Tiếng gió rít gào, đột nhiên mưa càng dữ.
Trì Thanh Ngọc ngẩng mặt, sau khi hít một hơi thật sâu, mới nói ra bằng giọng nói bình tĩnh nhất của mình: “Không phải.”
Nước mưa từ từ rỉ xuống bên tóc mai Lam Hạo Nguyệt, nàng lại không hề
hay biết, chỉ nhìn vào màn đêm nặng nề trước mặt. “Vậy chàng muốn thế
nào?” Nàng cũng tỏ ra bình tĩnh nhất để hỏi.
Chàng ngẩn ra
trong một chốc, nhưng rồi lại nghiêm túc trả lời: “Tôi đến, để chúc mừng em tân hôn. Bây giờ em đã bái đường xong, tôi phải đi.”
Lam
Hạo Nguyệt nghe lời chàng nói, giọng nói này, nhàn nhạt lạnh lùng, tựa
như thuở mới gặp nhau ban đầu, không nhiễm chút bụi trần, cũng chẳng
mang theo bất kì tình cảm nào.
Mắt nàng xay xè, khóe môi không
kiềm được, cũng từ từ hiện lên ý cười. “Trì Thanh Ngọc, vì sao chàng
không hỏi em, đêm tân hôn, vì sao lại chạy tới nơi núi hoang đồng sâu
này?” Những lời ấy, nàng cười mà hỏi.
Đột nhiên hô hấp chàng chậm lại, với câu hỏi như thế, tựa hồ Trì Thanh Ngọc không biết phải trả lời thế nào.
“Chàng không tìm ra được đáp án sao?” Trước mắt Lam Hạo Nguyệt đã mờ mịt màn sương.
“Đây không phải là chuyện tôi nên nghĩ.” Cuối cùng Trì Thanh Ngọc cũng trả lời.
“Vậy chàng nghĩ tới gì?” Nàng nhất định không chịu lùi về sau một bước, nhìn thẳng vào chàng, nói, “Đến bây giờ chàng vẫn không giải thích một
lời, có phải vẫn muốn giống như ba năm trước đây, bất ngờ xuất hiện
trước mặt em, cuối cùng lại vô duyên vô cớ biến mất không còn bóng
dáng?!”
Chàng cắn chặt răng, giãy dụa nói: “Chuyện quá khứ không cần nhắc lại!”
“Vì sao?!” Nàng bất ngờ phát tác, bất ngờ muốn hất cái mũ mạng đen của
chàng. Trì Thanh Ngọc nhanh chóng giữ chặt cổ tay nàng. Trước nay chàng
luôn ra tay không lưu tình, bây giờ cũng vậy. Lam Hạo Nguyệt không biết
là tim đau hay đau, chỉ cảm thấy cả người như tan rã, nhào tới như phát
điên. Thế nhưng chàng vẫn bất chấp ngăn cản, không để nàng tới gần mình.
Lam Hạo Nguyệt càng giãy dụa, tay càng bị bẻ đau, không khỏi run rẩy
nói: “Vì sao chàng lại luôn đối xử với em như vậy?! Chàng đã nói sau này sẽ không bao giờ ra tay không có chừng mực nữa mà!”
Tiếng kêu
lơ đãng lại khiến Trì Thanh Ngọc đang bị vây kín trong tuyệt cảnh bỗng
chấn động, chàng lại bất giác buông lỏng tay. Lam Hạo Nguyệt dồn lực đẩy chàng ra sau, hai người va vào xách đá, người đau ê ẩm. Chàng nghiêng
mặt mốn tránh, nàng lại bất ngờ dùng sức túm được mép mũ mạng, bất ngờ
gạt đi.
“Rốt cuộc chàng muốn trốn tránh tới bao giờ?! Em không
muốn gặp lại bộ dạng chàng thế này!” Lam Hạo Nguyệt vứt mũ xuống đất như phát tiết.
