Một Khối Bánh Cookie Bé Nhỏ Còn Lợi Hại Hơn Thuốc X

Chương 6: Chương 6: Cookie bé nhỏ khiến Snape thà chết chứ không khuất phục




“Ách, giáo sư Snape?” Harry có chút chần chờ nhìn Snape vẫn đang nhìn chằm chằm y không nhúc nhích, không biết vì sao, dưới ánh mắt càng ngày càng sáng tỏ kia của Snape, Harry cảm thấy chính mình chột dạ…… Càng ngày càng chột dạ…… Chột dạ đến không thể chột dạ hơn……

Snape lạnh lùng liếc nhìn Harry một cái, nói:“Đi nói với Dumbledore, trừ khi ta chết, nếu không ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không đi chỗ của cụ ta ăn cookie!”

“Ách……” Harry có chút do dự, không biết có cần phải nhắc nhở Snape một chút hay không…… Hiện tại hắn đã chết rồi.

Bất quá còn không chờ Harry kịp do dự ra kết quả, y liền cảm thấy lưng của mình bị đập một cái —

Rầm —

“……”

Harry một tay đỡ thắt lưng, một tay bởi vì lực đẩy vừa nãy mà vô ý thức vịn vai Snape, đôi mắt xanh lục xinh đẹp kia bởi vì bị đau mà trở nên ngập nước.

Snape ngẩng đầu, vừa lúc nhìn vào đôi mắt xanh lục ngập nước của Harry, trong lòng nhất thời căng thẳng, động tác muốn đẩy tay Harry ra khỏi vai của mình cũng dừng lại.

……

Harry thống khổ quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy mấy mảnh nhỏ bình hoa trên mặt đất, còn có…… Một ông lão râu bạc đang vịn khung ảnh nháy mắt ra hiệu với Harry.

……

Nhìn vị trí đứng cùng với biểu tình trên mặt của ông ta…… Vừa nãy người lấy bình hoa ném y không còn ai khác ngoài ông ta.

“Chào, Severus, thật lâu không gặp rồi!” Hiệu trưởng làm rơi bình hoa chuyên nghiệp cười hì hì chào hỏi Snape, sau đó quơ quơ tay với Harry, nói, “Harry, chờ một chút Severus sờ bàn tay nhỏ bé của cậu xong, cậu qua đây gặp ta một chuyến, ta có chút chuyện muốn nói với cậu…… À, đúng rồi! Reparo(Sửa chữa).”

Mấy mảnh nhỏ bình hoa trên mặt đất tự động gắn lại với nhau, sau đó bay tới trên một cái tủ sau ghế dựa của Snape, im lặng đứng đó.

Bất quá cái bình hoa kia rốt cuộc thế nào, Harry và Snape đã không hề quan tâm, lúc này trong đầu của hai người bọn họ chỉ còn một từ:…… Bàn tay nhỏ bé?

Snape và Harry đồng thời chuyển ánh mắt đến bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, sau đó……

Harry bị Snape cực kỳ thô lỗ quăng ra, sức lực lớn đến mức khiến Harry vừa mới bị đập vào thắt lưng lập tức ngã nhào vào cái tủ đặt bình hoa kia, bình hoa vừa được chấp nối lại lung lay đầy nguy hiểm, cũng may tay Harry đúng lúc giữ vững nó, bằng không phỏng chừng bình hoa này lại phải được chấp vá lại lần nữa.

……

Harry ai oán nhìn bài trí của Snape, thấy hắn cho dù một câu cũng lười nói với mình, liền vừa xoa thắt lưng vừa đi về phía bức họa của mình.

Nhìn thấy vị tiền bối làm rơi bình hoa chuyên nghiệp kia đang ngồi trên ghế của y chờ đợi, Harry không khỏi có chút nghi hoặc, bởi vì y thật sự nghĩ không ra, mình có quan hệ gì với vị lão tiền bối này.

“Ách, chào ngài,” Harry cẩn thận chào hỏi vị tiền bối kia,“Xin hỏi ngài có chuyện gì không?”

“Nga, có việc, hơn nữa là việc rất quan trọng,” Vị lão tiền bối kia cười tít mắt nói, “Đến đây, ngồi xuống rồi nói.”

