Một Lần Lịch Kiếp, Dây Dưa Cả Đời

Chương 29: Chương 29: Chương 17




Trong trời đất này, bất cứ nơi nào cũng có bốn mùa tuần hoàn, muôn hoa sớm nở tối tàn; chỉ nơi Tây Thiên của Phật tổ nghìn năm trôi qua vẫn giữ nguyên vẻ tươi đẹp, bồ đề xanh tươi, ngàn hoa bay phấp phới, mùi trầm hương vấn vít lan xa.

Ta mặc nghi phục của đế cơ bước vào thiền điện, Phật tổ tai to mặt lớn với nụ cười hiền từ chìa tay ra đón lấy ta, chậm rãi nói: “Lần trước gặp con, nay đã cách ba vạn năm, Tiểu Trầm Họa lại xinh đẹp hơn rồi...“. Trầm Uyên ở bên cạnh bĩu môi, nhìn ta, nói: “Nhưng bản lĩnh gây chuyện thị phi vẫn không kém đi chút nào đâu...”

Phật tổ gật gù: “Tiểu Trầm Họa vốn là tiểu hài tử hoạt bát, người làm huynh trưởng như ngươi nhất định phải bao dung mới được...”

Giao tình giữa ba chúng ta vốn rất tốt, ngày xưa có thời gian ta từng sống ở Tây Thiên, bên cạnh Phật tổ; ngày ngày cùng ngài uống trà đàm đạo, và đương nhiên chỉ nói vài ba chuyện vụn vặt, mấy cái kinh phật thiền lý gì đó ta vốn nuốt không trôi, không thể phụng bồi ngài ấy được....

Còn đế quân thì không nói câu nào, chỉ nghiêng mình mỉm cười gật đầu với Phật tổ. Bốn người chúng ta rời thiền điện, thả bộ chậm rãi ra vườn. Dưới gốc cây bồ đề có vài tấm bồ đoàn, chúng ta ngồi xuống. Lúc này Trầm Uyên liền mở lời: “Phật tổ, hôm nay ba chúng con đến đây, chính là thỉnh ngài cách giải quyết vấn đề của tấm phong ấn kia; không biết ngài có chủ ý gì không?”

Trên đường đến đây, Trầm Uyên đã giải thích sơ lược cho ta nghe về vấn đề này; Trong bức thư Phật tổ nói: xưa nay tiên khí và ma khí vốn xung đột với nhau, phong ấn phía Bắc lại giáp với Ma giới, tuy còn cách thời gian tu bổ kế tiếp những bảy nghìn năm; nhưng lần trước đế quân huyết tẩy ma cung vô tình làm cho oán khí sinh ra, thúc đẩy ma khí trở nên mạnh mẽ, ăn mòn vào phong ấn. Trước nay Thần giới đều biết, phong ấn phía Bắc vốn đã bị vỡ một lần trong đại chiến Tiên Ma, sau đó được vá lại. Còn về phần ai vá...bản đế cơ lặng lẽ thở dài, đột nhiên nhớ đến một đôi mắt phượng quen thuộc, một ánh nhìn khuynh tâm...Đối với Thần giới, cuộc chiến Tiên Ma năm đó cùng Ma thần đều là những điều cấm kỵ không được nhắc đến.

“Tiểu Trầm Họa? Con đang nghĩ gì đó?” Phật tổ chăm chú nhìn ta, cả hai người kia cũng không ngoại lệ. Ta cười trừ, chối phắt: “Con không nghĩ gì cả...” Đế quân vốn ngồi đối diện ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ta một cái, đáy mắt có chút nghi hoặc không rõ lý do. Bản đế cơ bất giác lại chột dạ, chẳng lẽ ngài ấy biết được ta đang nghĩ gì? Nhưng ánh mắt đế quân chỉ nhìn ta một lát, sau đó dời qua Phật Tổ, chậm rãi nói: “Nếu tiến hành tu bổ phong ấn trước thời hạn, sợ là linh lực của Trầm Họa không đủ; lần trước cho nàng ấy uống ba cây cỏ Hộ Hồn mới ổn định được một chút...Hơn nữa nàng ấy còn bị nhiễm ma khí chưa tan, e rằng linh lực không đủ thuần khiết...”

