Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỉ cần ở trường học nghe được người khác nghị luận Nguyễn Tĩnh Vi xinh đẹp, học giỏi, về nhà, Nguyễn Tư Vũ sẽ luôn khuyến khích Điền Tiểu Phân đánh Tĩnh Vi một trận.
Từ bé Nguyễn Tĩnh Vi trưởng thành trong gia đình như vậy cho nên tính tình trầm mặc lại tự ti, ăn đánh cũng không la, Điền Tiểu Phân cùng Nguyễn Tư Vũ cũng vì thế mới bắt nạt cô đến thuận tay, chỉ cần trong lòng người nào tức giận sẽ lấy Tĩnh Vi ra đết trút giận.
Quanh năm suốt tháng Tĩnh Vi không có lấy một ngày an lành cũng vì thế mùa hè nóng bức cô cũng chưa từng mặc váy ngắn tay.
Nhưng hôm nay, từ trước đến nay cô em gái vẫn luôn nhẫn nhục, chịu đựng, ngoan ngoãn giống con chim nhỏ bỗng nhiên học được cách phản kháng?
Thật đúng là thú vị.
Nguyễn Tư Vũ nhướn mày, giọng điệu mỉa mai: “Mẹ, mẹ nhìn thấy không, cánh cứng rồi, không nghe lời nữa, haha, lại thêm mấy năm nữa nói không chừng lại ra tay đánh mẹ cái bà già này đấy.”
Điền Tiểu Phân này là người động một chút là như pháo nổ, Nguyễn Tư Vũ châm ngòi vài câu, bà ta liền nổi giận, cầm chổi lông gà không thèm quan tâm đánh lên đầu Tĩnh Vi: “Tao cho mày khóc này, tao cho mày gào này, mày có giỏi thì khóc đi, thế nào, mẹ dạy con, tao xem ai dám xen mồm?”
Lúc này Tĩnh Vi không hề cử động hay né tránh.
Điền Tiểu Phân ra tay rất dùng sức hống hồ bà ta đánh con thành quen, đứa con bà ta ghét bà ta càng ra tay không biết nặng nhẹ.
Cánh tay chẳng chân đều là vết máu, da thịt trắng mềm lộ ra những vết bầm máu, nhìn chật vật vô cùng.
Nguyễn Tư Vũ nhìn thế, lúc này mới cảm thấy thoải mái một chút.
Đời trước, mãi cho đến trước khi chết, Tĩnh Vi mới nhận rõ con người của người mẹ và chị em mình.
Sống lại một lần, trong lòng cô rất rõ ràng, cô sẽ không bao giờ ngốc như vậy nữa, mặc người bài bố, cô không hiểu, tại sao trên đời này lại có người đối với con ruột của mình như vậy.
Cho nên cô không chạy, không tránh, muốn mở to hai mắt thấy rõ ràng, Điền Tiểu Phân rốt cuộc còn có một chút ít tình cảm mẹ con với cô hay không.
Nhưng mà Điền Tiểu Phân càng đánh càng hăng hái, chổi lông gà đánh gãy, thuận tay cầm que gắp than bên cạnh bếp lò đá tiếp tục đánh.
Tĩnh Vi cười tự giễu, cô lắc người né tránh lại duỗi tay nắm lấy cánh Nguyễn Tư Vũ đang ở bên cạnh cười đắc ý đẩy về phía trước…
Điền Tiểu Phân không kịp thu tay lại, Nguyễn Tư Vũ không nghĩ tới Nguyễn Tĩnh Vi luôn luôn nhát gan yếu đuối sẽ phản kháng, cả người ngây ra như phỗng chờ que gắp than nện trên vai mình.
“A...”
Tuy cây gậy gắp than này chỉ hơi nóng nhưng Điền Tiểu Phân ra tay rất mạnh, từ bé Nguyễn Tư Vũ chưa từng bị đánh ngay cả đầu ngón tay, đã bao giờ chịu khổ như vậy cho nên khóc thét lên.
Điền Tiểu Phân mặt mũi trắng bệch, cây gắp than trong tay rơi xuống mặt đất, bà ta nhào qua ôm lấy Nguyễn Tư Vũ, đau lòng rơi nước mắt: “Tư vũ à, con không có việc gì chứ, để mẹ xem…”
Ngón tay thô ráp vừa chạm vào bả vai Nguyễn Tư Vũ, cô ta liền hét toáng lên, giơ tay đẩy bà ta ra, trừng mắt mắng to: “Mẹ không biết nhẹ tay chút sao? tay thô chân thô, đau chết mất!”
Điền Tiểu Phân bị con gái quát cũng bất chấp uất ức, đau lòng nhìn bả vai Nguyễn Tư Vũ sưng đỏ lên, mơ hồ thấm máu, sau đó nổi giật tát Tĩnh Vi một cái: “Mày trốn cái gì mà trốn, làm hại chị mày bị thương nặng như vậy, đồ ranh con lòng lang dạ sói, ăn của tao uống của tao, lại nuôi ra một con bạch nhãn lang...”
Tĩnh Vi đưa tay sờ gò má bị đánh sưng, cô nhìn Điền Tiểu Phân, ánh mắt bình tĩnh, thâm thúy: “Mẹ, con còn bị thương, từ bé đến lớn con bị đánh, trên người bao nhiêu vết thương, mẹ có từng đau lòng con không?”