“Haiz! Sao mà xa quá vầy nè, đi mãi mà vẫn chưa tới! Mệt quá đi! Ước gì bây giờ mình được ngâm mình trong một bồn tắm trong một căn phòng rộng lớn rồi đánh một giấc thật dài thì hay biết mấy!”
Lúc này trên bầu trời rộng lớn truyền đến tiếng than thở của một cô gái, cô gái này đang ngồi trên lưng của một con Bạch Vĩ Phương Diện Kê, bên cạnh nàng còn có hai tên nam nhân vừa nghe nàng kể lễ liền tranh nhau nói:
“Tú Nhi! Nàng thấy mệt thì chúng ta tìm một chỗ nghĩ chân nhé!”
“Hừ! Ngươi sai rồi Tú Nhi không phải muốn nghĩ ngơi mà muốn nhanh chóng đi đến thành Phượng Vũ để tắm rữa!”
Thì ra ba người nàng chính là Hiên Viên Tú Nhi, Lâm Nghĩa Trung và Lâm Tín Trung, bọn họ sau khi nhận lệnh liền lập tức lên đường đến nay đã được nữa tháng rồi.
“Đại ca thì biết cái? Nàng là nàng muốn nghĩ ngơi!”
“Ngươi dám cãi lời ta?”
“Hai người các ngươi có thôi đi không! Ồn ào nữa là ta đá văng hai ngươi xuống kia bây giờ!” Tú Nhi nhìn thấy bọn họ như vậy cũng không thể giữ lại hình tượng một thục nữ nữa liền muốn đá văng bọn họ, vốn nàng đã không ưa thích gì bọn họ rồi mà trên đường đi bọn họ cứ liên tục cãi nhau làm cho nàng phiền muốn chết. Nàng càng nghĩ lại càng oán hận “Phụ vương thiệt là tại sao người lại muốn hại con gái của người chứ!“....
- ---------------------------------------------------o0o---------------------------------------------------
Thời gian cứ thế thấm thoát dần trôi, kể từ ngày bị bọn người Lý Mộng Trinh cho ăn hành đến nay cũng đã gần một tháng rồi, hắn ngoài việc tu luyện ra thì hay cùng mấy người Đinh Tú Linh ra ngoài làm nhiệm vụ và hiển nhiên trên đường đi tiểu đệ đệ của hắn cũng được các nàng lén lút thay phiên nhau cho ăn ngập mặt.
Bên cạnh việc hưởng phước ở đây thì hắn cũng phải góp một chút sức lực của mình vì hắn là nam nhân di nhất trên Vũ Sát Phong nên trở thành kẻ khuân vác những vật trang trí và sữa chữa nhằm chuẩn bị cho Đại Hội Thường Niên cuối năm.
Và sao bao nhiêu lâu chờ đợi, ngày hôm nay Đại Hội Thường Niên của Thái Sơ Tông rốt cuộc cũng đã đến, tất cả các đệ tử ở Thái Sơ Tông đều lần lượt tập trung về Đại Điện chính, mấy ngàn con người xếp thành vài chục hàng người trong rất ngay ngắn.
Trong lúc không khí đầy vẻ trang nghiêm thì lúc này Đại Trưởng Lão Trần Thoái Thương mới bước ra khỏi nhóm người cao tần, giọng nói của lão có chút vang vọng:
“Xuân đến xuân đi cũng chỉ là một cái chớp mắt đối với tu sĩ chúng ta mà thôi, thời gian một năm cũng vì thế mà qua đi rất nhanh chóng, một năm trước chúng ta ở đây và bây giờ chúng ta cũng thế, chào mừng các ngươi đến với Đại Hội Thường Niên của Thái Sơ Tông chúng ta”
Hắn vừa dứt lời bên dưới liền nhiệt liệt vỗ tay không dừng chờ cho không khí náo nhiệt diệu lại, lão mới nói tiếp:
“Cũng như mọi năm, Đại Hội Thường Niên của chúng ta luôn có những vị khách rất đặt biệt và người đầu tiên ta muốn nhắc đến chính là Phó Thành Chủ Trịnh Bất Quần của Phượng Vũ Thành.”
Lão vừa nói vừa đưa tay chỉ về một vị trung niên có thân hình cao lớn, khí chất đầy vẻ uy nghiêm, Trịnh Bất Quần ngoài việc là Phó Thành Chủ Phượng Vũ Thành ra thì hắn còn là Gia Chủ đương thời của Trịnh gia. Sau khi Trịnh Bất Quần đứng lên chào, lão lại chỉ về một Lão già tầm bảy tám chục tuổi có làn da nhăn nheo giới thiệu:
“Còn đây chỉ là Thành Chủ của Thành Gia Lâm Bùi Công Nhũ”.
Lão vừa xuất hiện, Bùi Trúc Lâm liền cười nói với cô gái bên cạnh mình:
“Tử Diệp tỷ đó là gia gia của ta á”.
“Gia Gia ngươi thì sao?”
