Một Hồi Vợ Chồng

Chương 52: Chương 52: Mùi nước hoa của phụ nữ




“Ngay lúc này, mẹ đi tìm bố, đuổi theo bố lần đầu tiên được không?”



Im lặng không nói gì, hai mắt nhìn nhau, cô ngưng mắt nhìn sự thắm thiết và chua xót trong mắt Úy Chí, rũ mắt xuống, cô cảm thấy chiếc đũa nắm chặt trên tay có cảm giác mát, có cảm giác ướt át.

… Nhớ lại, nếu như phải rời đi thì có thể để lại chút niềm vui để hắn nhớ lại coi như là đồng tình?

Cô nghĩ mình nên từ chối, nhưng khi đang ngẫm nghĩ từ chối yêu cầu của Úy Chí, thì cô lại nhớ mình từng nằm trước ngực hắn lặng lẽ rơi lệ, lời nói trong mơ của hắn đột nhiên vọng tới bên tai cô: “Nhiễm Tô, anh rất biết điều, những năm nay anh thật sự rất biết điều, anh không gặp những người phụ nữ khác… Tô Tử, Tô Tử, em có biết anh vẫn một mực chờ em không, đợi em một đêm… Đợi em rất nhiều ngày, rất nhiều ngày…”

Những lời nói đó sôi trào và quặn lên trong bụng cô, trái tim của cô, lý trí của cô, bỗng dưng cô nặng nề để đũa xuống, Úy Chí bên cạnh kinh ngạc, mấy máy môi, nhìn Nhiễm Tô.

“Mẹ?”

Nhiễm Tô quàng thêm chiếc khăn hoa màu tím nhạt, mím môi, mày khẽ nhíu, tiếng nói nhẹ nhàng truyền tới: “… Mẹ đi tìm bố con.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười như trẻ con của Úy Chí, Nhiễm Tô cười nhạt, đáy lòng lại lan tràn cảm giác bất đắc dĩ không thể diễn tả, ánh mắt mơ hồ, Úy Hành Vân, rốt cuộc là anh nợ tôi, hay là tôi nợ anh, nhiều năm rồi mà dường như sổ sách giữa chúng ta vẫn chưa tính rõ…

Có lẽ, tôi thật sự là người như cha tôi nói, lòng dạ quyết liệt lại bướng bỉnh cố chấp, luôn muốn rời đi, rời bỏ anh, rời bỏ cuộc hôn nhân đã phí hoài cả nửa đời của chúng ta, nhưng bất kể như thế nào, hôm nay, chúng ta còn là vợ chồng, nếu đã làm vợ của anh lâu như vậy, thì cũng không thể thiếu những lúc như thế này, trước khi ký vào đơn ly hôn, anh, dường như vẫn là gánh nặng tôi chưa ném được, tôi không khước từ được trách nhiệm.

“Vậy, mẹ bảo tối nay bố sẽ ngủ ở đâu?”

Úy Chí cau mày, ngón tay gõ lên bàn, trầm ngâm một tiếng.

Nhiễm Tô trừng mắt liếc hắn một cái, rồi lại nhìn cảnh sắc tĩnh lặng lạnh lẽo của đêm ngoài cửa sổ: “Ngoài công ty ra ông ấy sẽ không đi bất cứ đâu.”

Cô biết hắn sẽ không đi đâu khác, cho dù hắn tức giận với cô, hắn vẫn chọn nơi cô đưa mắt là có thể tìm thấy.

