Cuối thu đông tới, lá cây trên núi Thanh Thành rì rào, trời rét lạnh
căm căm. Chuông đồng dưới mái hiên cung Thượng Thanh kêu lanh lảnh, các
đệ tử của môn hạ Trác Vũ Hiền đã kết thúc giờ học buổi sáng, đang nối
đuôi nhau ra ngoài. Đại đệ tử Hồng Thiên vốn dẫn đầu, nghe Trác Vũ Hiền
gọi lại.
Hắn lập tức dừng bước quay trở lại điện, cung kính thưa: “Sư phụ có gì dặn dò ạ?”
Trác Vũ Hiền chờ các đệ tử khác rời khỏi đại điện rồi mới đưa mắt nhìn
ra ngoài cửa sổ hỏi: “Gần đây, Trương sư thúc của con đang làm những
gì?”
Hồng Thiên ngẩn người, đáp: “Mỗi ngày đệ tử đều chăm chỉ
luyện tập, hiếm khi mới gặp Trương sư thúc đôi lần, cũng không hỏi kĩ
bao giờ.”
“Thầy lại nghe nói ông ta từng trao đổi thư từ với
Đường môn rất nhiều lần, mà Đường Húc Khôn cũng bắt đầu phái người tới
Hành Sơn.” Trác Vũ Hiền sửa lại đạo bào, đứng dậy đi tới trước mặt hắn,
“Hồng Thiên, con chuyên tâm tập võ là không sai, nhưng tình hình bên
ngoài thế nào, cũng cần phải lưu ý nhiều hơn mới phải.”
Hồng Thiên suy nghĩ, đáp: “Ý sư phụ rằng, Trương sư thúc qua lại quá thân mật với Đường môn là có ý đồ khác?”
Trác Vũ Hiền thản nhiên: “Tóm lại con phải cẩn thận, từ trước đến nay
tục gia bọn họ luôn muốn vượt qua chúng ta, chỉ là không có cơ hội. Nay
Trương gia có quan hệ thông gia với Đường môn, e là đã nhìn trúng thế
lực của Đường môn ở Xuyên Thục, muốn nhân đó mở rộng thanh thế của
mình.” Ông ta dừng một chút, lại thấp giọng hỏi: “Lệ Tinh Xuyên vẫn luôn ở trong lầu Đúc kiếm sau núi?”
“Vâng, Lệ sư đệ rất dụng tâm
chuyện đúc kiếm.” Hồng Thiên nói, “Những binh khí gần đây rất sắc bén,
các sư đệ dùng cảm thấy rất thuận tay.”
Trác Vũ Hiền đang định
mở lời thì lại nghe có tiểu đạo sĩ bên ngoài bẩm báo: “Lệ Tinh Xuyên xin cầu kiến Chưởng môn.” Trác Vũ Hiền khẽ cau mày, lập tức để Hồng Thiên
ra ngoài theo lối cửa sau của đại điện.
“Tinh Xuyên bái kiến Chưởng môn sư bá.” Lệ Tinh Xuyên bước nhanh vào điện, vén trường bào cúi chào.
“Đứng lên đi.” Trác Vũ Hiền khoát tay, mỉm cười nói, “Ngày cưới của con sắp tới gần, mọi việc chuẩn bị thế nào rồi?”
Lệ Tinh Xuyên đứng dậy nép qua một bên, “Con vốn không có nhiều tài sản gì, làm phiền Trương sư bá quan tâm thì mới chuẩn bị đủ sính lễ.”
“Ồ, Trương sư bá của con đúng là một người nhiệt tình.” Trác Vũ Hiền
vuốt cằm, “Tiếc thay ta là người xuất gia, không rõ những chuyện chuyện
nam cưới nữ gả ấy, bằng không thì cũng có thể hiến kế cho con một phen.”
Lệ Tinh Xuyên ôm quyền, cười nói: “Không phải nhọc Chưởng môn bận tâm.