“Harry, thỉnh cho phép ta tự giới thiệu một chút, tên của ta là Julian Malfoy, đã từng là hiệu trưởng Hogwarts.”

“Cái gì?” Harry vô cùng kinh ngạc. Nhưng điều khiến y giật mình không phải Julian Malfoy từng là hiệu trưởng Hogwarts — nói thật ra người nào có thể xuất hiện ở trong này mà chưa từng làm hiệu trưởng chứ — cũng không phải do Julian là một Malfoy — gia tộc Black cũng có một hiệu trưởng, không đạo lý nào nhà Malfoy không có a.

Điều thật sự làm Harry kinh ngạc, là vị tổ tiên nhà Malfoy này…… Ách, có phải có chút hoạt bát quá mức hay không?

……

Nếu không thì tại sao ông ấy lại thích làm rơi bể bình hoa trong bức họa của Snape như vậy?

“Ta nghĩ cậu hẳn là quen biết cháu nội của cháu nội của ta,” Julian nói, trên mặt hiện lên một nét kiêu ngạo, “Nó là bạn học của cậu, gọi là Draco.”

“……”

Harry câm lặng, y trong lòng yên lặng tính xem vị tổ tiên nhà Malfoy trước mắt này là trưởng bối đời thứ mấy của Draco Malfoy.

“Ta biết hậu duệ của ta từng mang đến cho cậu một chút phiền toái nhỏ,” Julian nói, sau đó áy náy cười cười, “Nhưng ta tin rằng cậu cũng không trách bọn họ, đúng không?”

“…… Phải.” Tuy rằng toàn bộ nhà Malfoy đều là tử thần thực tử, nhưng trên thực tế Harry có thể nhiều lần chạy trốn khỏi tay Voldemort, đều là được người nhà Malfoy giúp đỡ.

“Nhưng ta vẫn rất áy náy,” Julian gục đầu xuống nhẹ thở dài một tiếng, nói,“Severus là bạn thân của Lucius, lại nhiều lần bảo vệ huyết mạch duy nhất của nhà Malfoy, cho nên nhìn thấy hiện tại thầy ấy sa sút tinh thần như thế, ta thật sự rất áy náy.”

Harry: “……” Vì sao y cảm thấy lời mở đầu này có chút quen tai?

“Cho nên,” Julian ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm Harry, nói, “Ta hy vọng cậu có thể giúp Severus bước ra khỏi quá khứ.”

Harry: “……” Lời này cũng cực kỳ quen thuộc.

“Harry?” Julian thấy Harry không có chút phản ứng nào, liền gọi một tiếng, sau đó nói, “Ta tin cậu nhất định có thể hiểu được mong muốn khiến Severus sống vui vẻ một chút của ta, dù sao nhà Malfoy quả thật nợ Severus, cho nên, Harry……”

“Ngài muốn nói tôi là người duy nhất có thể làm cho giáo sư Snape có phản ứng sao?” Harry bắc đắc dĩ nhìn Julian, âm thầm tự hỏi có phải tất cả bức họa Hogwarts đều dùng chung một cái não hay không?

……

Nhưng y và Snape sao lại không có loại ý tưởng này?

“Harry, ta biết hiện tại cậu đang phiền não nên khuyên nhủ Snape như thế nào,” Julian nói, sau đó thân mình hơi dựa vào phía trước, hạ giọng nói, “Hiện tại ta có một chủ ý, nhưng cần sự phối hợp của cậu mới có thể thực hiện được, nếu có thể thành công, Severus nhất định sẽ trở nên hoạt bát một chút.”

Harry: “……” Hoạt bát một chút?

…… Thật ra y càng thích giáo sư Snape im lặng hơn.

“Harry?” Julian lại kêu một tiếng, tại sao ông cảm thấy Kẻ Được Chọn này có chút…… Phản ứng chậm chạp?

“Ách, đó là phương pháp gì?” Harry hoàn hồn, hỏi.

