Một Hồi Mộng

Chương 135: Chương 135: Miến kim bài




“Này Mập! Ngươi nghe tìn gì chưa?”

“Tin gì Béo? Một ngày có biết bao nhiêu là tin ai biết ngươi định nói tới đều gì?”

Ở một tửu quán nào đó của Phượng Vũ Thành có hai ngươi với thân hình ú nu đang nói chuyện với nhau, lúc này người được tên ú kia gọi là Mập khó chịu lên tiếng:

“Đồ chó chết? Mi đang ở Phượng Vũ Thành thì có tin gì khác ngoài Vũ gia tộc chỉ trong một đêm liền biến mất không dấu vết?”

“À mi nói chuyện đó hả? Biết chút chút?”

“Người biết chuyện gì nói ta nghe xem nào?”

“Thế mi biết gì nói trước đi?”

“Mợ mi! Rốt cuộc là ta hỏi mi hay là mi hỏi ta?”

“Hừ! Ta nói nhưng chầu này mi mời nhé Mập!”

“Mợ không hổ danh là Béo Bào Tới Xương nhĩ, được thôi!”

“Theo nhưng ta biết thì Vũ Mục Thanh dám ngang nhiên giam lỏng công chúa còn giám đổ tội cho hai người con của Vương gia nên mới bị trừng phạt, tối qua Phạm Gia chính thức trở thành Thành Chủ mới của Phượng Vũ Thành.”

“Cái gì? Ngươi có nhầm lẫn gì không, Phạm Gia như thế nào lại có thể trở thành thành chủ không phải Phạm gia là gia tộc yếu nhất ở Phượng Vũ Thành sao?”

“Mập ngươi đang nghi ngờ tin tức của ta đúng không? Vậy thì thôi coi như ta chưa nói gì bữa cơm này ta mời!” Tên Béo Bào Tới Xương nghe tên Mập nói vậy liền tức giận gào lên nói làm cho mọi người xung quanh tửu quán đều nhìn hắn.

“Ấy ấy Béo đại ca! Ngài là đại nhân đừng chấp nhất tiểu nhân như ta đã nói chầu này ta mời mà không cần phải nóng như vậy ngài cứ nói tiếp đi!” Tên Mập thấy tên Béo Bào Tới Xương nóng giận thì lên nói,

“Hừ! Nhìn vào thành ý của ngươi nên chuyện này coi như xong” Hắn dừng một chút nói tiếp:

“Vốn người vào Phủ Thành Chủ trước tiên là người của Trịnh Gia nhưng nghiệt xúc nhà đó đã làm hổng việc chỉ vì gái”

“Như thế nào?”

“Tên không não đó vốn ham mê sắc đẹp của Vũ Thanh Liên nên vừa vào thành liền chạy ngay đến khuê phòng của Vũ Thanh Liên định lên nòng nhưng không ngờ cả Vũ Gia tộc đã biến mất cùng nhau chỉ còn lại một cô gái, có lẽ hắn định dùng cô gái đó dập hỏa nhưng không ngờ đụng phải đá vì cô ta là Công Chúa Hiên Viên Tú Nhi”

“Haha! Chết cười ta mất...haha đúng là sướng con chim thì mù con mắt mà” Tên Mập nghe vậy liền cười sặc sụa nói,

“Đừng là chết cười, hắn không ăn được mà còn bị công chúa một kiếm thiến đi e rằng cả đời này chỉ có thể hạnh phúc bên nam nhân”

“Nhưng ta vẫn thắt mắc nếu không phải Trịnh gia thì cũng là Thái gia vì sao lại đến lượt Phạm Gia”

“Nếu Trịnh Gia phạm sai lầm vì con chim thì Thái gia cũng tương tựa chỉ là bọn họ muốn trèo cao gài bẫy hai công tử của Vương gia bằng hai đóa hoa của gia tộc kết quả Công Chúa biết được liền bỏ bọn họ lại đi trong đêm”

“Ủa,Công Chúa bỏ đi vậy ai trừng phạt Phạm Gia?”

“Thì hai công tử của vương gia bọn họ vốn ái mộ Công Chúa thấy công chúa bỏ đi không nói tiếng nào liền nổi giận thế là Phạm Gia lên ngôi”

“Haha! Đúng là đời người ta tranh sứt đầu mẻ trán kẻ ngồi không lại hưởng phước”

“Đùng...”