Lần này con đến là muốn thưa với Chưởng môn, ngày mai con muốn đến Đường môn một lần, bàn bạc với Lão phu nhân một ít công việc cụ thể.”
Trác Vũ Hiền hứng thú nhìn y, “Xem ra con sẽ là cháu rể tương lai được Đường lão phu nhân yêu thích lắm đây.”
“Chưởng môn quá khen.” Lệ Tinh Xuyên bỗng cười nhạt, “Thật ra nếu lúc
trước có thể vào đạo gia, Tinh Xuyên vốn có thể cả đời không lập gia
đình. Chỉ là Chưởng môn cảm thấy trần duyên của Tinh Xuyên chưa đứt nên
mới từ chối thỉnh cầu của con thôi.”
Trác Vũ Hiền bình tĩnh
nói: “Chuyện đó con không cần phải để trong lòng, vì sư phụ của con
không con cái, lại chỉ nhận một mình con làm học trò. Sau khi đệ ấy qua
đời, nếu như ta mang con về làm môn hạ của mình thì có phần chặt đứt
hương khói của đệ ấy. Nay con sắp cưới vợ hiền, cũng có thể coi là tương lai sáng lạn.” Ông ta nói đến đó, lại khoanh tay thong thả bước vài
bước, “Có điều, ta vẫn hi vọng con có thể nhìn rõ được vị trí của bản
thân, làm chuyện gì cũng không được thiên vị.”
Lệ Tinh Xuyên ngẩn ra, “Ý của Chưởng môn là…”
Trác Vũ Hiền cười nhạt, mắt nhìn sâu xa, “Ta luôn cảm thấy con là một
người thông minh, có mấy lời không cần thiết ta phải nói trắng ra làm
gì.”
Lệ Tinh Xuyên ngẫm nghĩ một chút, tựa như vừa hiểu ra điều gì, khom người thưa: “Chưởng môn, hôn sự của con và Lam cô nương là
lưỡng tình lương duyệt, không hề có ý đồ gì khác. Lam cô nương không có
cha, không thể ở lại Đường môn lâu dài. Dù con không có bao nhiêu thực
lực nhưng cũng muốn để cô ấy có chỗ nương nhờ. Đợi sau khi cô ấy đến
đây, con sẽ không qua lại với Đường môn nhiều nữa. Về phần Trương sư
bá…” Y xoay người nhìn ra bên ngoài, thấy không có ai đi qua, liền tiến
tới một bước thấp giọng nói, “Ông ấy từng đến tìm con, ý rằng muốn nhờ
vào chuyện thành thân của con và Hạo Nguyệt, để có thể khiến Đường môn
lão phu nhân được vui, ngoài ra ông ấy sẽ cùng Đường Húc Khôn liên lạc
với chưởng môn của phái Hành Sơn Vạn Thuần Đạt… Thế nhưng, con cũng
không muốn lợi dụng kết hôn để đạt mục đích nào cả, bằng không, chẳng lẽ đã thẹn với Hạo Nguyệt rồi sao?”
Trác Vũ Hiền nhíu chặt mày,
đợi y nói xong mới thở dài một hơi, “Con có thể nghĩ được như vậy, đương nhiên là tốt. Dù ta không thể nhận con làm đồ đệ, nhưng nếu con thật sự có thể không hùa theo ngoại lực bên ngoài mà kiên định thực tế tạo dựng cơ đồ từ hai bàn tay trắng thì sau này, ta cũng không bạc đãi con đâu.”
Lệ Tinh Xuyên vui vẻ đáp: “Vâng, Tinh Xuyên nhớ kĩ trong lòng.”
Đợi sau khi Lệ Tinh Xuyên rời khỏi đại điện, Trác Vũ Hiền lập tức tìm
Hồng Thiên đang chờ ở cửa sau. “Với con người như Lệ Tinh Xuyên này,
phải đề phòng nhiều hơn.” Vẻ mặt ông nặng nề nghiêm túc nói.
Dù Hồng Thiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước nay sư phụ nói
gì đều nghe nấy, vẫn cứ tin tưởng đồng ý rồi lui xuống.
