Lúc đám người Liễu Ý tìm tới vực Xả thân thì Lam Hạo Nguyệt đã ngất đi. Sau khi tỉnh lại, nàng chỉ một mực muốn xuống vực kiếm tìm. Mọi người thấy vậy, cố ép giữ nàng lại. Trong hoảng loạn rối ren đó, Lệ Tinh Xuyên đi tới phía sau nàng, ngón tay nhẹ nhàng điểm lên, trúng yếu huyệt.
Nàng đã mất tri giác rồi. Liễu Ý và các đệ tử tới trước vực, chỉ thấy mây trắng như tuyết, vách đá thẳng đứng ngàn thước, đưa mắt nhìn chẳng thể thấy đáy, không thấy bất kì bóng người nào cả. Mọi người buồn bã tiếc nuối, đứng lặng lẽ trong gió không nói một lời.
Lệ Tinh Xuyên chậm rãi đi tới, ôm Lam Hạo Nguyệt: “Sư thái, dù Hạo Nguyệt đã một mình chạy khỏi hỉ đường nhưng dù sao cũng có hôn ước với tôi, tôi muốn đưa cô ấy về Thanh Thành.”
Liễu Ý không muốn nhúng tay vào tình yêu nam nữ, nhưng đến khi thấy xác Trác Vũ Hiền chết trên đường, lại nghe Lam Hạo Nguyệt luôn miệng nói rằng mợ và Thanh Ngọc đã cùng rơi xuống vực Xả thân, lòng kinh hãi không tin. Lệ Tinh Xuyên nhìn thấy tâm sự của bà, bèn nói: “Chưởng môn và Phương Nhụy phu nhân đồng quy vu tận, Phương Nhụy phu nhân vốn là chị của Diệp Quyết Minh, vì trả thù mà tới, trong đó có rất nhiều chuyện do ả ta châm ngòi mà ra. Tôi chỉ là một đệ tử bình thường, có những lúc chỉ đành phải nghe theo lệnh Chưởng môn. Chuyện xông lên núi lần này, Lệ mỗ ở đây xin tạm thay mặt phái Thanh Thành nhận lỗi với sư thái.”
“Nhưng Hạo Nguyệt đã từng nói, chuyện ở am Tùng Trúc kia, vốn không phải do Diệp Quyết Minh gây ra mà là…” Liễu Ý nhíu mày nói.
Lệ Tinh Xuyên ôm quyền đáp: “Mặc kệ là ai làm, dù sao cũng là do phái Thanh Thành tôi không đúng. Nhưng chuyện này đã trôi qua nhiều năm rồi, bây giờ Trác chưởng môn cũng đã qua đời, hi vọng sư thái có thể độ lượng khoan dung, không tính toán hiềm khích trước đây.” Y dừng lại, tiến lên một chút, “Trước đây Trác chưởng môn chỉ trích sư thái giết Trương huynh đệ của tôi, tôi cũng cảm thấy có phần độc đoán. Theo tôi nghĩ, có lẽ Tòng Thái đã bị kẻ khác ám toán, chẳng hạn như Đoạt Mộng lâu… Thế nên mới kích động đến thương thế, vừa sớm tinh mơ đã chết bất đắc kỳ tử.”
Liễu Ý thấy Trác Vũ Hiền chết ở Nga Mi, nghĩ rằng dù năm đó ông ta có giết nữ ni Nga Mi thì cũng coi như đã đền mạng rồi, bèn thở dài gật đầu: “Ngã phật từ bi, người chết rồi thì thôi, tôi cũng không rõ vì sao Đường phu nhân và Trì Thanh Ngọc lại cùng ngã xuống vách núi. Hình như Hạo Nguyệt đã bị kích thích rất lớn, tôi cũng không hỏi được gì…”
“Thanh Ngọc…” Lệ Tinh Xuyên nhìn biển mây, “Có lẽ cậu ta tự biết không thể cùng ở bên Hạo Nguyệt, thế nên đã chọn con đường đó.”
***
Y đưa Lam Hạo Nguyệt về Thanh Thành.
Thanh Thành bị Đoạt Mộng lâu gây thiệt hại nghiêm trọng cần một người thống lĩnh gấp, môn hạ đệ tử của Trác Vũ Hiền đã chết phân nửa, ngay lập tức có người đưa ý kiến để Lệ Tinh Xuyên tiếp nhận chức chưởng môn. Đường Ký Dao biết chồng chết bất đắc kỳ tử, đau tim khó thở, ôm con đến chất vấn Lệ Tinh Xuyên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đúng lúc nghe thấy mọi người đề cử Lệ Tinh Xuyên đảm nhiệm chức chưởng môn, Đường Ký Dao đau khổ, miệng nói không suy nghĩ, nghi ngờ chất vấn có phải y đã hại chết Trương Tòng Thái hay không.
