Một Hồi Mộng

Chương 49: Chương 49: Lại Bị Tập Kích




Chân núi Bàn Tọa Sơn.

Trước đại môn của Thái Sơn Tông có ba người, trong đó một đôi nam nữ mặc bộ y phục màu trắng trên ngực áo có đồ án bàn tọa, bên hông đeo một tấm lệnh bài khắc chữ Thái Sơ, người còn lại là một cô gái tầm mười bảy, mười tám tuổi có chút nhan sắc đang đi qua đi lại dường như đang lo lắng chờ đợi ai đó.

Một lúc sau lại có một đôi nam nữ đi đến nhìn vẻ mặt của bọn họ thì dường như đang tranh cãi chuyện gì đó vì vẻ mặt của cô gái rất là khó chịu.

“Thật không hổ là Kẻ Cuồng Dâm! Đi ra ngoài làm một nhiệm vụ đơn giản như vậy lại đi một ngày một đêm không về đã thế còn nhờ người trả nhiệm vụ dùm, hôm sau liền dắt ngay một cô gái cùng về, thật là bái phục bái phụ ngươi sát đất!”.

“Lý sư tỷ! Chuyện không như ngươi nghĩ đâu, hôm qua ông lão Hoa Mạnh An thấy ta làm việc siêng năng nên mời ở lại dùng bữa không ngờ lại quá chén mà thôi với lại nhà họ có chuyện muốn gửi nữ nhi cho chúng ta chăm sóc một ít hôm không lẽ ta lại từ chối”.

“Thật sự là như vậy sao? Bản tánh ngươi như thế nào ta còn không hiểu rõ sao? Mỡ đã dâng tới miệng không lẽ ngươi còn chê sao?”.

Thật ra Lý Mộng Trinh cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy nữa chỉ là vừa nghe hắn nói dắt một cô gái về muốn nàng chăm sóc hộ liền cảm thấy tức giận, trong lòng lại nghĩ “ Mình việc gì phải chăm sóc cho nàng ta dùm hắn, mình là gì của hắn chứ?” thái độ đối với hắn vốn dĩ đã lạnh nhạt nay lại càng thêm lạnh lẽo hơn.

“Lý sư tỷ à! Ta phải làm sao ngươi mới tin tưởng ta đây, thế ngươi không chịu thì ta đưa nàng ta trở về còn không được sao?”

“Đấy! Thấy chưa! Ngươi lại kiếm cớ đưa cô ta về sao đó lại đi một ngày một đêm nữa sao?”

Lý Mộng Trinh nghe hắn nói thế liền lên tiếng châm chọc, nhưng nàng lại không biết trong lời nói cũng nàng có ý vị oán trách, nếu như có người nào đó nghe được câu nói này của nàng thế nào cũng liên tưởng đến lời hờn dỗi tình lang của các cô gái.

“Lý sư tỷ! Chuyện khó đến như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được sao?” Vũ Tiểu Vũ liền có cảm giác bó tay với Lý Mộng Trinh.

“Đúng là con gái không thể nào nói lý lẽ với bọn họ được chuyện gì đến tay bọn họ cũng đều bị bẻ cong không hổ danh với câu tiểu nhân với nữ nhân là không nuôi nhất” Trong lòng hắn lại hiện lên dòng suy nghĩ, Vũ Tiểu Vũ có lẽ không biết với trạng hiện giờ của Lý Mộng Trinh đều là biểu biện của tình yêu. Có lẽ Lý Mộng Trinh đã thực sự thích Vũ Tiểu Vũ rồi vì người ta thường nói con gái một khi đã yêu thì chỉ sổ thông minh chỉ bằng không mà thôi.

“Chào Lý Sư Thúc!”.

Đôi nam nữ gác cổng vừa thấy Lý Mộng Trinh liền lên tiếng chào hỏi, âm thanh của bọn họ làm cho lời nói vốn đã đến lưỡi của Lý Mộng Trinh liền phải nuốt xuống vì nàng không thể để mình mất hình tượng trước bọn tiểu bối này được.

“Được rồi, không cần đa lễ đều là người một nhà không mà!”

“Lý Sư Thúc nói đùa! chúng con làm sao dám vô lễ như vậy!” Hai người đó nghe Lý Mộng Trinh nói liền bảo,

“Biết vì sao ta đến đây rồi chứ?” Lý Mộng Trinh vừa nói vừa đưa mắt đánh giá Tiểu Xú, thấy nhan sắc cùng vốn dáng của Tiểu Xú không có gì hơn mình, cơn tức giận trước dường như tan biến một ít thậm chí trong lòng nàng còn có chút tự hào về mình “Có lẽ tên biến thái đó nói đúng, người như cô ta làm sao có thể loạt vào tầm ngắm của một sắc lang như hắn chứ!”.

“ Bẩm Sư Thúc, đã hiểu!”

“Thế ta dẫn người đi được rồi chứ?”

“Sư Thúc cứ tự nhiên!”

“Nếu có ai hỏi thì cứ nói việc này ta chịu trách nhiệm các ngươi không cần lo lắng, ta đi trước nhé!” Lý Mộng Trinh biết trong lòng bọn chúng nghĩ gì liền nói.

