Một Khối Bánh Cookie Bé Nhỏ Còn Lợi Hại Hơn Thuốc X

Chương 9: Chương 9: Cookie bé nhỏ lại khiến Kẻ Được Chọn bị nghẹn




Harry gần như vắt giò lên cổ mà chạy về bức họa của mình trong phòng hiệu trưởng, nhưng bất hạnh cũng không buông tha cho y.

“Nga, Harry, con đã về?” Julian và Dumbledore đem vị trí buổi trà chiều của họ chuyển sang bức họa của Harry, “Tiến triển thế nào?” Julian nhìn nhìn môi Harry, nụ cười trên mặt càng quỷ dị, “Xem ra tiến triển của cậu thật thần tốc?”

“Cái gì?” Harry lảo đảo ngồi xuống – cả cái bàn lớn bị đụng phải, ly trà của Dumbledore và Julian lắc lư làm sánh một ít nước ra ngoài.

Sau khi cái bàn không lung lay nữa, Dumbledore quơ quơ đũa phép, trước mặt Harry liền xuất hiện một ly trà.

“Uống trà, ăn chút cookie,” Dumbledore đẩy đẩy dĩa bánh cookie về phía Harry, sau đó nói “Môi của con đang chảy máu kìa, Harry.” Dumbledore chỉ chỉ miệng mình, thiện ý nhắc nhở, “Thầy nghĩ vết này đại khái không phải tự con cắn đâu, đúng không?”

Harry sửng sốt, vô ý thức dùng đầu lưỡi liếm liếm môi. Mùi máu gợi dậy ký ức mà Harry cố tình áp chế, hình ảnh dây dưa thân thiết với Snape vừa nãy lại hiện lên trong đầu, lập tức khiến cho hai má Harry dùng tốc độ mắt thường có thể thấy nổi lên hai rạng đỏ ửng, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, liền biến thành màu hồng tím, ngay cả thanh âm của y cũng trở nên sắc nhọn, “Nga, á — à, trên thực tế…… Nói ngắn lại…… Nói tóm lại…… A –” Harry vô cùng xấu hổ ngừng lại, hình như ngay chính y cũng không biết bản thân mình muốn nói gì, “Chỉ là…… Hai người hiểu chưa?”

“Chưa hiểu, Harry.” Dumbledore, người luôn luôn nổi tiếng về sự cơ trí của mình, lại thoải mái nói như thế.

Việc này không bình thường, Harry có chút thầm oán nghĩ, Dumbledore làm sao có thể nói ra từ “Chưa hiểu” này được? Cái này không bình thường như Voldemort nói “Tôi yêu em” với y vậy đó!

“Cho nên vết thương trên môi cậu làm sao mà có?” Julian hăng hái nhìn Harry, tiện thể đưa một cái cookie vào miệng, lại cười ha ha nhìn Harry.

“……”

Harry không nói được lời nào, chỉ có thể dùng hai gò má hồng đến chuyển tím đối mặt với ánh mắt của hai vị tiền bối.

“Để cho chúng ta lớn mật suy đoán một chút,” Julian tiếp tục nói, “Vết thương trên môi cậu không phải do chính cậu làm ra…… Vậy có nghĩa là, nó là do người khác gây nên, đúng hem.”

Julian hình như cố ý muốn kéo dài cuộc đối thoại này, chậm rãi mà hỏi.

“Vậy người lúc nãy ở cùng với Harry là ai?” Dumbledore gia nhập đối thoại, đôi mắt xanh biếc sau cặp kính hình bán nguyệt lóe ra tía sáng khác thường.

“Là Severus, Albus.” Julian, dưới ánh mắt gần như khẩn cầu của Harry, vô cùng bình tĩnh nói.

Dumbledore ra vẻ kinh ngạc nói, “A — là Severus!” Lập tức lại chuyển ánh mắt về phía Harry, hỏi, “Nói vậy vết thương trên môi con là do Severus cắn ra à?”

“…… Giáo sư Dumbledore!” Harry cảm thấy nếu không làm chút gì, nhiệt độ trên mặt y sẽ làm cả bức họa bốc cháy. Thanh âm của y có chút vặn vẹo, mỗi một âm tiết đều như nặn ra từ kẽ răng, “Rốt cuộc thầy muốn nói gì?!”

“Nga, Harry, con phải kiên nhẫn đối với năng lực lý giải của một cụ già như thầy chứ,” Dumbledore giả vờ thương tâm thở dài, “Con còn trẻ, con không hiểu có đôi khi một cụ già nhìn cũng nhìn không rõ, nghe cũng nghe không rõ, còn luôn không thể tâm tình của người trẻ tuổi các con.”

“……” Harry dưới đáy lòng yên lặng khinh bỉ hành động của Dumbledore — quá tệ!

“Cho nên –” Dumbledore rốt cuộc chịu quay lại chủ đề, “Vừa nãy con hôn môi với Severus sao, Harry?”

“Phốc — khụ khụ khụ –”

Harry đem ngụm trà vừa mới uống phun ra, bắt đầu liều mạng ho khan, toàn bộ xoang mũi nóng rát đau nhức.

