Nghe thấy người con gái mình yêu thương, nhắc tới tên mình, gã cười lạnh, nhưng đáy mắt có chút ôn nhu
“ Em còn nhớ anh sao? Anh rất nhớ em……”
Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh hít một hơi thật sâu
“ Vũ Duy, đang ở giữa đường, thế này không tiện”
“ Vậy thả em ra để em chạy trốn suốt 5 năm qua phải không?” Giọng lạnh lẽo của gã làm cô run sợ. Cái ôm có phần siết chặt hơn, gã bá đạo bên tai cô
“ Tôi nhất định sẽ phạt em thật nặng, Ngạo Tuyết” Gã cắn nhẹ vào tai cô, nơi mẫn cảm trên cơ thể cô. Hơi nóng phả vào làm tâm cô xốn xang. Ép bản thân thật bình tĩnh, cô khẽ nói
“ Vũ Duy, buông em ra đi”
“ Đi với anh” Gã nói rồi kéo cô đi cùng mình “ Khoan đồ của em….”
“ Đừng để ý, có người cầm rồi”
Cô khẽ vùng tay khỏi gã
“ Vũ Duy, em không muốn đi cùng anh” Cô không thể cứ sợ hãi anh như vậy được. Thật đáng ghét.
Vũ Duy quét đôi mắt như hổ báo kia một lượt qua người cô
“ Không muốn sao?”
“ Đúng vậy” Cô gật đầu.
“ Vậy đừng có trách anh” Gã dùng lực kéo cô tới người mình, khẽ cúi người luồn tay xuống bế xốc cô lên tiến tới vứt cô vào trong xe, rồi thuận thế chui vào ngồi bên cạnh
“ Cho xe chạy đi, không được nghe” Gã nói với thủ hạ, kéo vạt rem che kín bốn xung quanh.
Tên thủ hạ nghe lời, chạy đi kèo theo nhét phone vào tai. Ngạo Tuyết khẽ run sợ lui lại sát cánh cửa xe, bộ dáng rất phòng bị. Hai tay Vũ Duy ép lên cánh cửa, vây cô ở giữa. Gã lạnh lùng nói
“ Dám chạy trốn khỏi tôi. Em có biết là tội gì không?”
Cô quay mặt tránh ánh nhìn ấy, cái nhìn có sự tức giận, có chút nhiệt hỏa cùng dục vọng. Gã tiến sát lại gần mặt cô. Mặt đối mặt, chăm chú nhìn rồi bắt đầu hôn cô một cách thô bạo.
Ưm….ưm…. cô yếu ớt chống cự, đôi tay mềm mại đánh mạnh vào ngực Vũ Duy nhưng chỉ như gãi ngứa cho y. Không sao suy chuyển được lực đạo.
Cậy miệng cô rồi chiếc lưỡi như con rắn, di chuyển trong miệng cô, tham lam nhấm nháp, mút lấy sự ngọt ngào trong miệng cô.
5 năm rồi, gã cứ nghĩ không thể làm như vậy được nữa, không ngờ có ngày lại được hôn cô như vậy, cô thật to gan dám trốn khỏi hắn như thế. Làm 5 năm qua gã thống khổ, bứt rứt, không tài nào quên được. Cũng không tài nào có thể thân mật với bất kể người đàn bà nào nữa. Cơ thể cô có ma lực kì lạ làm gã nghiện không còn hứng thú với bất cứ ai nữa. Đồ chết tiệt. Kẻ phong lưu như gã cuối cùng lại không thể hứng thú với ai được nữa trừ cô.
Hôn rồi, dục hỏa nổi lên rồi, gã sẽ bắt cô đền bù lại, gã mặc kệ tất cả.
Ngạo Tuyết sợ hãi nhận ra sự thay đổi của Vũ Duy đang khát khao cô, đôi tay cuồng dã kéo xe áo cô không còn một mảnh, miệng di chuyển xuống cổ cắn một cái ở đó thật đau như đang trừng phạt cô cùng thỏa mãn bất mãn của mình bấy lâu nay.
Không thể được? Cô không thể lại giống như 5 năm trước được. Không? Anh không thể đối xử với cô như vậy, cố hết sức bình sinh, cô đẩy mạnh Vũ Duy ra sợ hãi nói
“ Vũ Duy đừng như vậy. Chúng ta không được.”
