Thiên Đế, cũng chính là huynh trưởng duy nhất của ta - Diệp Trầm Uyên - đã tại vị được bốn mươi vạn năm; lễ phong Đế được tổ chức vào đúng dịp sinh thần năm huynh ấy mười vạn tuổi. Ta còn nhớ khi nghi lễ vừa kết thúc, một quả cầu lửa từ trong hư không giáng xuống đâm thẳng vào người huynh ấy, Cửu Trùng Thiên biến sắc, tối tăm bao trùm khắp thiên địa suốt mười ngày liền. Sau khi cầu lửa tan đi, tiên thể của Trầm Uyên cũng tiêu tán, chỉ có tiên nguyên lưu lại; Tử Dạ đế quân phải dùng bùn đất dưới dòng Thiên hà đắp nặn lại hình dáng ban đầu cho huynh ấy.
Trong thư tịch cổ có ghi lại, người mang linh lực hùng mạnh khiến thiên địa đố kỵ, sẽ phải trải qua kiếp nạn Thánh Linh Nghiệp Hỏa; nếu độ kiếp thành công thì linh lực đề thăng một bậc, còn không cả một nắm tro tàn cũng không giữ lại được. Trầm Uyên kinh qua Nghiệp Hỏa mà không chết, nghiễm nhiên được Thiên giới kính trọng, yên ổn ngồi trên vị trí Thiên Đế. Tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại tại đây, nào ngờ cách mỗi mười vạn năm đều diễn ra kiếp Thánh Linh Nghiệp Hỏa, thực khiến cho người ta hoảng hốt, rốt cuộc linh lực của Thiên Đế hùng hậu đến mức nào?
Trầm Uyên năm nay sắp qua năm mươi vạn tuổi, tương đương năm lần Nghiệp Hỏa đánh xuống. Lần gần đây nhất tuy không đánh mất tiên thể nhưng cũng bị thương tổn trầm trọng, tĩnh dưỡng mấy năm trời mới trở lại như ban đầu. Đó là khi linh lực cùng thuật pháp của huynh ấy đạt mức nhuần nhuyễn nhất, một mình kết thành trận pháp chống chọi với thiên kiếp. Lần này tai họa sắp đến, huynh ấy lại vì ban đế cơ mà hao tổn căn nguyên; Trầm Uyên, huynh không sợ lần này vạn kiếp bất phục hay sao?
Bản đế cơ đập bàn đứng dậy bay vút ra khỏi địa phận Côn Luân tiên sơn, nửa canh giờ sau Nam Thiên Môn đã nằm trong tầm mắt ta. Tầm giờ này hẳn Trầm Uyên đang phê duyệt tấu chương ở Bảo Hoa điện, ta vội vàng đi đến đó.
Nhưng có ai cho ta biết, tại sao Tử Dạ đế quân lại có mặt trên con đường này không?!
Hôm nay đế quân mặc trường bào màu thiên thanh, mái tóc đen dài tùy ý xõa xuống, chỉ buộc hờ một mảnh dây lụa nhỏ. Sóng vai bên cạnh ngài chính là vị huynh trưởng yêu quý của ta. Than trời một tiếng, quả quyết biến mình thành một bông hoa Mộc Phù Dung, chen chúc với đám Mộc Phù Dung mọc tràn lan hai bên đường đi. Bước chân từ từ đến gần, giọng nói của đế quân loáng thoáng theo gió truyền tới: “Tính vẫn còn nửa tháng nữa, ngươi có định tìm...ừm...Ta không cũng tán thành...Nhưng tu tập linh lực không phải ngày một ngày hai...Không được, quá mạo hiểm...Thực ra, ngươi có thể làm theo ta nói...Ngươi tưởng ta muốn tổn thương Trầm Họa sao....Nhưng đó là cách duy nhất, nếu không...”
Tổn thương ta? Cái gì tổn thương ta?