Đế quân nói xong câu đó, ba người họ lại nhìn ta, bản đế cơ thực nổi da gà, hà cớ gì cứ phải dùng ánh mắt kì lạ thế này nhìn bản đế cơ? Chẳng lẽ cho rằng ta không nói chuyện có nghĩa là ta đang im lặng thoái thác ư? Ta điều chỉnh lại tư thế ngồi, dùng ánh mắt tự cho là kiên định nhất của mình đáp lại bọn họ: “Nếu đã là chuyện hệ trọng của Tam giới, Trầm Họa có hy sinh thân mình cũng quyết không từ nan!”

“Việc này do Tử Dạ gây ra, ta phải chịu trách nhiệm đến cùng!”

Ba người bọn họ thu lại ánh mắt, đổi sang nhìn lẫn nhau, cuối cùng Phật Tổ nói: “Tử Dạ ngươi cũng không cần lo quá; Tiểu Trầm Họa vốn là người như thế, hơn nữa chuyện tu bổ này chỉ cần một thứ đó, chắc chắn không có vấn đề gì đâu...”

Như thế là thế nào?! Thứ đó là cái gì?

Bản đế cơ bực dọc, bọn người này, thỉnh thoảng lại tiếp diễn những đoạn đối thoại khó hiểu; khiến ta hoàn toàn mù mờ, thực tức chết mất!

Cuối cùng, bốn người chúng ta cũng quyết định ngày mai đến cực Bắc xem xét phong ấn, nếu không còn cách khả thi hơn thì đành tiến hành tu bổ nó trước thời hạn một lần. Phật Tổ trở lại thiền điện, còn Trầm Uyên và đế quân tiếp tục tọa thiền dưới gốc bồ đề. Ta nhàm chán xoay đi xoay lại trên tấm bồ đoàn, cuối cùng dứt khoát bỏ rơi hai người bọn họ, đứng dậy đi dạo xung quanh.

Thực lòng mà nói, Tây Thiên là một chốn thích hợp để...ngủ. Nơi đây không phân ra ngày đêm, quanh năm suốt tháng đều mờ mờ ảo ảo như đi trong sương mù; từng gốc bồ đề lá tươi tốt dọc đường đi cùng với hoa Mạn đà la trắng muốt đua nở. Không biết lò đốt trầm hương ở nơi nào, nhưng trong không khí luôn phảng phất mùi hương dìu dịu. Ta tìm một góc thích hợp dưới gốc một cây Mạn đà la, ngả lưng nằm xuống.

Trước giờ ta ngủ không thường nằm mơ ( hoặc có thể có mơ nhưng ta không nhớ -.-); nhưng dạo này mỗi lần đặt lưng xuống ta đều rơi vào mộng mị triền miên. Ta mơ thấy dòng Bích Hải xanh ngắt, trên dòng nước lặng như tờ có rất nhiều hoa sen đang vào độ nở đẹp nhất. Bản đế cơ hồi ấy vẫn còn là một tiểu hài tử chừng ba bốn nghìn tuổi, chân tay ngắn ngủn, chỉ có thể lẫm chẫm mò mẫm từng bước một đi dọc bờ sông. Đột nhiên bản đế cơ trượt chân, cả thân hình tròn vo mập mạp rơi tõm xuống Bích Hải làm sóng nước dập dềnh cả một đoạn sông. Ta thầm nghĩ lần này bản thân nhất định toi rồi, không thể thở được, chân tay bất lực huơ huơ trong nước. Nào ngờ từ chân ta bỗng nhiên mọc ra rất nhiều sợi như rễ cây đâm xuống lòng sông, trên thân người mọc ra lá xanh tươi tốt, tay phải lại mọc ra một nụ hoa. Ta kinh hoàng thất sắc, tại sao bản thân lại biến thành bộ dạng như vậy? Ta bị cắm rễ dưới lòng sông không biết qua bao lâu, đột nhiên một cơn đau trào lên như muốn xé tan lục phủ ngũ tạng của ta, nụ hoa trên tay phải bung nở thành hình dạng như liên hoa màu hồng rực tựa ánh đuốc giữa đêm đông. Bản đế cơ hoảng sợ muốn choàng tỉnh, nhưng mí mắt như bị ai giữ lại, cố thế nào cũng không thể mở ra. Ta lại thấy mình ở một nơi mờ tối, da thịt rõ ràng cảm thấy bị cắt xẻ đến tứa máu, nhưng y phục xanh biếc lại không bị vấy bẩn chút nào. Đến lúc tưởng như đau đến sắp chết, đột nhiên trước mặt ta xuất hiện một ánh lửa; một thân ảnh tiến gần về phía ta; Dưới ánh sáng le lói, ta nhìn thấy toàn thân người này đều là máu tươi, máu còn đang theo vạt áo dài tí tách rơi xuống giữa không gian vô tận; Y phục người này có lẽ là màu trắng thuần, nhưng cơ hồ đều đã bị máu tươi thấm ướt biến thành màu đỏ ghê người. Chẳng hiểu tại sao ta bỗng sinh ra cảm giác sợ hãi ánh lửa ấy, thân ảnh ấy; dưới chân phát lực, gấp gáp lùi xa người kia. Người kia dường như đã phát hiện ra sự tồn tại của ta, cước bộ càng nhanh hơn, ta lùi một thước, người ấy liền tiến lên một trượng; bản đế cơ đã thấm mệt, cơn đau trên thân thể càng nhiều hơn, dường như muốn xé ta ra thành trăm mảnh mới chịu dừng.

