Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tĩnh Vi ôm sách vở rời khỏi phòng học, Nguyễn Tư Vũ cuống quít đuổi theo: “Em gái, về nhà với chị đi...”
“Em sẽ không trở về.” Tĩnh Vi né tránh, Nguyễn Tư Vũ cắn môi, trên mặt đầy khó xử: “Em gái, em còn giận sao?”
Tĩnh Vi cảm thấy kỹ xảo như vậy thật không thú vị, cô không có tâm tình đánh thái cực với chị ta liền đi xuống lầu.
“Vi Vi…”
“Tư Vũ, thôi bỏ đi, cậu xem em gái cậu như vậy, cũng chỉ có cậu mới đuổi theo để ý nó…”
“Nói như thế nào nó em ấy cũng là em gái mình, dù sao mình cũng phải nhường em ấy.”
“Cậu đấy, cũng chỉ có cậu mới tốt như vậy…”
Tĩnh Vi cười nhạt, kiếp trước đến cuối cùng tình chị em giữa cô và Nguyễn Tư Vũ cũng đoạn sạch sẽ.
Cô ta leo cao, được Ngu gia nhận về trở thành tiểu thư kim tôn ngọc quý của Ngu chính ủy, đoạt lấy Tống Nghiệp Thành, ngược lại đổ hết thân phận tiểu tam lên đầu cô.
Mãi cho đến chết, cô bị Nguyễn Tư Vũ giẫm đạp không thể xoay người, sống thêm một lần, sao cô có thể giẫm lên vết xe đổ đây?
Hiện tại điều duy nhất cô có thể làm là thuận lợi thi đại học, đi học đại học, rời xa nơi này, hoàn toàn thoát khỏi Điền Tiểu Phân cùng Nguyễn Tư Vũ.
Nguyễn Tư Vũ chơi xiếc, cô sống hai đời đã không còn bất kì gợn sóng gì.
Con đường của Nguyễn Tĩnh Vi cô sẽ không có bất kì quan hệ gì với họ.
Nguyễn Tĩnh Vi không về nhà vào cuối tuần, Nguyễn Tư Vũ vài câu thêm mắm thêm muối, quả nhiên chọc giận Nguyễn Chính Trạch.
Biết được con gái út ngồi cùng bàn cũng một tên lưu manh còn có quan hệ thân mật Nguyễn Chính Trạch lập tức nổi giận.
Ông ta hầm hầm đuổi tới trường học, báo thân phận với bảo vệ ký túc xã, sau khi hỏi được dãy nhà cho học sinh cuối cấp liền đi thẳng tới phòng của Tĩnh Vi.
Lúc này ở phòng ký túc xã nữ.
Một ít bạn học ở gần đấy đã thu dọn về nhà cho nên không có nhiều người ở lại trường.
Phòng của Tĩnh Vi có tám người, gồm cả cô thì có bốn người không về nhà.
Tĩnh Vi cầm quần áo chuẩn bị đi tắm rửa, một người khác đang xả nước giặt quần áo, có hai nữ nằm trên giường nghe nhạc.
Cửa phong ký túc xá bỗng nhiên bị gõ vang, Tĩnh Vi đáp một tiếng đi mở cửa, ai ngờ cửa vừa mở ra, cô liền ngẩn cả người, sau đó theo bản năng đóng cửa.
Nhưng Lệ Thận Hành đã chen nửa người vào chắn ngay khung cửa.
“Anh làm gì đấy, đây là phòng ký túc xã nữ, anh nhanh rời đi đi…” cô giận tái mặt, mãi tóc xõa trên vai lộn xộn, bàn tay trắng ngó đặt trước ngực cậu đẩy cậu ra.
Lệ Thận Hành nhếch môi, ánh mắt từ ngón tay tuyết trắng của cô từ từ dời đi, cuối cùng dừng ở trên mặt cô: “Nguyễn Tĩnh Vi, tôi biết em không chịu gặp tôi cho nên tôi mới đến nơi này tìm em.”
Hai nữ sinh khác trong phòng nghe được động tĩnh đã kinh ngạc ngồi dậy.
Lúc nhìn thấy là Lệ Thận Hành đều đỏ bừng mặt.
“Làm phiền hai bạn đi ra ngoài một chút, tôi có chút việc muốn nói với Tĩnh Vi.”
Lệ Thận Hành đã khi nào ôn tồn nói chuyện với người khác như vậy? Hai nữ sinh kia không ngừng gật đầu đáp ứng.
Tĩnh Vi gấp tới nỗi chóp mũi đổ mồ hôi: “Lệ Thận Hành!”
“Trước để tôi đi vào đã.” Lệ Thận Hành dễ như trở bàn tay đẩy cửa ra, Tĩnh Vi trơ mắt nhìn hai cái bạn cùng phòng ngoan ngoãn rời đi, còn mình chỉ biết bất lực.
Mà Lệ Thận Hành cũng đã lập tức đi đến mép giường của cô, tùy ý đánh giá một phen, sau đó trực tiếp ngồi ở trên giường của cô.