“Thanh Tú, Tú Thanh ra mắt chủ nhân”.
Hai cô gái đồng loạt quỳ xuống hành lễ với Vũ Tiểu Vũ.
“À thì ra hai nàng chính là đôi tỷ muội nhà họ Phạm mà Phượng Vũ Thành thường hay nói đó sao”.
“Có phải bọn họ bảo chúng là hai cô gái vừa hư hỏng lại vừa xấu xí không?” Thanh Tú nghe Vũ Tiểu Vũ nói thế liền lên tiếng hỏi.
“Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, với dáng vẻ hiện tại và những gì ta thấy được thì đúng là các ngươi không phải là cô gái có đức hạnh”. Vũ Tiểu Vũ cười hả hả nói, thật ra lúc trước hắn cũng là vô tình nghe được mà thôi, sau lại được hai cô gái chính thức giải thích thì mới sáng tỏa.
“Haiz! Nếu không phải từ nhỏ bọn ta đã được hứa hôn với Tam thiếu gia nhà họ Vũ thì bọn ta cũng không phải ủy khuất mà gánh tiếng xấu như vậy”.
“Không phải gia tộc các ngươi phụ thuộc vào gia tộc họ Vũ sau”. Vũ Tiểu Vũ nghi hoặc nói.
“Thì chính vì như vậy mới ra hạ sách này, Tam thiếu gia hắn là con người như thế nào ai mà chẳng biết, gia gia bọn ta sau có thể để chúng ta rơi vào miệng sói được, nên đành dùng chấn gia chi bảo làm thành hai miếng ngọc bội chứa trận pháp tạo thành chướng nhãn nhầm đánh lừa mọi người, đến cả gia chủ Vũ gia Vũ Mục Thanh cũng không nhìn ra”.
“Thế bây giờ! Hai người các ngươi tạm thời gỡ bỏ ngọc bội cho ta xem được một chút được không?” Vũ Tiểu Vũ hiếu kỳ liền nói với bọn họ.
“Tuân mệnh chủ nhân”.
“Đúng là đẹp thiệt! Hai ngươi giống nhau như đúc, nếu không phải là khác nhau về kiểu tóc và tính tình thì khó mà phân biệt, thế ai là Thanh Tú, ai là Tú Thanh”.
“Ta là Tú Thanh, còn muội ấy là Thanh Tú”. Phạm Tú Thanh chỉ vào mình rồi lại đưa tay chỉ vào cô gái tóc ngắn.
“Haha! Không biết trên thân thể các người có cái gì khác biệt không, cỡi y phục cho đã xem thử nào” Vũ Tiểu Vũ cười nham nhở nói, hai cô gái bây giờ như hai con cừu nhỏ rơi vào miệng sói không có một chút sức lực để phản kháng.
Hai nàng Thanh Tú và Tú Thanh khuôn mặt ửng hồng, thần tình xấu hổ. nhưng vì có huyết thệ trước đó nên chẳng có động tác phản kháng hay khó chịu gì chỉ là sâu trong lòng họ có một cỗ khẩn trương, đôi tay rung rẩy đưa lên định cỡi y phục thì giọng nói của Vũ Tiểu Vũ lại vang lên:
“Được rồi! Ta đùa với hai ngươi thôi, nếu không còn việc gì thì hai ngươi đi đi, cứ cư xử bình thường giống như là không quen biết ta được chứ, mà không phải một nhóm có ba người sao, như thế nào lại chỉ còn có hai người các ngươi”.
Hai nàng nghe hắn hỏi thế thì thở một hơi dài, cả người nhẹ nhõm. Dù thế nào đi chăng nữa thì hai nàng vẫn là hai cô gái trắng trong, làm sao có thể khơi khơi cỡi đồ trước mặt một tên nam nhân vừa mới quen biết cho được, nếu không phải tình thế lúc nãy quá đặc biệt thì Tú Thanh nàng làm sao có thể bạo dạng như thế được.
“Người kia chết rồi, ban đầu hai tỷ muội bọn ta chung nhóm với một tên thiếu niên họ Triệu nhưng gặp phải Yêu Thú quá mạnh nên hắn hy sinh rồi, bọn ta có pháp khí bảo hộ nên may mắn thoát được”.
“Thế từ giờ các ngươi phải cẩn thận, các ngươi cầm ba mươi đầu yêu thú này đi. Nếu như may mắn được phần thưởng cao nhất thì coi như ta tặng cho hai ngươi làm quà ra mắt, với tu vi của ta bây giờ đã không cần đến nó nữa rồi”.