“ Sư Thúc đi thông thả!”

Thật ra trước khi Lý Mộng Trinh đến bọn họ làm gì dễ nói chuyện như vậy, Vũ Tiểu Vũ đứng giải thích một lúc lâu không được liền bảo Tiểu Xú đứng chờ hắn đi tìm người giải quyết vì hắn không biết tìm ai nên lại đi tìm Lý Mộng Trinh để ăn chửi.

Ba người nhanh chóng lý khai đi về hướng Vũ Sát Phong, cả một đoạn đường này không biết vì sao Lý Mộng Trinh lại vui vẻ chóc chóc lại cười một mình làm cho Vũ Tiểu Vũ nghĩ “Lý sư tỷ lại làm sao nữa thế nhĩ? Mới vừa nãy còn u ám như trời mưa bây giờ lại vui vẻ như mùa xuân, đúng chất là con gái lúc nắng lúc mưa chỉ tội cho mình phải hướng chịu cơn mưa xối xả mà không phải là nắng mùa xuân, thật là xui xẻo mà! ”.

Lúc đến một ngã rẽ thì Vũ Tiểu Vũ đột nhiên dừng lại vẫy tay nói:

“ Tiểu Xú! Tạm biệt nhé! Nhớ phải nghe lời Lý sư tỷ nha, thấy tỷ lạnh nhạt vậy thôi chứ tốt tính lắm nên không có gì phải sợ tỷ ấy hết, hiểu chưa?”

Tiểu Xú nhìn hắn với ánh mắt lưu luyến rồi mới nhẹ nhàng gập đầu rồi nhanh chóng đi theo Lý Mộng Trinh chỉ là nàng phải dừng lại vì Vũ Tiểu Vũ lại lên tiếng gọi Lý Mộng Trinh:

“Lý sư tỷ!”

“Ngươi còn chuyện gì sao?” Lý Mộng Trinh quay lại nhìn hắn với ánh mắt khó chịu,

“À! Tiểu Xú từ nhỏ không….” Vũ Tiểu Vũ còn chưa nói hết câu đã bị Lý Mộng Trinh cắt đứt.

“Được rồi! Ngươi không cần nói nữa! Ta biết rồi, nàng từ nhỏ không nói chuyện được chứ gì, chuyện nhà họ Hoa có con gái bị câm có lẽ cả Thái Sơ Tông đều biết”.

“Ặc! Vậy nhờ tỷ chăm sóc nàng….dùm đệ nhé, sau này có việc gì thì tỷ cứ nói một tiếng trừ núi đao biển lửa ra cái gì ta cũng làm cả” Vũ Tiểu Vũ khó khăn mới dám mở lời vì sợ nàng lại tự nhiên nỗi bão,

“Được!” Lý Mộng Trinh sau khi nghe hắn nói vậy tự nhiên lại cười vui vẻ không biết trong lòng đang nghĩ gì nữa, nụ cười của nàng làm cho Vũ Tiểu Vũ cảm thấy ơn lạnh cả người.

Lúc này nhìn bóng lưng hai người dần dần khuất xa Vũ Tiểu Vũ liền nhanh chóng đi về động phủ của mình định nghĩ ngơi vì mấy ngày nay quá tốn sức cơ thế có chút kham không nổi rồi.

Chỉ là khi hắn vừa mở cửa động hắn liền cảm nhận được một luồn gió ập đến trước mặt, một lá chắn bằng linh lực lập tức xuất hiện đồng thời hắn cũng nhảy tránh sang một bên. Quyền phong lại tiếp tục ập đến, hắn đưa tay trái lên định gạt sang một bên nhưng không ngờ quyền phong lại biến tấu thành một cú đấm móc ngược từ dưới cầm lên.

“Chát”

Cú đấm không ngờ bị bàn tay phải của Vũ Tiểu Vũ chặn lại, tiếp theo đó là một đoàn quét chân được tung ra Vũ Tiểu Vũ dùng Phong Thiên Bộ nhanh chóng lui về phía sau, chỉ là tốc độ của người kia cũng không phải là dạng vừa. Cho dù hắn nhảy đông tránh tây thì vẫn gặp phải công kích như vũ bão của người tập kích kia.

Trong lòng Vũ Tiểu Vũ lúc này cảm thấy rất bực bội, không nghĩ tới vừa trở lại Thái Sơ Tông đã liên tiếp bị ức hiếp, ban nãy là bị Lý Mộng Trinh bây giờ lại đến tên khốn khiếp chưa rõ lại lịch này bởi vì toàn thân hắn đều là hắc y phủ kính chỉ chừa mỗi cặp mắt để nhìn mà thôi.

“Cmn! Đúng là số con rệp mà! Sao cứ mỗi lần mình ăn xử nữ xong là gặp ngay vận đen vậy nè, nhớ kiếp trước không phải nói chơi gái trinh để xả xui sao, chắc là do thằng ku Vũ Tứ ăn ở không có đức rồi!”

