Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đừng lề mề nữa, vừa nãy nó đã uống thuốc phá thai nhưng đứa bé lớn như vậy rồi không dễ chảy ra, mẹ phải tự mình ra tay mới được.”
Lưu Ái Anh rút một chiếc chày cán bột từ trong tạp dề đeo bên hông, trực tiếp đi tới trước giường.
Nguyễn Tĩnh Vi ngủ rất say không biết là gặp giấc mộng gì, cô nhíu mày thật sâu, đáng yêu điềm đạm không nói nên lời, Lưu Ái Anh không nhịn được thầm mắng một câu đồ đê tiện, không biết xấu hổ quyến rũ con trai tao!
Tống Nghiệp Thành cảm thấy như bị dao đâm vào tim nhưng vẫn dằn xuống đẩy cửa rời đi.
Hắn đi tới cạnh cửa sổ ở phòng bên ngoài, trái tim nhức nhối không sao hiểu được.
Hắn có tình cảm với Nguyễn Tĩnh Vi nhưng đàn ông càng coi trọng con đường làm quan và tiền đồ cho nên chỉ có thể hy sinh cô.
Tĩnh Vi, anh sẽ bồi thường cho em, chờ sau này anh trở thành tầng lớp thượng lưu, anh nhất định sẽ bồi thường cho em…
Bên trong phòng, Lưu Ái Anh xốc chăn trên người Nguyễn Tĩnh Vi, mau tươi không tiếng động trào ra, ướt đẫm quần áo trên người cô cùng với chăn đệm dưới người, dược hiệu làm cô ngủ say không tỉnh, Lưu Ái Anh bĩu môi, mặt không đổi sắc cầm chày cán bộ đặt lên vùng bụng phồng cao kia.
Lúc trước khi còn ở trong thôn, mẹ bà ta chính là bà đỡ trong thôn, khi đó điều kiện chữa bệnh lạc hậu, rất nhiều đàn bà trong thôn sinh con ngoài ruộng, mẹ Lưu dựa vào chày cán bột giúp mấy thai phụ sinh con ra, nhưng hiện tại thì khác.
Bà ta không nói cho Tống Nghiệp Thành là bà ta cho Nguyễn Tĩnh Vi uống thuốc có tính phá hủy tàn bạo, có lẽ lúc này đứa bé ở trong bụng đã không còn, cô ta đã lớn tháng, lại dùng thuốc ngủ xong lúc này vẫn ngủ say không tỉnh, sẽ không thể dùng lực, chỉ có thể dùng ngoại lực tác động sau đó để cái tử thai đó “sinh” ra.
Lưu Ái Anh không hề có biểu cảm gì, đôi tay thô ráp đè hai đầu chày cán bột sau đó dùng sức mà đẩy xuống.
“Á…”
Tiếng hét đau đớn vang lên như muốn thủng nóc nhà, cô gái nằm trên giường vốn đang ngủ say đột nhiên như con cá gần chết ra sức mà giãy giụa. Lưu Ái Anh đưa một bàn tay ra tùy tiện cầm thứ gì đó nhét trong miệng Nguyễn Tĩnh Vi, thân hình thô tráng nửa áp lên người cô, cánh tay càng ra sức không hề dừng lại.
Máu tươi ào ạt chảy ra ngoài, da thịt bóc ra đau đớn còn khó chịu hơn bị lăng trì không cách nào chịu đựng được, Nguyễn Tĩnh Vi bị chặn miệng chỉ có thể phát ra tiếng ưm, ưm… , mười ngón tay cuộn tròn lại, bắt lấy cánh tay Lưu Ái Anh ra sức moi tay bà tay muốn đẩy bà ta ra….
Lưu Ái Anh cắn răng chịu đựng sau đó dùng toàn bộ sức lực lên chày cán bột dùng sức đẩy xuống….
Nguyễn Tĩnh Vi mở mắt ra ra chỉ cảm thấy như có một cục máu hoàn toàn tách ra khỏi cơ thể mình, hai tay cô kiệt sức hạ xuống, tử thai từ trong thể chảy ra ngoài, cô nặng nề ngất đi.
Lưu Ái Anh thở phào nhẹ nhõm, cả người như hư thoát ngồi dưới đất há mồm thở hồng hộc.
Trên giường, mấy tấm đệm đều bị nhiễm máu tươi.
Lưu Ái Anh nghỉ ngơi xong đứng lên rời khỏi phòng ngủ sau đó cầm đấm tro tàn tiến vơ vét từ hộ nông già đi vào.
Hạ thân của Nguyễn Tĩnh Vi vẫm không ngừng chảy máu, đứa bé gần như đủ tháng bị cứng rắn ép ra, Lưu Ái Anh cũng không thèm nhìn tới, cầm tro đổ lên.