Nhìn cô, đôi mắt gã giống như một dã thú bị người ta làm tổn thương, ác lạnh mỉm mải
“ Không muốn sao? Thế nhưng có người 5 năm trước, cam tâm tình nguyện lên giường cùng tôi. Sao bây giờ lại tỏ ra thanh cao không muốn ư? Lâm Ngạo Tuyết”
Tim co rút đau đớn. Những lời nói tựa như con dao đâm thật mạnh, sự thật mà cô đã muốn trốn tránh bị người ta nói ra, cô là người đàn bà lẳng lơ dâm đãng như vậy sao, lại chính là kẻ đã khiến mình trở nên như vậy….. có chút cười chế giễu mỉa mai
“ Tự nguyện…..” Nước mắt không tự chủ mà rơi xuống. Lã chã đau đớn đầy bất lực tuyệt vọng. Kẻ không biết thì có thể nói như vậy, đúng, ai cũng có thể nói cô như vậy, trừ y- Vũ Duy
“ Những lời như vậy, anh cũng có thể nói sao?”
Bỗng chốc Lâm Ngạo Tuyết như trở thành một đứa trẻ nhỏ đầy tủi thân, òa khóc thật lớn, mặc kệ điều gì, mặc kệ Vũ Duy đang ở bên, mặc kệ hết thảy mà khóc to lên, bao nhiêu nỗi đau đớn theo đó mà đi ra, ra hết từng chuyện một.
Từ đầu tới giờ, từ khi Vũ Duy bước vào cuộc sống của cô, có khi nào là cô cam tâm tình nguyện đâu, tự nguyện ư? Thật khôi hài. Chưa bao giờ, tất cả là ép buộc mà thôi…..
Kể từ lúc, cô trở thành người đàn bà của Lãnh Phong, là tất cả mọi ép buộc bắt đầu. Vũ Duy cơn ác mộng của cuộc đời cô…….
Hơn 5 năm trước, kể từ khi con người thật của Vũ Duy phơi bày ra trước mắt cô, là lúc y không cần đóng kịch với cô nữa mà bức ép cô về bên người y không từ thủ đoạn nào.
Ngồi trở vào xe, Ngạo Tuyết khẽ thở dài, cô hy vọng mình rời khỏi Tiêu gia là đúng, mọi thứ của cô và Lãnh Phong đã chấm dứt từ đây…. Tuy cô yêu Lãnh Phong thật nhưng thà đau một lần còn hơn, thời gian qua cô chịu đựng đủ rồi.
Lại thở dài một hơi
Mở điện thoại ra xem lại mẩu tin nhắn, đó là bức hình Thu Phong bị bịt mắt, trói lại trông vô cùng chật vật kèm theo một dòng ngắn ngủi
“ Muốn cứu thì phải nghe lời. Không được báo cảnh sát, chỉ cần làm theo lời thì tính mạng bạn thân của cô sẽ an toàn”
Ngạo Tuyết có chút đăm chiêu, Thu Phong bị bắt cóc sao? Không có lý do gì cả, cậu ấy là cô nhi, ba mẹ mất sớm chỉ để lại một khoản tiền kếch sù trong tài khoản tại ngân hàng, điều này rất ít người biết, nếu đây là bắt cóc tồng tiền thì phải đòi tiền chứ. Hơn nữa tại sao lại là cô?. Đúng lúc này điện thoại của cô đổ chuông. Vũ Duy gọi tới
“Có chuyện gì vậy anh?” Nhấc máy, cô hỏi.
” Ngạo Tuyết, em có biết là anh yêu em không?” Y không trả lời, mà hỏi ngược lại một câu làm Làm Ngạo Tuyết ngẩn người.
” Vũ Duy, anh nói gì vậy? Em không hiểu?”
” Là không hiểu hay cố tình không hiểu, không nghe, không thấy, không biết”
” Vũ Duy……”
Cô từ lâu đã biết tình cảm của Vũ Duy, có thể là do cô chủ quan khi nghĩ anh sẽ không làm hại cô, không làm gì khiến cô tổn thương nên mới để anh ở gần mình. Hoặc đơn giản là do Vũ Duy đã rất nhẫn nại với cô, muốn dùng chính sức mình để kéo cô trở lại, dù có dở chút thủ đoạn. Nhưng cái tính nhẫn nại này, từ khi biết cô đã trở thành người của Lãnh Phong đã mất hết. Gã không chờ đợi được nữa. Vì càng chờ, càng để theo tự nhiên cô vẫn không để ý tới gã. Vì vậy, gã mặc cô nghĩ gì, bây giờ gã sẽ dùng mọi thủ đoạn, để cô bên cạnh gã.