Trong lúc ta trầm tư suy nghĩ, đế quân đã đi tới chỗ ta đang nấp, bước chân suýt thì giẫm trúng ta. Bản đế cơ hoảng hồn vội thu mình lại mới tránh được một kiếp. Tử Dạ đế quân đột nhiên im bặt, trời ạ, chẳng lẽ ngài đã phát hiện ta đang nấp ở đây rồi sao?
Nhưng có lẽ ta suy diễn hơi nhiều, bởi đế quân dừng lại chỉ để hắng giọng một tiếng rồi nói tiếp: “Nhưng cũng không có gì to tát, ta và ngươi liên thủ, ít nhất cũng có thể bảo vệ ngươi lông tóc vô thương. Mời Trầm Họa đến vốn chỉ để làm hộ pháp đề phòng biến cố phát sinh. Hơn nữa cả thiên giới hậu thuẫn cho ngươi, thiếu chút linh lực cũng không chết được đâu...”
Lúc này bản đế cơ mới nghe Trầm Uyên đáp lời: “Đúng, vài lần trước một mình ta vẫn chống trọi được, nay có thêm đế quân chẳng lẽ lại sợ sệt sao...Chuyện này cho qua đi, Trầm Uyên còn có công vụ bên người, xin đi trước một bước...” Nói xong liền xoay người rời đi.
“Nấp đủ chưa? Còn không mau hiện nguyên hình? Đường đường là đế cơ, nghe lén như thế còn ra thể thống gì?” Đế quân không nóng không lạnh từ tốn vứt ra một câu. Ta kinh hoàng thất sắc run lên một cái, cành cây mà ta bám vào cũng khe khẽ run theo. Tại sao? Rõ ràng đã nấp kĩ lắm rồi mà, tại sao đế quân vừa liếc mắt đã nhận ra ta?? Bản đế cơ giả chết không đáp lời: Bây giờ mà hiện nguyên hình, mặt mũi của ta biết để đâu đây?! Tử Dạ đế quân vén vạt áo ngồi xổm xuống, đem bông Mộc Phù Dung là bản đế cơ đây đặt lên lòng bàn tay, nhếch mép nói:“ Bông hoa này nhìn có vẻ tươi tốt quá nhỉ? Vừa hay ta cũng cần làm một ít thuốc trị thương, thôi thì đành làm ĐĂNG ĐỒ TỬ, hái hoa bẻ nhụy vậy...!”
“...”
Đế quân vừa nói xong, bản đế cơ liền cảm thấy trời đất xoay chuyển; thân thể rời khỏi cành cây, sau đó bị một mảnh vải bao lấy, khiến tầm nhìn vốn đã hạn chế càng trở nên mờ mịt.
Ông trời ơi!
...
Ta nghiêm túc kiểm điểm bản thân: Hừ hừ, sau này cần biến hóa nhất định phải biến thành côn trùng động vật gì đấy; vạn nhất bị phát hiện còn có chân để chạy có cánh để bay; Biến thành hoa lá cây cỏ chẳng khác nào hiến thân cho người khác chà đạp! Bản đế cơ hận đến ngứa răng, chỉ có thể nằm trong khăn tay của đế quân tức tối lăn qua lăn lại.
Nhưng có điều...nếu ta lì lợm không khôi phục lại hình người, chẳng lẽ đế quân định đem ta đi làm thuốc thật?
Ta đang mải suy nghĩ, đột nhiên xung quanh bừng sáng; bản đế cơ lăn ra khỏi khăn lụa rơi xuống mặt bàn bạch ngọc trắng xóa. Tầm nhìn của một bông hoa cực kỳ hạn chế, ta đành khai mở thiên nhãn nhìn quanh một lượt: Nơi này bốn mặt là rừng cây, lối đi quanh co vòng qua mấy rặng trúc tía rì rào, xa xa là vài hồ nước; một cung điện màu bạch kim như được dát ánh sáng lấp ló sau rặng cây xa xa...Nơi đẹp như thế này, bản đế cơ quả thực chưa từng thấy qua lần nào. Ta lại nhìn quanh một lượt nữa, bản mặt của đế quân thình lình xuất hiện trong tầm mắt, ngài ấy ngồi xuống bên bàn chống khuỷu tay nhìn ta: “Nàng cho rằng giả chết là được sao?”
