Một Lần Nữa Anh Lại Được Yêu Em

Chương 19: Chương 19: Biến cố




Qua một đêm tình triền miên, hai con người ấy, đã có thể hòa hợp lại với nhau, cả thể xác và tinh thần. Với Lãnh Phong, đó là cảm giác của tìm lại hạnh phúc. Thứ hạnh phúc vụt khỏi tầm tay từ lâu lắm rồi. Nó quay trở lại. Giống như con người ta đang mắc kẹt giữa sa mạc mênh mông. Giữa đói khát, giữa cái chết chập chờn. Bỗng vớ được một cơn mưa to. Được gột rửa sạch sẽ. Như đã dạo một vòng qua tử thần quay trở lại vùng vẫy càng mãnh liệt hơn. Tình yêu cũng vậy.

Hai con người yêu nhau, xa nhau. Khi quay trở lại nó càng nồng nàn mãnh liệt hơn, triền miên hơn, khát khao hơn, để bù đắp những tháng ngày đã qua.

Anh không dám đòi hỏi điều gì từ Ngạo Tuyết, tình yêu của cô, con người cô. Anh chỉ muốn ở bên bù đắp, yêu thương chiều chuộng cô như trước kia.

Người ta thường nói, thời gian có thể làm phai nhạt tất cả. Nhưng có những điều đã khắc cốt ghi tâm, mãi mãi không bao giờ quên.

Anh đã từng quên người mà anh yêu nhất. Anh đã từng làm tổn thương người quan trọng với mình nhất. Anh đã khiến tình yêu cô dành cho anh héo hon dần. Vậy thì sau 5 năm, Lãnh Phong không dám tin mình có ngày hôm nay. Có Lâm Ngạo Tuyết trong vòng tay như vậy. Thật sự rất gần gũi. Gần tới mức cứ tưởng đó là giấc mơ của mình. Anh không bao giờ mơ tưởng, ấy vậy lúc này lại mong, nếu đây chỉ là giấc mơ, chỉ mong mình không bao giờ tỉnh lại nữa.

5 năm không có cô, anh đã rất mệt mỏi. Chỉ có cách lao đầu như kẻ điên vào công việc, hết ngày này qua ngày khác, hết năm này qua năm khác. Không có chút rảnh rỗi nào, để mong không nghĩ tới cô. 5 năm, anh càng thêm lạnh lùng. Không người đàn bà nào có thể ở gần được anh.

Trong cuộc đời, không ai có thể đảm bảo mình không phạm sai lầm nào. Tiêu Lãnh Phong trước đây thường rất tự tin, cho rằng bản thân mình không hề sai lầm. Luôn ung dung tự tin. Thường trường anh không có đối thủ. Chuyện tình cảm viên mãn. Nhưng rồi, khi biến cố xảy ra, lại là liên tiếp những sai lầm nối tiếp sai lầm.

5 năm dằn vặt, hối hận,đau khổ, tự trách bản thân. Cảm giác hối hận quả là vô cùng đáng sợ. Con người ta, một khi đã quyết định điều gì rồi thì tuyệt đối không bao giờ được hối hận. Vì đó là chính mình làm. Hối hận….. Cảm giác đó ăn mòn tâm trí anh hàng ngày. Thế rồi Ngạo Tuyết trở về xuất hiện….. Anh đã rất vui mừng

Những ngón tay, nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt đang say ngủ của cô. Phải rồi, cách đây rất lâu, đó là những việc anh làm hàng ngày, trong căn phòng của cô. Anh thường ôm cho cô ngủ. Rồi nhẹ nhàng chạm vào gương mặt bình yên này.

5 năm rồi, gương mặt này vẫn còn giữ được nét tinh nguyên như ngày nào. Dù đã trải qua đau khổ, qua rất nhiều vất vả. Cô vẫn còn có thể cười vui vẻ như bây giờ. Nghị lực của cô, ý chí của cô. Quả thật hơn rất nhiều đàn ông. Anh đang từng suy sụp không dậy nổi sau cú ngã đó……

Lâm Ngạo Tuyết vẫn ngủ ngon, cô cựa mình càng ôm chặt lấy Lãnh Phong. Vẫn tham lam hơi ấm của anh như ngày nào. Vẫn yêu anh, dựa dẫm vào anh nhiều hơn. Ở bên Lãnh Phong cô cảm thấy thật sự thoải mái. Nhận ra cái ôm của người yêu. Anh siết nhẹ lấy cô. Khi nào đôi tay cô còn vòng lấy anh, anh tuyệt đối sẽ không buông nó ra một lần nữa.

