chỉ lên sườn dốc, nói: “Con như vậy là dọa nó, bây giờ nó chỉ xem con là người xa lạ thôi.”
“Tại sao lại như vậy?” Lam Hạo Nguyệt cố nén bi thương hỏi.
Hải Quỳnh Tử thở dài một hơi: “Ngày đó nó rơi xuống vực Xả thân, ta mang theo Bích Chi và Đan Nham chạy tới lưng chừng núi, Đan Nham vội vàng tung Thiên ti tác giữ được áo của nó, lúc đó mới cứu được một mạng. Nhưng đến khi ta xuống tới vực, tìm được nó thì thằng bé đã bị va đập, cả người đầy máu, hầu như không còn hơi thở. Vì thời gian cấp bách, chúng ta không kịp để ý bất kì điều gì khác, lập tức ôm Thanh Ngọc rời khỏi Nga Mi.”
Ông nói tới đó, lại nhìn Lam Hạo Nguyệt nói: “Tiểu cô nương, con chớ trách bọn ta không báo chuyện này cho con hay. Một là lúc đó phải lập tức cứu mạng nó. Hai vì dọc đường đi, Bích Chi nghe nói con và Thanh Ngọc bị phái Thanh Thành đuổi giết, lại liên quan đến tình cảm trai gái, chúng ta không muốn tự nhiên chen ngang vào thời điểm đó.”
Lam Hạo Nguyệt đau đớn nói: “Con biết… Nhưng, nhưng khi con đến Thần Tiêu cung, còn thấy mộ của chàng.”
“Đó là Đại đồ đệ và Nhị đồ đệ của ta đề ra.” Hải Quỳnh Tử lắc đầu, “Nói thật, ta cũng không biết vì sao Thanh Ngọc lại cùng mợ con rớt xuống vực, Đan Nham từng muốn đi hỏi con, thế nhưng lại nghe con bị Lệ Tinh Xuyên đưa lên núi Thanh Thành, trở thành Lệ phu nhân, nên lúc đó cũng thôi. Con trở thành vợ của Lệ Tinh Xuyên, Thanh Ngọc lại vô cớ bị liên lụy vào nhiều chuyện như vậy, Tử Nguyên và Bích Chi đều cảm thấy trần duyên của nó đã hết, liền lập bia mộ chôn quần áo và di vật thay, muốn nó cứ thế mà biến mất trong mắt mọi người, tránh có kẻ trả thù.”
Lam Hạo Nguyệt chẳng còn cách chi mà trách được người của Thần Tiêu, tất cả những gì họ làm, đều vì muốn bảo vệ, không để Trì Thanh Ngọc chịu đau khổ nữa.
Sau khi tỉnh táo lại, nàng kể lại nguyên nhân vì sao Thanh Ngọc rơi xuống vực cho Hải Quỳnh Tử.
Dù Hải Quỳnh Tử đã chịu hết gió sương trên đời cũng không ngờ giữa Mộ Dung Cẩn và Trác Vũ Hiền lại có một câu chuyện dây dưa như vậy, lại càng không ngờ tới chính Thanh Ngọc đã tự kéo mẹ mình, chọn đường chết.
Ông trầm mặc một lúc lâu, lại có giọng nói của Trì Thanh Ngọc truyền tới từ lưng chừng núi, hỏi: “Sư phụ, chúng ta về chưa?”
“Con chờ một lát.” Hải Quỳnh Tử đáp lại chàng, sau đó khẽ nhíu mày, nói với Lam Hạo Nguyệt, “Bây giờ nó chỉ nhớ đến những ngày sống ở núi La Phù, những chuyện con vừa nói…”
“Tiền bối.” Lam Hạo Nguyệt lau nước mắt, cố gắng gượng cười, “Con sẽ không để chàng nhớ tới đâu, những quá khứ này… phải để chàng vĩnh viễn quên đi.”