“...” Bản đế cơ có thể không cần thứ khác, nhưng mặt mũi thì vẫn cần a...Đường đường là tiểu nữ thần, vậy mà lưu lạc tới mức đến trốn cũng bị phát hiện; chưa kể đến việc sẽ bị người khác cười nhạo, chỉ cần đế quân nhếch mép đã đủ làm ta muốn chết rồi...
“Xem ra cũng cứng đầu ghê nhỉ?” Đế quân phất tay áo, trên mặt bàn xuất hiện một chiếc cối đá cùng vài chiếc bình lưu ly tinh xảo. Tử Dạ đế quân xoa cằm nhìn ta, nói: “Có lẽ nàng không biết cách làm thuốc trị thương từ hoa phù dung đâu nhỉ?”
“Trước tiên đem Mộc Phù Dung rửa sạch...”
Còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, thân thể ta đã bị nhấc bổng lên vẽ một đường cong hoàn mỹ trong không trung, rồi rơi thẳng xuống hồ nước.
Được rồi, ta thừa nhận, luận về lòng dạ độc ác, chắc chắn không ai bằng đế quân ngài.
Bản đế cơ vùng vẫy dưới nước mất nửa khắc, đế quân mới từ tốn bước lại chìa tay nhặt ta lên, vẻ mặt có phần kinh ngạc; nhưng rất nhanh sau đó ngài mỉm cười đến là đắc ý đem ta quay trở lại bàn bạch ngọc:
-Sau khi rửa sạch rồi liền đem cánh hoa tách ra, cho vào cối giã thật nhuyễn!
Tách ra rồi giã nhuyễn? Vậy có khác nào đem bản đế cơ ngũ mã phanh thây đâu??? Ta đã nhịn rất lâu rồi, bây giờ nhịn không nổi nữa!!!
Bản đế cơ từ trên lòng bàn tay của đế quân dứt khoát nhảy xuống, đồng thời biến trở lại hình dáng ban đầu. Chân vừa chạm đất liền chỉ vào mũi đế quân, tức đến uất nghẹn: “Đế quân ngài thực là người tàn nhẫn vô tình! Tiểu nữ chỉ là vô tình phạm sai lầm, đế quân ngài còn trêu đùa tiểu nữ! Tốt xấu gì tiểu nữ cũng là một nữ nhân, tại sao ngài vừa ném tiểu nữ xuống nước, lại vừa muốn đem tiểu nữ giã ra!!! Tiểu nữ vốn ngưỡng mộ đế quân ngài biết bao nhiêu, ngài lại làm tiểu nữ thất vọng bấy nhiêu!!!”
Ta vốn còn muốn mắng chửi thêm nữa, nào ngờ trên không trung rơi xuống một mảnh áo choàng vừa vặn chụp lên đầu ta. Tiếng đế quân có vẻ mất tự nhiên vang lên: “Y phục như thế, còn ra thể thống gì???”
Y phục? Hôm nay ta mặc bộ y phục màu nước hồ hai lớp mỏng manh, ban nãy rơi xuống hồ còn chưa hong khô, nước từ tay áo từng giọt từng giọt nhỏ xuống...Chỗ cần lộ đều lộ hết, chỗ không cần lộ cũng thấy rõ mồn một a a a...
Ông trời ơi!
...
Dạo này gần đây, ta khá là siêng năng.
Siêng năng đến nỗi Liên Hà thường nhìn ta bằng vẻ mặt kỳ quái, đôi khi lại hỏi: “Đế cơ thực sự cảm thấy trong người đều mạnh khỏe chứ?”
Lúc này ta đang ngồi bệt dưới sàn, tay trái ôm một quyển thư tịch to, tay phải cũng ôm một quyển thư tịch to không kém, trước mặt là một quyển thư tịch khác; đang rất nghiêm túc nghiên cứu về thứ gọi là “Thánh Linh Nghiệp Hỏa“.