Nhẫn nại đã hết đồng nghĩa với lộ mặt. Bản thân gã cũng nghĩ rằng, đến một lúc nào đó nếu cô ở bên cạnh thì bản chất của gã sớm muộn cũng lộ rõ ra. Nhưng khi đó hết thảy không quan trọng vì cô đã ở bên cạnh gã.Đằng nào cũng phải lộ mặt, sớm hay muộn. Trước hay sau? Cũng đâu có ảnh hưởng gì. Miễn rằng mục đích gã đạt được.
” Lâm Ngạo Tuyết, em tới Rose đi, anh có chuyện muốn nói với em”
” Hiện tại, em có chút việc, không…..”
Lời chưa nói hết đã bị một câu lạnh nhạt của Vũ Duy đánh gãy
” Đến đây, chuyện của Thu Phong, chuyện mà em đang quan tâm….”
Ngạo Tuyết ngẩn người ” Sao anh…..”
Chưa nói hết thì Vũ Duy đã ngắt điện thoại. Phải, cách làm này còn nhanh hơn, trực tiếp hơn là tiếp cận cô thời gian qua, gần 1 năm trời mà không có kết quả gì, đừng trách hắn tàn ác. Nhẫn nại kiên nhẫn của hắn đã cạn rồi.
Gõ cửa căn phòng Vip của Rose, hơn 1 năm nay Vũ Duy đều ở đây. Cô biết gã là người có tiền, có thế, nên cũng không muốn qua lại nhiều, càng không muốn biết gì về Vũ Duy, hai người họ thi thoảng gặp nhau, đi chơi đây đó.
Lần này tới đây, đứng trước cửa phòng có vài người mặc áo đen, đang đứng gác trước cửa, một cảnh tượng u ám, mà trước nay Lâm Ngạo Tuyết chưa bao giờ thấy khi tới đây.
Cô khẽ nói
” Tôi tới gặp Vũ Duy”
Một kẻ cúi đầu thái độ rất cung kính ” Ông chủ, đang đợi cô”
Ngạo Tuyết đẩy cửa tiến vào.
Căn phòng vẫn không có gì thay đổi. Cách bày trí vô cùng sang trọng, hiện đại cùng tiện nghi. Vũ Duy quay lưng lại phía cô, đứng sát cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Y biết cô vào, và y chờ đợi.
” Vũ Duy…..”
Ngạo Tuyết cất tiếng gọi, vô hình chung cô cảm nhận được một luồng hàn khí bức người xung quanh y, một luồng khi làm cô có chút sợ hãi chột dạ, dù chưa làm sai chuyện gì. Hình như y vừa tức giận, vừa phẫn nộ chuyện gì đó.
” Em đến rồi sao?” Gã không quay lại mà hỏi.
” Ừm, chuyện gì vậy, anh biết Thu Phong ở đâu sao?”
” Biết!” Gã lạnh lùng trả lời, cô chưa bao giờ quan tâm tới hắn, cái gì cũng không bao giờ quan tâm tới hắn lấy một lần. Gã rất tức giận.
” Vậy à? Cô ấy ở đâu? Sao anh lại biết?”
Gã quay lại nhìn cô, đôi mắt gã mất đi sự dịu dàng ôn nhu phong nhã thường ngày, thay vào đó là sự lạnh lùng sắc sảo giảo hoạt. Một ánh mắt rất khác, mà 1 năm nay cô chưa bao giờ nhận ra. Gã cười nhưng không cười trả lời, giọng êm ru
” Là do anh bắt”
Nhìn gương mặt kia, không có vẻ gì là nói giỡn hay giả vờ. Ngạo Tuyết thoáng qua tia bối rối, Vũ Duy thật lạ lùng, lạnh nhạt. Cô có chút không quen thuộc
” Vũ Duy, anh sao vậy? Hôm nay anh…..”
“Lâm Ngạo Tuyết, em nghĩ anh bị làm sao? Lúc nào cũng giả vờ ngốc nghếch như vậy. Em coi anh là không khí sao?”
Vừa nói, y vừa tiến từng bước lại gần cô, sừng sững đứng ở trước mặt. Đôi mắt y thoáng chút bi thương. Tay phải của y có một vết thương băng bó.
” Vũ Duy, tay anh bị thương…..”
” Đừng đánh trống lảng?”