***
Lúc Trì Thanh Ngọc theo Hải Quỳnh Tử xuống núi, Lam Hạo Nguyệt vẫn đứng lặng trong rừng đào như trước.
Hạc trắng nghỉ ngơi bên bờ đầm, gió nhẹ lướt qua mặt nước, mặt nước xao động lấp lánh ánh bạc. Chàng cầm gậy trúc, từ từ đi ngang qua người nàng, như cảm nhận được sự tồn tại của nàng, dừng bước.
“Cô nương, người cô muốn tìm cũng ở núi Vũ Di?” Chàng vẫn không quay về phía nàng, chỉ hướng về phía trước, lơ đãng hỏi.
Lam Hạo Nguyệt kiềm chế hô hấp của mình, thấp giọng nói: “Tôi… cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói người ấy ở đây.”
Như có điều chi suy nghĩ, chàng gật gật đầu, Hải Quỳnh Tử dìu vai chàng, nói: “Thanh Ngọc, chúng ta đi thôi.”
“Dạ.” Chàng theo Hải Quỳnh Tử thong thả rời đi, băng qua rừng đào, đi được một lát, phía trước là mảnh đất trống, ở giữa có lợp mái nhà tranh. Hải Quỳnh Tử đặt cần câu ở trước nhà, Trì Thanh Ngọc đi trước một bước, bất giác nhíu mày.
Dọc đường đi, nàng cứ đi theo từ xa, đến bây giờ vẫn ở trước cửa sơn cốc không rời.
Hải Quỳnh Tử quay đầu đưa mắt ra hiệu, Lam Hạo Nguyệt lúc này mới nhận ra mình đã đường đột, muốn đi tới giải thích, thế nhưng lại không biết phải đối mặt thế nào, do dự một lát, cuối cùng cũng thất vọng xoay người, rời khỏi nơi này.
***
Nàng không thể quấy rầy một người quen thuộc nay đã thành xa lạ, nhưng cũng chẳng đành lòng rời đi. Đang lúc chần chừ thì Hải Quỳnh Tử đã tìm được nàng.
“Dù ta đã nối xương chữa thương cứu được tính mạng Thanh Ngọc, thế nhưng nó không thể làm một người vô tâm cả đời.” Ông thở dài, “Nó không giống những đệ tử khác của ta, có thể thật sự rời xa trần thế, thanh tịnh tự tại.”
“Nhưng chàng đã hoàn toàn không còn nhận ra con…” Lam Hạo Nguyệt buồn bã đáp.
“Vậy thì làm một con người mới, chỉ là đã đánh mất bốn năm thôi, con vẫn còn trẻ hơn lão già như ta nhiều.” Lông mày của Hải Quỳnh Tử khẽ giãn ra, mỉm cười bảo.
“Đã đánh mất bốn năm ư…” Lam Hạo Nguyệt buồn bã, nhưng trong lòng lại gợn sóng lăn tăn.
Nàng thuê một căn nhà nhỏ ở dưới núi Vũ Di. Vì nàng mà Hải Quỳnh Tử bịa ra một câu chuyện, nói nàng là con gái của bạn cũ, bây giờ không còn người thân, tới đây ở ẩn qua ngày. Trì Thanh Ngọc ngồi trước nhà nghiền thuốc cho thầy, nghe ông nói rất sinh động, không khỏi nhíu mày: “Thế nhưng lúc cô ấy tới, rõ ràng thầy nói là vô tình gặp, còn bảo cô ấy tìm bạn nên đến…”
“Cái này… Tại lúc đó không nhận ra, sau đó nói chuyện mới biết thân phận của con bé.” Hải Quỳnh Tử gãi đầu, nghiêm mặt nói, “Con bé tới tìm bạn cũ, nhưng giờ không tìm thấy, thế thì có gì không ổn?”
Trì Thanh Ngọc không đáp, chỉ chậm rãi giã cối đá.