Bùi Trúc Lâm vừa nghe cô gái nói thế thì tinh thần hăng hái khoe khoan lập tức bị dội một gáo nước lạnh, không biết phải nói gì bởi vì trong suy nghĩ của hắn chỉ cần cho nàng ta thấy Gia Gia của hắn thì nàng ta sẽ đổ ngay. Cũng lúc đó Trần Thoái Thương lại chỉ về một vị trung niên khoảng bốn mươi tuổi nói:
“Vị này chính là Phó Thành Chủ Thành Gia Lâm Nguyễn Chính Pha”
Sau khi Trần Thoái Thương giới thiệu xong thì lão liền khom người mời Mạnh Thiên Uy:
“Sau đây xin mời Mạnh Tông Chủ lên khai mạc Đại Hội Thường Niên cũng như giới thiệu qua một số thứ quan trọng của Đại Hội lần này”
Lão vừa dứt lời bên dưới liền vỗ tay rất nồng nhiệt, Mạnh Thiên Uy vẫn với khuôn mặt hiền hậu đầy uy nghiêm bước lên đối diện với mấy ngàn đệ tử của mình, lão chờ cho bọn chúng im lặng mới cất giọng nói:
“Về chuyện khai mạc thì ta chẳng muốn nói gì nhiều vì năm nào cũng chỉ có như vậy thôi, nói đi nói lại một vấn đề các ngươi lại thấy nhàm chán nên ta chỉ nói một câu thôi, “Đại Hội Thường Niên xin phép được bắt đầu”
Không khí náo nhiệt hẳn lên sao câu tuyên bố của Mạnh Thiên Uy, mấy ngàn đệ tử bên dưới vỗ tay hoan hô các kiểu đợi cho bọn chúng im lặng lão mới hỏi:
“Một năm qua đi các ngươi có khoẻ không?”
Bên dưới đồng thanh nói “Khoẻ” khi nghe câu hỏi của Mạnh Thiên Uy, sau khi nghe được câu trả lời của bọn chúng lão liền nói tiếp:
“Haha! Tuy các ngươi nói “Khoẻ” nhưng ta lại không tin thế nên đã sắp đặt một thí luyện nhỏ nhỏ dành cho các ngươi, các ngươi cứ yên tâm tuy nói là một thí luyện nhỏ nhỏ nhưng phần thưởng lại không nhỏ đâu nhé!”
Lão vừa nói như thế bên dưới liền ồ lên cười lớn bởi vì cách nói của lão làm cho bọn chúng cảm thấy khá gần gũi, không những thế lão còn đánh vào tâm lý của bọn chúng nữa, đợi cho cơn náo nhiệt qua đi lão mới tiếp tục nói:
“Đại Hội nam nay có ba khảo nghiệm chính, thứ nhất chính là thí luyện nhỏ nhỏ ta vừa nói, thứ hai chính là khảo thí thực chiến khoả nghiệm này chính là tất cả đệ tử đều phải tham gia ai không tham gia liền tính là không đạt yêu cầu xếp vào nhóm lao động khổ sai, chính là bắt các ngươi đi trấn thủ biên giới…..”
Lão vừa nói đến đây thì bên dưới không khỏi rùng mình đi canh giữ biên giới chẳng khác nào là rơi vào con đường một đi không trở lại, nếu bình yên thì thôi còn không bình yên thì chỉ có một kết quả là chết.
“….Thứ ba chính là khảo thí mức độ hiểu biết về linh dược và luyện đan, khảo nghiệm này là dành cho hai phong Đan Thần Phong và Dược Các Phong, hai phong còn lại không cần phải khảo nghiệm.”
Lão nói đến đây thì đệ tử ở hai phong Đan Thần Phong và Dược Các Phong thầm kêu khổ trong lòng vì cái gì thực chiến bọn họ phải tham gia các kiểu còn khi khảo nghiệm về Linh Dược thì những người kia lại không cần tham gia.
Mạnh Thiên Uy đưa mắt nhìn mấy ngàn đệ tử một lượt rồi mỉm cười nói:
“Ta biết những đệ tử ở hai phong kia trong lòng chắc chắn sẽ không phục nhưng các ngươi hãy thử hỏi lại những vị sư huynh sư tỷ của các ngươi đi thì sẽ biết các ngươi được ưu tiên như thế nào? Còn lại các ngươi cứ yên tâm thành tích ở thực chiến của các ngươi sẽ không tính thành tích chính thức mà chỉ tính thành tích ở phần nhận biết linh được cùng đều chế đan dược mà thôi”
Bọn đệ tử nghe Mạnh Thiên Uy giải thích liền thở phào nhẹ nhõm bởi vì nếu tính thành tính ở thực chiến thì bọn họ sẽ khá là bất lợi hơn so với các phong khác.
Khi mà tất cả mọi người đang nghe Mạnh Thiên Uy truyền đạt thể thức của Đại Hội thì Vũ Tiểu Vũ của chúng ta lúc này mới vương mình thức dậy, đầu óc lúc này của hắn có chút mụ mị bởi vì hôm qua không biết vì cái gì mà Thủy Tiên lại hăng hái như vậy cùng hắn lăn lộn tới sáng mới chịu nghĩ ngơi.