Đêm khuya vắng ánh trăng, trong bóng đêm, nàng vốn
không nhìn thấy rõ bộ dạng Trì Thanh Ngọc. Thế nhưng chàng lại như rất
hoảng sợ, lưng dán chặt vào vách đá đằng sau, hơi thở dồn dập, bỗng
nhiên đẩy nàng qua một bên, bản thân lại sờ lên vách núi, lảo đảo chạy
vào sâu trong hang.
Lam Hạo Nguyệt bị ngây người vì hành động
bất thình lình của chàng, sau khi phục hồi tinh thần, lập tức đuổi sát
theo. Tiếng bước chân cả hai vang vọng trong hang động dài hẹp, nhốn
nháo kinh khủng.
Chàng không nhìn thấy đường, chỉ một mực đi
dọc theo vách đá chạy về phía trước, lại không biết càng chạy càng sâu.
Lam Hạo Nguyệt không hiểu vì sao chàng trở nên kinh hoảng như thế, Trì
Thanh Ngọc trong trí nhớ, hình như chưa bao giờ như thế.
Dưới chân gập ghềnh cao thấp khác nhau, thi thoảng có giọt nước mưa thấm qua vách đá, rơi xuống mặt đất, lạnh thấu xuống.
Chàng ở cách đó không xa đi vào ngã ba, vừa đi về phía trước vài bước,
đột nhiên dừng lại. Chàng sờ soạng phía trước, thở dốc mãi thôi, đột
nhiên dựa vào vách đá, tuyệt vọng nói: “Không có đường nữa… không có
đường nữa! Xin em đừng tới!”
Giọng nói chàng lởn vởn trong hang động phong kín nhỏ hẹp này, càng trở nên thê lương.
Trái tim Lam Hạo Nguyệt lạnh lẽo, từ từ đi tới sau chàng, cố hết sức nói: “Em bây giờ, với chàng mà nói, đáng sợ vậy sao?”
Đột nhiên chàng bật cười chua chát, tựa như không còn có thể khống chế
được bản thân nữa rồi, “Không phải em đáng sợ, là tôi đáng sợ! Là tôi!”
Lam Hạo Nguyệt bị tiếng cười của chàng mà kinh hãi không yên, trước mắt nàng chỉ là một màn đêm mù mịt, còn người trong gang tấc, nay lại hoàn
toàn khác biệt với trước đây. Nhất thời nàng lại quên mất lời chất vấn
ban nãy, dè dặt đi tới một bước, đưa tay chạm vào chàng.
Thế nhưng nàng vừa chạm vào bả vai Trì Thanh Ngọc, chàng lại ra sức xoay đi, muốn chạy về phía bên kia.
“Trì Thanh Ngọc, vì sao chàng lại muốn trốn?” Nàng bám vào vách tường, thở dốc nói.
“Không có gì…” Chàng đưa lưng về Lam Hạo Nguyệt, không muốn xoay người
lại. Trong không gian u tối bít bùng, chỉ có thể đủ chỗ cho hai người,
ẩm ướt và ngột ngạt khiến hô hấp cũng khó khăn. Chàng chôn mình trong
bóng đêm, một hồi lâu sau, lại nói: “Vì sao em không ở trong phòng tân
hôn?”
Lam Hạo Nguyệt muốn cười, ấy nhưng chỉ thấy khóe môi lạnh cứng, nàng thấp giọng đáp: “Bởi vì, em biết chàng đã đến Thanh Thành.”
Sau khi yên lặng một hồi lâu, chàng mới dùng giọng nói thật khẽ khàng, chầm chậm nói:” Về đi thôi.”
Cả người nàng rét run, dùng sức nắm chặt hai tay, cố hết sức nói: “Chẳng lẽ chàng không còn lời gì muốn nói với em sao?”
Trì Thanh Ngọc hơ nghiêng người, hít một hơi thật sâu, đáp: “Muốn gì ư? Em đã gả cho người của Thanh Thành, lại ở chỗ này thì không hợp lễ…”
“Chuyện ba năm trước bỏ đi không lời từ biệt, chàng thật sự không định
giải thích gì sao?” Nàng cắt ngang lời Trì Thanh Ngọc, nhẫn tâm lôi tuột vấn đề này ra.