Yêu cô, khát khao cô, muốn chiều chuộng ở bên cô. Cảm giác đó chưa bao giờ hết thậm chí giờ đây còn mãnh liệt hơn nữa.

Lúc Ngạo Tuyết tỉnh dậy, bên cạnh hơi ấm đã mất đi từ lúc nào. Không thấy anh, cô có chút hụt hẫng. Cô rất muốn sáng tỉnh dậy, có thể nhìn vào mắt anh, nói với anh….. Em yêu anh.

Cô rất thích nói rằng cô yêu Phong, muốn nói hàng ngày, hàng tháng, hàng năm. Đến khi hai người cùng già đi, có cháu bế….. Muốn ở bên nhau thiên trường địa cửu.

Lẽ nào anh có việc đột xuất….. Trong lòng cô thầm nghĩ. Nhìn đồng hồ, thời gian đã là 7h sáng. Cô đi tắm, mặc lại quần áo rồi xuống phòng bếp. Muốn chuẩn bị chút đồ ăn cho hai nhóc. Mà bổ sung năng lượng cho mình. 1 đêm tình quả là tiêu hao năng lượng. Giờ cô hảo hảo đói.

Vừa vào bếp. Lâm Ngạo Tuyết có chút bất ngờ. Hình ảnh Tiêu Lãnh Phong hoàn toàn khác trong mắt cô. Anh đeo tạp dề đứng bên bếp. Lúi húi làm món ăn.

Trước đây, chỉ có cô mặc tạp dề tất bật làm món ăn. Lãnh Phong ngồi bên đọc tài liệu, thi thoảng ngước mắt lên ngắm cô một hồi. Nhận thấy có người chăm chú nhìn, cô cất giọng

” Anh nếu không có việc gì thì lại giúp em đi? Ngồi không là không được đâu.”

” Nếu em không muốn cả cái bếp này loạn lung tung cả lên, thì anh sẽ giúp” Lãnh Phong mỉm cười trêu chọc. Anh thích cô lúc này, dáng dấp của một cô vợ hiền trong tương lai.

” Anh đúng là ông chồng vô tích sự. Sau này ai mà lấy anh sẽ khổ lắm đây” Cô chu miệng cáo trạng.

” Chỉ tiếc người khổ đó là em.” Lãnh Phong lạnh nhạt lên tiếng. Cô nhóc này dám nói với anh như vậy. Dù biết là cô đùa nhưng anh cũng không muốn kém cạnh đâu.

” Không a, em không lấy anh để chịu khổ đâu” Cô cười thật tươi, đôi mắt phi thường vui vẻ vì chọc giận được anh. Lãnh Phong buông tài liệu, tới gần cô. Kéo cô lại rồi hôn lên môi cô. Nụ hôn có chút lực cùng bá đạo. Khẽ cắn bờ môi cô. Ngạo Tuyết thấy đau. Biết là anh cố ý. Nhưng rồi cũng vui vẻ đáp trả lại. Nha hôm nay cô rất thành công chọc giận anh. Như vậy là đã vui lắm rồi. Lần nào chọc anh, cô cũng thua cả. Nhưng hôm nay….. Ưm….. lúc đầu cô thắng thật nhưng bây giờ lại thua rồi.

Phụng phịu rời môi anh. Cô nhăn mặt. Còn Lãnh Phong thì mỉm cười.

” Sau này mà còn dám nói không lấy anh, thì cứ cẩn thận đấy”

” Rồi rồi, người đâu mà nhỏ mọn thế”

Anh véo nhẹ mũi cô. Ôm vào lòng rồi âu yếm. Trong lòng anh, cô nhỏ nhẹ nói

” Thật ra, em rất muốn có thể một lần ăn món ăn do anh nấu. Chắc là rất ngon a”

Lúc đó, Lãnh Phong chỉ im lặng ôm cô thôi. Anh tuy không nói gì. Nhưng trong lòng dường như đã muốn quyết định một điều gì đó. Chỉ tiếc rằng sau đó không có cơ hội để thực hiện.

Cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Nghiêng mặt rồi chăm chú nhìn anh. Bộ dáng làm bếp thật gần gũi a. Cô rất thích như vậy. Quãng thời gian họ ở cạnh nhau, là quãng thời gian cô chưa bao giờ quên. Trong trí nhớ, từng câu từng lời……

Nhẹ nhàng tiến lại, từ sau tấm lưng cao lớn của anh. Đôi tay đan vòng, ôm lấy Lãnh Phong, rồi cả bản thân, vô lực mà dựa vào cái lưng vững chắc của anh. Yên tâm mà dựa dẫm như ngày xưa. Đôi tay Lãnh Phong vẫn không ngừng lại, anh mỉm cười

” Em dậy rồi à?”

” Ừ. Anh dậy sớm vậy”

” Chờ anh chút, sắp xong rồi. Em ra bàn ngồi đi.”

Cô nghe lời, ngồi xuống bàn. Chừng 5 phút sau, Lãnh Phong đặt trước mặt Ngạo Tuyết một bát súp. Trông anh có vẻ căng thẳng. Mặc dù lúc nấu có vẻ rất thành thạo nha.

” Em thử đi? Xem sao?”

Cô húp thử một muỗng canh. Gương mặt cô không rõ cảm xúc. Chỉ nhìn thấy sự khẩn trương trong mắt Phong. Cô nhẹ nói

” Rất ngon”

Lãnh Phong có chút thở phào nhẹ nhõm

” Vậy em ăn nhiều vào?”

Ngạo Tuyết không nói gì, cứ như vậy, ăn hết bát súp. Cô cười vui vẻ

” Tốt nhất là em vẫn nên vào bếp. Anh mặc tạp dề trông không đẹp trai chút nào?”

” Không hề, không việc gì làm khó anh được. Miễn là em thích lần sau anh sẽ lại nấu cho em ăn. Lúc trước anh đã học, chỉ tiếc không có cơ hội…… “

Tâm có chút ngọt. Chỉ có ở bên Lãnh Phong, cô mới có thể cảm thấy ấm áp như vậy. Tiến sát tới gần anh, Lãnh Phong kéo cô ngồi vào lòng mình, đôi tay anh ôm chặt cô. Tựa người vào anh, cô nói

” Em sợ….”

” Sợ chuyện gì?”

” Hình như quá bình yên. Không rõ có trắc trở gì nữa không. Trước một cơn bão lớn thường là những khoảng khắc bình yên như thế này….”

Véo nhẹ chóp mũi cô. Ôm cô vào lòng. Anh trấn an

” Không việc gì. Dù trời có sập xuống. Anh cũng chống lưng cho em. Dù có tai ương nào anh cũng sẽ không rời xa em nữa.”

Ngạo Tuyết, nếu như năm xưa anh không thể bảo vệ em, không thể bảo vệ được tình yêu này. Thì bây giờ nhất định anh sẽ làm được. Sẽ không để em tổn thương nữa.

Trong lòng Lãnh Phong đã tự hứa với mình như vậy. Bất kể kẻ nào cũng không thể phá hoại tình cảm của bọn họ nữa. Anh nhất định sẽ khiến Vũ Duy rời khỏi đây.

Alex cùng Emily đã tiến vào từ lúc nào rồi. Từ bé chúng đã được bà mẹ trẻ dậy cho tính tự lập từ nhỏ. Tự thức giấc, tự chăm sóc cho mình. Ngạo Tuyết chỉ dạy chúng một lần rồi từ lần sau cô sẽ khơi gợi ý thức tự giác cho tụi nhỏ. Vậy nên sáng sớm không cần ai gọi chúng cũng tự dậy. Nhìn thấy hai vị phụ huynh đang trong tình trạng vô cùng tình tứ. Emily che mặt ồn ào nói

” Bố mẹ, con không nhìn thấy gì đâu nha”

Alex dửng dưng hơn, cậu nhóc trêu chọc

” Nhà này đâu chỉ có hai người đâu”

Ngạo Tuyết đi tới gần, cô cốc nhẹ vô đầu Alex, xoa đầu Emily. Hai đứa nhóc này, càng ngày càng đáng yêu.