Đám thư tịch này đều là báu vật của tam giới, được bảo quản trong Tàng Thư các hơn trăm vạn năm qua. Ban đầu chính Phụ Thần là người biên soạn, sau này khi người vũ hóa liền chuyển đến tay Nguyên Thủy Thiên Tôn tiếp tục duy trì. Những ghi chép vật đổi sao dời này đều được miêu tả rất tỉ mỉ, một giai đoạn lịch sử thời hồng hoang bày ra trước mắt khiến người đọc kinh ngạc đến ngẩn ngơ.
Nếu chiểu theo ghi chép này, tổng cộng đã có ba người từng trải qua kiếp Nghiệp Hỏa. Người đầu tiên là Nam Minh Ứng Uyên đế quân, bị Nghiệp Hỏa thiêu đốt bảy bảy bốn chín ngày, hoàn toàn tan thành tro bụi. Người thứ hai là Thanh Ngôn Bách Lý thần quân, tuy giữ được mạng nhưng linh lực không còn như xưa, sau này ẩn cư trên một ngọn núi ở Nam Hoang gọi là Tê Phượng sơn, lấy sơn chủ của ngọn núi đó vốn là một con yêu xà ba đầu làm thần hậu, cuộc đời coi như bỏ đi. Còn người thứ ba...vốn không được nhắc đến trong thư tịch Thần giới, nhưng hắn lại là người sống sót duy nhất sau cái loại thiên kiếp đáng sợ kia - chính là Phần Thiên ma quân - người chấp chưởng Ma giới hiện nay. Không những hắn có thể vượt qua kiếp nạn, mà còn lông tóc vô thương, ma lực tăng tiến gấp nhiều lần ban đầu; trở thành người được tôn kính nhất Ma giới.
Tuy rằng sau đại chiến năm đó Ma giới đã đầu phục Thiên giới, nhưng ý niệm Tiên-Ma khác biệt đã ăn sâu vào trong tiềm thức của mọi người. Thế nên dù Trầm Uyên bị lửa đốt tơi tả đến bốn lần cũng tuyệt nhiên không ai nhắc chuyện đi tìm ma quân để hỏi cách hóa giải cả.
Ma giới trong lòng mọi người đều như một danh từ cấm kị.
“Đế cơ?!” Ta bị tiếng gọi của Liên Hà làm cho giật mình cau có: “Không thấy ta đang đọc sách hay sao, gọi cái gì?!”
“Đế cơ thực sự ổn cả chứ?” Liên Hà lặp lại câu hỏi này đến lần thứ mấy bản đế cơ cũng không nhớ nổi. Ta buông sách chống nạnh nhìn muội ấy: “Ta thực sự thực sự vô cùng ổn, muội không cần mỗi lần ra vào đều hỏi câu đấy, được chứ?!”
“Nhưng đế cơ đã năm ngày không ăn không uống, thậm chí còn không uống rượu! Như thế không phải bất thường sao?” Liên Hà dùng vẻ mặt nghiêm trọng nhìn ta. Bản đế cơ thực hết nói nổi:
- Muội bị ngốc sao? Chúng ta vốn là thần tiên, đâu cần mỗi ngày phải ăn uống như người phàm trần? Thậm chí không ngủ cũng là chuyện bình thường!”
- Ồ, là vậy sao? - Một giọng nam vang lên.
Tàng Thư các vốn nằm ở cực đông hoang vu của Thiên giới, mấy ngày nay chỉ có ta và Liên Hà bén mảng đến, đột nhiên từ đâu lại có tiếng của người khác? Dây đàn trong đầu ta đứt phựt một tiếng, dưới chân phát lực, biến mất ngay tại chỗ.
***
NGOẠI TRUYỆN NHỎ:
Đế quân nghe tiên đồng báo lại, đế cơ mấy ngày nay đều vùi mình trong Tàng Thư các.