Trì Thanh Ngọc đứng ngẩn ra, trong bóng đêm,
chỉ nghe tiếng hít thở của đôi bên. Lam Hạo Nguyệt đứng đằng sau, thế
nhưng chàng không muốn để nàng tới gần. Chàng từ từ cúi đầu, bám vào
vách đá trước người, giọng nói khản đặc: “Vì tôi không muốn sai một lần
lại sai đến cùng.”
“Sau một lần lại sai đến cùng?” Lam Hạo
Nguyệt chỉ cảm thấy băng tuyết vây kín người, run giọng nói, “Chàng nói, chàng cảm thấy lựa chọn năm đó là sai lầm?”
Chàng bám chặt vào gờ đá lạnh như băng, “Tôi vốn là người tu hành nhập đạo, chỉ vì nhất
thời lạc đường mất trí mới vứt bỏ thanh tịnh cùng em sai lầm một đoạn.
Tôi không nên xuống núi đưa tiễn, càng không nên quên mất lời dặn đưa em đi Hành Sơn, càng không nên đưa em cùng bỏ trốn… Nếu không phải vì
những chuyện tôi làm, cha em cũng không phải bỏ mạng…” Chàng nói tới
đây, giọng nói nghẹn ngào, đột nhiên im bặt, tựa như phải cố hết sức để
hít thở mới tiếp: “Ba năm qua, tôi luôn đọc kinh sám hối trước đàn, hi
vọng có thể giúp Lam tiền bối sớm thoát khỏi bể khổ dưới âm phủ, bay lên trời cao…”
Lam Hạo Nguyệt nghe chàng thẫn thờ nói đến đó, trái tim đau quặn, rướm lệ hỏi: “Vậy em thì sao? Chàng đưa em đến nghĩa
trang, bảo em ngoan ngoãn chờ chàng trở về, thế nhưng bản thân đi mãi
không quay lại. Em nhờ người tìm chàng, nhưng chàng lại biến mất hoàn
toàn! Trì Thanh Ngọc, lúc trước là em thích chàng trước, thế nhưng rõ
ràng chàng đã cùng em nói cười hạnh phúc, tại sao có thể không nói đạo
lý, không màng tới cảm thụ của em, tùy tiện nói tất cả đều là sai lầm!”
“Đã gây ra ác quả, vì sao lại còn muốn tiếp tục?!” Trì Thanh Ngọc khàn giọng nói.
“Sau khi cha qua đời em rất đau khổ, nhưng em không hề muốn trách chàng bất cứ điều gì! Em luôn đợi chàng mà, đợi chàng quay trở về tìm em…
Chàng nói hay lắm, chàng bảo em ngoan ngoãn ngồi ở đây, tôi sẽ nhanh
chóng quay lại… Thế nhưng em chờ đến tối, đợi khi trời đổ tuyết lớn đến
hết một năm lại một năm trôi qua, chàng vẫn không có lấy một tin tức!”
Nàng run rẩy lấy túi thơm đã may trước khi thành thân, run rẩy nâng
trong lòng bàn tay, “Viên Thần châu này chàng để lại Đường môn là kỉ
niệm duy nhất. Nếu không có nó, em thật chí cũng không biết, liệu cái
người tên là Trì Thanh Ngọc kia, rốt cuộc chàng ấy có từng thật sự ở bên cạnh mình không, có phải từ đầu tới cuối chỉ là một giấc mộng của mình
hay không?!”
Lam Hạo Nguyệt nói tới đó, lập tức lấy Thần châu ở trong túi thơm ra. Viên ngọc đã từ từ mất đi linh lực, thế nhưng đặt
trong bóng tối đen kịt, vẫn phát ra ánh sáng lấp lánh, phút chốc đã
chiếu rọi chốn nhỏ hẹp này.
Dưới ánh sáng yếu ớt, rốt cuộc nàng cũng nhìn thấy bóng hình của Trì Thanh Ngọc.
Trường bào đen như mực không che giấu được thân hình gầy yếu, một dải
lụa màu xanh nhạt đeo trên mắt, che mất vầng trán và đôi mắt luôn lặng
lẽ trong bóng tối luôn thấp thoáng vẻ cao ngạo trước đây.