***
Ban đêm mây dày không gió, Lệ Tinh Xuyên đứng một mình của lầu Đúc kiếm sau núi. Lúc nửa đêm ngồi dậy mở cửa sổ, một chú chim bồ câu trắng khẽ
khàng đáp xuống bệ cửa sổ. Y gỡ miếng vải quấn quanh mắt cá chân của con chim, nhờ ánh nến lờ mờ để đọc, sau đó lập tức vo nhỏ nó giữa các ngón
tay.
Chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, mở cửa, thì
ra là thủ hạ của Trương Hạc Đình. Hai người trao đổi ánh mắt với nhau,
không lên tiếng, Lệ Tinh Xuyên đi theo người nọ. Trong bóng đêm chỉ nghe tiếng bước chân sột soạt, người kia mang Lệ Tinh Xuyên đi tới dốc núi,
chỉ về phía trước, sau đó lại lùi qua một bên ẩn đi.
Dốc núi
phía trước rậm rạp, đúng là chỗ đình Đèn thánh. Lệ Tinh Xuyên đi ra phía trước, thấy Trương Hạc Đình đã chờ trong bóng đêm từ lâu. “Trương sư
bá, đêm khuya người gọi con, có việc gì gấp không ạ?”
Trương Hạc Đình khoanh tay: “Nghe nói ban ngày con đến chào Chưởng môn?”
Lệ Tinh Xuyên cười nói: “Vì sáng sớm mai con muốn lên đường tới Đường môn nên muốn bẩm báo với Chưởng môn một chút.”
“Thế à?” Trương Hạc Đình tới gần một bước, hạ giọng nói, “Tinh Xuyên,
ta lại biết không chỉ có thế thôi. Con đúng là người gặp chuyện nào cũng suôn sẻ nhỉ.”
Lệ Tinh Xuyên biến sắc, vội vàng khom người nói: “Tại sao Trương sư bá lại nói như vậy?”
Trương Hạc Đình cười lạnh, “Dù rằng ta không thấy tận mắt nhưng trên
núi Thanh Thành này, đương nhiên cũng có tai mắt của ta! Con chớ quên,
hai năm trước con cầu xin Trác Vũ Hiền nhận mình làm đồ đệ, ông ta lại
từ chối ngay tức khắc. Nếu không phải ta thấy con là người thông minh,
thu nhận về thì e rằng con vẫn chỉ là một kẻ vô danh mà thôi.”
“Ân tình Trương sư bá đối với con, đương nhiên Tinh Xuyên không dám
quên.” Lệ Tinh Xuyên lại thi lễ, cung kính nói, “Những gì con nói trước
mặt chưởng môn… Thật ra trong lòng ông ấy cũng tự biết trước, có lẽ sư
bá ngài không ngờ. Sư bá đã hoài nghi lòng trung thành của Tinh Xuyên
đối với người thì con còn có một chuyện muốn được bẩm báo.”
“Chuyện gì?” Trương Hạc Đình nhướng mày nói.
“Vậy xin sư bá đến tạm chỗ của con, ở đây xung quanh trống trải, không
được an toàn.” Lệ Tinh Xuyên nói xong, lùi về sau một bước, nghiêng
người ra hiệu. Trương Hạc Đình suy nghĩ một lát, cũng vung tay để những
thủ hạ đang trốn trong bóng đêm lui đi, còn mình thì theo Lệ Tinh Xuyên
đi tới lầu Đúc kiếm. Vừa vào phòng, Lệ Tinh Xuyên liền đóng chặt cửa sổ, chỉ châm một ngọn đèn duy nhất. Dưới ánh sáng yếu ớt, y lấy một vật
dưới gối ra, đặt trong lòng bàn tay.
Đó là một bông hoa tai bằng ngọt trắng, nhìn như hoa sen, trơn bóng trong suốt, óng ánh như giọt nước.
“Đây là?!” Trương Hạc Đình nhíu mày nhìn, lại đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lệ Tinh Xuyên, không hiểu trong này có ý gì.
