Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 66: Chương 66: SẤM CHỚP LÔI ĐÌNH ÁO ĐẪM LỆ




Hai người dựa vào nhau một hồi lâu, mãi đến khi mặt trời ngày thu đã lên tận đỉnh đầu. Trì Thanh Ngọc nghiêng mặt sang, phất tóc mái trước trán của nàng, hỏi: “Hạo Nguyệt, không phải cha không cho em tìm tôi sao?”

“Ông ấy nói với chàng?” Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, ngồi thẳng người dậy.

Trì Thanh Ngọc im lặng không đáp, nàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy không có ai đi qua, liền ôm chặt cánh tay chàng nói: “Ông ấy không ở đây, em chỉ muốn ở bên cạnh chàng mà thôi.”

“Tôi hiểu tấm lòng của em, nhưng bây giờ không phải lúc.”

Lam Hạo Nguyệt gối lên vai chàng, xa núi gần sông, mênh mang bát ngát. Nghĩ tới chuyện, không biết sau khi cha mình về sẽ thế nào, lòng càng nặng nề hơn. Thế nhưng trước nay nàng không muốn tự tìm phiền não, nên liền mở khăn tay trên gối ra, nhón một miếng bánh điểm tâm còn dư lại từ ban nãy, nói: “Ăn bánh ngọt xong rồi chàng đưa em về nhé.”

Trì Thanh Ngọc muốn lấy bánh lại thì bị nàng đè tay chàng xuống, “Tay đang bẩn.” Nói xong, nàng bất ngờ cắn một miếng bánh nhỏ, ôm lấy cổ Trì Thanh Ngọc, muốn đút cho chàng ăn. Hơi thở của nàng gần trong gang tấc, Trì Thanh Ngọc ngẩn người, tránh người ra sau theo bản năng, thấp giọng nói: “Hạo Nguyệt, đừng làm bậy, đây là Hành Sơn.”

“Nếm thử một miếng thôi mà.” Nàng nói qua quýt, cắn miếng bánh trong miệng rồi đưa tới môi chàng.

Mùi hương thoang thoảng từ gáy nàng tỏa ra, vấn vít bên người Trì Thanh Ngọc. Lòng chàng rối bời, lưng đang dựa vào đại thụ không trốn được. Miếng bánh ngọt mềm mại trên môi, chàng không tự chủ mà hé miệng nhấp lấy. Mùi hoa quế ngào ngạt thơm nồng trong khoang miệng, hơi thở của Lam Hạo Nguyệt cũng nhè nhẹ phả lên mặt chàng. Trì Thanh Ngọc nín thở, ngậm bánh vào miệng, nàng cười thầm, kề sát vào gò má chàng.

“Ngon không?”

“Ừ.”

“Sau này, em sẽ làm cho chàng ăn mỗi ngày nha.”

Ngay lập tức, một cảm giác ấm nóng xông lên hốc mắt, “Hạo Nguyệt…” Chàng không biết phải nói như thế nào để biểu đạt sự xúc động trong lòng mình, chỉ dựa vào cảm giác, đưa tay xoa khuôn mặt tròn trịa của nàng.

“Gặp được em, tôi rất vui…” Trì Thanh Ngọc nói câu này, mang theo vài phần ngây ngô và run rẩy. Thế nhưng chàng chỉ làm theo trái tim mình, không lời nào có thể diễn tả tình cảm dạt dào trong chàng lúc này, nói cho nàng nghe những lời chôn sâu, chất chứa từ tận đáy lòng từ lòng.

Trên thế giới này, chỉ nói cho nàng nghe thôi.

Hàng lông mày cong cong của Lam Hạo Nguyệt dần giãn ra, mắt lấp lánh, miệng nở nụ cười. Nàng không thể đè xuống cảm giác ấm áp trong lòng, bao lấy chàng như con suối rộng sâu, nhắm hai mắt, dịu dàng hôn lên môi chàng.

Trì Thanh Ngọc khẽ xoay mặt đi, nhíu mày nói: “Hạo Nguyệt, đừng ở đây…”

Nhưng ngay lúc đó, bỗng nghe thấy một tiếng gầm từ sườn núi đằng sau: “Các người đang làm gì vậy hả?!”

Cả hai đều giật mình, Lam Hạo Nguyệt nghe thấy giọng nói đó, thì sợ đến mức vội vàng rời khỏi vòng tay của Trì Thanh Ngọc. Hoảng loạn quay đầu nhìn lại, thấy cha mình đang cực kỳ tức giận, trừng mắt nhìn nàng và Trì Thanh Ngọc.