” Em đã từng nói với anh rồi, em chỉ coi anh là bạn, người em yêu chỉ có Lãnh Phong……”
” Kể cả hắn đã làm tổn thương em sao?”
Ngước lên nhìn vào mắt Vũ Duy, cô khẽ gật đầu
” Cho dù là vậy, em cũng vẫn yêu, nhưng đến lúc nào đó thì sẽ không?” Cô thở dài trả lời. Vũ Duy có chút cười nhàn nhạt
” Lâm Ngạo Tuyết, Vậy em có đồng ý thành người phụ nữ của anh không?” Gã đã muốn lộ bản chất rồi, nhưng lại có chút đau lòng không nỡ. Cô là người đầu tiên khiến gã phá lệ, mà lại là rất nhiều lần rồi. Gã đang cho cô và chính gã một cơ hội.
Chỉ thấy Ngạo Tuyết sửng sốt, khẽ cười yếu ớt lắc đầu ” Vũ Duy, xin lỗi anh. Không phải là lúc này?”
” Có lẽ việc này không thể do em quyết định được” Gã bá đạo ra lệnh. Cơ hội đã qua, Lâm Ngạo Tuyết, dù có khiến em phải đau khổ, anh cũng sẽ bắt em ở bên cạnh anh. Buộc chặt cả đời, dây dưa không ngừng, em không thể trốn khỏi anh đâu.
Một Vũ Duy như vậy, trước nay cô chưa từng thấy, có chút đáng sợ, chút thâm hiểm độc ác. Rốt cuộc là tại sao anh lại như vậy, tại sao lại trở nên đáng sợ như vậy.
” Bạn em, Thu Phong đang ở trong tay của anh……”
” Anh uy hiếp em…..?”
” Đúng vậy” Gã gật đầu nở nụ cười tươi tựa như ánh dương nhưng lại khiến người ta bất giác mà run rẩy sợ hãi.
” Anh không cần tiền, một xu cũng không cần, anh cũng chẳng cần cô ta làm gì? Anh cần em…..”
” Vũ Duy, đó là phạm pháp”
Gã cầm lấy chiếc điều khiển, bấm một nút, màn hình tivi xuất hiện, một Thu Phong đang bị bịp mắt, tay chân bị trói lại. Mà bên cạnh có một kẻ đang cầm súng dí vào đầu Thu Phong. Gương mặt Ngạo Tuyết biến sắc. Tiếng nói của Vũ Duy một lần nữa lại vang lên
” Anh không cần cô ta, bây giờ chỉ cần anh đếm tới ba, khẩu súng kia nổ, cô ta sẽ chết không kịp kêu ca cái gì cả”
” Vũ Duy, anh không sợ em báo cánh sát sao?” Tuy tâm Ngạo Tuyết đang sợ hãi nhưng cô cũng cố tỏ ra mình bình tĩnh. Cô mơ hồ nhận ra Vũ Duy rất nguy hiểm cùng không hề đơn giản như cô vẫn nghĩ
Gã dùng tay khẽ nâng cằm cô lên, để hai mắt giao nhau. Trong đáy mắt hắn chỉ có sự thách thức, hứng thú chứ chẳng có gì sợ hãi cả
” Nếu thích, em cứ việc, chỉ sợ tên cảnh sát nào nhận được lời tố cáo của em mà thụ án thì tính mạng của hắn và cả nhà cũng chẳng còn.”
