Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hiệu trưởng hơi sửng sốt, chợt trừng mắt về phía thầy giáo học sinh bên cạnh: “Nghe cho rõ hết đây, Tĩnh Vi là đứa trẻ ngoan, học sinh tốt, học sinh ưu tú bồi dưỡng trọng điểm của chúng ta!”
“Đúng, đúng, đứa nhỏ Tĩnh Vi này thành tích tốt lại hiểu chuyện, các thầy cô giáo ai cũng thích!”
Các lãnh đạo giáo viên của trường học đều gật đầu, dĩ nhiên các học sinh cũng phụ họa theo.
Huống chi thành tích của Nguyễn Tĩnh Vi vốn tốt, tính tình tốt, mọi người cũng rõ như ban ngày.
Còn nữa, không ai dám đi đắc tội Lệ Thận Hành.
Nhận vật này không rõ lai lịch, song lại trâu bò mang theo ánh sáng.
“Bà là phụ huynh của Nguyễn Tĩnh Vi đúng không...”
Hiệu trưởng ra hiệu cho người bên cạnh dìu Điền Tiểu Phân lên: “Bà xem, một đứa bé tốt như vậy, sao bà có thể hủy hoại thanh danh của con gái mình vậy, bà không làm tròn trách nhiệm của phụ huynh rồi...”
Cánh tay Điền Tiểu Phân đau dữ dội, còn muốn ầm ĩ, nhưng vừa ngẩng đầu đã chạm vào một ánh mắt lợi hại lạnh lẽo, lúc này bà ta rùng mình một cái, cắn chặt hàm răng, không dám tiếp tục mở miệng nói chuyện.
Nha đầu chết tiệt này, chẳng trách kiêu ngạo như vậy, thì ra là trèo lên cành cao mà.
Còn tiếp tục như vậy, saiu này biết làm sao? Làm sao bà ta làm gì nó được?
Điền Tiểu Phân đã bí mật nói xong với ông chủ tiệm đám tang, hứa gả Tĩnh Vi cho ông ta, năm vạn sính lễ còn phải mua dây chuyền vàng nhẫn vàng cho người mẹ vợ là bà ta.
Năm vạn a, Nguyễn Chính Trạch làm việc mệt gần chết một năm, cũng chỉ được hơn một vạn.
Nhưng bây giờ...
Chẳng lẽ con vịt đã đến miệng lại để nó bay?
Cánh tay Điền Tiểu Phân đau dữ dội, đầu óc cũng không dùng được, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, đây là con gái bà ta, sớm muộn bà ta cũng có cơ hội trừng trị nó.
Ấp úng đồng ý, Điền Tiểu Phân chật vật rời khỏi trường học.
Phòng học của Nguyễn Tư Vũ ở tầng trên, dĩ nhiên nghe thấy động tĩnh, song chỉ trốn sau lưng người khác không đi lên.
Cô ta không ngờ, lại có nhiều người ra mặt vì em gái như vậy.
Cô ta càng không ngờ, người kiêu ngạo như Lệ Thận Hành, lại sẽ vì em gái mà nói như vậy.
Nếu như cũng có người đối xử với cô ta như thế...
Nguyễn Tư Vũ không khỏi cắn chặt bờ môi.
Lại có người vỗ nhẹ bờ vai của cô ta, cười nói: “Tư Vũ, em gái cậu rất tốt nha, cậu làm chị, nhưng lại hay bị so sánh...”
“Mình sao có thể vượt được em gái mình, nó xinh đẹp thông minh như vậy...”
“Dĩ nhiên là cậu kém hơn em gái cậu rồi, ầy, dựa vào người theo đuổi người ta, cậu đi đâu tìm được người còn lợi hại hơn Lệ Thận Hành chứ?”
Nguyễn Tư Vũ bỗng dưng cắn chặt hàm răng, cô gái xinh đẹp cùng lớp vũ đạo với cô ta đã đắc ý cười quay người đi vào phòng học.
Tay chân Nguyễn Tư Vũ run run, trơ mắt nhìn Lệ Thận Hành che chở tiện nhân Nguyễn Tĩnh Vi rời đi, bất tri bất giác răng cắn kẽo kẹt.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Nguyễn Tĩnh Vi lại có mệnh tốt như vậy!
Khi Lệ Thận Hành vừa tới, không phải cô ta không có tâm tư.
Nhưng Lệ Thận Hành, khi chơi bóng vận động cùng với các nam sinh, cũng cười cười nói nói, song vừa nhìn thấy nữ sinh hoa si, gương mặt kia lập tức vô cùng âm trầm, khiến người ta sợ hãi.
Có nữ sinh lớn gan bí mật bàn tán, khuôn mặt của Lệ Thận Hành thật lãnh cảm.
Nguyễn Tư Vũ không dám đến gần Lệ Thận Hành.
Nhưng hết lần này tới lần khác nam sinh đó lại tình hữu độc chung với em gái của mình, thậm chí lần lượt ra mặt vì nó.
Có cô gái nào mà trong lòng không hâm mộ, không ghen ghét?
Nguyễn Tư Vũ thất hồn lạc phách trở về phòng học, mấy cô gái cùng lớp vũ đạo với cô ta thấy cô ta đi đến liền lớn tiếng hỏi: “Tư Vũ, tháng sau sẽ thi, bọn mình đang định mỗi cuối tuần đi thủ đô tìm người biên đạo múa của rạp hát quốc gia chỉ dạy, cậu muốn đi cùng không?”