“Ngày đó ta đã nói muôn đời muôn kiếp không bao giờ muốn gặp lại các người! Tại sao các người không chịu buông tha ta?” Tiếng nói lanh lảnh vang vọng khắp hư không khiến bản đế cơ hết hồn lạnh toát sống lưng. Cái câu này, thực sự không phải ta nói đâu...tuy rằng nó hơi giống giọng của bản đế cơ một chút...

Thân ảnh kia chỉ cách ta độ chừng ba bốn bước chân, bàn tay đẹp đẽ với những ngón tay thon dài của người đó đang cầm một chiếc đèn lưu ly chạm trổ tinh xảo, tỏa ra ánh sáng khiến bản đế cơ cảm thấy thân thể lâng lâng như sắp bị hút vào bên trong đèn. Dưới ánh sáng rõ rệt ấy, khuôn mặt người kia hiện ra: một đôi mày kiếm như tranh vẽ, ánh mắt như trăng đêm thâu, môi mỏng không còn sắc máu...đó không phải đế quân thì là ai?

“Tất cả chuyện xảy ra trong quá khứ, xin nàng hãy quên đi! Xin hãy theo ta trở về, từ nay ta nhất định dùng hết sức lực cùng tính mạng của ta, trả lại cho nàng một đời bình an vui vẻ!” Đáy mắt đế quân rộ lên một nỗi vui mừng không kìm chế được, thân hình khẽ động muốn nhào tới ôm chầm lấy ta. Nhưng ngài đột nhiên hơi lao đảo như chực quỵ xuống: Ánh mắt chúng ta giao nhau giữa không trung, bản đế cơ vô cùng vui mừng vì đế quân xuất hiện mang ta ra khỏi nơi quỷ quái này; nhưng cơ thể ta lại không nghe lời, luôn có xu hướng lùi về phía sau như muốn chạy trốn. Bản đế cơ mở miệng muốn cầu cứu, nhưng lời ra khỏi miệng lại biến thành: “Năm xưa ngươi bức ta chết, đến tột cùng cũng không chịu tin tưởng ta lấy một lần! Giờ đây tâm ta đã chết rồi, thân thể cũng tiêu tán rồi! Đáng lẽ ngươi phải hả hê vui mừng, cớ sao lại làm ra bộ dạng bi thương như không muốn sống thế này đây?”

“Quân Huyền! Ta thực sự muốn đưa nàng trở về, trả lại tất cả những thứ cả Tam giới nợ nàng! Chỉ cần nàng trở về, cho dù nàng muốn mạng của ta, ta cũng tự tay dâng cho nàng!”

Quân Huyền? Vì sao đế quân lại gọi ta là Quân Huyền? Cơn đau trên thân thể dần biến thành cơn đau đầu không chịu nổi, ta ôm lấy thân mình lảo đảo lùi về sau....Quân Huyền, cái tên này dường như ta đã nghe rất nhiều lần, dường như quen thuộc khắc sâu vào tâm khảm....Chẳng phải là tên của vị kia sao?