“Nga, thật ra rất đơn giản,” Julian lộ ra một nụ cười xấu xa không rõ ràng, “Harry, cậu tới gần đây chút, chuyện này không thể để người khác biết……”

“……”

Harry bất đắc dĩ tới gần, sau đó nghe Julian nhỏ giọng nói vào lỗ tai mình kế hoạch của ông ta, kế tiếp……

“……” Nếu như vậy cũng có thể thành công y liền ăn luôn bình hoa trong bức họa Snape!

“Harry, cậu không tin ta sao?” Julian đương nhiên nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt Harry, bởi vậy nâng cằm lên, dùng ngữ khí cực kỳ tương tự Lucius Malfoy nói, “Cậu đây là đang nghi ngờ trí tuệ tích lũy mấy trăm năm của nhà Malfoy sao?”

Harry: “……” Nếu y nói y nghi ngờ, có thể trực tiếp bị Avada Kedavra không? Tuy nói hiện tại y đã chết, nhưng y cũng không phải hồn ma, không biết ở trong bức họa bị người ta Avada Kedavra có chết không nữa……

……

Đột nhiên rất muốn thử xem sẽ xảy ra chuyện gì không?

Harry yên lặng lau mặt một cái, đem cái ý nghĩ không phù hợp thực tế trong đầu lau ra ngoài, sau đó lộ ra một nụ cười, nói: “Việc này…… Biện pháp này có phải…… Có một chút không thỏa đáng hay không?”

Julian nhíu mày, rút đũa phép ra, có tiết tấu vỗ vỗ vào lòng bàn tay trái của mình, nói: “Harry, cậu vừa mới nói cái gì?”

“Ách……”

“Harry, ta có nói cho cậu biết trong phòng sách nhà Malfoy có rất nhiều chú ngữ cổ xưa, đơn giản, mà lại vô cùng thực dụng hay chưa?” Julian bước một bước tới gần Harry.

“…… Thực dụng ở mặt nào?” Harry co co bụng lại, để làm cho mình và Julian bảo trì chút khoảng cách.

……

Merlin biết! Y có bao nhiêu mong muốn lùi về sau một bước!

“Đương nhiên là ở mặt làm cho người khác cam tâm tình nguyện đồng ý những chuyện mà Malfoy đề nghị.” Julian trọng điểm nhấn mạnh bốn chữ “Cam tâm tình nguyện”.

Harry: “……”

“Cho nên, Harry thân ái, cậu còn có gì muốn hỏi không?” Julian nâng cằm lên nhìn xuống Harry.

“……”

Harry đương nhiên còn có chuyện muốn hỏi, nhưng vấn đề của y đã được giải quyết rất nhanh — Julian dùng hành động thực tế cho Harry biết gia tộc Malfoy cổ xưa rốt cuộc có bao nhiêu “Chú ngữ cổ xưa, đơn giản, mà lại vô cùng thực dụng”.

Vì thế……

Khi Harry lại xuất hiện trước mặt Snape, một con mắt bị bầm tím.

Snape: “……” Ai làm vậy? Còn cố ý để lại một con mắt cho hắn đánh sao? Thật sự là một người lương thiện tốt bụng.

Hắng giọng một cái, Snape rút đũa phép trong áo chùng ra, chuẩn bị làm cho mặt của Kẻ Được Chọn trở nên đối xứng một chút.

Nhưng giây tiếp theo, một cơn đau nhói bắt đầu từ ót lan đến toàn thân hắn, khiến cho hắn ngay cả khí lực để quay đầu nhìn một cái không có…… Liền ngất đi.

……

Harry ôm Snape ngã vào trong lòng mình, kinh hồn táng đảm nhìn người vừa mới được Snape định nghĩa là “Lương thiện tốt bụng” kia cùng với mấy mảnh nhỏ bình hoa đầy đất.

“Tốt lắm, Harry,” Julian kích động chạy tới, “Chúng ta có thể bắt đầu bước đầu tiên của kế hoạch!”

Harry: “……”

Tiến hành kế hoạch sẽ bị Snape đánh chết, không tiến hành kế hoạch sẽ bị Julian đánh chết…… Y, Kẻ Dược Chọn này rốt cuộc tại sao lại lăn lộn tới tình trạng này vậy?!

╭[╯3╰]╮

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.