” Ngồi ăn sáng đi. Rồi cả nhà mình cùng đi dã ngoại”

Emily khẽ reo lên, cô nhóc này dường như vô cùng thích thú, háo hức mong chờ

” Tuyệt quá. thế là có đủ bố mẹ đi cùng…..”

Emily sôi nổi nhí nhảnh là thế, còn Alex lại trầm tĩnh như ông cụ. Tuy trong ánh mắt có ánh niềm vui nhưng không nói câu nào. Ngồi vào bàn, thưởng thức bát súp nóng.

” Mẹ hôm nay tâm trí để đi đâu vậy. Súp mặn quá”

Một câu nói thôi khiến Ngạo Tuyết giật thót. Cô ho nhẹ che đi cái vẻ lúng túng của mình. Cô quên mất cậu con trai trước mặt mình vô cùng khó tính kén ăn. Emily nghe vậy cũng nếm thử, rồi lè lưỡi lắc đầu, vừa nói vừa cười toe toét

” Nha, chắc mẹ bận yêu đương với ba nên cho quá tay rồi…..”

Lãnh Phong chau mày ” Mặn…..”

Anh quay sang nhìn Ngạo Tuyết. Rồi chính bản thân mình, nếm thử. Quả nhiên…. rất mặn. Ngạo Tuyết thu lại bát súp. Đi tới bếp

” Mặn thì để cho thêm chút nước. Chờ chút đi. Hai con khó tính quá đấy”

Trong theo bóng cô. Lãnh Phong có chút buồn cười. Cô gái này lúc nào cũng vì người khác mà làm vừa lòng họ. Rõ ràng bát súp rất mặn. Mà vẫn có thể khen anh nấu ngon được. Lại còn biểu hiện vô cùng hài lòng khi ăn hết cả bát súp. Phải rồi. Đó chính là Lâm Ngạo Tuyết mà anh yêu thương da diết. Có đôi khi người ta chỉ vì những hành động vụn vặt không đáng để ý này thôi, mà càng yêu đối phương hơn…..

Rốt cuộc thì hai nhóc cũng chẳng chờ nồi súp nấu lại. Nhanh chóng ăn chút bánh ngọt rồi rối rít giục hai vị phu huynh đi mau cho kịp thời gian.

Vì là cuối tuần, đi dã ngoại ngoài trời. Ngạo Tuyết hôm nay như trở lại thời học sinh của mình. Cô vận áo T- shirt, quần ngố. Mái tóc dài bay bổng được buộc gọn gàng. Trông có chút nhí nhảnh trẻ con mà năng động. Lãnh Phong thì thoải mái trong áo sơ mi, quần bò. Hai người họ cứ như trở lại khoảng thời gian của nhiều năm về trước. Chỉ khác bây giờ đã có hai đứa con xinh xắn thế này rồi.

Hôm đó đối với gia đình họ, quả là một ngày hạnh phúc. Đối với hai nhóc, lần đầu tiên đi chơi có sự có mặt của người cha. Thời gian qua thấy bạn bè có ba, chúng rất ghen tỵ ao ước có. Đến bây giờ, khi xuất hiện là người ba đẹp trai tuấn tú tài giỏi. Hơn ai hết chúng phi thường vui vẻ tự hào, hãnh diện a.

Trẻ con có niềm vui của mình. Người lớn cũng vậy. Trải qua một lần mất đi thứ mình yêu thương nhất. Họ hiểu hơn ai hết. Giờ phút này là bù đắp. Giờ phút này là tận hưởng lại thứ hạnh phúc đã mất đi.

5 năm trước có ai ngờ được, có một ngày cả hai trở lại bên nhau ấm êm như vậy đâu. Người ta nói, con người họ thường tiếc nuối những gì mình mất đi. Bởi những thứ ấy, một khi đã mất rồi, ta không rõ có ngày nó có thể quay lại không.