Nghe xong lời nói đó, bản thân Ngạo Tuyết không tự chủ mà lui lại một bước, ác ma, lời nói bá đạo mà uy hiếp, không phải uy hiếp mà là đe dọa, là cảnh báo trước, gã có thể làm được những điều này. Khẽ vuốt nhẹ mái tóc cô, gã ôn nhu ” Ngoan, cho em suy nghĩ 3s, tính mạng Thu Phong, trong tay em đó”
“3s” Cô vô thức thốt lên
” 1″
” 2″
” Em đồng ý” Lâm Ngạo Tuyết hốt hoảng lên tiếng, cô không suy nghĩ được gì nhiều nữa. Nhìn kẻ kia, đang bóp cò súng, đường đi chỉ vào đầu Thu Phong, cô thật sự hoảng sợ. Có thể là người xa lạ, cô có thể có chút bàng quang, nhưng đây là người bạn thân duy nhất của cô. Ít nhất không thể để Thu Phong xảy ra chuyện mà nguyên nhân lại là tại cô. Nhìn Vũ Duy, cô thật sự không rõ bản thân đang nghĩ gì, cô không ghét, chỉ thấy sợ hãi. Muốn bảo bản thân tránh xa nhưng bây giờ cũng không còn kịp nữa rồi. Cô đã kí một bản hiệp ước định thân với ác quỷ
Gương mặt Vũ Duy có chút cười, đáy mắt một chút tia hài lòng, cùng ôn nhu. Chỉ cần có cô ở bên gã tin gã có thể khiến cô động tâm thật sự
” Ngoan!” Gã kéo cô vào lòng, siết nhẹ. Cơ thể cô có chút cứng ngắc lại không quen, nhưng cũng không bài xích. Cô hiểu từ bây giờ, họ đã dây dưa với nhau rồi. Dù đó là do bị ép buộc đi nữa. Nhưng cô cũng đã đồng ý rồi. Thất thần để cho gã ôm chặt vào lòng, cô một chút chán ghét cũng không có. Cả người vô lực cứ để mặc y ôm. Thật ra vòng tay của y rất vững chãi. Rất an toàn, chỉ là do cô không chịu tiếp nhận thôi. Rồi bên tai cô vang lên
” Thật ra, vẫn còn muốn nhờ em làm thêm một chuyện nữa”
” Việc gì?” Cô hỏi
” Đóng kịch”
Rồi gã thầm thì bên tai cô, chỉ thấy Ngạo Tuyết sắc mặt khẽ thay đổi, từ hồng hào sang trắng bệch, rồi lại có chút hoảng sợ. Cô vùng khỏi cái ôm, lui lại một vài bước, còn Vũ Duy theo đó cũng tiến lên, cô lui bao nhiêu, gã tiến lên bấy nhiêu. Cả người dựa sát vào vách tường. Vũ Duy chống tay vào tường, ép cô vào trong vòng vây của mình không còn đường lui. Cô lắp bắp hỏi
“Tại sao phải làm vậy?”
” Vì không muốn em còn đường lui sau này nữa. Không thể trở về bên cạnh Lãnh Phong.”
” Chia tay rồi, tụi em không thể……”
” Ngạo Tuyết, đây là điều kiện, để anh được an tâm. Anh không muốn có cơ hội để em quay lại với hắn ta.”
” Không được, em làm không được. Vũ Duy, xin anh……”
” Em không nỡ làm tổn thương hắn đúng không?” Gã thầm thì bên tai cô, vẫn như vậy, gã biết cô luôn vì người đàn ông kia, có thể làm tất cả, nhưng tuyệt đối không bao giờ làm hắn đau khổ hay tổn hại gì. Tiêu Lãnh Phong quả nhiên thật có phúc lớn, mới có được người con gái này để yêu thương.
Lòng tự tôn của gã lớn hơn bao giờ hết, cô đã là của gã rồi thì một phút giây cũng đừng hòng tơ tưởng rời khỏi người gã. Trong mơ thôi cũng đừng nghĩ quay lại với tên kia, không bao giờ có chuyện đó xảy ra.
Lâm Ngạo Tuyết nhắm mắt lại, tránh đi cái nhìn như dao sắc kia, cô rối bời. Vũ Duy quả nhiên là Vũ Duy làm gì cũng rất chu đáo không bao giờ để mình thiệt thòi. Trong khi thâm tâm Ngạo Tuyết chỉ miễn cưỡng chấp nhận y, y phải ngăn chặn cái tay Lãnh Phong kia từ trước. Nếu Lãnh Phong không tìm tới Ngạo Tuyết quấy rối thì cô ấy sẽ không mềm lòng. Ngạo Tuyết là vậy, rất dễ mềm lòng. Tốt nhất là phải chặn đứt tơ vương từ Lãnh Phong, để hai người bọn họ, hiểu lầm tiếp nối hiểu lầm không thể có đường quay lại được nữa.
Y toan tính rất chu đáo. Ngạo Tuyết không dám nhìn hắn nên không thấy được đôi mắt kia, ánh tia nham hiểm, cười cợt. Nếu cô không thể làm, thì phải ép cô ấy làm.
” Ngạo Tuyết, em tính để Thu Phong ở đó chết đói chết khát sao?”
