Một Lần Gặp Gỡ Tổng Thống Định Một Đời

Chương 18: Chương 18: Lần này Nguyễn Tĩnh Vi xong đời rồi




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Người kia kêu là Tống Nghiệp Thành, vừa thi đậu trường đại học tốt nhất ở thủ đô. Là học trưởng, cũng người mà cô ngưỡng mộ nhất.

Lệ Thận Hành nghĩ vậy, ngón tay bỗng dưng dùng sức, bẻ gãy một cành cây khô bằng ngón út ngay trước mặt.

Đôi mắt đen tối nặng nề nhìn về phía trước, nơi đó, bóng người bé nhỏ của Tĩnh Vi cũng đã biến mất không thấy.

...

6 giờ sáng Tĩnh Vi rời giường, trong phòng ký túc xá có các bạn nữ lớp khác, vì không quen biết cho nên chỉ gật đầu mỉm cười chào hỏi.

Vừa vào phòng học, Tĩnh Vi lại ngây ngẩn cả người.

Bên cạnh Tưởng Uyển đã có bạn nữ khác ngồi vào mà bàn học của cô đã bị dọn tới cuối cùng phòng học.

Tất cả mọi người đều đang khe khẽ nói nhỏ, Tưởng Uyển nhân duyên tốt, Nguyễn Tĩnh Vi trầm mặc ít lời không có bạn bè, hơn nữa, Nguyễn Tư Vũ cố ý làm người rải rác tin đồn ở trong trường ‘ Nguyễn Tĩnh Vi ghen ghét chị gái, ở nhà động thủ làm chị gái bị thương ’ cho nên tất cả mọi người đều có cái nhìn khác về Nguyễn Tĩnh Vi.

Chẳng trách mọi người đều nói không phải chó thích nhất là cắn người sao?

Tĩnh Vi nhìn bàn học của mình bị kéo đến bên cạnh Trần Dương thành tích kém lại hay đánh nhau.

Cô mím môi cũng không nói gì, chỉ trầm mặc đi vào trong phòng đi thẳng tới chỗ ngồi của mình ngồi xuống.

Cô nhớ rõ nam sinh này, kiếp trước khi thanh danh của cô bị hủy, bị bức thôi học về nhà thì không một người trong lớp để ý đến cô, chỉ có Trần Dương yên lặng giúp cô thu thập sách vở, đưa cô ra cổng trường.

Trần Dương gia cảnh tốt chỉ là sau đó ba mẹ ly hôn, ba cưới tiểu tam xinh đẹp về nhà, từ đó Trần Dương liền bắt đầu phản nghịch.

Kiếp trước, cuối cùng Trần Dương không tham gia thi đại học, trở thành tên lưu manh ăn không ngồi rồi đánh nhau ẩu đả, sau đó vì quần ẩu mà thất thủ giết người, Trần Dương vừa tròn mười tám tuổi bị phán tử hình, ba ruột bị mẹ kế khuyến khích, thậm chí chưa từng ra mặt giúp cậu ta một phen.

Lúc Tĩnh Vi ở thủ đô biết được việc này thì phán quyết Trần Dương nhận án tử hình đã ra.

Cô ngày đêm đều nghĩ đến chuyện rời khỏi Lệ Thận Hành, ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể mở miệng cầu Lệ Thận Hành đây?

Trần Dương chết, cô đã khóc thật lâu, đây là tiếc nuối của cô ở kiếp trước.

Kiếp này nếu cô đã trở lại, như vậy, cô sẽ không để Trần Dương tiếp tục đi lên con đường này.

Trần Dương ghé vào trên bàn mà ngủ, sách vở tán loạn một đống trên bàn.

Tĩnh Vi không nói gì, trầm mặc sắp xếp lại sách giáo khoa giúp cậu ta, sau đó duỗi tay đẩy tỉnh cậu ta: “Trần Dương, dậy học bài!”

Tất cả mọi người sợ ngây người.

Trần Dương là lưu manh có tiếng ở trường học, đừng nói là bạn học, ngay cả chủ nhiệm lớp cậu ta đều dám động thủ.

Nếu không phải trong tay ba cậu ta có tiền, Trần Dương nhập học liền tặng trường học một khu dạy học thì đã bị đuổi học vô số lần rồi.

Tất cả mọi người đều nhớ rõ, có một lần có một người nữ sinh ở trong lớp cười đùa đánh thức Trần Dương, cậu ta liền cầm hộp bút bằng kim loại ném thẳng mặt bạn học kia, lúc đó bộ dáng của cậu ta dữ dằn đáng sợ, dọa cho bạn học kia không dám khóc ra tiếng.

Nhưng hiện tại, Nguyễn Tĩnh Vi dám lắc Trần Dương tỉnh dậy...

Tưởng Uyển cũng nhướn mày, Trần Dương người này mới mặc kệ là nam sinh hay nữ sinh, xinh đẹp hay không xinh đẹp, chỉ cần ai phạm vào cậu ta, cậu ta tuyệt không nương tay.

Nguyễn Tĩnh Vi lần này xong rồi.

Nếu gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này bị Trần Dương đánh thành đầu heo, vậy thì thú vị làm sao.

Trần Dương bỗng nhiên bị người đẩy tỉnh, quả nhiên lập tức nổi trận lôi đình, giơ nắm đấm vung lên mặt người kia.

Nhưng chờ nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương, nắm tay rõ ràng dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.