Một buổi chiều mát mẻ với cái nắng êm diệu phả vào ngọn núi Bàn Tọa Sơn, lúc này ở trong một động phủ nào đó ở Vũ Sát Phong có một đôi nam nữ đang chơi trò vật lộn với nhau, nhìn mồ hôi nhễ nhãi trên thân thể hai người bọn họ thì có thể đoán được, hai người chơi trò này cũng đã một thời gian dài rồi.
Ngay lúc này động tác của tên nam nhân có vẻ nhanh lên làm cho khuôn mặt của cô gái cho chút nhăn lại vì không thể nào chịu đựng được lực lượng đang tới dồn dập của hắn, qua được một lúc thì động tác của hắn từ từ dừng lại, cả hai bắt thở dốc.
Tên nam nhân nằm vuốt ve cô gái một một lúc rồi cuối cùng cũng dứt khoát rời đi bỏ lại cô gái với thần tình mệt mỏi và đầu tóc khá là bù xù. Sau một lúc nghĩ ngơ, cô gái dường như lấy lại được một chút sức lực bởi vì nàng đưa tay bắt đầu sửa sang lại đầu tóc cho gọn gàng, một khuôn mặt xinh đẹp dưới mái tóc bù xù đó hiện ra, nếu như có ai đó quen biết cô gái này ở đây sẽ rất ngạc nhiên vì cô gái vừa chụng đụng với nam nhân lại chính là Mạnh Lệ Nương băng lãnh chán ghét nam nhân, với danh hiệu Băng Diện Sát Lang khiến cho bất kỳ kẻ nam nhân nào cũng phải khiếp sợ.
Nàng nằm ở đó một lúc rồi cuối cùng cũng đứng dậy bởi vì thời gian thi đấu cũng sắp bắt đầu, chỉ là nàng vừa nghiêng mình liền cảm thấy chỗ nào đó trên ngươi mình đau nhất, càng kiếm cho nàng khó chịu hơn chính là dòng chất lỏng chảy ra từ nơi đó, khiến cho nàng nhịn không được thầm mắng một câu “Đúng là sắc quỷ đầu thai làm như chưa bao giờ được ăn vậy!”.
Mạnh Lệ Nương nói đến đây liền nhớ đến tình cảnh lúc nãy không khỏi đỏ mặt, lại thầm tự trách bản thân quá mức phóng túng không biết xấu hổ mà hét loạn cả lên, nếu không phải trước đó nàng làm một chút kết giới cách âm thì có lẽ chuyện xấu hổ này sẽ bị người khác phát hiện. Nàng cũng không nghĩ rằng chuyện gọi hắn đến sẽ phát triển đến mức này.
Lúc nãy sau khi nàng biết được hắn không cần phải thi đấu mà trực tiếp bước vào trong liền thở phào nhẹ nhõm bởi vì nàng biết tính khí của hắn nếu như không phải bóc được la thăm trống rỗng thì có lẽ hắn đã chủ động tự thua rồi, thậm chí là hắn có thể làm ra chuyên bỏ luôn quyền thi đấu cũng nên, nếu chuyện xảy ra như vậy thì sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến ván cược của nàng, khi mà Lý Mộng Trinh vẫn đang trên đà chiến thắng không có dấu hiệu dừng lại.
Chính vì thế khi cuộc thi đấu được cho tạm dừng nàng liền gọi hắn đến đây để động viên, trong lời nói có chút ám muội chỉ, chỉ cần hắn bài ra thực lực vượt trên Lý Mộng Trinh thì nàng sẽ cho hắn thân mật, nhưng nàng không ngờ rằng Vũ Tiểu Vũ lại là một con người thực tế sợ nàng xong chuyện sẽ quên lời nên muốn nàng ứng trước cho hắn một chút lợi tức. Cũng chính vì nàng đáp ứng nên hắn mới được đằng chân lên đằng đầu từ bước áp sát, cộng thêm nàng có chút động tình nên hắn thuật lợi mà tiếng vào. Nhưng nàng lại không nghĩ, việc nàng thiết lập kết giới cách âm trước đó đã phản bội lại suy nghĩ của nàng, nếu nàng không nghĩ đến chuyện này thì cần gì phải thiết lập cách âm đề phòng chuyện xấu.