Ý tứ trong đó không phải cô không hiểu mà là tránh không muốn hiểu, tựa như hắn nói, cô thông minh như thế mà sao lại không biết hắn thực sự muốn cái gì, nhiều năm như vậy, đôi khi hắn giận cô, giận cô lạnh nhạt, giận cô không phối hợp, cũng có lúc vì vài câu mà hắn giận, hắn tức giận bỏ đi, nhưng cô thậm chí không nhìn cũng biết, hắn nhất định sẽ ở thư phòng trong nhà, nếu không cũng là ở phòng nghỉ của văn phòng chủ tịch công ty, hắn đi không xa, hắn chỉ muốn đợi cô, lòng mong đợi nơm nớp lo sợ, núp ở một nơi cô có thể dễ dàng tìm được, chờ vợ mình tới, nhưng cô không hề đi tới…

Lúc này đây, cô nghĩ, đi lần đầu tiên cũng không có gì là không thể, ngày nào đó cũng sắp đến, đứa con trai cô một lòng muốn bảo vệ cũng sắp kết hôn, lập gia đình, chờ đến ngày nào đó, tất cả đều đủ rồi, có lẽ lập tức sẽ không còn bất cứ quan hệ nào…

Hắn tâm tâm niệm niệm muốn điều đó, trước khi đi cô cũng không phải không thể cho hắn.

Nghe vậy, Úy Chí cười một tiếng: “Nhiều năm nay bố luôn chờ mẹ, nhưng cho tới giờ bố chưa từng thật sự giận mẹ…” Bây giờ cũng vậy, có lẽ người đàn ông cao lớn lỗi lạc ôm hắn trên lưng và đùa nghịch với hắn từ nhỏ, chỉ là sợ hãi, chỉ là nhút nhát, nhu nhược và không dám, mà chưa bao giờ thật sự giận người phụ nữ mình không thể buông tay, cho dù cô không hợp tác, cho dù cô đối xử lạnh nhạt, hắn cũng muốn đợi người phụ nữ đó quay đầu, dù chỉ là lừa gạt.

Nghe vậy, cô không tiếng động giật giật môi, không lên tiếng, sau đó giống như thở dài, nói: “Mẹ hiểu.”

Nhưng, hiểu là một chuyện, có thể làm hay không lại là một chuyện khác, nhiều tình cảm cô không cho hắn được, tựa như năm đó cô mong mỏi đợi chờ hắn, hắn cũng không cho được…

Bỏ lỡ thời gian, ngoại trừ tiếc nuối và bất đắc dĩ thì còn có gì nữa?

Trong căn phòng vốn tĩnh lặng, nhất thời, hai người không ai lên tiếng, chỉ có dòng chảy của thời gian mang theo những năm tháng mệt mỏi và tiếc nuối đang lẳng lặng chảy xuôi.

Thời gian chưa bao giờ buông tha cho con người, không chỉ không buông tha cho con người, mà còn cả tình cảm của con người.

Có lẽ, người đàn ông kia vẫn luôn truy đuổi, không chỉ đuổi theo người phụ nữ hắn không thể buông tay, mà còn cả đoạn thời gian không thể quay trở lại.

Chạy đua với thời gian, người thua vĩnh viễn là nam nữ trầm luân trong tình yêu và ham muốn.

… …

Cao ốc của tập đoàn ZK được thiết kế bởi kiến trúc sư sống ở New York gốc Hoa nổi tiếng, kính ở tất cả các phòng đều là kính chống đạn, ban đêm đèn nê ông bật sáng, khiến cho cái bóng của cao ốc trở nên xinh đẹp và thần bí hơn, trong bóng đêm lạnh như băng này, tòa nhà đó đứng ngạo nghễ cao vút trời, lạnh lẽo mà yên tĩnh.

Nhiễm Tô giương mắt nhìn lên đỉnh cao ốc, đó là phòng làm việc của hắn, hắn là người đàn ông không ai bì nổi như vậy, ngay cả nơi làm việc cũng tài trí hơn người, cô là người chế tạo nước hoa hàng đầu của tập đoàn ZK nhưng không thường xuyên đến đây, cô thích sự yên tĩnh, không thích cảm giác bị nhiều người chỉ trỏ, loại cảm giác đó mười mấy năm trước đã trải qua rồi, cô không muốn nếm thử lần nữa.

Nhưng hôm nay, cô đến đây, gió đêm phất qua, cô thấy hơi phiền lòng, rụt rụt thân thể, cất bước đi vào cao ốc.