Lệ Tinh Xuyên lại đặt hoa tai bằng ngọc trắng lên bàn, thấp giọng nói:
“Ba năm trước con vô tình đến Mai Lĩnh, gặp phải Quỷ Y đã mất tích lâu
năm trong giang hồ. Cái mặt ngọc màu trắng của hoa tai này là thứ Quỷ Y
cất giấu. Cùng ở Mai Lĩnh còn có hai người bạn của con, trong đó, có một người mang theo mặt ngọc màu xanh, giống hệt với cái mặt ngọc màu trắng này. Cậu bạn đó của con được người ta nhận nuôi từ nhỏ, không biết thân phận thật của bản thân. Vì muốn tìm hiểu chân tướng giúp y nên con quay trở lại tìm Quỷ Y, tiếc thay thần trí của lão ta đã mơ hồ, ngược lại
đuổi giết con. Lúc con trốn tránh sự truy sát của lão thì nhìn thấy Trác chưởng môn lẻn vào căn nhà nhỏ kia, tựa như đang vội vàng tìm kiếm gì
đó, chỉ là tay không mà về, không tìm được gì…”
Trương Hạc Đình nhíu mày nói: “Ý của con là, thứ Chưởng môn muốn tìm chính là hoa tai
bằng ngọc trắng này? Ông ta có liên hệ gì với Quỷ Y?”
Lệ Tinh
Xuyên mỉm cười, “Con thấy rất tò mò, thế là liền đuổi theo Quỷ Y. Dù lão nói chuyện không đầu không đuôi, thế nhưng vẫn nhớ rõ lão đã tặng đôi
hoa tai cho một đôi tình nhân cách đây hai mươi mấy năm về trước.”
Lông mày Trương Hạc Đình càng lúc càng nhíu sâu, bỗng lại nói: “Người
bạn mà con vừa nhắc tới ban nãy, có phải là Trì Thanh Ngọc mà Tòng Thái
từng nhắc qua với ta?”
“Đúng là người này.” Lệ Tinh Xuyên nhìn
hoa tai bằng ngọc trắng kia, “Từ nhỏ cậu ta đã ở Thần tiêu cung, xa lạ
với mọi chuyện trong giới giang hồ. Còn cái hoa tai kia của Thanh Ngọc,
hiện giờ vẫn còn ở trên người cậu ta. Sư bá, con cứ luôn cảm thấy, thân
thế của người này rất đáng nghi. Con cũng từng hỏi sư phụ quá cố chuyện
của hai mươi năm trước, thế nhưng ông ấy không muốn nói nhiều, chỉ là
luôn thấy thương xót cho một vị sư huynh họ Diệp. Theo lời sư phụ con
nói, ngày xưa Lão chưởng môn có bốn đệ tử, người đệ tử Diệp Quyết Minh
này dù ngông cuồng bất kham nhưng võ công tu vi không tệ. Chỉ là sau đó
không biết tại sao lại tới am Tùng Trúc ở Nga Mi rồi phạm tội chém giết, cuối cùng trốn về quê cũ nhưng cũng chẳng thoát khỏi cái chết.”
Trương Hạc Đình hô hấp nặng nề, ngồi bên cạnh bàn, trầm ngâm rất lâu
mới nói: “Khi còn sống, Tiên sư từng rất coi trọng Diệp Quyết Minh, thế
nhưng hành động của huynh ấy quá ngông cuồng, không trầm ổn kiên định
bằng Trác sư huynh…” Ông ta nói xong, ngẩng đầu nhìn Lệ Tinh Xuyên, “Vì
sao bỗng nhiên con lại nhắc tới việc này?”
Lệ Tinh Xuyên do dự
một lát, nói: “Trì Thanh Ngọc vừa được nhắc tới ban nãy, nghe nói được
một lão già ở dưới núi Nga Mi nhặt được, tuổi của cậu ta, đến bây giờ
thì hẳn là vừa đúng hai mươi ba tuổi.”