Chỉ còn gò má gầy gò, còn lưu lại chút vết tích ngày xưa.
Ban đầu trong trái tim có rất nhiều hận, rất nhiều oán, chỉ muốn phát
tiết sạch sẽ trước mặt chàng. Thế nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng chàng như
thế, sợi tơ quấn vào nhau nhiều năm sâu trong đáy lòng như bị người gỡ
ra từng chút. Sự sửng sốt và đau đớn bất ngờ ập tới này khiến nàng không thể phát ra bất cứ âm thành gì, chỉ có thể tự gắng gượng, ngẩn ngơ nhìn người trước mặt.
Trì Thanh Ngọc vẫn không hay biết mình được
ánh sáng Thần châu chiếu rọi, chàng khẽ nghiêng mình, đối diện về phía
trước nói: “Bắt đầu là sai, kết thúc cũng sai, tất cả tội lỗi đều ở trên người tôi. Là đệ tử Toàn chân, tôi từng làm nhục thanh quy, là người em từng dựa vào, tôi lại không thể bảo đảm được bất kì cái gì. Ba năm
trước đi không từ giã, là vì tôi hèn nhát. Bây giờ em đã thành thân cùng Lệ Tinh Xuyên, tôi chỉ hi vọng em có thể thật sự quên đi… Từ nay về
sau, mỗi người an yên, thế là đủ rồi.”
Lúc chàng nói, Lam Hạo
Nguyệt vẫn luôn kiềm nén nỗi bi thương nhìn chàng. Người trước mắt, nay
chỉ còn chút lạnh lùng, sự cao ngạo hờ hững hay dịu dàng văn nhã trước
đây đều đã không còn tồn tại nữa. Nàng mơ hồ cả thấy hình như có một
biến cố rất lớn nào đó đã xảy ra trên người chàng, thế nhưng chàng vẫn
luôn muốn che giấu, không để lộ.
Nàng rũ mắt nhìn Thần châu trong tay, bỗng lại hỏi: “Vì sao chàng lại bịt mắt?”
Trì Thanh Ngọc biến sắc, Lam Hạo Nguyệt nhìn ra vẻ khác thường của
chàng, đi tới một bước, đưa tay muốn kéo dải lụa kia xuống. Đột nhiên
chàng giữ cổ tay nàng, không cho nàng tới gần một chút.
“Rốt cuộc chàng sao thế?!” Lam Hạo Nguyệt đau đớn nói, “Trì Thanh Ngọc, chàng không còn là Trì Thanh Ngọc của em nữa!”
Tay chàng không kiềm được mà run rẩy, thế nhưng vẫn giữ chặt, không cho nàng tháo dải lụa kia xuống.
“Đúng vậy, từ ba năm trước tôi đã không còn là Trì Thanh Ngọc ban đầu
nữa… Em có thể, chết tâm rồi.” Nói xong, chàng như mất hết hoàn toàn khí lực, suy sụp lui về sau, phải dựa lưng vào vách đá mới có thể đứng
được.
Lam Hạo Nguyệt nghe thấy lời ấy, đột nhiên Thần châu trong tay rơi xuống đất, như một ngôi sao nhỏ, lăn tới góc váy đỏ tươi.
Xa xa nhìn lại, ánh sáng ấy vẫn lạnh lẽo như trước.
“Cầm nó, trở về đi. Em chớ nên tới tìm tôi nữa.” Chàng thấp giọng nói.
Hồn phách Lam Hạo Nguyệt bay biến, ngẩn ngơ nhìn ánh sáng nhợt nhạt
kia, đứng yên bất động. Trì Thanh Ngọc từ từ ngồi xuống, ngón tay vô ý
lướt qua chiếc váy gấm lộng lẫy của nàng, khẽ run lên, sau đó lại lặng
lẽ tìm kiếm Thần châu.
Lúc này đột nhiên Lam Hạo Nguyệt nhào tới sau lưng chàng, nắm chặt vào nút buộc của dải lụa.
“Em muốn làm gì?!” Chàng hoảng hốt quỳ một gối, một tay chống mặt đất.