Một dung nhan quen thuộc lờ mờ xuất hiện trong tâm trí...một đôi mắt phượng...một ánh nhìn...Lồng ngực ta đột nhiên bị đánh mạnh một cái, thân thể như bị kéo căng thoát ra khỏi không gian mộng mị kia. Đầu óc ta u u mê mê, mi mắt nặng nhọc mở ra; trong ánh sáng lờ mờ, ta nhìn thấy ánh nhìn nghi hoặc của đế quân trân trối nhìn ta. Bản đế cơ hoảng hốt ngồi dậy, nhưng thân thể cứng đơ, nửa ngày cũng không nhúc nhích nổi. Đế quân nhíu mày, nói: “Chẳng lẽ nàng không biết độc hoa Mạn đà la có thể làm tê liệt thân thể sao? Lại còn dám ngủ dưới gốc của nó?”

Ta: “...” không biết.

Đế quân tỏ vẻ không chịu nổi, ngón tay khẽ động, đem một luồng sáng xanh lam gieo lên người ta. Bản đế cơ cảm thấy thân thể thoải mái hơn một chút, thử cử động cánh tay, lập tức cảm nhận cơn nhức mỏi như chết đi sống lại. Đáng ghét, không biết ta đã ngủ ở chỗ quỷ quái này bao lâu? Đế quân chìa tay cho ta, ta khổ sở phân bua: “Tiểu nữ đứng không nổi...đế quân để tiểu nữ nằm thở một lát đi...”

Bản đế cơ cho rằng đế quân sẽ mặc kệ ta nằm đây, ai ngờ ngài ấy vén áo ngồi xuống bên cạnh ta, cất tiếng như có như không: “Dạo gần đây... nàng đang suy nghĩ chuyện gì sao?“.

Ta lại chột dạ, lập tức chối biến: “Làm gì có!”

“Ta cảm thấy là có đấy...”

“Thực sự là không...”

“Thực sự không có?” Đế quân dùng vẻ mặt nhăn nhó nhíu mày không hài lòng để nhìn ta. Điều mà bản đế cơ ghét nhất ở đế quân chính là vẻ mặt này, ngữ điệu này; ta “hừ” một tiếng, ngồi dậy, đáp lời: “Dù ta có suy nghĩ chuyện gì hay không, cũng đâu mắc mớ gì đế quân ngài?”

“Thực sự nàng cho rằng chuyện của nàng không liên quan đến ta?” Đế quân tóm chặt lấy cổ tay ta, thái độ đã biến thành giận dữ như sắp đánh ta đến nơi. Bản đế cơ có hơi sợ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bực bội, liền đáp lại: “Cứ cho là ta có suy nghĩ đi chăng nữa, nói ra với đế quân thì có ích gì? Cũng không phải chuyện của ngài, ngài sẽ giúp ta sao?”

Ta chắc rằng bộ dạng mình bây giờ nom cực kì hỗn hào vô lễ; đế quân nhìn ta, mím môi nói: “Tiểu Trầm Họa, trong lòng nàng, ta là một kẻ tệ hại tới mức đó?”

Bản đế cơ hoảng hốt, hình như ta có hơi quá đáng...Ta vội vàng giải thích: “Không phải, tiểu nữ không hề nói đế quân tệ hại...Thực sự không phải, là tiểu nữ nhất thời nóng giận...đế quân...”

“Trong lòng nàng, rốt cuộc ta ở vị trí nào?” Đế quân đột nhiên ngắt lời ta.

“Trong lòng tiểu nữ xưa nay, đế quân vẫn là người tài mạo song toàn, khoan dung độ lượng; lòng ngưỡng mộ của tiểu nữ đối với đế quân như...”_Ta vốn muốn tâng bốc thêm chút nữa, có điều đế quân vừa liếc xéo ta; bản đế cơ hoảng hồn, vội nói thật_”Thực ra trong lòng tiểu nữ, đế quân vẫn là đế quân thôi...”

“Trong lòng nàng, ta chỉ là một đế quân thôi sao?”_Đế quân cúi người. hình như khóe môi đang mỉm cười, nhưng ta lại cảm thấy ngài ấy chẳng vui chút nào_”Ta còn tưởng ta đã chầm chậm trở thành chỗ dựa cho nàng, là người để nàng tin tưởng, là người cùng nàng chia sẻ mọi thứ...Mà hóa ra, trong lòng nàng, ta chỉ là một đế quân mà thôi...”