Sau khi tẩy rữa cơ thể sạch sẽ đồng thời cũng xóa đi mọi vết tích mà Vũ Tiểu Vũ để lại trên người mình, Mạnh Lệ Nương mới vội vàng thay đổi y phục mà chạy đến nơi thi đấu. Tuy nàng đã xóa sạch mọi vết tích nhưng những rặng mây hồng trên khuôn mặt của nàng lại một lần nữa phản bội chủ nhân của nó, nếu như để một người có kinh nghiệm trong chuyện này thấy được thì nhất định bọn họ sẽ nhìn ra được nàng vừa mới làm xong chuyện gì.
............
Lại nói về Vũ Tiểu Vũ sau khi rời khỏi động phủ của Mạnh Lệ Nương, tâm trạng của hắn lúc này vẫn còn lân lân đầy phấn khởi, lúc nãy khi Mạnh Lệ Nương bảo hắn đến động phủ của nàng thì hắn đã nghĩ đến chuyện sẽ lại bị nàng mắng cho một trận nhưng hắn không ngờ mình lại có những giây phút tuyệt vời như vậy.
Trong lòng hắn không khỏi cảm ơn Lão Tông Chủ đã anh minh, sáng suốt, tạo cho hắn có cơ hội tiến thêm một bước trên con đường tình cảm với con gái của lão, nếu như những lời này mà để cho Mạnh Thiên Uy nghe được chắc chắn lão sẽ một chưởng đánh chết hắn.
Sở dĩ Mạnh Thiên Uy cho bọn họ tạm nghĩ cũng là vì suy nghĩ cho tất cả mọi người ở đây chứ nào có như lời hắn nói, tuy nói tất cả tu sĩ bọn họ đều không sợ nắng mưa cũng như trong một thời gian dài không cần ăn uống nhưng cũng chẳng có ai nguyện ý hàng xác mình thi đấu dưới cái nắng gây gấy như vậy.
Lúc này trên con đường đi đến Đại Điện Thái Sơ Tông cũng đã có không ít đệ tử tụ tập với nhau để đi xem thi đấu, khuôn mặt của bọn họ rất là phấn khởi, vẻ u sầu vì chuyện xung quân đã bị bọn họ gạt sang một bên bởi vì nó đã là chuyện không thể nào tránh khỏi.
Nếu như nhìn vào y phục đang mặc trên người của những đệ tử đang tụ tập, bất kỳ ai cũng sẽ dễ dàng đoán được bọn chúng là đệ tử của Thái Môn Phong, vì sao bọn họ tụ tập nhiều như vậy? Tất cả là bởi vì chủ đề bàn luận lúc này liên quan đến việc Thái Môn Phong có thể tiếp tục chưởng quản Thái Sơ Tông nữa hay không?
Sỡ dĩ nói như vậy là vì đệ tử Thủ Tịch sẽ là người thay mặt Thái Sơ Tông xử lý hầu hết tất cả mọi chuyện và đệ tử của Thái Môn Phong bọn họ rất có khả năng sẽ tiếp nhân vị trí này, vinh dự như vậy làm sao bọn họ có thể đau buồn cho được, ít nhiều khi bọn họ ra ngoài làm việc cũng sẽ dính chút phong quang bên trong.
Sau khi Vũ Tiểu Vũ trở về động phủ tẩy rửa xong liền đến địa điểm thi đấu, tuy nói hắn không có trận đấu nào nhưng lời đã hứa với Mạnh Lệ Nương và lợi tức cũng đã thu thì hắn cũng không thể nuốt lời cho được chính vì thế hắn bắt buộc phải đến xem những trận thi đấu ở lôi đài của mình để biết đối thủ ra chiêu gì, để cho hắn còn tìm ra đối sách hợp lý.
Lúc này ở khu vực dành cho đệ tử cổ vũ đã tụ tập không ít đệ tử đến xem, những người đến đây cũng đang bàn tán rất là sôi nổi, nội dung của thảo luận của bọn họ không có gì ngoài dự đoán người nào sẽ có khả năng đạt được vị trí Thủ Tịch đệ tử, cách Vũ Tiểu Vũ không xa cũng truyền đến tiếng bàn tán của một nhóm người nào đó:
“Trần sư huynh! Huynh nói thử xem lần này chức vị Thủ Tịch đệ tử sẽ về tay ai, có khi nào lại là người của Thái Môn Phong chúng ta không?”