Nàng cắn răng không nói, dùng một chút lực để mở nút buộc kia ra. Chàng lại liều mạng giữ dải lụa đặt trước mắt mình. Trong lúc giãy dụa và
giằng co, thì ra chàng đã tìm được viên Thân châu bị lăn qua một bên ban nãy. Ngón tay Lam Hạo Nguyệt bị móc vào dải lụa, suýt nữa bị siết gãy.
Thế nhưng Trì Thanh Ngọc vẫn không chịu ngẩng đầu, nàng càng cảm thấy
quỷ dị không hiểu nổi, chỉ muốn nhìn chàng một lần, cố nén đau dùng hết
toàn lực để đẩy tay chàng.
Trong sơn động tối tăm, nàng đã bắt
được dải lụa kia, nhìn thấy sắc mặt Trì Thanh Ngọc tái nhợt, nhắm chặt
hai mắt. Dưới lông mày chàng, một vết thương dài kéo qua, hầu như xuyên
suốt khuôn mặt.
Nàng khẽ há miệng, cực kì sửng sốt muốn nói gì, thế nhưng nhất thời giọng nói lại khản đặc. Trì Thanh Ngọc không còn gì che đậy, lại như vừa hiểu rõ trước mặt không còn bóng đêm bảo vệ chàng
nữa, lại như đã mất đi tất cả tôn nghiêm, dựa chặt người vào vách đá,
ngồi co quắp không nói, tay chống trên mặt đất, hơi thở dồn dập mệt mỏi.
Có giọt nước rơi từ trên trần hang, rớt trúng giữa chân mày của chàng, từ từ chảy xuống dọc theo vết thương.
Đột nhiên Lam Hạo Nguyệt quỳ gối trước chàng, níu chặt quần áo Trì
Thanh Ngọc, “Tại sao lại thành thế này? Kẻ nào đả thương chàng?”
Chàng mím chặt môi, cả người vẫn không ngừng run rẩy. Lam Hạo Nguyệt đi tới nhặt viên Thần châu trong góc kia, lại quay trở về bên người chàng. Nhờ ánh sáng của hạt châu mang lại, nàng có thể mơ hồ nhìn thấy hai mắt đang nhắm chặt của chàng lõm xuống.
“Trì Thanh Ngọc, rốt cuộc là thế nào?!” Nàng run giọng nói, đưa tay muốn chạm vào vết thương kia.
Chàng nặng nề xoay mặt đi, cắn răng không nói.
“Nói chuyện!” Lam Hạo Nguyệt nhào vào người chàng, nâng mặt chàng, nước mắt thi nhau dâng lên ầng ậc, “Ai biến chàng thành ra thế này?!”
“Rất đáng sợ phải không?” Đột nhiên Trì Thanh Ngọc mở miệng, nàng còn
chưa kịp trả lời, chàng lại mò mẫm tìm thấy viên Thần châu, dùng hết sức ném qua một bên, thê lương mà rằng, “Tôi biết mình đã trở nên rất đáng
sợ, vì sao em còn nhất định phải nhìn?!”
“Không phải… em chỉ muốn biết rốt cuộc vì sao có vết thương này?” Nàng bám chặt vào bờ vai Trì Thanh Ngọc, nức nở nói.
Trì Thanh Ngọc nghiêng mặt, đưa tay lướt qua mắt mình. Dù chàng chưa
từng thật sự hiểu rằng cái gì là đẹp, cái gì là xấu, thế nhưng lúc trị
thương, trong những cơn đau, chàng từng nghe thấy tiếng Hoàn Nhi thút
thít rất nhiều lần. Dù lúc trở về Lĩnh Nam, khi sư phụ gỡ dải lụa trên
mặt chàng xuống, tất cả mọi người kinh hô thụt lùi, chàng chết lặng,
cũng hiểu mình không còn như trước nữa.
Lúc thiếu thời, từng
nghe Hoàn Nhi khen chàng rất đẹp. Lúc đó chàng không hiểu lắm, từng hỏi
Hoàn Nhi rốt cuộc cái gì là đẹp. Cô bé lắp bắp nói, đẹp, là đẹp thôi,
tức là khiến người ta nhìn thấy vui thấy thích.