Thế nào là bán thân cho quỷ, Lâm Ngạo Tuyết đến giờ phút này đã hiểu, y không to tiếng la mắng hay đe dọa, chỉ nhẹ nhàng nhưng mỗi lời y nói lại như quỷ đòi mạng khiến người ta tâm tư hãi hùng lo sợ. Con người này, thâm sâu hiểm độc, tâm tư thủ đoạn khó dò khó đoán. Phải, kẻ nguy hiểm như vậy nhưng cô lại từng tin hắn là người tốt, cô có quá ngu ngốc không nhỉ? Trước giờ, Vũ Duy ôn nhu tươi cười, nho nhã chỉ là đóng kịch thôi sao? Chỉ là diễn trước mặt cô thôi, đây mới là con người thật của y.
” Vũ Duy, đâu mới là con người thật của anh….”
Gã cười, vuốt nhẹ đôi má cô, ôn nhu sủng nịnh.
” Có thể với em, thì là con người mà em vẫn thường thấy, nhưng với người khác, đây là con người thật của anh. Nhưng để có thể cho em ôn nhu, có lẽ cần phải có chút tàn ác”
” Sự việc này, em bắt buộc phải làm đúng không?” Hít một hơi, cô hỏi.
” Ừ, để cho Lãnh Phong căm ghét em, điều này em phải làm” Gã thản nhiên nói, như sự việc này là lẽ đương nhiên.
” Không thể có sự lựa chọn nào khác”
” Nếu như em nhẫn tâm để cho cô bạn thân của mình chết đói chết khát trong căn nhà kia thì tự nhiên. Anh không thích ép buộc em” Gã phủi tay trống trơn hoàn toàn hành động ép buộc của mình.
Chát!!!
Lời vừa dứt, bàn tay Lâm Ngạo Tuyết đã giáng xuống mặt Vũ Duy. Cô căm phẫn nhìn anh.
” Anh là đồ mặt dày, không biết xấu hổ.”
Gã nhún vai vô lại thừa nhận
” Ừ, anh vốn là như vậy. Chút việc đơn giản đó, yêu cầu em thực hiện, xong xuôi, bạn em Thu Phong sẽ trở về bình an. Anh cũng chẳng cần mạng của cô ta làm gì? Tất cả là ở em thôi”
Cô khẽ thở dài nhìn Vũ Duy.
” Được rồi, em làm”
Nói cho cùng, bây giờ cô và Lãnh Phong cũng chẳng còn quan hệ gì nữa rồi. Chia tay xong, không phải không thấy đau khổ, từ bỏ thứ mình yêu thích đâu dễ dàng gì, nhưng Lãnh Phong đã làm ra sự có lỗi với cô. Không thể tha thứ được. Như vậy một lần cho dứt hẳn đi, không ai nợ ai nữa. Cô cũng không thích Lãnh Phong canh cánh trong lòng vì cô. Như thế cô ít ra mới có thể thanh thản mà sống tiếp.
” Lãnh Phong,đừng trách em…….” Cô âm thầm tự nhủ.
Diệp Ngọc Chi, đang lững thững đi dạo, tâm trạng cô ta thập phần thoải mái. Đương nhiên là do có thể đẩy Ngạo Tuyết ra khỏi Tiêu gia, ngày ngày không còn đụng mặt, không còn chứng kiến kẻ hầu người hạ trong Tiêu gia, đối với Ngạo Tuyết một cung kính, hai lễ phép như cô ta mới là chủ nhà này. Bây giờ, trong nhà mệnh lệnh của cô ta chẳng thua kém Ngạo Tuyết hay Lãnh Phong. Trước cô ta là khách, còn giờ cô ta là chủ. Quả nhiên cảm giác không tệ.
Nhưng cảm giác của Lãnh Phong không còn được như xưa, anh vùi đầu với công việc suốt ngày, căn phòng của Ngạo Tuyết vẫn được để ở đó, nhưng cấm người đi vào. Với Ngọc Chi dường như chỉ còn là trách nhiệm. Cũng có ôn nhu sủng nịnh, yêu chiều mọi ý thích của cô,ở bên cô như vậy, cô ta tuy chưa hẳn thỏa mãn nhưng tạm thế cũng được rồi.
” Lãnh Phong, anh đang làm gì vậy?”
” Lại họp sao?”
“Em biết rồi, nếu có thể hãy về sớm…..”
Cô ta vừa đi vừa nói, trên đoạn đường vắng, bất ngờ có một chiếc xe con đi sát tới, rồi dừng lại, một nhóm mặc áo đen chạy xuống, túm lấy hai tay cô lôi lên xe
” Các người làm gì vậy?”
” Này này”
” Có ai không cứu tôi với…….”