“Nếu như huynh đoán không lầm thì lần này rất có thể là La Tiếu Ninh sẽ thượng vị bởi vì so về tu vi cùng thực chiến thì lúc này La sư huynh là người có ưu thế nhất.”
“Theo như Huynh nói thì Thái Môn Phong chúng ta lại có một vị Thủ Tịch đệ tử nữa rồi, chỉ là theo ý của của đệ thì Phan sư huynh rất có khả năng sẽ thượng vị à! Nhìn trận đấu của Huynh ấy với Trần sư tỷ là biết trình độ của Huynh ất như thế nào rồi.”
Hắn vừa dứt lời thì cả bọn đều cười trừ không cho là phải bởi vì ai cũng nhìn ra trong trận đấu đó Thủy Tiên không thể hiện được nhiều, có thể nói là nàng đánh dưới sức nên Phan Văn Tú mới có khả năng dành chiến thắng. Tên sư đệ thấy mọi người như vậy có chút ngượng ngùng không dám nói gì nữa.
Đồng dạng cũng có tâm tình tốt giống bọn họ còn có Đỗ Mẫn Khang, tâm tình của hắn lúc này không phải tốt bình thường mà rất rất là tốt. Bởi vì từ lúc hắn chưởng quản Thái Môn Phong tới giờ thì hầu như mỗi khi chọn lại vị trí Thủ Tịch đệ tử thì đều là đệ tử ở Phong hắn thượng vị.
Năm nay phần lớn đệ tử lọt vòng trong đều là đệ tử của Thái Môn Phong nếu như không có gì bất ngờ thì Thái Môn Phong sẽ lại có đệ tử thượng vị, nếu là như vậy thì hắn sẽ được coi là Phong Chủ thành công nhất từ trước đến nay của Thái Môn Phong, đối thủ mà hắn quan tâm bây giờ chính là Lý Mộng Trinh, người có thực lực mạnh nhất Vũ Sát Phong.
Có lẽ người muộn phiền nhất lúc này chính là Đặng Ngọc Huyền, cứ mỗi lần nàng thấy Vũ Tiểu Vũ đi tiếp là tâm can lại đau thắt, càng là như vậy nàng lại càng oán hận gã bạc tình phụ nghĩ kia, nói là giúp nàng nhưng đệ tử của gã mỗi lần gặp Vũ Tiểu Vũ đều rất khiêm nhường toàn là bỏ cuộc. Nàng cảm thấy chuyện nàng rời khỏi Vũ Sát Phong là chuyện không thể nào trách khỏi nữa rồi.
Đặng Ngọc Huyền cũng không phải là lo lắng ngang xương vì trước khi tạm ngưng, các cặp đấu trên cơ bản đã được xác định, tỷ như ở hàng đệ tử thứ năm Tường Vi Tùng Lâm sẽ đấu với Triệu Trung Tình, ở hàng đệ tử thứ tư Lý Mộng Trinh sẽ đấu với Dương Tiếu Dung và ở hàng đệ tử thứ ba sẽ là La Tiếu Ninh đấu với Phan Văn Tú.
Nếu như Lý Mộng Trinh phải dừng lại ở trận này thì coi như Đặng Ngọc Huyền, nàng sẽ chính thức thất bại bởi vì Lý Mộng Trinh là người cuối cùng của Vũ Sát Phong còn tham dự Đại Hội lần này nếu như không tính Vũ Tiểu Vũ, mặc cho nàng suy nghĩ lo lắng, thời gian vẫn cứ trôi và chuyện gì đến cũng phải đến những trận đấu cuối cùng cũng diễn ra.
Lúc này, ngoài trận đấu của Lý Mộng Trinh và Dương Tiếu Dung đang thăm dò nhau thì ở hai trận đấu khác lại diễn ra rất lầ ác liệt, thậm chí là có phần nghiêng về một phía tỷ như trận đấu của Tường Vi Tùng Lâm và Triệu Trung Tình.