Sau khi dứt lời liền lấy đồ từ trong nhẫn trữ vật đưa cho hai nàng, hai cô gái vui vẻ nhận lấy trong lòng thầm nghĩ “tính ra hắn cũng không phải là quá xấu xa”.
“Cám ơn chủ nhân đã ban tặng”.
Hai nàng đồng thanh nói, sau đó nhanh chóng rời khỏi đi được một đoạn Thanh Tú quay sang hỏi tỷ tỷ Tú Thanh của mình:
“Tỷ Tỷ! Thực sự chúng ta phải làm nô lệ cho hắn của đời sao?”.
“Nếu người ấy là Vũ Tứ, Tứ Thiếu gia nhà họ Vũ muội nghĩ như vậy có đáng không?”
“Cái gì? Tỷ nói Huynh ấy chính là Vũ Tứ thiếu gia sao”.
Tú Thanh khẽ gật đầu đồng ý, khi được tỷ tỷ xác nhận trong lòng Thanh Tú lặng lẽ thay đổi “có lẽ làm nô lệ cho hắn cũng không phải là chuyện gì đó quá xấu” khéo môi bắt giác mỉm cười……
- ---------------------------------------------------o0o------------------------------------
Ở đâu đó trong Huyễn Thú Trận tiếng ai oán của một tên thiếu niên vang lên.
“Thái lão đại! rốt cuộc chúng ta phải làm công việc này cho bọn người Vũ gia bao lâu nữa?”
Lúc này có ba người thiếu niên đang tay xách tay ôm, người thì ôm một bó cũi khô, kẻ thì đang xách nước, người thiếu niên kia gọi là Thái lão đại chính là Thái Lôi kẻ luôn muốn gây phiền phức cho Vũ Tiểu Vũ, nghe hắn nói cũng lên tiếng:
“Hà Giang ngươi be bé cái miệng lại đi! Bộ ngươi muốn cả bọn chết à! Nếu không phải gia tộc ta có chút giao hảo với Vũ gia thì ngay cả cái việc này cũng không tới lượt chúng ta đâu, rán nhịn đi!”
“Khốn kiếp thiệt! Mấy ngày nay tìm kiếm khắp mọi nơi rồi vẫn không thấy tên đê tiện Vũ Tiểu Vũ, nếu không chúng ta cũng đâu cần phải bám víu chỗ này, rốt cuộc hắn trốn đi đâu rồi không biết”
Tên thiếu niên bên cạnh Thái Lôi cũng lên lời oán than nhưng hắn không may vì khoảng cách đến chỗ nghĩ chân của bọn người Vũ gia chỉ còn một đoạn ngắn nên lời của hắn vừa nói ra liền bị một giọng nói quát tháo:
“Này tên kia! Vừa rồi ngươi chửi ai là khốn kiếp”
Thì ra người vừa quát chính là Vũ Tam hắn từ xa nghe bọn họ nói loáng thoáng cái gì đó Khốn Khiếp…rồi cái gì đó Vũ liền cho rằng bọn họ chửi mình nên lên tiếng hỏi. Lương Trung nghe Vũ Tam hỏi khuôn mặt tái mét lắp bắp nói:
“t..a.ta.. nói Vũ Tiểu Vũ á”
“Vũ Tiểu Vũ? Các ngươi biết gì về hắn?”.
Lúc này Vũ Đại cũng đi đến vừa lúc nghe nói về Vũ Tiểu Vũ liền hỏi, bởi trong suy nghĩ của hắn, Vũ Tiểu Vũ chắc chắn chính là Vũ Tứ và hắn không thể để cho tai họa ngầm này tồn tại được.
“Bầm Đại công tử, ta chỉ biết hắn là người có Song Linh căn trong đó có một linh căn thuộc tính hiếm, đáng lý ra hắn sẽ không tham gia khảo nghiệm trong Huyễn Thú trận lần này, nhưng vì hắn nghe nói có phần thưởng hấp dẫn nên quyết định tham gia, những chuyện sau đó thì có lẽ đại công tử ngươi đều biết rõ”. Thái Lôi với tư cách là lão đại nhanh chóng trả lời,
“Chỉ có như vậy?” Vũ Đại nghi hoặc nói,
“Dạ phải! Chỉ có như vậy, về xuất thân thì không quá rõ, hắn chỉ khai là ở một thôn hẻo láng phía tây Phượng Vũ Thành”.
“Được rồi! Các ngươi cứ tiếp tục công việc của các ngươi đi”.
Sau khi rời khỏi chỗ của ba người Thái Lôi, Vũ Tam nhanh chóng hỏi Đại ca mình:
“Đại ca hình như huynh có vẻ rất quan tâm đến tên Vũ Tiểu Vũ kia, người này có vấn đề gì sao?”