“Con bé bơ vơ không nơi nương tựa, con phải có lòng nhân từ.” Lão đạo sĩ dời ghế tre tới ngồi bên cạnh chàng.
“Sức khỏe không tốt à? Vậy thầy có thể chữa bệnh cho cô ấy.” Chàng đáp gọn một câu, sau đó đứng dậy đi về phòng.
“… Sao thầy thấy hình như đầu óc con vẫn chưa được chữa lành…”
Trì Thanh Ngọc lại không nghĩ như thế. Đôi khi sư phụ nói chàng không có tâm can, thế nhưng chàng không hiểu thế nghĩa là gì. Chàng chỉ nhớ Hoàn Nhi tinh nghịch bảo chàng cùng xuống núi tìm sư phụ, sư phụ sẽ truyền dạy kiếm pháp tuyệt diệu cho bọn họ. Chàng không chịu nổi sự nhõng nhẽo vòi vĩnh kia, vốn bản thân cũng sùng kính võ công cao siêu của sư phụ, liền nhân lúc tối trời cùng Hoàn Nhi xuống núi La Phù. Bọn họ đã đi qua rất nhiều nơi, đến núi lớn sông rộng rồi mà vẫn chẳng tìm thấy tung tích của sư phụ đâu. Chàng có phần mỏi mệt, muốn quay về, thế nhưng dường như kí ức đã dừng ở đó…
Lúc tỉnh lại, cả người như bị ngàn quân vạn mã giẫm lên, chẳng có chỗ nào mà không đau đớn.
Tiếng mọi người xung quanh ồn ào lẫn lộn, chàng không mở miệng được, cũng chẳng nhấc nổi tay, thậm chí không biết liệu mình có còn sống hay không.
Trong suốt những ngày đó, chàng luôn nằm trên giường không dậy nổi, cứ cách hai ngày phải thay thuốc. Cái cảm giác đau đớn thấu xương, khi lột thuốc thoa khỏi miệng vết thương để đắp thuốc mới khiến mồ hôi chảy ướt một lớp quần áo, như thể hô hấp cũng ngưng lại.
Lúc hỗn độn đó chàng không biết đâu là ngày là đêm, cũng chẳng hay ai ở bên cạnh, chàng chẳng biết gì cả, chỉ là một cái xác còn chút hơi thở.
Mãi đến lâu sau, chàng mới từ từ nghĩ tới âm thanh của những người xung quanh. Nhớ vì sao mình lại rời khỏi núi La Phù. Nhưng trí nhớ của chàng, chỉ dừng lại ở đó. Còn vì sao bản thân lại mang đầy thương tích như vậy, chàng hoàn toàn không có ấn tượng.
Sư tỷ và sư huynh nói với chàng, vì Hoàn Nhi nghịch ngợm, chọc giận một cao thủ giang hồ nọ, chàng vì bảo vệ cô bé mà rơi xuống sườn núi, nên mới trọng thương như vậy.
“Thế à… Vì sao đệ, chẳng nhớ chút gì…” Chàng nằm trên giường, kinh ngạc nói.
“Đệ va vào một cây tùng trên sườn núi, trên đầu toàn là máu.” Lâm Bích Chi nói xong, còn đẩy Hoàn Nhi lên trước, “Hoàn Nhi, mau xin lỗi tiểu sư thúc của con ngay.”
Hoàn Nhi nức nở: “Tiểu sư thúc, con xin lỗi… Con, con không nên mang thúc xuống núi…”
Trì Thanh Ngọc cảm thấy giọng nói của cô bé hơi khác so với trước, như đã trưởng thành lên nhiều, hoặc đã biến thành một người khác. Chàng cố gắng nâng tay lên, muốn sờ mặt cô bé, thế nhưng Hoàn Nhi lại vội vàng né ra sau, tránh khỏi chàng.
“Sao vậy…” Chàng mê mang nói.