Bản đế cơ bần thần cả người, ngón tay lơ đãng nắm chặt vạt váo đến nhăn nheo hết cả; ta cắn môi, chầm chậm nói: “Đoạn đường phía trước còn dài, người quan trọng nhất cũng có thể rời đi...Cách tốt nhất để bản thân không đau không phiền, vẫn là nên dựa vào chính mình thôi...”

Đế quân buông tay ta, trong đáy mắt không che giấu được một nỗi thất vọng. Ngài ấy nhìn ta, chầm chậm nói từng chữ: “Tiểu Trầm Họa, thì ra từ lúc bắt đầu, nàng vốn đã không xem trọng tình cảm này...”

Bản đế cơ có chút bất ngờ, trong lòng lại nhen lên một nỗi phiền muộn; ta thực sự giống như đế quân nói, không hề xem trọng tình cảm này ư? Còn nhớ khi đế quân nói thích ta, khi mà ta nói bản thân muốn cùng đế quân thử xem...Cảm giác hồi hộp khi ấy ta vẫn còn nhớ như in...Chỉ là...ta cúi người thở dài, giọng nói cũng dần trở nên mơ hồ: “Đế quân nói tiểu nữ không xem trọng, vậy người có từng nghĩ rằng bản thân đã làm điều gì khiến tiểu nữ e dè không dám đặt quá nhiều hy vọng vào ngài hay chưa?”

Tuy ta không nói ra, nhưng không có nghĩa là ta không để bụng.

Xưa nay ta đều được dạy dỗ rằng: Tiên Ma khác biệt, vĩnh viễn không thể chung đường. Nhưng năm ấy đế quân chứng kiến Ma thần quyên sinh, trong khoảnh khắc đã bộc lộ một cảm xúc khác thường, tựa như điên cuồng, tựa như một giây nữa thôi người sẽ mang cả Tam giới tuẫn táng theo nàng ấy...Thái độ ấy rốt cuộc là gì đây? Mấy ngày nay ta đều suy nghĩ, đến cuối cùng phiền muộn cho ra một kết luận: Đế quân đối với Ma thần, trong giây phút nàng ấy hồn phi phách tán liền nhận ra, người đã yêu thích nàng ấy?

Bản đế cơ vốn không phải người nhỏ nhen đến mức so đo tính toán tình cảm với người đã chết, nhưng cảm giác khó chịu như nha trùng phế phủ gặm nhấm không cho ta yên lòng. Trước đây ta từng hỏi đế quân thích ta ở điểm nào, đế quân đều không nói rõ; bây giờ ta có thể nói rằng: Đế quân thích ta, vì ta manh gương mặt giống cố nhân của người hay không?

Hơn nữa, chuyện gần đây ta liên tục mơ thấy những giấc mơ kì lạ; Bản đế cơ cảm thấy những giấc mơ ấy đều ám chỉ về vị Ma thần kia, cùng với đại chiến Tiên Ma năm xưa...tất cả đều là cấm kị không được nhắc đến của Thần giới, ta nào dám kể cho đế quân nghe đây?

Những nghi hoặc cứ chồng chất mà không thể giải bày cùng ai khiến ta phiền muộn chết đi được; chỉ vẻn vẹn một thời gian ngắn ngủi, mà ta cảm thấy bản thân đã già đi mất mấy trăm tuổi.

Đế quân dường như cũng bất ngờ, vẻ mặt tức giận cũng nguôi đi; ngài ấy túm lấy vai ta, đưa ta xoay người đối diện với ngài ấy: “Tiểu Trầm Họa, nàng nói xem ta đã làm gì khiến nàng không vui? Ta nhất định sẽ sửa...”

Bản đế cơ phủi phủi y phục đứng dậy, nói: “Tiểu nữ nghĩ việc quan trọng bây giờ là tu bổ phong ấn; những việc khác, sau này hãy nói có được không? Tiểu nữ cảm thấy hơi mệt, xin đi trước một bước...“. Bản đế cơ rời đi không hề nhìn lại một lần, nhưng ta luôn cảm thấy đế quân đang trân trối nhìn theo. Thực ra bản đế cơ không phải nhẫn tâm vô tình, chỉ là dạo này xung quanh có quá nhiều chuyện cần phải suy nghĩ; thêm một đế quân, cùng với thứ tình cảm chẳng rõ ràng này, ta thực tình có phần chịu không nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.