Tên Mập vừa dứt lời thì một thanh kiếm xuyên qua thân thể của hắn cấm vào thân thể của tên Béo cả hai ngã xuống bàn làm cho nó nổ cũng lúc đó giọng nói của gã thanh niên khoảng hai mươi mấy.

“Bọn chết tiệt! Chết chưa hết tội, dám cả gan đem chuyện của ta ra bàn tán à”

Gã nói xong thì quay đi không thèm nhìn lại nhưng lúc này hai tên Béo Mập lại ngóc đầu dậy nhìn nhau cười.......

Ở thời điểm đó những tràn pháo tay vang dội cũng vang lên ở quảng trường của Thái Sơ Tông cùng với đó là giọng nói của Mạnh Thiên Uy:

“.....Thăng cấp cho Mạnh Chưởng Phong, Điền Chưởng Phong cùng Hoa Chưởng phong thành Trưởng lão”

Mạnh Thiên Uy dứt lời liền trong áo bào cũng lệch bày cho ba người Mạnh Lệ Nương, một tràn vỗ tay lại vang lên tựa như chúc mừng cho bọn họ, lão đợi cho tiếng vỗ tay dừng lại nói tiếp:

“Sau này hy vọng ba vị sẽ đưa Thái Sơ Tông lên thời kỳ đỉnh phong khiến cho tất cả mọi người đều kinh sợ”

Ba người nghe Mạnh Thiên Uy nói vậy không hẹn mà đồng thanh nói.

“Nguyện một lòng vì sự phát triển của Thái Sơ Tông”

Mạnh Thiên Uy nghe ba người nói vậy thì lòng không khỏi bùi ngùi, không mặt già nua hiện lên vẻ mệt mỏi.

Sở dĩ lão đưa ba người Mạnh Lệ Nương lên làm trưởng lão vì Thái Sơ Tông lúc này gần như đã lụi tàn hoặc có thể nói chỉ là một đóng tro hồng chờ gió mà bừng lên.

Ba ngày trước sau khi lão đốn ngộ từ cơ duyên của Ma Thần ban cho thì đã được Trần Thoái Thương báo cáo kể quả thương vong cũng như tổn thất của Thái Sơ Tông.

Lão nghe hắn báo cáo nước mắt không kìm được rơi xuống bởi vì lão có lỗi, lão cảm thấy hổ thẹn với sư tôn hổ thẹn với tất cả lão tổ của Thái Sơ Tông những người đã tin tưởng giao lại chức vị Tông chủ cho lão mà lão lại làm cho nó lụi tàn.

Tông Môn xuống dốc chỉ còn hơn bốn ngàn đệ tử nhưng sau một lần địch tập kích đã chết hơn ba ngàn, chín vị trưởng lão thì chết hết tám, bốn phong thì coi như bị hủy gần hết đến những thiên tài như La Tiếu Ninh, Mạc Văn Tài, Vũ Đại đều đã nằm xuống.

Ngay cả người mạnh mẽ nhất là Thủy Tiên cũng mất thích đúng vậy là mất tích chứ không phải chết bởi vì không tìm được thì thể của nàng, trong khi ba nhóm người may mắn trốn thoát cũng không tìm được tung tích của nàng.

Sau tất cả may mắn lớn nhất của Thái Sơ Tông lúc này chính là tài nguyên của tông môn không có bị chiếm đoạt và chiếm được sự bảo vệ của Ma Thần tin rằng trong một thời gian ngắn sẽ không ai có thể quấy rằng bọn họ.

Sau khi ba người Mạnh Lệ Nương lui xuống Mạnh Thiên Uy lại xướng lên cái tên Vũ Tiểu Vũ, cái tên có thể nói là gây chấn động cho mọi người mỗi lúc nó vang lên nhưng lúc này không một ai có tâm trạng kẻ cả tràn vỗ tay lúc nãy cũng chỉ là vỗ qua loa.

Không chỉ mọi người mà tâm trạng của Vũ Tiểu Vũ cũng không được vui vẻ khi hắn đến trước mặt của Mạnh Thiên Uy liền đứng song song với lão chờ đợi.

Mạnh Thiên Uy thấy hắn yên vị liền lên tiếng:

“Bắt đầu từ hôm nay ta tuyên bố Vũ Tiểu Vũ sẽ là Thủ Tịch đệ tử của bản tông bên cạnh đó hắn cũng sẽ tạm thời trở thành Tông Chủ của Thái Sơ Tông thay ta lo liệu sự vụ trong thời gian ta bế quan, các trưởng lão hãy cố gắng bồi dưỡng hắn vì hắn không chỉ là một tông chủ tạm thời sau này có thể hắn sẽ trở thành chính thức khi ta lui xui.”

Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về lão có thể nói tin tức mà lão vừa công bố quá bất ngờ khiến cho mọi người không thể nào tin được kể cả Trần Thoái Thương cũng không biết quyết định này của lão nhưng không một ai lên tiếng.

Bởi vì nó đã không còn quá quan trong Thái Sơ Tông không còn nhưng trước khi nữa bốn phong vững chắc đã không còn chỉ còn lại một Thái Sơ Tông. Mạnh Thiên Uy thấy mọi người như vậy liền nói tiếp:

“ Ta biết tất cả các ngươi không phục cũng như nghi ngờ quyết định của ta mặc dù chúng ta còn một số đệ tử đang rèn luyện bên ngoài nhưng so về tuổi tác Vũ Tiểu Vũ còn rất trẻ bọn người đó đã quá bước vào trung niên hết rồi. Ta mong mọi người hay cố gắng giúp đỡ hắn, ta chỉ có thể nói với các ngươi một chuyện hắn không đơn giản như các ngươi nhìn thấy đâu.”

Vũ Tiểu Vũ đối với quyết định của Lão chẳng mấy quan tâm bởi vì niềm vui ngày hôm nay hắn không biết phải chia sẽ cùng ai, đưa mắt nhìn một lượt đám người bên dưới chỉ có một hai người là thân quen với hắn.

Tỷ như hai tỷ muội nhà họ phạm, Lý Mộng Trinh, Mạnh Lệ Nương đang ở phía Mạnh Thiên Uy và một số nữ nhân ở Vũ Sát Phong. Một số người có quen hệ mật thiết với hắn đã hi sinh hết rồi.

“Tiểu Xú! Ta có lỗi với nàng, đã hứa bảo vệ cho nàng nhưng thời điểm quan trọng ta lại không làm được, ta không biết làm sao đối mặc với phụ mẫu của nàng đây”

Nghĩ đến cái chết của Tiểu Xú, Vũ Tiểu Vũ không kìm lòng được mà rơi lệ bởi vì nàng không may mắn chết chẳng nguyên vẹn chỉ còn lại một nấm xương thịt mà thôi, mối thù này hắn đã ghi lên trong Long Bá Thần vì khi đó nàng chết long uy của hắn.

Một số người khác như Đinh Tú Linh, Nam Anh, Hà Tuyết Linh thì chết trong chiến đấu có thể nói ngày hôm đó là ngày mà hắn đâu khổ nhất khi đến đại lục này đau khổ còn hơn lúc bị Khổng Tiểu Lam tra tấn.

Mạnh Lệ Nương đứng phía Mạnh Thiên Uy nhìn Vũ Tiểu Vũ không vui trong lòng cũng không vui vẻ gì, đáng lý ra nàng phải vui mừng vì gã nam nhân của mình đã được phụ thân chấp nhận thậm chí mối lo trong lòng của nàng về chuyện đó cũng đã được giải quyết chỉ là nàng tại sao lại không thấy vui.

Nàng lặng lẻ nhìn hắn cảm thấy hắn giống như mình lúc đó nếu không phải có hắn làm cho nàng vui vẻ trở lại thì có thể nàng sẽ chẳng bao giờ có được hạnh phúc như bây giờ.

Nhưng nàng lại chẳng biết phải làm sao để cho hắn vui vẻ trở lại, nghĩ đến đây đột nhiên hai má nàng đỏ lên trong rất xinh đẹp.

Đúng vào lúc mọi người không biết làm gì thì có một đệ tử vội vàng chạy đến báo:

“Bẩm tông chủ ngoài sơn môn của một cô gái cầu khiến, đệ tử hỏi nàng là ai thì nàng không nói chỉ đưa cho ta một miến kim bài?”

Mạnh Thiên Uy nhìn miến kim bài sắc mặt hơi đổi liền nói với gã đệ tử đó:

“Mau dẫn nàng đến đại điện!”

“Đệ tử Tuân Mệnh!”

Sau khi Mạnh Thiên Uy sắp xếp xong lão lại nói:

“Tất cả trưởng lão ở lại, ngoài Vũ Tiểu Vũ thì tất cả đệ tử hãy trở về đi!”

“ Đã rõ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.