Vốn dĩ trong phái cũng có vài người không thích khi thấy Lệ Tinh Xuyên làm chuyện gì cũng thuận lợi, nghe thấy lời Đường Ký Dao, hoặc ngoảnh mặt làm thinh, hoặc châm dầu vào lửa.
“Dù sao chị dâu cũng không thuộc bổn môn, xin tạm tránh.” Lệ Tinh Xuyên phất tay cho người mạnh mẽ kéo Đường Ký Dao ra ngoài. Chị ta ở ngoài cửa khóc lóc mắng chửi, Lệ Tinh Xuyên lấy tờ thư sám hối từ trong lồng ngực, bày ra trước mắt các nguyên lão.
Nhìn nét chữ thì rõ ràng là của Trác Vũ Hiền đích thân viết ra, lại còn có ấn tín của chưởng môn. Mọi người thấy nội dung trên đó, mặt lúc xanh lúc trắng, trợn mắt há hốc mồm.
“Chư vị tiền bối, vốn dĩ Tinh Xuyên không muốn công bố chuyện này, cũng không thể để danh dự cả đời của Trác chưởng môn bị hủy hoại. Thế nhưng chính tai tôi nghe ông thừa nhận việc này, vì rửa sạch tội nghiệt, trước khi lâm chung đã âm thầm viết thư sám hối. Tôi vốn cũng không muốn làm chức chưởng môn kia, nhưng nếu ông đã giao con dấu cho tôi, Tinh Xuyên có trách nhiệm cùng các tiền bối khác chấn chỉnh kỉ cương, bằng không Thanh Thành từ nay sẽ suy bại, chư vị còn mặt mũi nào mà đứng trên giang hồ?”
Lệ Tinh Xuyên chậm rãi nói, tay đặt con dấu xuống mặt bàn, khiến vài người dẫu không phục cũng chẳng biết nói gì hơn.
“Nếu đã thế, chờ Tinh Xuyên tiêu diệt dư đảng của Đoạt Mộng lâu rồi lại bàn chuyện này sau.” Cuối cùng có người đưa ra điều kiện.
Lệ Tinh Xuyên mỉm cười.
Không tới mười ngày, y dẫn dắt quần hùng tìm được chỗ ẩn thân của dư đảng Đoạt Mộng lâu, cả một đêm nhổ cỏ tận gốc, không chừa lại một ai.
Y trở thành chưởng môn trẻ tuổi nhất của phái Thanh Thành.
Có người lén nói với Đường Ký Dao, Trương Tòng Thái chết rất kì quái. Nhưng Lệ Tinh Xuyên xem xét thời thế, muốn nối lại quan hệ tốt với Nga Mi. Đường Ký Dao mất chỗ dựa, thấy Lệ Tinh Xuyên một bước lên trời, trong lòng rất không phục, lại càng hoài nghi y ở giữa gây ra cái chết của Tòng Thái.
Chị liên tục đến khóc lóc kể lể, kêu oan với những nguyên lão khác trong phái, thế nhưng hoặc những người đó không tin, hoặc không muốn ra mặt, không ai làm chỗ dựa cho chị cả. Lệ Tinh Xuyên chẳng hờn cũng chả giận, chỉ phái người đưa chị về Đường môn. Chị liều mạng không theo, thế nhưng sao chống lại sức của mấy gã đàn ông, bị người ta ép buộc kéo lên xe ngựa, mang theo chút quần áo, bị ‘mời’ ra khỏi núi Thanh Thành.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Đường Ký Dao đã già đi rất nhiều. Chị vốn là người sống giàu sang, cuộc sống bình thường thuận buồm xuôi gió, thậm chí con trai cũng được bà vú chăm sóc. Nay ngồi trong xe, thần trí không rõ, đứa con trong ngực khóc mãi không nín, sau đó mệt quá tự ngủ, chị cũng chẳng màng quan tâm đến.
Nhưng đến khi trở lại Đường môn, đám người Đường Húc Khôn chạy ra đỡ chị xuống xe thì mới phát hiện đứa bé sốt cao co giật, xanh cả mặt. Lòng như lửa đốt đi mời thầy lang về trị liệu, nhưng lại được báo rằng đã kéo dài quá lâu, không thể làm được gì nữa.
