Lúc ngồi chờ lên lớp học thêm toán, đột nhiên Lạc Sa bật khóc lên làm cho Quỳnh Dao và Băng Tâm lo sốt vó lên rối rít hỏi:” Mày sao vậy có gì thì nói ra tụi tao mới biết chứ?”.
“ Huhu tự nhiên tao thấy khó chịu trong lòng quá à…tao có cảm giác là ông tao không qua khỏi tối nay…chắc tao đi về không học nữa quá”.
Băng Tâm choàng tay ôm Lạc Sa ngã vào vai mình:” Bình tĩnh lại, đừng có nghĩ linh tinh nữa mà…ông của mày sẽ sớm khỏi bệnh thôi”.
Lạc Sa lắc đầu:” Không có đâu, ông tao yếu lắm rồi sợ là không…”.
Quỳnh Dao liền bực mình quát:” Không được nói nữa…có đứa cháu nào trù ẻo ông mình vậy không hả??”.
Linh Đan kéo tay Quỳnh Dao:” Nhỏ giọng một chút đi, nó đang buồn mà mày còn la nó nữa sao nó chịu nổi”.
Quỳnh Dao:” Phải làm vậy nó mới tỉnh ra”.
Băng Tâm an ủi Lạc Sa:” Không có gì mà đừng có nghĩ lung tung nữa lên lớp đi…ông không có sao đâu mà…”.
Băng Tâm dỗ mãi Lạc Sa mới chịu đi lên lớp, Băng Tâm thì thầm với Quỳnh Dao:” Mày có gì từ từ nói, cứ quát nó cũng đâu giải quyết được gì, nó đang lo cho ông nó mày thông cảm chút đi, cứ nóng tính không à”.
Quỳnh Dao nhíu mày:” Nói mãi mà nó không nghe nên tao mới bực chứ bộ”.
Băng Tâm vuốt vuốt lưng của Quỳnh Dao:” Thôi bớt giân đi, lát lên lớp đừng có nổi cáu với Lạc Sa nữa nha”.
Lúc này Quỳnh Dao mới hòa hoãn một chút:” Ừ tao biết rồi”.
Một thời gian ngắn sau, ông của Lạc Sa mất, nhìn cô tiều tụy và buồn bã xuống hẳn cả nhóm ai cũng đau lòng cho Lạc Sa.
Quỳnh Dao, Băng Tâm, Thiện Ngôn, Linh Đan và Thụy Du cũng theo xe đưa tiễn ông đoạn đường cuối cùng đồng thời cũng ở bên cạnh an ủi động viên Lạc Sa suốt nhiều ngày liền.
Nỗi đau mất người thân...là điều không ai có thể tránh khỏi...đã biết trước là vậy nhưng sự ra đi đột ngột của người mình yêu thương quả thật không phải điều dễ dàng chấp nhận được.
Rất nhiều năm về sau, Băng Tâm trãi nghiệm mới biết cảm giác mất đi người ông đáng kính thân thương nó đau đớn như thế nào…cứ như một miếng thịt bị người ta cắt xuống vậy... nên cô cũng hiểu được vì sao trước đó Lạc Sa lại nhiều lần lo lắng mong lung rồi suy diễn nhiều thứ như thế…
Lạc Sa may mắn hơn Băng Tâm rất nhiều bởi vì trong lúc tang tóc đi đến tận cùng của nỗi đau cô vẫn luôn có bạn bè bên cạnh còn Băng Tâm chỉ có một mình gặm nhắm nỗi đau, là ôm trọn mọi cảm xúc mất mát rồi trong tim lại có thêm một khoảng trống mà trên đời này chẳng có thứ gì có thể lấp đầy được nữa.
Học kỳ đầu tiên của cấp ba cũng kết thúc, trước khi nghỉ tết trường sẽ tổ chức một hội trại truyền thống vào ngày 23 tháng chạp âm lịch, các lớp sẽ bày gian hàng để bán đồ ăn uống, còn có các trò chơi dân gian rất là thú vị nữa.
Thời điểm này ông của Lạc Sa vừa mới mất cô không có tâm trí đi chơi với mọi người nên chỉ có Quỳnh Dao, Thiện Ngôn, Băng Tâm và Thụy Du đi chơi hội trại truyền thống thôi.
Lớp 10K bán sương sáo, hột é nước đường, cô chủ nhiệm nghĩ bán món này đơn giản không phải mắc công nấu nướng hạn chế nguy cơ cháy nổ lại đảm bảo sinh lời nên lớp 10K cứ nghe theo thôi.
Mà đúng là có lời thiệt đó nha…LỜI TỚI… 1.000? Đ...LẬN ĐÓ!!!
Lớp người ta một là lỗ sấp mặt, hai là lời gấp đôi chỉ có lớp 10K là lầy lội vô đối đến mức độ này thôi!!!
Thiện Ngôn, Quỳnh Dao, Băng Tâm và Thụy Du ghé qua giang hàng của lớp mình ủng hộ trước, rồi kéo qua bên phía sân khấu xem diễn hài, các tiết mục ca hát, trong khi một bạn nữ đang hát thì cúp điện, mọi người đang tụt hứng thì có một bạn nam ga-lăng nhảy lên sân khấu beat box* nguyên đoạn nhạc đệm cho bạn nữ kia hát hết bài luôn…một màn quá là ngôn tình làm nai con chạy loạn trong lòng người ta mà!!
*:Beatbox (còn gọi là beatboxing, beat box hoặc b-box ) là một dạng âm thanh chủ yếu liên quan đến nghệ thuật bắt chước máy trống (thường là TR-808), sử dụng miệng, môi, lưỡi và giọng nói của bạn.Nó cũng có thể liên quan đến giọng nói bắt chước của turntablism, và các nhạc cụ khác. Beatbox ngày hôm nay được kết nối với nền văn hoá hip-hop, thường được gọi là “yếu tố thứ năm” của hip-hop, mặc dù nó không chỉ giới hạn trong nhạc hip-hop.Thuật ngữ “beatbox” đôi khi được dùng để chỉ giọng hát nói chung.
Xem ca hát một hồi cũng chán, Quỳnh Dao, Băng Tâm, Thụy Du và Thiện Ngôn lại kéo nhau đi ăn hàng…
Băng Tâm muốn mua cá viên chiên cơ mà gian hàng bán cá viên chiên nào cũng đông hết, đứng xếp hàng chờ đến lượt mình chắc cũng chẳng còn mà mua ahuhu…
Thiện Ngôn nhìn đông ngó tây rồi phát hiện có một gian hàng vừa mới dọn ra nên vỗ vai Băng Tâm một cái:” Ê bên kia có một gian hàng mới dọn kìa chạy qua đó xếp hàng nhanh đi”.
Mắt Băng Tâm sáng rỡ lên như hai cái đèn phá xe hơi vội lao theo hướng mà Thiện Ngôn vừa chỉ, anh chàng Thiện Ngôn đưa tay đỡ trán… cá viên chiên chứ đâu phải kim cương mà con bé kia lại mê tít như thế chứ!!!