Mặc cho hắn suy nghĩ như thế nào đi nữa thì quyền phong vẫn cứ thế đều đều biến ảo làm hắn vất vả chống đỡ, trong lúc hắn di chuyền bàn tay trái không ngờ từ từ thay đổi hình dạng gân xanh không biết từ lúc nào đã nỗi khắp cánh tay thì ra nãy giờ hắn vừa đỡ chiêu vừa âm thầm thôi thúc Bạo Hỏa Quyền, đến lúc này hắn mới chính thức phản công.

“Bạo Hỏa Quyền”

Một đấm nhanh chóng được tung ra, quyền phong mang sức ép kinh người chỉ là lúc này người kia thấy hắn ra đòn uy vũ lên yêu kiều hô lên:

“Dừng tay, dừng tay, ta là Thủy Tiên bé bỏng của ngài đây!”

Vũ Tiểu Vũ nghe tiếng kinh hô liền nhanh chóng khống chế lực lượng nhưng việc đã đến nước này, như tên đã lên dây bắn ra đâu phải nói thu là thu lại được, quyền phong nhanh chóng chạm vào tầng bảo hộ bằng linh lực của Thủy Tiên.

“Xẹt xẹt”

Quần áo trên người nàng một lần nữa bị chấn nát vỡ vụn nương theo lực nàng bị đẩy bay lên giường nằm một đóng, còn Vũ Tiểu Vũ do mạnh mẽ khống chế lực lượng nên bị lượng lực cắn trả thân thể bay đi đụng vào vách động phủ phun ra một ngụm máu tươi, có vẻ như hắn đã bị nội thương vì sao khi phun ra một ngụm máu liền ngã sang một bên bất tỉnh.

Thủy Tiên lúc này từ trên giường chạy xuống mặc cho mình đang trần truội không một mảnh vải che thân vì do hắn khống chế gần hết lực lượng cộng thêm lá chắn linh lực nên nàng không có bị gì. Nhìn thấy tình trạng của hắn, nàng vội vàng một bên truyền linh lực cho hắn một bên khóc lóc lo lắng nói:

“Thần Thiếp xin lỗi! Thần Thiếp xin lỗi!...”

Qua một lúc sau Vũ Tiểu Vũ hai mắt có chút động đậy mở ra nhìn thấy Thủy Tiên hắn liền có chút tức giận cười mắng:

“Giờ mới biết khóc lóc à! May mà ta thân thể cường tráng không thì xém chút nữa ngươi thành quả phụ rồi”.

“Người ta…người ta chỉ muốn đùa giỡn với ngài một chút thôi mà” Thủy Tiên thấy hắn không sao liền từ phía sao ôm chằm lấy hắn không ngừng nũng nịu nói, mặt cho hai cái bánh bao ma sát với cái lưng trần của hắn.

“Cmn! Đúng là yêu nghiệt!” Vũ Tiểu Vũ thầm mắng một câu trong lòng vì hành động của nàng làm cho hắn tuy đang bị thương nhưng cũng không kìm chế được mà vểnh lên.

“Được rồi! Ngươi đến đây không phải chỉ là định đùa giỡn với ta đúng không”.

“Ngài nói gì thế? Người ta nhớ ngài nên mới đến đây chứ bộ!” Thủy Tiên hai mắt đảo qua lại một hồi mới trả lời,

Nàng tuy có một chút nhớ hắn nhưng lý do thật sự nàng đến đây là vì nghe được hắn dắt về một cô gái tuy biết hắn luôn thương yêu mình nhưng phụ nữ mà ai lại không có máu ghen, vận dụng lệch bài mở cửa hắn đưa cho thế là nàng vào núp một bên chờ đợt định tập kích một phen cho hả dạ mới ra cứ sự này.

“Ừh! Nhớ ta hay là định trả thù việc hôm đó bị ta đánh bại” Vũ Tiểu Vũ nghe nàng nói vậy hừ lạnh.

“Người ta làm sao có ý định đó cơ chứ!”

Mặc kệ thái độ của hắn, Thủy Tiên kiều mị trả lời đồng thời đôi tay liên tục vuốt ve cơ thể của Vũ Tiểu Vũ làm cho hắn có cảm giác không xon,g nhất là sau khi trả lời câu vừa rồi nàng không ngờ lại cho tay vào quần bắt đầu đùa giỡn với tiểu đệ đệ của hắn.

“Nàng đang chơi với lửa đó!”

Vũ Tiểu Vũ không nhịp được phải lên tiếng cảnh cáo nàng thế nhưng đáp lại hắn chỉ là một câu nói không quan tâm của Thủy Tiên

“Thần Thiếp muốn chơi với lửa đó, thì sao nào?”

“Hừ! Ngươi dám chơi với lửa thì phải biết cảm giác bị lửa thiêu là thế nào à?”

Vũ Tiểu Vũ lúc này đã không còn chịu được cái cảm giác khô khốc đang bừng bừng dưới hạ thân thế là vừa nói xong liền xoay người lại nhanh chóng đè Thủy Tiên xuống nền đất, cúi người đặt cho nàng một nụ hôn nồng cháy, một lúc sau một khúc nhạc hoan ca được tấu lên cho dù đây đang là ban ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.