Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tính cách cô như vậy, anh quá gấp gáp, sẽ chỉ dọa đến cô, khiến cô càng ngày càng xa anh.
Mà trạng thái như bây giờ, đã coi như rất tốt.
“Đi chưa?”
Không biết Tĩnh Vi đi ra lúc nào, bước chân của cô cũng nhẹ nhàng.
Áo cổ bẻ màu trắng và quần đồng phục màu lam, tóc buộc đuôi ngựa lộ ra vầng trán trơn bóng, mắt cô hơi đỏ lên, khóe miệng lại có nụ cười thản nhiên.
Trong mắt Lệ Thận Hành lóe lên tia sáng, anh cười lên dáng vẻ, kiêu ngạo, tùy ý sáng chói, đẹp mắt như thế.
Thế nhưng mấy năm sau ở kiếp trước, cô rất ít khi thấy anh cười như thế.
“Đi.” Lệ Thận Hành vươn tay với cô, Tĩnh Vi lại nhẹ nhàng lắc đầu, né tránh bàn tay của anh đi ra ngoài: “Mình hơi khát nước, chúng ta đi uống nước giải khát đi, hôm nay mình mời cậu.”
“Lệ Thận Hành, không cho phép từ chối!” đôi mắt xinh đẹp của Tĩnh Vi nhìn anh, chứa ý cười, đáy mắt Lệ Thận Hành bỗng nhiên tỏa sáng chói mắt.
Cô xoay người sang chỗ khác đi về phía trước.
Lệ Thận Hành nhìn bóng lưng của cô, tư thế bước đi của cô nhìn rất đẹp, tóc đuôi ngựa thật dài vung vẩy, trái tim anh chợt bình yên.
Cô mua hai chai nước ngọt, cắm ống hút đưa cho anh.
Của anh là Cocacola, của cô là nước nho.
Lệ Thận Hành bình tĩnh nhìn thoáng qua nước trái cây màu xanh nhạt trong chai thủy tinh được cô cầm, ống hút màu vàng nhạt bị cô cắn, anh bỗng nhiên buồn cười nghĩ, vậy mà anh lại hâm mộ một chiếc ống hút.
“Cho mình nếm thử nước nho.”
Tĩnh Vi còn chưa kịp phản ứng, Lệ Thận Hành đã cướp mất nước trái cây của cô.
“A...”
Tĩnh Vi không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn người kia ngả ngớn ngậm lấy ống hút cô đã cắn, nước nho màu xanh nhạt óng ánh tràn vào khoang miệng, hương vị chua ngọt là hương vị ngon nhất anh từng được nếm.
“Cậu muốn uống thì mình sẽ mua thêm cho cậu.” Tĩnh Vi mím môi, anh rất thích trêu cô, lần nào cũng trêu cô mặt đỏ tới mang tai xấu hổ sắp khóc lên, anh mới bỏ qua.
“Lần sau cậu lại mời mình uống nước trái cây...” Lệ Thận Hành trả lại nước trái cây cho cô, khăng khăng nhìn chằm chằm cô cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy ống hút, anh mới hài lòng dời ánh mắt.
Khuôn mặt Tĩnh Vi nóng lên, có lẽ đã đỏ ra tận sau tai.
Cô bước nhanh vài bước: “Mình phải trở về phòng học rồi, cậu cũng trở về đi học đi.”
Thật ra anh đến lên lớp chẳng qua là ngụy trang mà thôi, trưởng bối trong nhà muốn anh đến trường để kiềm chế lại, sau khi về thủ đô, anh sẽ dựa theo sự sắp xếp trong nhà, đi đến đại học hàng đầu học chính trị quốc tế và tài chính, sau đó, lại ra nước ngoài học.
Lệ Thận Hành cầm lấy cổ tay gầy gò của cô.
Tĩnh Vi giật mình, suýt nữa làm đổ chai thủy tinh cầm trong tay, vóc dáng Lệ Thận Hành cao như vậy, ánh mắt cúi đầu nhìn cô, lại có sự dịu dàng không nói nên lời.
Anh vuốt ve mái tóc hơi rối trên trán cô, âm thanh dễ nghe như vậy: “Nguyễn Tĩnh Vi, đừng trốn tránh mình, về sau, gặp lại mình, không được xoay người bỏ chạy...”
“Vậy sau này cậu cũng đừng giống như trước trong trường học, mình vẫn có thể làm bạn học với cậu.”
Không biết Tĩnh Vi thế nào, nói xong lời cuối cùng bỗng nhiên mặt liền đỏ lên.
“Mau đi học đi, mình đi trước...”
Tĩnh Vi cúi thấp đầu, quay người muốn đi, Lệ Thận Hành chợt đè bờ vai của cô xuống, Tĩnh Vi giật mình ngẩng đầu nhìn anh, Lệ Thận Hành nhẹ nhàng hôn lên giữa trán cô.
Gió thổi qua ngọn cây, trên bãi tập có tiếng còi lang lảnh, tiếng ve kêu đã kết thúc, mùa hè đã sắp qua đi, bầu trời cao xa, yên tĩnh.
Trước mặt anh, cô gái anh thích, bởi vì nói chuyện với anh mà đỏ mặt.
Ý cười khóe môi Lệ Thận Hành càng sâu, anh cúi người, nặng nề thì thầm bên vành tai đỏ bừng của cô: “Tĩnh Vi, mình nghe theo cậu hết.”