Lòng bàn tay Lam Hạo Nguyệt hơi đổ mồ hôi, cũng không quên kéo Trì Thanh Ngọc lên, đứng dựa vào thân cây. Tay áo Lam Bách Thần bỗng nổi gió, lao nhanh từ trên sườn dốc xuống, vừa đến trước mặt Lam Hạo Nguyệt, liền vung tay tát nàng.

“Lam Hạo Nguyệt, mày không biết nhục.” Sắc mặt ông tái xanh, không thể kiềm được cơn giận, ngón tay chỉ vào nàng cũng run run, “Những lời cha từng nói với mày, đều xem như gió thổi bên tai?! Cha bảo mày hãy tự suy ngẫm cẩn thận xem mình đã sai cái gì, nhưng nay ngày càng táo tợn, tệ hại. Dám làm một chuyện bại hoại thế này ngay giữa ban ngày ban mặt sao?”

Mặt Lam Hạo Nguyệt đỏ rát, nàng cố nén nước mắt, ngẩng đầu nhìn cha, nay đã tức giận đến mức thành La sát, run rẩy thưa: “Cha chưa từng cho con có cơ hội được nói rõ… Con luôn muốn nói cho cha từ trước, con thích chàng…”

“Mày còn dám láo xược như vậy sao?!” Lam Bách Thần vội vàng cắt ngang, lại muốn vung tay đánh tiếp. Trì Thanh Ngọc thấy tiếng, kéo Lam Hạo Nguyệt về sau, vội nói: “Tiền bối, xin người đừng đánh em ấy!”

“Đây là việc của Lam gia, cậu có tư cách gì mà nói chen vào?!” Lam Bách Thần hất tay, đẩy Trì Thanh Ngọc ra, “Những gì ta nói với cậu tối qua vẫn còn chưa rõ ràng sao? Ta kính trọng sư phụ cậu là cao nhân đắc đạo mới không hỏi rốt cuộc vì sao cậu lại trở về cùng nó. Bây giờ lại thừa dịp ta không có trong cốc, dụ dỗ con gái ta, đúng là thứ hèn hạ, trơ tráo.”

“Cha, sao cha lại có thể nói chàng như vậy?!” Lam Hạo Nguyệt nén nước mắt, quýnh lên, giậm chân thốt.

Cơn giận của Lam Bách Thần khó vơi, vừa định mắng tiếp thì nào ngờ, có một đám người đang thong thả đi tới từ sườn núi bên kia, dẫn đầu là Vạn Thuần Đạt, bên cạnh gồm những đệ tử khác. Ông ta nhìn thấy cảnh này từ xa, cao giọng nói: “Sư huynh, đừng tức giận vội, chuyện gì cũng phải từ từ.”

Vốn Lam Bách Thần tự tìm đến đây, không muốn bị người khác biết, nay thấy tất cả đều có mặt, đành nghiến răng phất tay áo, đáp: “Trong mắt nó không biết đâu là bề trên, tùy tiện làm bậy.”

Vạn Thuần Đạt thấy Lam Hạo Nguyệt nép sau người Trì Thanh Ngọc, mắt đỏ ngầu nên cũng đoán được vài phần, đi tới bảo: “Hạo Nguyệt, tuy cha con hơi nóng nảy thật, nhưng mà con làm gì cũng phải nhớ đến bổn phận của mìnhchứ…”

Lam Hạo Nguyệt được Trì Thanh Ngọc che chở, thấy nhiều người vây quanh như vậy, nước mắt rơi xuống không ngừng. Trì Thanh Ngọc nghe thấy tiếng nàng thút thít sau lưng, lòng càng khổ sở, thấp giọng thưa: “Tiền bối, thật sự xin lỗi, là do cử chỉ của cháu không đoan chính, xin người đừng trách tội Hạo Nguyệt.”

“Thanh Ngọc…” Lam Hạo Nguyệt cầm tay chàng, thế nhưng Trì Thanh Ngọc lại khẽ tránh, đi tới trước một bước, cố tình tách xa nàng một chút.

“Trì Thanh Ngọc, không phải cậu là đệ tử Thần Tiêu cung sao? Bây giờ ta muốn hỏi ngược lại, các người tu đạo gì thế?!” Lam Bách Thần cười khẩy, nhìn chàng, nói, “Không biết một chút gì gọi là tự trọng, như thế mà xuất gia cái gì?”

Lúc này, Vạn Thuần Đạt lại mỉm cười bảo: “Vậy là sư huynh hiểu biết nông cạn rồi, không hay biết rằng Đạo gia không giới hạn cưới sinh, luyện là luyện kết hợp âm dương sao? Chẳng biết Thần Tiêu cung phát triển từ nguồn gốc này ra phải không?”

“Đệ!” Khuôn mặt Lam Bách Thần run lên, tức giận xoay người, nói: “Sư đệ, Hạo Nguyệt vẫn là một cô nương chưa xuất giá, sao đệ có thể nói những điều này trước mặt con bé?!”