“Con…” Hoàn Nhi còn chưa nói rõ thì Lâm Bích Chi đã bảo, “Năm ngoái con bé đã nhập đạo, sau này sẽ theo tỷ tu hành.”
“Tu hành?” Trì Thanh Ngọc ngạc nhiên, “Con bé, không phải chỉ mới mười bốn tuổi thôi sao… Sao lại nhập đạo sớm như vậy…”
Lâm Bích Chi gượng cười đáp: “Sớm muộn gì thì cũng phải nhập đạo, chính con bé cũng bằng lòng.”
Hoàn Nhi nhanh chóng bị chị đưa đi, bên cạnh Trì Thanh Ngọc chỉ còn có sư phụ mà thôi. Gãy xương rất nhiều chỗ, dù có liền lại nhưng vẫn không thể luyện võ được nữa. Tựa như chàng cũng đã quên kiếm thuật rồi, tốn rất nhiều thời gian rất nhiều mồ hôi công sức mới học được cách đứng lên lần nữa, vịn tường mà đi.
Sư phụ không cho chàng về núi La Phù nữa. Chàng hỏi nguyên nhân, sư phụ chỉ nói ở đây cũng tốt, hơn nữa chàng trọng thương vừa lành, không đi được đường xa. Chàng ngẫm lại thấy cũng đúng, bây giờ chỉ đi hơi xa một chút đã cảm thấy vất vả đau đớn, chỗ đau trên lưng cứ ê ẩm, chỉ có thể thi thoảng theo sư phụ xuống sơn cốc ngồi thiền. Vì thế có trở về Thần Tiêu cung hay không, dường như cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Chàng ở động Hoa đào tại Vũ Di hơn một năm, bình thường rất ít ra ngoài, thậm chí cũng hiếm khi nào nghe thấy giọng người ngoài.
Mãi đến hôm đó, có một cô gái trẻ đột nhiên xuất hiện bên cạnh, quỳ sụp trước mặt chàng, khóc mãi không thôi.
Dù sư phụ đã giải thích nhưng chàng cứ cảm thấy kì quái, bản năng không muốn tiếp xúc nhiều với người lạ. Thế nhưng cô gái ấy, từ đó về sau ở dưới chân núi Vũ Di. Ban đầu chàng cũng không biết, chỉ sớm nọ, nghe thấy âm thanh ấy đang trò chuyện cùng sư phụ, chàng mới nhớ tới nàng.
Sau đó, nàng thường xuyên xuất hiện ở gần đấy. Sư phụ nói, nàng không thể mưu sinh, muốn đi cùng để hái thuốc tự nuôi thân. Trì Thanh Ngọc cũng không phản đối, nhiều một người ít một người cũng chẳng có gì đáng ngại. Huống chi, nàng cũng chỉ theo sư phụ đi tới khu núi, không vào phòng này.
Không biết vì sao, bản năng chàng muốn kháng cự sự tiếp cận của người ngoài, nhất là một cô gái.
***
Lam Hạo Nguyệt đổi sang bộ quần áo giản dị, mỗi ngày đều vác giỏ trúc vào núi, theo Hải Quỳnh Tử hái lá luyện thuốc. Vui buồn lẫn lộn ban đầu dần lắng lại, về Trì Thanh Ngọc, tâm tình rất phức tạp. Luôn mong mỏi có thể nhìn chàng nhiều hơn một chút, dù chỉ ngắm chàng đang ngồi bên cửa sổ từ xa cũng cảm thấy an lòng, thế nhưng khi thấy bộ dạng mờ mịt quạnh quẽ không màng bụi trần của chàng, lại cảm thấy đau lòng.
Nàng gần như không nói chuyện ngay trước mặt chàng nhiều, dù Hải Quỳnh Tử có mời nàng tới trước nhà nghỉ ngơi, nàng cũng chỉ ngồi ở xa, không phát ra bất kì âm thanh gì.