Khi vừa có hiệu lệnh, Tùng Lâm đã ngay lập tức trên khai thế trận của mình, hai bàn tay nhanh chóng bấm pháp quyết đồng thời ngón trỏ và ngón giữa đặt lên thân Kiếm kéo một phát từ cán đến mũi Kiếm, ngay lập tức thân Kiếm liền được bao bọc bằng một ngọn lửa màu đỏ.
Hắn dùng thanh kiếm liên tục chém về phía Triệu Trung Tình, phía bên kia Triệu Trung Tình cũng không dám thờ ơ trước thế công của Tùng Lâm bởi vì hắn hiểu thực lực giữa mình và Tường Vi Tùng Lâm là chênh lệch rất lớn.
Mỗi một lần đỡ kiếm của Tường Vi Tường Lâm cổ tay của hắn đều cảm thấy tê dại, lực lượng phản chấn làm cho da thịt ở cổ tay rách toạc, máu tươi của hắn đang nhiễu từng giọt từng giọt xuống nền lôi đài.
Trong lòng Triệu Trung Tình bây giờ chính là một cổ phiền muộn, tâm tư tranh đoạt chức vị Thủ Tịch đệ tử cũng đã không còn hừng hự như lúc đầu bởi vì hắn bi ai phát hiện cho dù hắn có vất vả đột phá đến Trúc Cơ đi chăng nữa thì đứng trước mặt những kẻ được ông trời ưu ái ban cho tài năng cũng không bằng một cái rắm.
Sau khi liên tiếp đỡ thêm mấy Kiếm, Triệu Trung Tình liền kéo dãn khoảng cách với Tùng Lâm, hắn không thể đánh giáp la cà kiểu này với đối thủ được. Nếu cứ tiếp tục như thế thì chẳng khác nào là tự ngược đãi bản thân mà hắn cũng không phải là con người biến thái như vậy, quá mức tổn hại bản thân.
Vốn khi biết được bản thân thi đấu với ai thì hắn đã có ý định giả bệnh để bỏ cuộc như Trần Tuyết Sương nhưng nếu làm thế sao này bị phát giác thì hắn làm gì còn mặt mũi mà gặp người, với lại trước khi thi đấu hắn đã khoác lác với mấy huynh đệ chí cốt rằng “Lần này dù ta không giành được chức vị Thủ Tịch thì cũng sẽ đứng đấu ở hàng đệ tử thứ năm, các người chờ mà xem“.
Hắn đã tính toán qua, nếu như gặp được Vũ Tiểu Vũ thì coi như chắc suất bước vào trận tranh vị trí đứng đầu nếu mà có thua thì cũng dễ bề ăn nói, tuy trước đó Vũ Tiểu Vũ đã đánh bại Vũ Đại nhưng hắn không cho là Vũ Đại mạnh mẽ như lời đồn, ai mà chẳng biết Vũ Tiểu Vũ ở Vũ Sát Phong có tu vi như thế nào. Lời đã nói ra nên đương nhiên hắn sẽ cố hết sức mà làm, người khác nhìn vào cũng không thể nói hắn yếu đuối vừa lâm trận đã thối lui.
Tưởng chừng như lời nói sắp thành sự thật khi hắn rút được thăm trống nhưng không ngờ ông trời lại trêu đùa, trao cho hắn một đối thủ quá mạnh, trong lòng hắn không ngừng tự trách bản thân, muốn vả cái miệng hư đốn của mình “ Khốn kiếp thật! Bây giờ mới hiểu cảm giác tự đeo gông vào cổ là như thế nào!”….
Đối với biểu hiện của Triệu Trung Tình, Tường Vi Tùng Lâm căn bản là chẳng mấy để tâm, sao khi đánh vài chiêu, hắn liền biết trình độ của mình hơn hẳn Triệu Trung Tinh, trong lòng thầm tính toán “ nếu như mình dồn hết sức vào đấu trận này, lỡ như xui rủi dẫn đến nội thương nghiêm trọng thì không phải tạo cơ hội cho Dâm Tặc kia đi tiếp sao?“.
Đúng vậy! Tâm tư lúc này của hắn cũng là tâm lý chung của những người tham gia, ai cũng muốn bảo lưu thực lực, thậm chí là giấu những bài tẩy để sử dụng cho trận đấu cuối cùng hoặc là những trận đấu tranh giành chức vị Đệ Tử Thủ Tịch...............