Nhìn hai nhóc hòa đồng cùng tụi bạn. Cô cùng Lãnh Phong sóng bước bên nhau, cùng đi dạo. Như trước đây, họ luôn làm tâm điểm chú ý cho mọi người. Lãnh Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Những ngón tay đan vào nhau, cùng đi dạo. Với họ có đôi khi chỉ cùng nhau bước đi. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt nhau, có thể thấy vô vàn hạnh phúc rồi.

Hạnh phúc có đôi khi không cần nói bằng lời. Đơn giản bình yên nhưng ấm áp vô cùng.

Diệp Ngọc Chi hôm nay có điểm uống say hơn thường ngày. Lúc chiều cô đi ngang qua công viên. Nhìn thấy bốn kẻ kia đang tươi cười hạnh phúc. Cô ta cảm thấy vô cùng uất hận. Nếu như năm đó cô ta thành công, khiến Lãnh Phong cùng cô phát sinh chuyện ngoài ý muốn thật. Thì giờ vị trí kia là của cô ta. Hai đứa con xinh xắn kia, là con của cô ta. Cái người đang mỉm cười hạnh phúc ấm áp kia phải là cô ta chứ không phải Lâm Ngạo Tuyết. Vì cái gì mà người đàn bà đó dễ dàng có được mọi thứ, tiền tài, sắc đẹp, hạnh phúc. Còn một người từng chịu bao đắng cay tủi hờn như cô lại không thể đạt được chứ. Không cam lòng. Thật sự không cam lòng.

Nếu có thể, trong tay có một con dao. Nếu có thể giết người mà không phải vào tù. Nếu có thể cô ta rất muốn giết chết Lâm Ngạo Tuyết.

Vì sao ông trời đã sinh ra cô, lại còn để Lâm Ngạo Tuyết cùng tồn tại chứ. Vì sao lại bất công với cô như vậy.

Người đàn ông điển trai ngồi xuống cạnh cô. Anh chàng ác ma năm nào vẫn chẳng thay đổi. Vẫn đẹp trai có nét đểu cáng như cái lần đầu tiên cô biết bộ mặt thật của anh ta. Phải rồi tại quán bar này, y đưa cho cô lọ thuốc kích thích. 5 năm rồi, không ngờ y vẫn xuất hiện ở đây. Chỉ có điều lẳng lặng ngồi uống rượu thôi. Cô ta bỗng nhiên rất muốn châm chọc gã. Nếu như cô hận Lâm Ngạo Tuyết bao nhiêu, thì cô cũng căm ghét Vũ Duy bấy nhiêu. Lâm Ngạo Tuyết chết, nếu không tại gã, Lãnh Phong cũng đâu nhớ lại, cũng đâu dằn vặt tâm can bao nhiêu năm nay. Đâu có hờ hững với cô như vậy. Nếu không tại gã thì giờ này cô đã có thể làm Tiêu Phu nhân. An nhàn sung sướng, có được hạnh phúc rồi.

” Vũ Duy, tôi tưởng anh có thể có được Ngạo Tuyết chứ. Xem ra cũng chỉ như vậy thôi”

Vũ Duy chẳng nói gì. Im lặng uống rượu, ánh mắt thủy chung nhìn vào bức ảnh chụp cả gia đình họ đi dã ngoại ngày hôm nay. Nụ cười rạng rỡ của cô, đôi mắt sáng ngời ngời hạnh phúc. Gương mặt vui vẻ. Những ngón tay y nhè nhẹ lướt trên tấm hình cô. Phút chốc nói ra những điều mà chính mình còn cảm thấy bất ngờ

” Họ rất xứng đôi. Cô ấy đang hạnh phúc”

Nốc hết ly rượu, Ngọc Chi bật cười

” Ai nha, Vũ Duy không ngờ có ngày lại phát ra những lời này…..” Cô cầm lấy tấm ảnh xét tan chúng.

” Là ai dậy tôi không từ thủ đoạn nào lấy đi thứ mình thích. Là anh đó nha. Ấy vậy bây giờ còn có thể nói ra câu đó sao?”

” Yêu một người là hy sinh tất cả để cho người ta được hạnh phúc” Y cười nhẹ nhàng.

” Vậy sao? Vậy sao anh không để cho người ta được yên…..”