Có nhiều khi, chàng ngồi bên cửa sổ, một mình khắc gì đó trên thẻ tre, rất tập trung, rất yên tĩnh.
Nàng cứ nhìn chàng như thế, quên cả thời gian.
Mùa hạ nhanh chóng kéo tới, cây xanh trên núi tràn trề sức sống, màu xanh ấy lan tỏa, nhuộm Vũ Di thành một bức họa thiên nhiên tươi đẹp. Lam Hạo Nguyệt vẫn tiếp tục cuộc sống hái thuốc của mình, sáng sớm vào núi, mặt trời lặn mới trở về. Hải Quỳnh Tử dạy cho nàng cách phân biệt thảo dược, nàng cũng hỏi ông những vấn đề về y thuật, núi sông hùng vĩ, mây trời ngút ngàn, trong ranh giới ấy, bi thương dần qua, cũng từ mờ nhạt. Lúc nào xuống núi trở về, nàng cũng tới căn nhà tranh của Hải Quỳnh Tử ngồi nghỉ một chút, thế nhưng Trì Thanh Ngọc vẫn không bước ra khỏi cửa.
Một ngày tháng sáu nọ, mặt trời chói chang, đã xế chiều rồi mà vẫn nóng bức không chịu nổi. Nàng vẫn theo Hải Quỳnh Tử xuống núi như bình thường, thế nhưng giữa đường gặp sơn dân, vẻ mặt người đó rất khẩn thiết, cầu xin Hải Quỳnh Tử đi chữa bệnh cho cha già của mình. Hải Quỳnh Tử dặn dò Lam Hạo Nguyệt một hồi rồi đi theo hắn. Nàng do dự một lát, chậm rãi đi tới trước nhà tranh.
Từ xa đã nhìn thấy thân ảnh của Trì Thanh Ngọc, chàng vẫn rất tập trung khắc thẻ tre.
Nàng cởi giỏ trúc, ngồi dưới cây đại thụ trước nhà.
Trời chiều ngả về tây, ngọn cây chẳng lay chút nào, không có một cơn gió mát.
Trì Thanh Ngọc khắc một lát, không nhịn được lại hỏi: “Sư phụ của tôi… không về ư?”
Lam Hạo Nguyệt cuống quýt đứng dậy, quay về căn nhà tranh: “Có người đột nhiên trở bệnh, ông đi cứu chữa rồi.”
“Ừ, cảm ơn.” Chàng lại cầm thẻ tre lên, lặp lại động tác ban nãy. Lam Hạo Nguyệt yên lặng ngồi xuống, đợi rất lâu sau, Hải Quỳnh Tử vẫn chưa trở về mà sắc trời lại dần tối mịt.
Trì Thanh Ngọc đứng dậy, ra khỏi nhà, đi tới cái lu trước nhà múc nước. Lam Hạo Nguyệt vác sọt trúc đứng dậy, thấp thỏm đi tới phía sau chàng. Chàng ngừng việc trong tay, ngạc nhiên hỏi: “Sao cô không xuống núi?”
“Trời vẫn còn sớm, tôi đi nhiều nên mệt, muốn nghỉ thêm một lát.”
Giữa chân mày chàng có vẻ ngạc nhiên, đặt bầu nước xuống, “Tôi cứ tưởng đã tối rồi.”
Lam Hạo Nguyệt nhìn ánh trăng lưỡi liềm đã trèo lên ngọn cây, bứt rứt nói: “Thế à? Mùa hè nên trời nên lâu tối.” Nàng dè dặt nhìn chàng, hỏi, “Anh muốn nấu cơm chiều à?”
“Đúng.” Chàng bình tĩnh trả lời.
Nàng rũ mắt, “Cần tôi giúp anh không?”
“Không cần, tôi biết làm.” Chàng nhấc thùng nước, đi tới bếp.