Hắn khẽ đưa tay về phía bên cạnh liền chạm phải một vật mềm mềm, đụng vô liền cảm thấy rất sướng tay hắn nhịn không được bóp nhẹ vài cái bên cạnh cũng đồng thời truyền đến tiếng rên rĩ của một người con gái.
Người con gái này chính là Thủy Tiên, không ngờ lần này nàng không có vô thức rời đi mà vẫn nằm bên cạnh hắn ngủ có lẽ lần này sau một hồi lăn lộn nàng thật sự rất là mệt nên mới không có ly khai.
“Hừ! Trời còn sớm không để cho người ta ngủ lại động tay động chân, hôm nay là ngày tổ chúc Đại Hội sao ngài không đi..” Thủy Tiên hai mắt nhắm chắc nũng nịu nói với hắn,
Chỉ là khi nhắc đến hai chữ Đại Hội, hai người liền hoảng hồn ngồi dậy, vội vàng thay y phục không biết Thủy Tiên đã tỉnh táo hay chưa mà lại quơ nhằm quần áo cùng nội y của hắn mặc vào làm cho hắn cảm thấy buồn cười gõ nhẹ vào đầu nàng một cái.
Một cái gõ yêu của hắn làm cho Thủy Tiên tỉnh táo nhìn lại liền ngượng ngùng nhìn hắn, lúc này Vũ Tiểu Vũ mới tiến đến cỡi y phục của hắn ra rồi cầm y phục của Thuỷ Tiên mặc vào giúp nàng, đối với hàng động yêu thương của hắn Thủy Tiên cảm thấy hạnh phúc vô cùng, cũng nhanh chóng cầm lấy y phục của hắn giúp hắn mặc vào.
Đến khi hai người ra được khỏi động phủ cũng mất cả canh giờ, lúc này Thủy Tiên mới quay đầu nói với hắn:
“Ngài đi trước đi thiếp sẽ đến sao!”
“Sao vậy? Nàng còn có việc sao?”
“Không phải! Thiếp đi cùng với ngài không tiện, lỡ nữ nhân của ngài nhìn thấy lại không được hay cho lắm?”
“Thế còn nàng thì sao? Nàng không phải là nữ nhân của ta sao?”
Thủy Tiên nghe hắn nói thế lại cảm thấy rất cảm động nhưng nàng lại không thể đi cùng hắn bởi vì như thế sẽ phát sinh nhiều chuyện, những kẻ yêu thích nàng sẽ làm phiền hắn đây mới chính là đều nàng lo lắng.
Vũ Tiểu Vũ thấy nàng không nói gì liền cầm tay dẫn nàng đi trong sự ngỡ ngàng của nàng, sau một lúc nàng mới vùng vẫy thoát đi nói.
“Vẫn là Thiếp đi một mình thì hơn, chỉ cần trong lòng Ngài có thiếp là được hình thức không quan trọng, Ngài như thế nào Thiếp biết là được!”
“Thôi được! Vậy thì nhanh lên nhé! Thiếu ta thì không sao nhưng thiếu ngươi thì người khác sẽ để ý à!” Vũ Tiểu Vũ thấy nàng kiên quyết như vậy thì không biết làm sao đành để nàng đi một mình, trước khi đi hắn lại không nhịn được nhắc nhỡ nàng phải nhanh lên.
Khi Vũ Tiểu Vũ đặt chân đến Đại Điện thì Mạnh Thiên Uy đang dõng dạc nói nhưng hắn lại nghe không hiểu gì hết:
“…… Nam Phong Lâm sẽ là nơi các ngươi thí luyện, ai tìm được nhiều nhất các vật phẩm đã được dấu đi thì người đó sẽ được nhận phần thưởng, phần thưởng chính là một viên Trúc Cơ Đan, mọi việc chỉ có thế!...Xuất phát!”
Mấy ngàn đệ tử vừa nghe Mạnh Thiên Uy ra lệnh xuất phát liền nhanh chóng rời đi, Còn Vũ Tiểu Vũ bởi vì không biết ất giáp gì chỉ biết đứng nhìn bọn họ rời đi mà thôi, khi mà hắn đang ngơ ngác không biết phải làm sao thì đột nhiên có người vỗ vai hắn:
“Chủ nhân! Sao ngài còn đứng đây?”
Khi hắn quay đầu nhìn lại thì hai cô gái với gương mặt quen thuộc rơi vào tầm mắt của hắn, hai người này chính là hai chị em nhà họ Phạm.
“Haiz! Ta đến trễ nên bây giờ không biết phải làm gì?”
Hai cô gái nghe hắn nói như vậy thì hai mắt liền sáng lên tựa như đây chính là cơ hội phát tài của bọn họ vậy.
“Hay là bây giờ chủ nhân theo bọn ta đi, trên đường đi chúng ta sẽ giải thích qua một lượt cho ngày hiểu thế nào?”
Vũ Tiểu Vũ nghe bọn họ nói thế liền gật đầu đồng ý không cần suy nghĩ, khi bọn họ rời đi thì có mấy cặp mắt nhìn về phía Vũ Tiểu Vũ tràn đầy sát khí tựa như hắn chính là kẻ thù của bọn họ vậy….