” Là Ngạo Tuyết nói. Không phải tôi…..” Uống cạn ly rượu của mình, y đứng dậy ra về. Chẳng có gì níu kéo y ở đây nữa cả. Gặp phải người đàn bà này, làm cơn giận của y càng tăng thêm thôi. Từ sau hôm đó, Lâm Ngạo Tuyết luôn né tránh không gặp y, cô chính xác không bao giờ bước ra khỏi Tiêu gia trừ lúc đi đón tụi nhỏ. Phần lớn đều ở nhà.

Y nhớ cô da diết nhưng cũng chỉ dám nhìn vào những bức ảnh này. Lâm Ngạo Tuyết đã quyết điều gì là dứt khoát lắm. Cô muốn thoát khỏi anh, là dứt khoát đẩy anh ra khỏi cuộc đời mình……….

Diệp Ngọc Chi say mèm, tình thần chẳng minh mẫn, cô ta lái xe rời khỏi Juliet bar trong tình trạng không ổn định. Chẵng rõ thế nào lại lái xe tới Tiêu gia. Từ 5 năm trước. Cô ta không còn ở đây nữa. Lãnh Phong nói chốn này là kỉ niệm của họ, không thể để ai ở lại được. Đã mua cho cô một căn nhà ở chỗ khác rất xa Tiêu gia. Cứ như Lãnh Phong coi cô là bệnh dịch mà xa lánh vậy. Đỗ lại từ đằng xa, ngước nhìn ánh đèn từ lầu cao trong khu nhà đó. Có những tiếng cười đùa vui vẻ. Cô thật sự tủi thân. Thật sự ủy khuất đau đớn. Cô nhớ Lãnh Phong, nhớ Thiên Vũ ngày xưa của cô. Ấy vậy mà anh đã từng nói cô chỉ là thay thế……

Cái ngày cô được Lãnh Phong đưa tới căn nhà mới. Cô chẳng thể nào quên nổi. Lãnh Phong lãnh đạm lạnh lùng. Người đàn ông đó lấy lại trí nhớ. Bộ dáng cao ngạo, đôi mắt vô tình kèm theo vô hồn. Cái chết của Lâm Ngạo Tuyết năm đó như một đòn chí mạng giáng vào Lãnh Phong, mang theo cả linh hồn của anh đi vậy. Đôi mắt ấy mệt mỏi, thần sắc rất kém. Nhưng vẫn dưng dửng lạnh nhạt với cô. Rõ ràng bờ vai đã nặng gánh nhưng lại không chịu dựa vào cô.

” Lãnh Phong, Ngạo Tuyết chết rồi. Anh đừng mãi như vậy”

Nhìn cô, Lãnh Phong lạnh nhạt nói, câu nói chứa đầy nhu tình, sủng nịnh, mặc dù biết người đã chẳng còn nhưng anh vẫn không thể ngừng yêu cô

” Cô ấy vẫn sống………” Anh đặt nhẹ tay lên trái tim mình ” Cô ấy ở đây…… trong tim anh….”

Diệp Ngọc Chi bặm môi, đôi mắt ghen ghét nhưng cô ta làm sao có thể so với người đã chết được đây. Nhưng chết là hết rôi. Không bao giờ sống lại. Cô ta nhất định còn cơ hội

” Em…. sẽ chờ anh….. Chờ ngày anh quên cô ấy……” Cô thấp giọng cúi đầu nói.

” Không cần đâu. Ngọc Chi em nên tìm cho mình một người khác. Cả đời này anh cũng sẽ không yêu người nào khác. Cô ấy là cả cuộc đời anh……”

Xét cho cùng, tại anh mà Diệp Ngọc Chi cũng đã chịu nhiều tai ương đau khổ. Cô cũng từng cứu anh trong lúc anh hoạn nạn. Ít ra anh cũng phải đáp ơn. Những gì anh có thể làm chỉ có như vậy thôi. Không thể hơn được. Lúc anh quyết định hủy hôn. Ra sân bay ngăn cản Ngạo Tuyết đừng đi….