Lam Hạo Nguyệt đứng trước cửa, nhìn chàng lặng lẽ lấy gạo, nhóm bếp, nấu nước, động tác của chàng cũng chẳng thuần thục lắm, nhưng mỗi khi làm chuyện gì cũng đều rất nghiêm túc cẩn thận, không hề có chút tùy ý.
Đến khi nước sôi, chàng ra sau nhà hái rau, nhưng suýt nữa lại đụng vào nàng.
“Cô vẫn chưa xuống núi à?” Trì Thanh Ngọc càng ngạc nhiên hơn.
Lam Hạo Nguyệt lùi về sau một bước, hỏi: “Tôi làm vướng anh à?”
“Không, không phải.” Chàng hơi áy náy, “Không phải muốn đuổi cô đi, tôi sợ tối rồi, cô đi về một mình sẽ không an toàn.”
Trong lòng nàng cảm thấy ấm áp hơn, “Không sao đâu, anh không cần phải lo.”
Chàng vẫn không hiểu lắm, thế nhưng cũng chẳng nói gì, đi ra sau nhà. Hái rau xong, lại nghe có tiếng ai múc nước ngoài lu, Lam Hạo Nguyệt bưng chậu nước đi tới, nhẹ giọng bảo: “Cho anh, rửa rau.”
Trì Thanh Ngọc không tiện từ chối. Nàng ngồi đối diện trước mặt chàng, cùng rửa rau trong đêm tối mịt mù.
Trời đầy sao. Xa xa đâu đó có tiếng côn trùng gáy vang dằng dặc.
Nàng cũng không nói gì, chỉ ngồi trước mặt chàng, cúi đầu, cùng chàng làm việc. Hai người nấu xong cơm chiều rồi mà Hải Quỳnh Tử vẫn chưa về, chàng đứng trước cửa chờ rất lâu, nói: “Cô đói không? Không thì cô ở đây ăn tạm một ít, sau đó rồi hãy xuống núi.”
“Còn anh?”
“Tôi muốn chờ sư phụ về.”
Chàng dắt nàng ra nhà chính, Lam Hạo Nguyệt yên lặng ăn cơm, nhìn ngắm căn phòng nhỏ xíu này. Hầu như chẳng có vật dụng gì cả, sau tấm rèm kia có lẽ là chỗ chàng ngủ, bên cửa sổ có một cái bàn thô sơ, trên mặt bàn là một chồng thẻ tre.
Nàng không nhịn được mà hỏi: “Mỗi ngày anh khắc gì vậy?”
Trì Thanh Ngọc ngồi trước bàn, sắp xếp lại thẻ tre, đáp: “Kinh văn.”
Nàng không biết nên nói gì, trong phòng lại yên ắng trở lại. Có gió giật bên ngoài, một trận mưa rào kéo tới, rơi bồm bộp, băn tung tóe vào cửa sổ. Trì Thanh Ngọc đóng cửa sổ lại, bất đắc dĩ nói: “Trong núi này thường đổ mưa bất ngờ.”
Cơn mưa này đã để dành cả một ngày, bây giờ bất ngờ đổ xuống, càng rơi càng to, mưa như trút nước khắp cả núi rừng.
Lam Hạo Nguyệt đã ăn xong, Trì Thanh Ngọc chờ lâu mà không thấy mưa ngớt, đành phải đi tìm ô, nói: “Bây giờ tôi không cần ô, cô có thể cầm tạm…”
Nàng đi tới nhận cây dù, muốn nói rồi lại thôi, rốt cuộc vẫn đứng dưới mái hiên. Trì Thanh Ngọc từ từ đi tới sau nàng, như muốn nói gì đó, lúc này thấy có người bước tới trong màn mưa, mặc áo tơi đầu đội mũ, vừa tới trước nhà đã vội nói: “Hạo Nguyệt phải đi à?”
“Lão tiền bối.” Lam Hạo Nguyệt né qua một bên, mở rộng tán ô, “Cuối cùng người cũng về, trời mưa mãi không tạnh, con phải đi rồi.”