“Tam đệ! Ngươi muốn biết?” Vũ Tam nhanh chóng gật đầu xác nhận,
“Ta nghi ngờ hắn chính là Vũ Tứ, trong lòng ta lúc nào cũng có cảm giác bồn chồn, kể từ khi tên Vũ Tiểu Vũ này xuất hiện, cứ cho là ta suy nghĩ lung tung đi nhưng không gặp được hắn nhìn một lần cho rõ, ta không thể nào yên tâm cho được” Vũ Đại nhanh chóng nói ra suy nghĩ của mình,
“Tưởng chuyện gì, nếu hắn thiệt là Vũ Tứ thì với tính cách của hắn không phải đã tìm chúng ta liều mạng rồi sao” Vũ Tam nghe xong liền không có cảm giác gì nói.
“Đệ không hiểu rồi Vũ Tam à! Tính cách con người là trải qua rèn luyện, nếu như Hắn trải qua từng ấy chuyện mà không biết rút kinh nghiệm để trưởng thành, vẫn còn bồng bột tính tình háu thắng lúc trước thì quả thật không có gì khiến ta phải lo lắng, ta chỉ sợ hắn đang ẩn nhẫn mưu đồ lật đổ chúng ta mà thôi”.
“Đại ca! Huynh có phải quá đề cao hắn rồi không, cho dù hắn có là thiên tài đi chăng nữa thì cũng không vượt qua đại ca được, năm đó nếu không phải hắn có gia gia ở sau chống lưng thì làm sao vượt mặt huynh được chứ”.
“Vũ Tam! Đệ không cần phải đề cao huynh làm gì, năm đó hắn chỉ mới mười tuổi còn huynh đã mười ba rồi. nếu không phải Thái Sơ tông và gia tộc chúng ta có giao hảo thì sợ rằng ta cũng không thể nào trở thành đệ tử của Thái Sơ Tông được”.
Đúng vậy nếu không có chuyện nội loạn năm đó thì Vũ Đại hắn bây giờ đã là đệ tử của Thái Sơ Tông rồi, nhưng bởi vì chuyện đó nên hắn đã vượt quá độ tuổi cho phép nếu nhưng không phải gia tộc có giao hảo với Thái Sơ Tông thì hắn đã không còn cơ hội nữa rồi.
Vì thế mỗi khi nhắc đến Vũ Tứ thì tâm tình hắn không được tốt cho lắm, nếu không ngày đó hắn cũng không nỗi giận mà mắng chửi Hạ Tuyết Linh chỉ vì nàng lỡ miệng nhắc đến tên của kẻ khốn kiếp đó, Vũ Đại lại càng bực tức hơn chính là Vũ Trường Thanh gia gia của Vũ Tứ lại đem người con gái hắn yêu thương là Hạ Tuyết Linh đính hôn với Vũ Tứ, nỗi nhục đó hắn không bao giờ quên được…
“Đại ca, nói tóm lại tất cả chỉ vì thằng Vũ Tứ đó có một vị gia gia tốt mà thôi, bây giờ gia gia chúng ta lên làm gia chủ không phải huynh liền trở thành người nổi bật trong gia tộc sao”.
“Được rồi không nói nữa, Tuyết Linh đâu”.
“Chị dâu đi săn rồi”.
“Đi săn? Cô ta định làm cái gì thế?” Vũ Đại cảm thấy bực bội trong lòng nói,
“Chị dâu bảo chỉ còn một hai ngày nữa là kết thúc khảo nghiệm rồi nên muốn nhanh chóng săn cho đủ số”.
“Không phải ta bảo là nàng ta cần làm gì rồi sao, cứ trực ra tay cướp đoạt từ kẽ khác có phải nhanh hơn không”.
“Đại ca! Chị dâu làm thế còn không phải vì đại ca sao, săn nhiều một chút thì người có lợi không phải là huynh sao, thiệt là”.
Vũ Đại nghe Vũ Tam nói thế thì trong lòng dịu đi một chút, trong thâm tâm không khỏi dấy lên một chút cảm giác áy náy, bảo:
“Được rồi cứ kệ nàng ta đi, muốn làm gì làm nhưng đệ nhớ để ý nàng ta một chút, có chuyện gì thì báo cho ta ngay, ta tĩnh tâm tu luyện một chút”.
“Tiểu đệ đã rõ!”.
Trong lúc đó ở một nơi cách đây khá xa có một đầu Khổng Tước đang bị đuổi giết bởi một nhóm người, nhìn hiện trạng của nó có vẻ như đang bị thương nhưng tốc độ không một chút chậm lại, phương hướng di chuyển chính là nơi Vũ Tiểu Vũ đang ẩn náo……