Vạn Thuần Đạt thản nhiên: “Những lời đệ nói đều là sự thật, nếu huynh không tin thì có thể hỏi chàng trai này một chút. Không chừng sau này cậu ta sẽ là rể hiền của huynh thật đấy.”

Trì Thanh Ngọc không nhịn được mà nói: “Vạn chưởng môn, sư huynh sư tỷ của cháu đều giữ thân trong sạch, tuân thủ nội quy thanh tu. Chuyện vừa rồi là lỗi của cháu, xin đừng nghĩ bậy, kéo những những người khác ở Thần Tiêu cung vào.”

Khuôn mặt Vạn Thuần Đạt đầy vẻ trào phúng, đánh giá Trì Thanh Ngọc rồi lại liếc mắt sang Lam Bách Thần, bảo: “Được rồi, đệ không xen vào việc của người khác nữa. Có điều, Lam sư huynh, vị con rể tương lai này của huynh có vẻ hơi ngông nghênh đấy, xem chừng sau này huynh sẽ có đối thủ rồi.” Dứt lời, mặt mang ý cười, dẫn đám đệ tử thong thả rời đi.

Lam Bách Thần bị ông ta thừa cơ làm nhục trước mặt mọi người như vậy, vừa tức giận lại có phần muộn phiền, xoay người thấy Trì Thanh Ngọc vẫn đứng lặng lẽ dưới tàng cây, tuy khuôn mặt âm u ảm đạm, thế nhưng vẫn cố chấp, ngẩng cao đầu, tầm mắt nhìn về trước, trông như xa như gần. Lam Hạo Nguyệt cúi đầu đứng sau lưng chàng, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt.

Ông cố nén cơn giận, bước lên trước, cầm ống tay áo Lam Hạo Nguyệt, hung dữ kéo về, trách mắng: “Từ hôm nay trở đi, con ở trong viện cho ta, không được phép gặp nó nữa.”

Lam Hạo Nguyệt nghẹn ngào phản đối, Lam Bách Thần bất kể tiếng nức nở của nàng, quay sang Trì Thanh Ngọc, lạnh lùng nói: “Nể mặt sư phụ của cậu, cho cậu một ngày, mau mang sư điệt của mình rồi rời khỏi Yên Hà cốc ngay. Nếu không, đừng trách ta dẫn người tới đuổi.”

Trì Thanh Ngọc mím môi, chẳng nói được một lời. Lam Hạo Nguyệt nức nở: “Cha, sao cha lại chỉ trách chàng? Rõ ràng là con đã…”

“Câm miệng! Con còn biết xấu hổ hay không?!” Lam Bách Thần dùng sức đẩy nàng qua bên cạnh. Trì Thanh Ngọc muốn đưa tay kéo nhưng lại bị một chưởng của Lam Bách Thần ngăn lại, cánh tay phát đau.

“Cách xa con gái ta một chút.” Lam Bách Thần dứt lời, tay phát lực, túm Lam Hạo Nguyệt đi về hướng sườn núi.

***

Lam Hạo Nguyệt bị cha kéo mạnh, lôi về viện. Dọc đường đi, các nha hoàn, vú già đều thấy cảnh này, vội vàng tránh ra, không dám đi tới khuyên can dỗ dành. Đến khi vào phòng, Lam Bách Thần đóng sập cửa, đẩy nàng ra ngay trước bàn, nổi giận quát: “Quỳ xuống.”

Trên bàn bày đồ cúng, nhang đèn lâu năm, đây là tế điện, nơi thờ cúng người mẹ quá cố của Lam Hạo Nguyệt, Đường Vận Hinh. Lam Hạo Nguyệt nhìn bài vị của mẹ, hai chân mềm nhũn, ngân ngấn nước mắt, quỳ rạp xuống.

“Mẹ con qua đời sớm, vì nuôi dạy con trưởng thành, cha chưa từng nghĩ tới chuyện tái giá, nhưng bây giờ con xem con đã làm những chuyện gì đây, mất hết mặt mũi của phái Hành Sơn rồi!” Ông bước tới trước bàn, chỉ vào bài vị mà nói.

“Ban nãy con chỉ muốn gần gũi với chàng, con không cảm thấy mất mặt gì hết.” Lam Hạo Nguyệt nức nở thưa.

“Con không thấy mất mặt sao?! Rốt cuộc Trì Thanh Ngọc kia đã đánh thuốc mê gì mà khiến con không thể phân biệt trắng đen đúng sai, mất hết liêm sỉ như thế?”

“Con thích chàng! Ngay từ đầu con đã thích chàng! Con muốn ở bên chàng, có gì sai chứ?!” Lam Hạo Nguyệt lạc giọng nói.