Nhưng anh đã đến chậm một bước…… Chiếc máy bay ấy đã cất cánh……. Mang cô đi, mang người con gái anh yêu đi tới một nơi vô cùng xa, một nơi anh không bao giờ có thể đuổi theo được. Một nơi anh không tới được…….

Rõ ràng lúc trước, một thân người ấm áp ….. ấy vậy giờ đây không còn hình bóng…. cứ như thế mà biến mất không tồn tại…..

” Lãnh Phong, Ngạo Tuyết không muốn anh như vậy mà cô độc cả đời đâu…….” Ngọc Chi cố tình an ủi. Cô ta biết chỉ cần dựa vào câu nói này. Sự dứt khoát của Lãnh Phong sẽ chần chừ. Nhưng Lãnh Phong, chỉ nhìn cô, đôi mắt vẫn lạnh nhạt hờ hững

” Ngọc Chi, anh không yêu em. Lần đầu tiên nhìn thấy em khi mất trí nhớ. Hình dáng của em có điểm thân quen….. Đôi mắt có sự vô tư lương thiện giống cô ấy….. ”

Cảm giác lúc đó, anh mơ hồ không xác định rõ ràng được, đến khi lấy lại trí nhớ đã hiểu. Hình dáng cô, đôi mắt cô lúc đó, lúc đó rất giống của Ngạo Tuyết…… Anh đã nhầm lẫn, một sự nhầm lẫn tai hại chết người. Anh đã đối xử với Ngạo Tuyết như thế nào……

Sự hối hận đó cứ như dìm chặt anh xuống đáy đau khổ. Bàn tay không rõ biết bao nhiêu lần vô lực mà đấm vào tường. Biết bao nhiêu lần những ngón tay rỉ máu ra mà chẳng cảm thấy đớn đau……

” Ý anh là, em chỉ là thay thế sao?” Ngọc Chi run rẩy hỏi lại, không tin những gì mà mình nghe thấy

” Anh xin lỗi.” Lãnh Phong nhẹ nói. Thật sự anh không thấy có lỗi với Ngọc Chi….. cho dù đúng là anh làm sai nhưng cảm giác đó nhẹ tênh không hề hấn gì. Khác với cảm giác của anh với Ngạo Tuyết. Thống khổ như vậy. Đau đớn như vậy. Muốn chết nhưng anh hiểu. Anh sống là để trả nợ. Anh sống là để chịu tội vì đã khiến người mà mình yêu thương tổn thương. Anh sống để thay cô làm những gì cô muốn. Anh sống chỉ như cái xác không hồn…… Anh không đáng được yêu thương, được cảm thông. Anh không xứng đáng.

” Em….. vẫn có thể chờ anh……” Ngọc Chi vẫn kiên quyết không buông. Cô ta hiểu, người đàn ông này sẽ không có những cô gái khác trong những năm tới. Thân cận Lãnh Phong nhất vẫn sẽ là cô. Cô hội của cô ta còn nhiều. Cô ta sẽ không buông cơ hội này. Nếu như có lòng, ông trời nhất định sẽ giúp cô.

Có lẽ Diệp Ngọc Chi quên rằng, cô ta cũng làm những điều ác. Ông trời thường rất công bằng với mọi người. Ai tốt sẽ hưởng điều tốt. Dù cho có chịu đau khổ vất vả thế nào những người tốt vẫn sẽ có được niềm vui. Kẻ xấu đó, cho dù đạt được thứ mình muốn nhưng lại chẳng bền lâu vững chắc. Rồi niềm vui ấy cũng sẽ mất đi thôi. 5 năm trời ở bên nhưng tấm lòng Lãnh Phong chẳng thay đổi. Những quấn phim Ngạo Tuyết từng xem, những món ăn Ngạo Tuyết thường làm. Những tấm ảnh từng chụp cô. Tất cả đều được Lãnh Phong lưu giữ, tìm lại mỗi lần nhớ tới cô……

Anh sống trong kí ức về cô. Để cười, để hạnh phúc cũng là để đau khổ dằn vặt. Trong căn nhà ấy, anh vẫn có thể nhìn thấy cô cười, cô tinh nghịch, cô trêu đùa, làm nũng với anh…….