Đường Húc Càn đau đớn khi mất con rể và cháu ngoại, trách mắng Đường Ký Dao đi đường không chăm sóc con. Chị chỉ cúi đầu, ôm đứa bé không buông. Đợi khi cha muốn mang đứa nhỏ đi, bỗng nhiên chị khóc thét, đập đầu xuống đất, máu và nước mắt chảy ròng. Cả nhà từ trên xuống dưới khóc lóc hỗn loạn, Lão phu nhân nằm trên giường cũng chỉ biết rơi nước mắt. Đường môn hiển hách, nay lại thành cảnh tượng thương trời trách đất.
***
Đường môn bận rộn xử lý lo liệu hậu sự, không ai nhớ tới Lam Hạo Nguyệt vẫn còn ở lại Thanh Thành.
Sau khi trở lại Thanh Thành, nàng có tỉnh lại, thế nhưng vẫn không nói một lời, một lần nữa, như đã mất đi linh hồn. Lệ Tinh Xuyên đi xem nàng thế nào, nàng ngủ trong phòng tân hôn đã được chuẩn bị cho bọn họ từ trước, hai mắt thẫn thờ nhìn lên xà nhà. Đôi mắt đã từng sáng rỡ trong veo kia, nay lại trống rỗng, đen thẫm, thất thần lặng lẽ, thậm chí còn không có nước mắt.
“Hạo Nguyệt, tôi không trách em.” Lệ Tinh Xuyên ngồi bên giường, đưa tay muốn sờ gò má nàng. Thế nhưng Lam Hạo Nguyệt như người đã chết lại đột nhiên kinh hoảng cuộn tròn mình co quắp, siết chặt chăn, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm góc giường.
Lệ Tinh Xuyên ở bên cạnh này, ngồi rất lâu cũng không thấy nàng phục hồi tinh thần nhìn y dù chỉ một lần. Thành giường bằng gỗ lim khắc hoa văn rồng phượng nô đùa, màn che màu đỏ, tua rua rũ xuống, trong căn phòng lộng lẫy mà nhã nhặn này, hương thơm tràn ngập, y lại ở bên một người như đã chết.
Y xoay người, nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, ánh mắt thẫn thờ.
Phái Thanh Thành đổ nát đang chờ ngày xây dựng lại, mỗi ngày Lệ Tinh Xuyên đều bận rộn không hết việc, nhưng y vẫn tập thành thói quen, sáng sớm tới xem nàng tỉnh chưa, buổi chiều phái người mang canh tới, cũng không quan tâm liệu nàng có ăn hay không. Mỗi đêm y đều trở về tân phòng, thế nhưng cũng không nằm chung giường với nàng, chỉ đặt thêm một cái giường khác, ngủ bên cạnh nàng.
Đêm dài rỉ rả trôi từng chút, nến đỏ trong phòng chẳng thành đôi.
Vào đêm nọ của một tháng sau, Lệ Tinh Xuyên nằm trên giường, thổi tắt nến, trong yên tĩnh, bỗng lên tiếng: “Hạo Nguyệt, ngày mai là lễ kế nhiệm, tôi sắp chính thức trở thành chưởng môn Thanh Thành rồi.”
Lam Hạo Nguyệt nằm trong bóng tối, cũng chẳng hay có nghe thấy lời y hay không. Y dừng lại một chút, vẫn tiếp tục nói: “Tôi luôn mong em có thể tận mắt nhìn thấy, cuối cùng ngày này cũng đã đến.”
Y nói xong, căn phòng vẫn im ắng như trước. Chỉ có tiếng mưa rơi tí tách, dã điểu đập cánh vút bay.
***
Mùng mười tháng tư, gió nam mưa nhỏ.
Ngày lành tháng tốt, anh hùng tụ về.
Lệ Tinh Xuyên mặc trường bào màu xanh, tóc cài trâm ngọc trắng, quỳ ba cái lạy chín lần trước từ đường phái Thanh Thành, dâng hương cầu nguyện. Lam Hạo Nguyệt bị người đưa tới bên cạnh tông miếu, lặng lẽ ngồi, mắt vẫn nhìn xa xăm.
Y bước lên lầu cao, song kiếm lấp lóe ánh sáng. Hăm hở, dáng người ca ngất, tiếng chuông chúc tụng quanh quẩn khắp núi Thanh Thành, già trẻ lớn bé trên núi đều theo quy tắc, dập đầu bái lại.