“Thích nó?! Mắt con đâu có mù, tại sao không nhìn được nó rốt cuộc là loại người nào?!” Lam Bách Thần tức giận, cười lạnh, “Nếu con muốn lập gia đình, trong giang hồ có bao nhiêu đệ tử trẻ tuổi danh môn chính phái để lựa, bây giờ lại mang một thằng đạo sĩ xuất gia về cho cha, lại còn mù lòa nữa. Đây là vì con muốn cố tình đối nghịch, muốn khiến cha không thể nào gặp người giang hồ, phải không?”

Nước mắt rơi tí tách trên mặt đất, hai tay Lam Hạo Nguyệt chống xuống đất, không ngừng run rẩy. Nàng luôn biết cha mình sẽ nói về chàng như vậy, nhưng nay, khi thật sự nghe những lời này, lòng xót xa như có dao cắt.

Thế nhưng nàng vẫn cố nén bi thương, nói rõ ràng từng chữ: “Chàng không thật sự xuất gia, hơn nữa, chàng cũng có thể tự chăm sóc bản thân.”

“Cho dù như thế nào thì nó cũng vẫn chỉ là một đứa tàn tật. Lấy một gã mù lòa, con không sợ bị mọi người chê cười sao?!” Lam Bách Thần thật sự không thể hiểu nổi, trong mắt ông, chắc chắn vì muốn phản kháng mà con gái mới làm ra chuyện không thể tưởng tượng này.

“Từ khi ra đời thì chàng đã không thể nhìn thấy, không phải lỗi của chàng.” Mắt Lam Hạo Nguyệt sưng mọng, ngẩng đầu nhìn ông, lệ tràn bờ mi, “Con chỉ biết, chàng không thua kém bất kỳ ai, chàng đối xử với con rất tốt. Người khác nói thế nào, con đều không quan tâm.”

Lam Bách Thần cười khẩy : “Đối tốt với con? Bây giờ nó muốn lừa gạt để con cắn câu, đương nhiên phải dùng hết thủ đoạn, chứ không thì tại sao con lại bị nó mê hoặc?”

“Vì sao cha luôn nghĩ người khác thâm hiểm như vậy?!” Lam Hạo Nguyệt không thể chịu đựng nổi lời bôi nhọ, chửi bới của ông nữa, cảm thấy tức giận, “Con đã nói, là con thích chàng trước, không phải chàng mê hoặc, dụ dỗ con. Chàng còn luôn khuyên con đừng cãi lời cha nữa…”

“Con không cần giải thích cho nó, cha chỉ có một câu, chết tâm đi.” Lam Bách Thần dứt lời, xoay người muốn rời đi.

Lam Hạo Nguyệt liều lĩnh chạy tới trước ông, dang hai tay ngăn lại, chất vấn: “Không phải trước đây cha cũng từng bị Đường môn khinh thường đấy sao, tại sao bây giờ cũng tỏ thái độ như vậy với Trì Thanh Ngọc?! Chẳng lẽ chỉ có cha và mẹ mới có thể chạy khỏi Thục Trung, đến lượt con thì lại thành tội ác tày trời sao?”

Máu huyết Lam Bách Thần dâng lên, đầu óc hỗn loạn, ông hoàn toàn không ngờ nàng sẽ nhắc tới chuyện xưa, nhất thời không khống chế được cảm xúc, lạnh lùng nói: “Chuyện cha mẹ, không tới phiên con đánh giá.”

“Vì sao?! Nếu nói con không biết liên sỉ, thế mẹ thì…” Lam Hạo Nguyệt còn chưa nói hết thì đã thấy mặt nóng rát, bị ông vung tay, dùng sức tát thật mạnh. Một cái tát này khiến cả người nghiêng lệch, gần như ngất đi, khóe miệng rỉ tia máu tanh.

“Đây là bài học cho con.” Bàn tay Lam Bách Thần tê dại, khàn giọng nói, phất tay áo bỏ đi.

Cửa bị đóng chặt một cách nặng nề, khiến lòng người cũng phát run.

Nước mắt mà Lam Hạo Nguyệt luôn cố nhịn nãy giờ nay dâng đầy trong hốc mắt, nàng hít từng ngụm, từng ngụm, không muốn khóc nữa, nhưng cơn đau buốt trên má dường như đâm vào tim, cả người như đang rơi vào vực sâu vạn trượng. Trên bàn thờ trước mặt, nhang khói yếu ớt, bài vị màu đen được khắc chữ chìm màu vàng nhạt đang lặng lẽ mắt đối mặt với nàng. Nàng khoanh tay, từ từ ngồi xổm xuống, nước mắt rơi từng giọt lên miếng gạch xanh, như bông hoa nát vụn, nhòe nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.