” Xin lỗi em. Ngọc Chi. Đừng vì một kẻ như anh làm lỡ dở. Anh về đây”

Nói rồi Lãnh Phong quay đi…… lạnh lùng mà đi như chưa từng có gì với hai người cả. Kể cả việc Lãnh Phong nghĩ hai người từng có quan hệ với nhau, anh cũng có thể đứng trước mặt cô ta, vô cảm nói

” Anh không thể chịu trách nhiệm được. Nhưng anh sẽ bù đắp cho em tổn thất đó. Thật xin lỗi”

Ha….. Những lời Vũ Duy nói thật không sai. Nếu là Lãnh Phong, cho dù có cùng cô xảy ra chuyện anh ta cũng có thể phủi tay đi. Vì người anh ta yêu là Ngạo Tuyết. Anh có thể thừa nhận sai lầm đó với cô. Mong chờ sự tha thứ của Ngạo Tuyết chứ không bao giờ dấu diếm cô chuyện gì cả…….. Cũng sẽ không vì hành động đó mà bị bất cứ kẻ nào giữ chân……

Nghĩ tới những chuyện đã qua, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống. Lãnh Phong có thể vô tình với bất cứ người nào nhưng không ngoại trừ Lâm Ngạo Tuyết. Cho dù trong mắt kẻ khác, anh có thể chẳng ra gì, đốn mạt nhưng với Ngạo Tuyết thì đó là sự sủng nịnh mãi mãi. Không bao giờ hết…… Cô ta thật sự hâm mộ Ngạo Tuyết, những cũng căm ghét vô cùng.

Bỗng nhiên, cánh cửa mở ra, Lâm Ngạo Tuyết bước ra trước mắt cô. Xách theo một túi đồ, có vẻ đang bận rộn làm chuyện gì đó. Lúc này, với Diệp Ngọc Chi, dường như có một thế lực đen tối nào đó thôi thúc cô ta. Cô ta muốn Lâm Ngạo Tuyết biến mất. Muốn Lâm Ngạo Tuyết chết.

Ý nghĩ biến thành hành động. Năm chặt vô lăng. Cô ta nhấn ga đi tới. Lặng lẽ đi theo Ngạo Tuyết rồi tăng tốc.

Nghe thấy phía sau có tiếng động cơ xe. Ngạo Tuyết, có chút giật mình quay lại. Cô tính ra ngoài mua một chút đồ thôi mà.

Nhìn thấy chiếc xe lao nhanh về phía mình. Đôi chân Ngạo Tuyết dường như không kịp phản xạ. Anh sáng từ đèn ô tô rọi vào khiến cô nheo mắt lại. Rồi một tiếng trẻ con vang lên

” Mẹ……”

Alex đi theo cô, trông thấy sự thất thần của mẹ mình vội vã chạy ra đôi tay bé nhỏ đẩy hông của mẹ. Chiếc xe lao tới khiến cậu nhóc văng ra, lộn vài vòng rồi ngã xuống đường. Còn Ngạo Tuyết bị đẩy ngã xuống bên cạnh.

Lúc cô định thần lại thì chiếc xe đã biến mất trong màn đêm tăm tối. Alex nằm ngã ở đó, trên đầu cậu bé máu bắt đầu chảy ra.

Lâm Ngạo Tuyết hoảng hốt, cô run rẩy chạy lại…… Đoạn đường này vắng nên ít người qua lại. Cô lại vì hoảng sợ mà tay chân luống cuống. Alex là bảo bối quý giá nhất của cô……. Trái tim cô đập mạnh vì sợ hãi. Mặt cô tái mét đi. Lao lại gần cậu con trai của mình.

” Mẹ…. mẹ không sao chứ?” Alex hổn hển hỏi. Còn sót lại chút hơi tàn……

” Mẹ không sao. Alex, con cố chịu đựng. Mẹ gọi cứu thương.”

Phải rồi, cô làm mẹ, cô phải bình tĩnh đã. Không được để bản thân bị cuống lên. Làm loạn mọi chuyện. Rút điện thoại cô vội vã gọi cứu thương. Sau đó lại gọi cho Lãnh Phong. Giọng cô gần như òa khóc nức nở không ra tiếng

” Phong…… Alex….. Alex bị tai nạn…… Em phải làm sao đây…….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.