“Chúc mừng Lệ chưởng môn tiếp nhận, mang vinh quang cho Thanh Thành chúng ta…” Tiếng hô vang như sấm, rung chuyển của núi rừng.
Khách khứa bốn phương kéo tới chúc mừng, Lệ Tinh Xuyên trả lời rất lễ độ, thi thoảng lại đưa mắt nhìn Lam Hạo Nguyệt ở dưới bóng cây.
“Khách Đường môn tới!” Xa xa có người hô, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, nhoài ra sau ngóng xem.
Có người nhận ra khách tới là một người phụ nữ, vội vàng chạy tới bên cạnh Lệ Tinh Xuyên, thấp giọng thưa: “Chưởng môn, là Đường Ký Dao, có cần ngăn chị ta lại hay không?”
Lệ Tinh Xuyên đè tay lên chuôi kiếm, chậm rãi bước xuống đài cao, thản nhiên nói: “Chớ nên quá đáng, chị ta cũng chẳng làm gì được ta.”
Đường Ký Dao mặc đồ tang, đầu cài trâm hoa trắng, khuôn mặt gầy yếu chẳng còn như xưa, chỉ mỗi đôi mắt tối tăm sắc nhọn, như giếng sâu hun hút. Mọi người nhìn thấy chị, đều vội vàng lùi ra sau, không muốn, cũng không dám tiếp cận quá gần. Chị không mang theo vũ khí, đến bước chân cũng phù phiếm vô lực, như thể bệnh nặng vừa khỏi.
Lệ Tinh Xuyên sửa sang quần áo, bước nhanh tới, mặt mỉm cười chào hỏi: “Chị dâu, sức khỏe chị có tốt hơn chưa? Mấy hôm trước tôi còn chuẩn bị phái người tới thăm chị…”
Khuôn mắt cứng ngắc của Đường Ký Dao lộ ý cười, chị khàn giọng nói: “Tôi đến thăm Hạo Nguyệt.”
“Hạo Nguyệt?” Lệ Tinh Xuyên ngẩn ra, vội xoay người nói, “Tốt lắm, bây giờ cô ấy có thể ra ngoài được rồi, đợi lát nữa chị có thể đi gặp cô ấy.”
Đường Ký Dao lại chẳng để tới y, chỉ lảo đảo bước tới trước mặt Lam Hạo Nguyệt, nhìn nàng, thấp giọng hỏi: “Hạo Nguyệt, em bằng lòng ở bên y sao?”
Lam Hạo Nguyệt vẫn ngồi ngẩn ngơ, dẫu chị có đến trước mặt cũng chẳng hề phát hiện.
Đường Ký Dao đứng lặng yên, Lệ Tinh Xuyên suy nghĩ một lát, chắp tay đi tới phía sau chị, “Cô ấy luôn không mở miệng, có lẽ đã bị kích thích quá lớn. Nhưng tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
“Thế à?” Đường Ký Dao chầm chậm xoay người, nhìn y nói, “Tôi rất hối hận.”
“Cái gì?” Lệ Tinh Xuyên ngẩn ra. Nhưng trong khoảnh khắc đó, hai tay Đường Ký Dao run lên, lưỡi đao sáng loáng bắn ra từ trong tay áo, đâm thẳng tới. Lệ Tinh Xuyên cười lạnh một tiếng, như thể đã đoán trước, tay phải nhẹ nhàng rạch một đường, dễ dàng bắt được cổ tay chị, giữ chặt hai cánh tay chị lại.
“Chị muốn giết tôi?” Lệ Tinh Xuyên nhướng mày khinh bỉ.
Sắc mặt Đường Ký Dao trắng bệch, bật cười, chỉ nghe thấy có tiếng vang nhỏ, đột nhiên lồng ngực chị nổ tung, khói xanh và máu đen phun ra, rơi rớt lả tả khắp trời khắp đất.
Lệ Tinh Xuyên ngạc nhiên, vội vàng rụt người né tránh, nhưng vì hai người quá gần như, máu phun ra từ trái tim Đường Ký Dao bắn lên mặt và gáy y. Nhất thời, cả người Lệ Tinh Xuyên đầy máu.
“Chưởng môn!” Mọi người hoảng hốt xông lên, Lam Hạo Nguyệt thấy cảnh tượng đáng sợ này, mắt mở to, phát ra một tiếng thét chói tai.