Nhưng bây giờ, không có ai muốn nhìn bộ dáng chàng nữa
Trì Thanh Ngọc dựa mình lên vách đá lạnh như băng, ngón tay bám chặt
vào mấu đá lởm chởm, đau thấu tim. Bỗng nhiên không thể dằn được nỗi đau đớn trong lòng, cười chua chát: “Không có ai đả thương tôi, là tự tôi
làm, tự tôi!”
Lam Hạo Nguyệt khiếp sợ, nàng thậm chí còn không
thể tin vào những gì mình nghe thấy, nghẹn ngào hỏi: “Vì sao lại phải
làm như vậy?!”
Cả người chàng không kiềm được mà run rẩy, khuôn mặt lạnh như sương trắng, thế nhưng mắt vẫn nhắm chặt, tựa như không
thể nào mở ra.
“Thứ vô dụng, còn giữ làm gì?”
Bỗng nhiên chàng nói một cậu tuyệt tình thế đó, rất trầm rất chậm, như đã tiêu hao tất cả sức lực.
“Vô dụng?…” Lam Hạo Nguyệt nghẹn ngào lặp lại, cảm thấy bản thân như rơi vào khe sâu.
Đột nhiên chàng lại thẳng người, thoáng nở nụ cười thẫn thờ, “Phải, vô
dụng. Nếu không có nó, sẽ không xảy ra chuyện này… Tôi không cần nó,
không cần nó! Em hiểu chưa?!”
“Nhưng nó là mắt của chàng mà!”
Rốt cuộc nàng không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống như mưa, gục vào
trước vai chàng, run rẩy cầm cổ tay lạnh ngắt của Trì Thanh Ngọc, “Cho
dù nó không nhìn thấy thì cũng là một phần của chàng, vì sao chàng lại
muốn phá hủy nó?”
“Vì tôi hận nó! Tôi hận bản thân mình!” Giọng chàng khàn khàn, bỗng nhiên lại nắm tay đấm vào mắt mình. Lam Hạo
Nguyệt hét lên một tiếng, liều mạng giữ tay chàng, hai người giãy dụa
một người rồi ngã trên đất. Nàng điên loạn nhào lên người chàng, dùng cả người để đè hai cánh tay chàng lại.
“Không được đánh nó, không được đánh nó!” Lam Hạo Nguyệt khóc không thành tiếng nữa, trong bóng
tối, hai mắt khép chặt của chàng hơi run run, sau đó lại nhíu mày, sắc
mặt trắng bệch.
Nỗi đau đến co rúm người lại kéo tới một lần
nữa, trán Trì Thanh Ngọc rịn mồ hôi lạnh, muốn bò dậy che hai mắt mình,
thế nhưng bị Lam Hạo Nguyệt đè chặt dưới người. Chàng cố hết sức nghiêng mặt sang một bên, muốn tiếp xúc với mặt đất lạnh để tạm thời giảm bớt
cơn đau. Lam Hạo Nguyệt lại đưa tay chạm vào gò má chàng, nức nở nói:
“Thanh Ngọc…”
Nỗi chua xót không thể kiềm nén cuộn trào trong
trái tim, thế nhưng trong đôi mắt đã bị phá hủy kia, rốt cuộc cũng chẳng thể chảy nước mắt.
“Em rất nhớ chàng…” Lam Hạo Nguyệt nức nở nói, nước mắt nhỏ xuống mi mày, mang theo hơi ấm, lướt qua khóe mắt chàng.
Nàng dùng hết sức để ôm Trì Thanh Ngọc, từ từ ghé tới khuôn mặt chàng.
Lam Hạo Nguyệt không hôn, chỉ chạm vào chàng trong làn nước mắt như thế, dùng hơi ấm của mình để vỗ về vết thương.
Hơi thở nặng nề mà
chậm rãi từ từ giao hòa vào nhau, hai người không nói gì nữa. Trì Thanh
Ngọc chỉ cảm thấy con tim đang run rẩy, cũng mặc nàng.