Bảo vệ và cô lễ tân tiến lên chào đón, đã là lúc tan việc, nhưng vẫn có người trực ở công ty, cô gái đó lễ phép và khách khí, nhẹ nhàng hỏi: “Phu nhân, xin hỏi cô tìm ai?”

Cô hơi nhướng mày, có chút lưỡng lự, nếu cô nói mình đến tìm chủ tịch của họ, có lẽ anh bảo vệ bên cạnh sẽ lập tức trói cô lại và lôi ra ngoài.

Cô cười nhẹ, nụ cười mang theo sự thanh nhã và vui vẻ, nhẹ giọng nói: “Cô chờ một chút.”

Dứt lời, cô gọi điện thoại cho con trai, sau đó chuyển điện thoại cho cô gái.

Chỉ thấy cô gái đó không ngừng gật đầu, ánh mắt nhìn cô ngày càng khẩn trương và cung kính.

“Úy, Úy phu nhân… Xin lỗi, xin lỗi, tôi…”

Cô gái còn muốn nói tiếp điều gì, Nhiễm Tô đã khoát tay cười cười, thản nhiên nói: “Không trách cô, rất nhiều người cũng không nhận ra tôi.” Có khi ngay cả chính cô cũng hoài nghi, cô có thật là vợ của hắn không…

Xoay người, cô đi vào thang máy, mắt nhìn những con số tăng dần đến tầng thượng, lòng cô run nhè nhẹ, cũng không biết là cảm giác gì, chỉ cảm thấy lạnh cả người.

“Đinh” một tiếng, lúc đó cô mới giật mình, bước ra một bước, cô chậm rãi đi đến trước cửa phòng làm việc của hắn, cây cối xanh ngắt được đặt hai bên, cô mơ hồ thấy ánh đèn vàng rọi ra từ trong phòng, không rõ có người bên trong không, ngẫm nghĩ mấy giây, cô khẽ thở dài, nghĩ rằng có thể hắn đã ngủ, hay đang bận, nhưng nếu đã đến đây thì không có lý gì lại rời đi như vậy.

Thật may là cửa không khóa, cô nhẹ nhàng vặn cửa, trong phòng có mùi bạc hà và mùi thuốc lá thoảng thoảng của hắn, đột nhiên, ánh mắt cô hơi chậm lại, tựa như có một mùi hương, không nồng nặc như mùi sữa tắm phụ nữ thường dùng, mà là mùi của trái táo lẫn với mùi thơm cơ thể của phụ nữ…

Cô cười nhạt nhẽo trào phúng, khứu giác của cô quá nhạy bén, cô cố gắng xem nhẹ cảm giác khó chịu và chân tay cứng ngắc, hít sâu một hơi, bước đi nhanh hơn.

Cánh cửa khép hờ, có hai tiếng hít thở truyền đến tai Nhiễm Tô.

Cô bất giác níu lấy một góc vạt áo, thấy mình đang khẩn trương, không khỏi cười khổ một tiếng, dù không yêu không thương, nhưng vẫn chưa dứt quan hệ, thì ra giấy tờ hôn nhân không chỉ là giấy tờ, mà còn là nhận định thân phận, cô rốt cuộc vẫn là một người vợ, còn có thể cảm nhận được sự đau đớn và bực bội.

Không mở cửa, Nhiễm Tô vẫn đứng đó, cách khe hở không lớn, nhìn hai thân ảnh chồng lên nhau, ánh mắt tĩnh lặng.

Cô ta dường như cảm giác được cô, con ngươi cũng nhạt nhẽo nhưng không che giấu được sự say mê yêu kiều quét tới phía cô, quần áo nửa kín nửa hở, rời giường phủ thêm chăn cho người đàn ông, sau đó nhặt quần áo rơi trên sàn của mình, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô, khẩu khí giận tái đi.

“Chị… Là ai?”

Cô gái mở miệng, quan sát vẻ ôn hòa và lạnh nhạt của Nhiễm Tô, lạnh lùng nhíu mày hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.