……

Thế nhưng người ở đây không một ai đồng tình với y, thậm chí không ai tỏ vẻ quan tâm y một chút. Chờ Harry vật vả ngừng ho khan, thì lập tức phát hiện Dumbledore và Julian đều đang mỉm cười nhìn y.

“Harry, cảm giác tốt hơn chút nào không?” Julian hỏi, sau khi Harry gật gật đầu, mới vừa lòng hỏi tiếp, “Lúc nãy có đúng là cậu hôn môi với Severus không?”

“……” Harry thật hối hận vừa nãy mình không lại uống một ngụm trà — như vậy y có thể lại dùng một trận ho khan thật dữ dội để tránh đi đề tài này.

“Không…… Không phải!” Harry lớn tiếng biện hộ cho chính mình, “Đó là một — ngoài ý muốn!”

“Nga? Loại ngoài ý muốn nào?” Dumbledore sờ sờ cằm, nói, “Dùng kinh nghiệm của thầy xem xét, vết thương này không giống như chỉ đơn giản chạm nhẹ một cái là có thể xuất hiện. À há –” Dumbledore lại cẩn thận đánh giá môi Harry một chút, “Cắn thành như vầy…… Làm thế nào cũng phải hôn lên – ý thầy là cắn lên – chừng ba phút đi.”

Harry cảm thấy trong nháy mắt mình mất đi khả năng nói chuyện, y nhớ rõ ràng…… Dumbledore vẫn còn độc thân?

“À, cái gì…… Dùng kinh nghiệm của thầy?” Harry nhấn mạnh từ “Thầy” để diễn đạt ý của mình.

“Đúng vậy, Harry,” Dumbledore thẳng thắn, “Hồi còn trẻ thầy từng có một đoạn…… Tình cảm rất thú vị,” Cụ trừng mắt, hình như muốn ám chỉ cái gì đó, “Đối phương là một người đàn ông.”

“……” Harry cảm thấy mình biến thành một bức tranh nát bét trước mặt Dumbledore.

“Harry, con phải dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình,” Dumbledore tận tình khuyên nhủ, “Tuy rằng tuổi của Severus đủ để làm cha con, nhưng thầy nghĩ bây giờ hai người chắc cũng chẳng lo ngại chuyện này, đúng không nào?” Dumbledore ám chỉ, “Cho nên Harry, đã không có bất cứ lý do gì ngăn cản tình cảm của con và Severus — đừng quên, con là một Gryffindor.”

“Nhưng giáo sư……”

Harry hơi hơi ngả người về phía trước, hình như muốn nói gì đó, nhưng Dumbledore đưa tay đánh gãy y, nói: “Harry, năm đó chính vì thầy không đối mặt với nội tâm của mình, mới mất đi đoạn tình cảm kia, đây là tiếc nuối của thầy.”

Harry lại nghẹn lời. Nhìn Dumbledore vuốt bộ râu trắng dài nhớ lại tình cảm thời trẻ tuổi của mình thật sự có loại cảm giác kỳ diệu vô cùng quỷ dị.

“Được rồi ông bạn già, không nên lo lắng,” Julian lại đưa tay lấy cookie, nói, “Người kia là ai? Tôi chưa từng nghe nói anh từng có cái gì với ai cả.”

“Là Grindelwald,” Dumbledore nhẹ nhàng quăng một trái bom ra, sau đó chuyển hướng về phía Harry gần như bị nổ văng đi, khẽ nói, “Cho nên Harry, con cũng không nên lo lắng quan hệ giữa con và Severus, thường thường quan hệ giữa kẻ thù với nhau còn kỳ diệu hơn cả bạn bè.”

Harry há to miệng, hoàn toàn không biết nên nói cái gì. Ngay sau khi Dumbledore nói ra từ “Grindelwald”, Harry lập tức cảm thấy cả người mình đều không khỏe cho lắm.

“Chúa tể hắc ám nước Đức à? Nga, tôi từng nhìn thấy hình chụp của hắn nghen, một thằng nhóc hơi bị đẹp trai đó, Albus ánh mắt của anh không tệ, đúng rồi, tại sao Severus không trở về với cậu?” Julian lại coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, quay đầu hỏi Harry.

“……” Harry lại không biết nói gì. Y nên làm thế nào nói cho hai người xem kịch vui này rằng Snape bị y cưỡng hôn — hoặc nên nói là ma sát – đến cứng rắn, sau đó phải một mình ở trong Phòng Cần Thiết giải quyết vấn đề sinh lý.

“Harry, sao không nói câu nào?” Dumbledore lại đẩy đẩy cookie về phía Harry, sau đó nói, “Ăn một chút đi.”

Harry đưa hai cái cookie vào trong miệng mình — như vậy y sẽ không cần trả lời vấn đề của Julian.

“Nga, Harry, thấy con thích cookie của thầy thầy vui quá,” Dumbledore mỉm cười nói, sau đó ánh mắt di chuyển, rơi xuống phía sau Harry, giơ tay lên chào hỏi, “Severus, thầy đã trở lại? Chúng tôi vừa nhắc đến thầy.”

“Ực — khụ khụ –”

Đời này Harry lần thứ hai bị cookie hiệu Dumbledore làm nghẹn. Ho khan dữ dội khiến cho hai má của y lại đỏ lên, không biết là vì nghẹn, hay là vì……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.