Lệ Tinh Xuyên cười gượng lui về sau, lau máu đén trên mặt, nói: “Không sao cả, không sao cả, chỉ là máu bắn tới thôi… Mau đưa Phu nhân về phòng nghỉ ngơi!”
Đường Ký Dao nằm trên mặt đất, máu tươi chầm chậm chảy xuôi theo phiến đá, nhiễm đỏ một phiến cỏ xanh. Lệ Tinh Xuyên nhìn thấy cảnh đó, chỉ cảm thấy hoa mắt, liên tục lùi ra sau, phất tay nói: “Mau lôi ả ta ra ngoài…”
“Vâng…” Có người vội vàng đến đỡ Lam Hạo Nguyệt, cũng có người đi kéo thi thể, sau đó ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Lệ Tinh Xuyên, bất chợ cả kinh, “Chưởng môn, mặt của ngài?!”
Lệ Tinh Xuyên giật mình, lại đưa tay sờ lên má, trên tay y vẫn toàn là máu, ban nãy vừa lau, nay đã thấy biến thành màu đen.
Y bất ngờ cả kinh, cố gắng lau sạch, sau đó lại sờ lên mặt lần nữa.
Cả khuôn mặt đều tê dại mất cảm giác, sờ lên, chỉ toàn máu đen.
Y lúc này, trên mặt lở loét, trong máu có vệt đen, chảy mãi không dừng. Chính y vẫn không hay biết, chỉ liên tục giơ tay áo chùi mặt. Mọi người xung quanh kinh hãi lùi về sau, những người đang kéo thi thể của Đường Ký Dao bất ngờ la hét thảm thiết.
“Có độc, có độc!” Tay bọn họ chỉ vừa chạm máu một chút thôi đã sưng tấy không chịu nổi.
Tâm trạng Lệ Tinh Xuyên điên cuồng, hoảng hốt đẩy đám người kia ra, lảo đảo chạy tới hồ nước cách đó không xa. Y đã sơ suất rồi, Đường môn không chỉ nổi tiếng vì ám khí, mà còn có kĩ thuật luyện độc.
Đầm nước vắng vẻ kia yên tĩnh trong suốt, lúc y chạy tới đó, tay chân đã tê liệt, thậm chí còn không phát ra được âm thanh nào.
Ngay lập tức, gã ngã quỵ xuống đất, vẫn còn cố gắng lết tới bên cạnh ao nước. Lá trúc xanh biếc, nước trong leo lẻo, y giãy dụa tới bên mép nước, soi thấy hình dạng của mình.
Mặt đầy máu me, chẳng còn ra dạng gì.
Trong thời khắc cuối cùng, Lệ Tinh Xuyên run tay muốn vốc một chút suối trong tẩy máu đen trên người, thế như tay y chỉ vừa chạm tới mặt nước lạnh, đã vô lực rũ xuống.
Y nằm bên cạnh đầm nước trong rừng trúc, tắt thở.
***
Đầu đông năm đó, Lam Hạo Nguyệt ở góa, vì muốn cúng tế người cha quá cố nên về lại Yên Hà cốc.
Có vài tì nữ già vẫn còn ở đó, chờ nàng trở về. Bọn họ tự cung tự cấp, sống những ngày đói rét bần hàn, thế nhưng vẫn chưa từng rời đi.
Nửa năm trôi qua, phái Thanh Thành lại phải tuyển chọn chưởng môn lần nữa. Lam Hạo Nguyệt nhìn thấy Ký Dao chết thảm, dù trải qua sự kích động lớn, nhưng ngược lại đã tỉnh lại từ trạng thái ngơ ngác đờ dẫn kia. Vì Lệ Tinh Xuyên đã chết, Đường lão phu nhân phái người tới đưa nàng trở về Thành Dô.
Lúc nàng về Đường môn, Liễu Ý sư thái của Nga Mi có tới thăm. Liễu Ý lấy một cái khăn tay có bọc vật bên trong từ tay áo ra, giao cho nàng.
“Chúng tôi từng buộc dây trèo xuống muốn tìm…” Sư thái rũ mắt tiếc nuối nói, “Nhưng cô cũng biết, vực Xả thân là vực sâu vạn trượng, ở dưới sâu không lường được, dù là tôi, cũng không thể xuống được quá nửa. Trên cây tùng cổ ở vách đá, có tìm thấy thứ này.”