Nhân một ngày đẹp trời, trên đường đi đến cung của Nam Cực tiên ông; đế quân chợt nảy ra ý định kỳ dị, muốn rẽ vào xem vị nữ tử kia đang bày trò gì trong Tàng Thư các.
- Muội bị ngốc sao? Chúng ta vốn là thần tiên, đâu cần mỗi ngày phải ăn uống như người phàm trần? Thậm chí không ngủ cũng là chuyện bình thường!
Vốn nghĩ sẽ nhìn thấy một tiểu nha đầu mặt mày ủ dột, điệu bộ uể oải, không ngờ vẫn còn nói năng hoạt bát thế.
Có điều đế quân ngài còn chưa nhìn được mặt vị “tiểu nha đầu” kia, người ta đã cướp đường mà chạy nhanh như chớp, hệt như có ma đuổi sau lưng.
Đế quân ngài thực sự đáng sợ đến thế à?
***
Sau khi rất không nghĩa khí bỏ lại Liên Hà mà chạy trước, không ngờ bản đế cơ lại gặp Ti Mệnh.
Tên khốn này, quẳng cho bản đế cơ một cái tin xấu rồi biến mất mấy ngày nay, ta không giáo huấn hắn thực có lỗi với phong hào đế cơ của ta. Bản đế cơ xắn tay áo hùng hổ tiến lại gần. Ti Mệnh vừa nhìn thấy ta liền nhe nhởn cười: “Đã lâu không gặp, đế cơ có nhớ tiểu tiên chăng?”
Ta nghiến răng nghiến lợi nặn ra một nụ cười: “Đương nhiên bản đế cơ rất nhớ ngươi, nhớ đến mức muốn tẩn cho ngươi một trận đây!”
“Oan quá, tiểu tiên nào có lỗi gì với đế cơ đâuuuuuuu” Ti Mệnh nhảy dựng lên chạy ra xa, ta xoa xoa nắm đấm đuổi theo. Mấy đám mây dưới chân đều bị chúng ta giẫm nát tả tơi. Quần thảo nửa buổi trời, trên mặt Ti Mệnh liền xuất hiện hai quầng mắt gấu trúc rõ rệt. Ta đắc ý chống nạnh cười lớn: Uống rượu là thói quen của ta, bắt nạt Ti Mệnh cũng là sở thích của ta nốt! Nhìn vẻ mặt oan ức không nói thành lời của hắn, ta đặc biệt có cảm giác thành tựu!
“Đế cơ mong nhớ tiểu thần xuất hiện chỉ để hành hạ ta thôi sao?!” Ti Mệnh ủy khuất ôm mắt. Ta sực nhớ ra một chuyện, vội nói: “Thực ra ta cũng có một chuyện chưa biết thỉnh giáo ai đây”
“Chuyện gì?” Tám chuyện bát quái chính là sở thích của Ti Mệnh, hắn quên cả đau, nửa người vươn ra hướng về phía ta hóng chuyện.
“Ta nghe nói Phần Thiên ma quân là kẻ duy nhất sống sót sau kiếp Nghiệp Hỏa mà vẫn lông tóc vô thương, ngươi có biết tại sao không?”
Ti Mệnh cười toe toét hớn hở nói: “Ngươi hỏi đúng người rồi đó, trước đây Nguyên Thủy Trường Sinh đại đế từng nói: Phần Thiên ma quân đã dùng một vạn tinh hạch cùng máu huyết của Ma tộc cổ đại luyện chế ra một bức “Vạn Ma huyết thạch đồ”, tác dụng như một món thần khí cản trở thiên kiếp. Ma khí của vạn ma hấp thụ hết uy lực của thiên kiếp, khiến hắn cả một cái móng tay cũng không bị tổn hại!”
Bản đế cơ mỉm cười, ta, cuối cùng cũng tìm ra cách rồi.
****************
Đêm khuya trăng lạnh sao thưa, thích hợp để up truyện, ngoài ra còn thích hợp để ngủ nữa:)))))
-Tác giả said.