“Hai mươi ba?” Trương Hạc Đình kinh ngạc.
“Trương sư bá, Tinh Xuyên có một ý niệm kì quái luôn chôn sâu trong
lòng.” Lệ Tinh Xuyên chầm chậm nói, “Nếu Quỷ Y nói đã tặng hai cái mặt
ngọc khác nhau này cho một nam một nữ, vậy tại sao Chưởng môn lại muốn
tìm hoa tai bằng ngọc trắng này, vậy tại sao cái hoa tai kia lại nằm ở
trên người Trì Thanh Ngọc? Hơn nữa cậu lại là đứa trẻ bị vứt bỏ ở dưới
núi Nga Mi, tuổi lại trùng khớp với thời gian xảy ra vụ án ở am Tùng
Trúc…”
“Ý con là, Trì Thanh Ngọc và Trác chưởng môn…” Trương Hạc Đình đè tay xuống mép bàn, không kiềm được mà đứng bật dậy.
Lệ Tinh Xuyên rũ mi cúi đầu, “Tiếc thay mọi chuyện đều chỉ là phỏng
đoán, vẫn không thể xác định. Có điều… nếu sư bá đã có nhược điểm này,
chuyện của Chưởng môn bên kia cũng dễ nói hơn rất nhiều…”
Mặt
Trương Hạc Đình ửng hồng, ánh mắt lấp lánh, nhất thời tâm thần không
yên, nhìn hoa tai bằng ngọc trắng kia, lại nhìn Lệ Tinh Xuyên, trầm
giọng nói: “Nếu con đã sớm có phỏng đoán, vì sao lại không trực tiếp đi
tìm Chưởng môn?”
“Sao Trác chưởng môn lại trực tiếp thừa nhận
được chứ?” Lệ Tinh Xuyên hé miệng cười nhạt, “Nếu con không biết tự
lượng sức mình, chỉ sợ còn chưa làm rõ mọi chuyện thì bản thân đã chết
bất đắc kỳ tử lúc nào không hay.”
Trương Hạc Đình hừ một tiếng, lại ngồi xuống, gác chân lên, nói: “Ý của con là, muốn để ta ra mặt?”
“Ở núi Thanh Thành này, địa vị của Trương sư bá chỉ đứng sau Chưởng
môn, nếu người đã biết rõ chuyện này thì đương nhiên không thể tốt hơn.” Lệ Tinh Xuyên nói, “Thật ra con cũng không muốn để Thanh Thành phải xấu mặt, tốt nhất là nên giải quyết chuyện này một cách kín đáo, hiện nay
sư bá cũng đang mong ngóng Tòng Thái có thể đạt được thành tựu, nếu như
có thứ này…”
“Ta hiểu rõ ý của con.” Trương Hạc Đình cười nhẹ,
đưa tay thu hoa tai bằng ngọc trắng kia vào lòng bàn tay, “Đợi sau khi
xong hết mọi chuyện, sẽ không thiếu lợi ích cho con.”
“Tinh
Xuyên mồ côi cha mẹ từ bé, được sư bá để mắt, con muốn bái sư bá làm
nghĩa phụ, đến khi con thành thân, xin sư bá hãy làm chủ hôn cho con.”
Lệ Tinh Xuyên vén trường bào, quỳ lạy dưới đất.
Trương Hạc Đình lại hơi trầm ngâm, cúi người nâng y lên, cười nói: “Nói hay lắm nói hay lắm, ta cũng cảm thấy con là nhân tài có thể đào tạo được, có đứa con
nuôi như vậy, ta rất là vui!”
“Cảm ơn cha nuôi!” Trong mắt Lệ Tinh Xuyên đầy ý cười, khẽ gợn sóng dưới ánh nến lập lòe.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Lệ Tinh Xuyên lập tức đến Đường môn để bàn bạc
lần cuối trước đám cưới. Trương Tòng Thái và Đường Ký Dao đưa y tới chân núi, sau khi dặn dò một hồi liền cùng nhau trở về nhà. Lệ Tinh Xuyên
giục ngựa chạy một đường, thế nhưng đến trước đường vào thành thì bỗng
nhiên lại đi vòng, hướng vào một con đường mòn hoang vu.