Qua điện thoại Lãnh Phong nghe được tiếng hét của Diệp Ngọc Chi, anh có chút hoảng sợ
” Ngọc Chi, có chuyện gì vậy? Ngọc Chi…..”
Đứng đó cầm chiếc điện thoại đang nằm dưới đất kia lên, Lâm Ngạo Tuyết có chút run sợ. Chiếc xe đã chạy ra xa rồi, không ai có thể biết cô có chút liên quan tới việc này. Mà kể có biết đi chăng nữa, cũng không thể làm gì cô được. Nhưng đúng nếu Lãnh Phong biết việc này, thì chính thức tình nghĩa giữa hai người kể từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt. Vũ Duy anh thật thông minh.
Run run cầm chiếc điện thoại lên, Lâm Ngạo Tuyết cất tiếng
“ Lãnh Phong”
Mà đầu giây bên kia có chút sửng sốt. Đã 3 hôm rồi không biết chút gì liên lạc từ cô, vậy mà cô bất ngờ xuất hiện, qua điện thoại của Ngọc Chi. Giọng cô có chút khàn khàn, cô ốm sao? Mấy ngày hôm nay, cô thế nào? Không ai có chút tin tức gì của cô cả
“ Em……”
“ Anh không lo lắng sao? Diệp Ngọc Chi đang ở trong tay em?” Ngạo Tuyết cười nhẹ nhàng, giọng lạnh buốt. Cô phải công nhận khả năng diễn kịch của mình cũng giỏi thật.
“ Em…..” Lãnh Phong có chút đăm chiêu không vui, cô nói như vậy có ý tứ gì?
“ Lãnh Phong, nếu muốn Ngọc Chi có thể sống sót an toàn, có lẽ anh nên tới đây một lần”
“ Ngạo Tuyết em đang đùa gì vậy, em không phải loại người này.” Lãnh Phong quả quyết trả lời.
“ Không phải loại người này…..” Ngạo Tuyết cười lạnh “ Thù hận có thể làm con người ta trở nên đáng sợ. Có phải hay không, anh có thể tự suy nghĩ. Nhưng nhanh lên, em không kiên nhẫn đâu. Đừng để đến lúc cô ta có chuyện gì?”
“ Lâm Ngạo Tuyết…..” Lãnh Phong có chút tức giận, bình sinh anh không thích bị kẻ khác uy hiếp, Ngạo Tuyết đã thành công chọc giận anh. “ Nếu Ngọc Chi, chỉ bị tổn thương 1 sợi long chân, tôi nhất định khiến cô trả giá đắt”
“ Vậy sao?” Cô khẽ cười lạnh, nhưng tâm chết thêm một phần “ cô ta quan trọng với anh vậy sao?” Ngạo Tuyết nhanh chóng có quyết định, dù sao lần này cũng là bắt ép phải làm, cô cũng sẽ thử xem, vị trí của cô trong lòng Lãnh Phong là gì? Một ván bài, một cuộc đánh cược. Cô chỉ diễn kịch thôi, sẽ không làm gì Diệp Ngọc Chi cả.
“ Tiêu Lãnh Phong, vậy cảm phiền anh tới đây đi. Tôi sẽ cho anh thấy người mà anh yêu” Từ cuối có chút kéo dài, theo đó là chút bất mãn.
Có lẽ lúc bình thường, Ngạo Tuyết sẽ nhảy dựng lên vì tài năng diễn kịch quá suất sắc của mình, nhưng trong lúc này, cô chỉ có thể để nó ở trong lòng.
Vở kịch này, cô cũng muốn dằn lòng mình. Cho chính bản thân mình chết tâm đi. Đừng mơ tưởng gì nữa.
3 ngày nay, cô luôn nhớ tới Lãnh Phong, nghĩ xem anh làm gì, nghĩ gì, cảm thấy thế nào. Cô lại không tài nào rơi nổi nước mắt nữa, lại tỏ vẻ bình thương. Có khi Lâm Ngạo Tuyết chính bản thân mình còn không tin rằng cô yêu Lãnh Phong tới sống tới chết. Yêu mà lúc chia tay, không nháo động, không khóc lóc sầu đau mà bình thản tới lạ. Chỉ có một chút trong lòng cảm thấy vô cảm, cô đơn lẻ loi thôi.