Hải Quỳnh Tử lau nước mưa trên mặt, đưa tay kéo Trì Thanh Ngọc, nghiêm túc nói với chàng: “Đường núi trơn trợt, con lại muốn để cô ấy tự mò mẫm đi một mình?”
Trì Thanh Ngọc ngẩn ra, áy náy nói: “Không phải…”
“Vậy đưa cổ xuống núi đi.” Lão đạo sĩ đẩy chàng, mặc áo tơi mà vào nhà.
Trì Thanh Ngọc bất đắc dĩ nói: “Sư phụ, còn cái ô nữa đâu rồi?”
“Không tìm thấy, một ô là đủ lớn rồi, che không nổi con hả?” Ông không thèm quan tâm, đóng sập cửa lại.
***
Cây dù trắng nhỏ, che một mảnh trời.
Lam Hạo Nguyệt vén váy, vác sọt trúc, chưa đi được xa thì giày đã ướt nhẹp. Trì Thanh Ngọc một tay cầm ô, một tay cầm gậy trúc, đi bên cạnh nàng, nhưng đứng cách một khoảng, nửa bên quần áo của chàng đã nhanh chóng bị ướt nước mưa.
Trong bóng đêm dày đặc, mưa chẳng hề ngớt hạt, Lam Hạo Nguyệt vốn không nhìn thấy nổi bước chân. Ban đầu là đất bằng thì cũng thôi, cùng lắm thì chỉ dẫm vào những vũng nước trên đường, thế nhưng sau khi vào đường núi, từng bậc thềm đá bấp bênh cao dốc, nàng đi mà cứ lo nơm nớp, sợ bị hẫng chân mà té.
Trì Thanh Ngọc lại như chẳng sợ gì, chỉ là bước đi thong thả cẩn thận hơn bình thường. Nhưng chàng vừa phải dùng gậy dò đường, vừa phải che ô cho nàng, khó tránh có lúc chiếu cố không chu toàn, đợi đến khi chàng nhận ra thì Lam Hạo Nguyệt đã bị ướt mất rồi.
Chàng dừng bước trên con đường núi, đưa ô cho nàng, “Cô cầm đi, tôi không nhìn thấy cô, sẽ che lệch.”
Lam Hạo Nguyệt do dự nhận ô, che cho chàng. Chàng đang đứng ở dưới nàng một bậc thềm, tiếp tục đi lên phía trước, lại nghe thấy có tiếng động đằng sau. Lam Hạo Nguyệt muốn vội đuổi theo, dưới chân bị trượt, suýt nữa đã ngã sấp. Chàng nghe thấy tiếng nàng kêu lên, theo bản năng muốn đưa tay giữ lại, thế nhưng chỉ chộp được tay áo của nàng.
Lam Hạo Nguyệt vẫn chưa bình tĩnh, nói: “Đừng lo, tôi không bị ngã đâu.”
Chàng không nói, tay vẫn giữ tay áo nàng. Hạt mưa rơi xuống lá cây, rơi xuống tán ô, rơi xuống thềm đá, lộp bộp lộp bộp, bỗng nhiên chàng hỏi: “Cô có ngại không?”
“Gì cơ?” Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra.
Chàng hơi dùng sức, nắm chặt ống tay áo nàng.
Nàng hiểu ý chàng, lắc đầu nói: “Tôi không ngại.”
“Ừ.” Trì Thanh Ngọc khẽ đáp, thế là cứ dẫn nàng từ từ bước đi trên con đường núi như thế. Trong mưa đêm tối tăm, nàng không nhìn thấy khuôn mặt và dáng người chàng, cũng chẳng nhìn thấy phía trước, nhưng lại ngoan ngoãn để chàng kéo tay áo mình, lẳng lặng bước theo chàng, từng bước, từng bước về phía trước.