Con đường mòn này ngoằn ngoèo quanh co, điểm đích là ngay sau núi Thanh Thành.
Nơi này cách lầu Đúc Kiếm một khoảng rất xa, có thể xem như cây cối um
tùm bít bùng, hiếm thấy dấu chân người, dù là đệ tử Thanh Thành cũng
chưa bao giờ đến đây. Y buộc con ngựa trắng vào một gốc cây, sau đó đi
một mình. Xung quanh là bụi gai, tảng đá hình thù kì dị, y vẫn cứ bước
đi trên con đường mòn không lối thoát đó.
Hun hút sâu trong
thung lũng, cổ thụ mọc che trời, thân hình Lệ Tinh Xuyên như yến, lên
xuống lướt qua rừng cây. Phía dưới mỏm đá có cây mây buông rũ, sau khi
dạt ra hai bên thì lộ một cái cửa động nhỏ hẹp. Y lắc mình đi vào, đi
được một đoạn thì gặp phải ngã ba. Lệ Tinh Xuyên lại bước đi như đã rất
quen thuộc với địa hình ở đây từ lâu, phi người phóng nhanh tới.
Vách tường âm u ngấm nước mưa, y lấy bật lửa trong tay áo ra rồi thắp
lên. Dưới ánh sáng yếu ớt, có một người phụ nữ mặc y phục rực rỡ đang
chầm chậm bước tới từ phía bên kia hang núi.
“Cô cô.” Hắn khom người hành lễ.
Người phụ nữ kia dùng lụa mỏng che mặt, đưa mắt quan sát xung quanh, “Chỗ này có an toàn không?”
“Hiện nay, mọi sự sau núi đều do con quản lý, nếu chưa được cho phép thì không có ai lui tới.”
Người phụ nữ kia vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, nghiêm túc nói:
“Con bảo cô ẩn thân ba năm, ta cứ tưởng rằng con sẽ tự tay đâm kẻ thù,
thế nhưng bây giờ Trác Vũ Hiền lại không hề có chút tổn hại nào, rốt
cuộc là con đang có ý đồ gì?”
Lệ Tinh Xuyên rũ mắt nói: “Cô cô, với võ công của cô và con, vẫn chưa đủ để giết chết ông ta. Tất cả
những gì con làm cũng đều chỉ vì muốn biết rõ chân tướng chuyện năm đó.
Có thể cô cô không thể kiễn nhẫn, nhưng hiện nay là thời điểm mấu chốt,
chỉ cần sơ sẩy một chiêu, chúng ta sẽ bị ông ta diệt trừ đến tận gốc,
như thế chẳng phải bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biển hay sao?”
Người phụ nữ kia cười lạnh, “Ba năm trước con cũng từng nói như thế,
không phải lúc đó ta đang mang thương tích trong người thì sao lại ẩn
nấp đến giờ? Từ nhỏ con đã không có cha, ta phải hao hết tâm sức mới có
thể mang con về. Bây giờ con đã vào Thanh Thành nhiều năm, thế nhưng vẫn trì trệ không có động tĩnh, gần đây lại bận rộn cưới Lam Hạo Nguyệt, ta sợ con đã quên mất bổn phận của bản thân rồi!”
Hai hàng lông
mày của Lệ Tinh Xuyên nhíu chặt, trầm mặc một lát mới nghiêm túc thưa:
“Nếu như không có cô cô thì có lẽ con vẫn còn lưu lạc nơi đầu đường xó
chợ. Xin cô cô yên tâm, tất cả mọi chuyện đều trong tính toán của con.”
“Được, chỉ mong con có thể luôn nhớ rõ thân phận của mình là ai.” Ả phụ nữ kia thở dài nói.
Y cũng khẽ thở dài một hơi, tựa như đang ôm một nỗi băn khoăn rất sâu, “Tinh Xuyên không dám quên.”