Một Lần Gặp Gỡ Tổng Thống Định Một Đời

Chương 27: Chương 27: Ông góa vợ già muốn tái giá coi trọng Tĩnh Vi




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Dùng tiền để nâng nó lên cao, mà thành tích vẫn nát bét!” Nguyễn Chính Trạch nghĩ tới những điều này, đau đầu vô cớ.

Âm thanh Điền Tiểu Phân đột ngột lên cao: “Vi Vi có thể đi, dựa vào dâu Tư Vũ phải kém một bậc?”

“Vi Vi tự mình thi đậu, nó có năng lực thì nó cũng tự thi đậu đi!”

“Làm chị mà không học tốt bằng em gái, ông bảo Tư Vũ làm sao ngẩng đầu lên?”

“Mặt mũi là tự mình tạo ra, không phải người khác cho!”

Nguyễn Chính Trạch ném sổ tiết kiệm qua một bên: “Ngày mai tôi sẽ đi đệ đơn từ chức, mấy năm trước tôi đã muốn đi phương nam liều mạng, là bà sống chết không chịu, lần này, tôi đã quyết định rồi!”

“Nguyễn Chính Trạch, ông điên rồi, bát cơm đang yên đang lành lại không cần!” Điền Tiểu Phân hét lên rồi muốn nhào qua đánh nhau, Nguyễn Chính Trạch chán ghét đẩy cánh tay của bà ta ra: “Trên sổ tiết kiệm có hai vạn, bà hãy nghĩ cách gom góp đủ cho tôi trong ba ngày, nếu như không gom đủ...”

“Không gom đủ thì sao!” Điền Tiểu Phân tức đến đỏ bừng cả mặt, nghiêm nghị chất vấn.

Nguyễn Chính Trạch mỉa mai cười một tiếng: “Không gom đủ, tôi sẽ đến nhà mẹ đẻ của bà lấy lại năm vạn mà bà lén đưa cho em trai bà lợp nhà!”

Điền Tiểu Phân chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa: “Nguyễn Chính Trạch, đây là ông muốn bức chết tôi...”

“Nhiều năm như vậy, tôi đã nhường nhịn đủ rồi, bà lấy tiền mồ hôi xương máu của tôi cho em vợ, tôi chưa từng nói nửa chữ không, thiếu nợ thì trả tiền là thiên kinh địa nghĩa! Dù là ầm ĩ đến đồn công an, các người cũng đừng hòng không trả!”

“Ông cũng biết bọn họ vừa mới làm xong nhà còn thiếu rất nhiều tiền...”

Nguyễn Chính Trạch hừ lạnh nhìn Điền Tiểu Phân: “Tôi còn biết em trai bà đánh bạc ở bên ngoài một đêm thua mấy trăm đồng cơ! Tóm lại, hai vạn đồng, gom đủ trong ba ngày cho tôi, nếu không lần này, tôi sẽ không để lại mặt mũi cho nhà mẹ đẻ bà đâu!”

Nguyễn Chính Trạch quay người ra khỏi phòng ngủ, Điền Tiểu Phân ngẩn người hồi lâu mới lảo đảo đuổi theo: “Nguyễn Chính Trạch, đã muộn như vậy ông còn đi đâu, ông trở lại cho tôi!”

Nguyễn Chính Trạch không quay đầu lại cầm áo sơmi đi ra ngoài, Điền Tiểu Phân đuổi theo, tiếng đóng sầm cửa vang lên, như đang đập vào mặt bà ta, bà ta kinh ngạc đứng ở nơi đó, đứng hồi lâu, mãi đến khi Nguyễn Tư Vũ sợ hãi kêu lên: “Mẹ...”

Điền Tiểu Phân mới vội lau nước mắt tràn mi, cố nở nụ cười: “Không có gì, Tư Vũ, con đưa em con đi ngủ đi...”

Nguyễn Tư Vũ bĩu môi: “Đã lớn tiếng rồi, còn cần con dỗ, nó không tự ngủ được à!”

Nguyễn Gia Bảo đã gần mười tuổi.

Điền Tiểu Phân vừa muốn mở miệng, Nguyễn Tư Vũ lại mềm nhũn nói: “Được rồi, con đã biết, bây giờ con sẽ đi.”

Điền Tiểu Phân nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Nguyễn Tư Vũ, trong lòng không khỏi mềm mại.

Nếu con gái nhỏ được tri kỷ như này, bà ta đã không ngày ngày bị tức chết.

Nha đầu chết tiệt này không biết có phải là đã uống nhầm thuốc hay không, đầu tiên là gan to bằng trời đối nghịch làm trái lại bà ta, sau đó không biết tại sao khuyến khích chồng bà ta tra sổ tiết kiệm...

Điền Tiểu Phân đã trực tiếp gắn tội danh ở trên đầu Tĩnh Vi, thậm chí ở trong lòng nhận định là con gái nhỏ bởi vì ghen tị với chị gái, mới có thể cố ý nói cho Nguyễn Chính Trạch, chuyện Nguyễn Tư Vũ không thi đỗ.

Đừng tưởng rằng trốn ở trường học là bà ta không tìm được nó, chẳng phải Nguyễn Chính Trạch cần hai vạn sao?

Điền Tiểu Phân tính toán trong lòng, vợ của ông chủ cửa hàng làm quan tài mà mai táng đã chết, bây giờ đang vội lấy vợ mới.

Bà ta nghe Tư Vũ nói, ông chủ kia nhiều lần chặn con bé hỏi chuyện con gái nhỏ, rất rõ ràng coi trọng con gái nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.