Lam Hạo Nguyệt siết chặt vật nho nhỏ trong khăn tay, dùng hết hơi sức toàn thân.
…
Lúc nàng trở lại Yên Hà cốc thì sắc trời đã ngả, sương mù phủ xuống bốn phía, núi xa thấp thoáng như khói.
Sau khi tế lễ trước mộ phần của cha, thị nữ đưa nàng về phòng nghỉ ngơi. Màu hoàng hôn ngày càng đậm, lá trúc ngoài cửa sổ thổi xào xạc, Lam Hạo Nguyệt khoác thêm áo ngoài, một mình bước ra khỏi phòng.
Con đường lát đá tròn ngày trước có lá rụng rơi đầy, dẫm lên phát vài tiếng nho nhỏ. Vòng con đường đến sườn núi, trước mặt là suối Lạc mai. Lúc này sương lạnh mịt mù, cỏ dại tràn lan, chỉ có dòng suối róc rách vẫn trong suốt như trước, lấp lánh chút nắng chiều nhàn nhạt.
Nàng chậm rãi bước tới dưới một gốc đại thụ, ngồi xuống.
Ánh chiều ta lạnh lẽo xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống thành những vết loang lổ trên mặt đất, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Nàng lấy một cây tiêu trúc nho nhỏ đã mang theo từ trong phòng, đặt lên môi, nghẹn ngào thổi, tiếng tiêu khẽ khàng mà trằn trọc, lơ lửng trong khu rừng cổ thụ nặng nề này.
Nàng nhớ lũ chim non trong rừng này.
Thế nhưng thổi rất lâu, chúng vẫn không xuất hiện.
Mãi đến khi thổi hết bài, trong rừng mới có tiếng chiêm chiếp đáp về. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, dưới ráng chiều đỏ nhạt, cái bóng xanh nho nhỏ đang nhảy nhót thấp thoáng trên cành trúc biếc, con chim xanh nhảy tới gần. Nàng khe khẽ gọi, rắc vụn bánh ngọt lên mặt đất, con chim xanh nho nhỏ kia chần chừ đứng tại chỗ, như đã quên mất rồi, lại như chưa từng gặp nàng bao giờ.
Nó đã không còn nhỏ nữa, lông trên mình có phần thưa thớt, lông đuôi thật dài đã mất đi vẻ bóng bẩy trước đây. Mùa đông rét lạnh sắp kéo đến, Lam Hạo Nguyệt không biết nó còn có thể sống được bao lâu, mùa xuân năm sau, liệu có còn gặp lại nó hay không.
Nàng lặng lặng nhìn nó, không dám kinh động, thế nhưng chú chim kia vẫn không hề tiến lên, chỉ chần chừ một lát, sau đó giương hai cánh, chậm chạp, cố hết sức, bay tít vào rừng sâu.
Lam Hạo Nguyệt ngồi ngẩn ngơ, cầm sợi dây đỏ dưới cổ.
Dưới sợi dây màu đỏ kia là mặt ngọc xanh, vừa ôn nhu dịu dàng, lại hơi lành lạnh. Nàng lấy xuống đặt nó trong lòng bàn tay. Có lẽ đã bị va đập rất mạnh, trên miếng ngọc có một vết nứt mờ, thế nhưng đóa hoa sen bên trong vẫn chỉ là một nụ hoa lặng lẽ như trước, nó như bị ngưng kết từ đầu ở giữa hồ nước này, cả đời cũng không thể nở.
Đột nhiên nàng nhớ tới đêm trăng cách đây rất lâu, khi bĩu môi đuổi theo chàng, tò mò hỏi: “Anh tên gì thế?”
Chàng vẫn một mực đếm bước chân, không muốn để ý tới nàng.
“Tôi tên là Lam Hạo Nguyệt.” Nàng đành phải tự giải vây cho mình.
Lúc này, chàng thiếu niên mặc áo xanh xen trắng mới không nhanh không chậm trả lời: “Trì Thanh Ngọc.”
Nước mắt ứa ra từ trong mắt Lam Hạo Nguyệt, lăn xuống nhỏ lên miếng ngọc kia. Có gió thổi qua, hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, cảm thấy lòng bàn tay khẽ run. Sau đó, trong yên tĩnh, vết nứt trên mặt ngọc màu xanh từ trong lan dần ra ngoài, xuyên qua đóa sen vĩnh viễn không nở kia. Một tiếng vang khe khẽ, cuối cùng vỡ ra thành hai nửa.
HOÀN CHÍNH VĂN.