Lãnh Phong cúp máy, sắc mặt phi thường khó coi. Rốt cuộc đây mới là con người của Lâm Ngạo Tuyết sao? Thời gian qua ở chung anh đã bị cô ta diễn kịch để lừa ư? Đàn bà càng đẹp càng âm độc, câu nói này không sai đâu được. Không nghĩ tới Lâm Ngạo Tuyết lại là người đàn bà ngoan độc như vậy. Hóa ra anh đã nhìn nhầm người sao?
Lãnh Phong khẽ lắc đầu cười chế giễu. Anh đang nghĩ cái gì thế này, thất vọng sao? Là anh có Ngọc Chi rồi, cô ta có là gì cũng không liên quan tới anh. Quan trọng chính là an toàn của Ngọc Chi, anh sẽ không để kẻ nào gây tổn hại tới Ngọc Chi.
Lãnh Phong một mình đi tới nơi này, có lẽ trong lòng anh còn chút tin tưởng Ngạo Tuyết chỉ là đùa giỡn thôi, anh vẫn có tia hy vọng cô vẫn là người dịu dàng hiền hậu như trước nay.
Xuất hiện trong nhà kho, Lâm Ngạo Tuyết đang đợi sẵn Lãnh Phong ở đó. Cô hôm nay, đóng vai kẻ ác, rất hào hứng muốn thử một lần, vì vậy đã lựa một bộ đồ đen thui, Váy đen bó sát cơ thể, đôi bốt đen vô cùng khủng bố, trông càng có vẻ ác lạnh hơn. Không ngờ cũng có lúc trông cô ngầu như vậy.
Lâm Ngạo Tuyết khâm phục chính bản thân mình, rõ ràng là đang làm chuyện bị ép buộc mà cũng nghĩ linh tinh như vậy được. Trong lòng khẽ thở dài. Lãnh Phong, sau ngày hôm nay có lẽ anh sẽ rất căm ghét em…..
Lãnh Phong xuất hiện trước mặt cô, lạnh nhạt nói
“ Lâm Ngạo Tuyết, người đâu?”
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, bộ dáng không hớt hải mà bình tĩnh, lạnh nhạt cũng chán ghét. Cô bỗng nhớ tới lần trước cô bị bắt cóc.
“ Anh chắc không nhớ chỗ này đúng không?” Cô cười hỏi.
“ Ngọc Chi đâu?” Lãnh Phong không hiểu cô nói, cho đó là cô giở trò gì đánh lạc hướng. Rốt cuộc cô có bắt Ngọc Chi không?
Khẽ lắc đầu, anh vẫn mất trí nhớ, làm sao có thể nhớ tới nơi này. Ép bản thân không nghĩ linh tinh nữa. Cô cười lạnh nhạt
“ Tới rồi thì tốt”
“ Là em làm thật sao?” Lãnh Phong vô tình thốt lên khi trông thấy Diệp Ngọc Chi bị trói cách đó không xa, bị nhét khăn kín miệng, trói lại trên ghế vô cùng đau đớn cùng tội nghiệp
“ Anh xót sao?”
“ Thả cô ấy ra……”
“ Trả lời em, anh xót sao?”
“ Đúng vậy….. Ngọc Chi là người của anh” Lãnh Phong bình tĩnh nói
Ngạo Tuyết khẽ lùi một bước, nở một nụ cười tươi
“ Tiếc quá, không được rồi.”
Thế rồi bản thân đi tới bên cạnh người Diệp Ngọc Chi.
“ Lãnh Phong, anh biết gì không, mục đích của em, là không để cho Ngọc Chi sống sót. Cô ta gây cho em đau khổ gì, thì em bắt cô ta đền gấp bội. Em đau một thì cô ta phải chịu đựng gấp mười lần.”
Dứt lời , cô nhìn Lãnh Phong, đôi mắt anh lạnh lẽo toát ra hàn khí như muốn giết người. Anh tức giận.
“ Lâm Ngạo Tuyết, đừng quá đáng. Nãy giờ còn nể tình chúng ta nên tôi nhân nhượng cho cô. Nếu cô dám làm gì Diệp Ngọc Chi, tôi đảm bảo cho cô trả giá đắt”
Yêu thương, bảo vệ. Những thứ này, anh đã từng mang tới cho cô, vậy mà giờ lại dùng nó cho người con gái khác. Đủ độc ác, đủ tàn nhẫn.
“ Lãnh Phong, nếu có một ngày anh nhớ lại, anh liệu có hối hận vì đã đối với em như thế này không?”
Anh chăm chú nhìn cô, câu hỏi như xoáy vào tâm trí của anh. Anh không nhớ rõ trước đây mình là ai, không nhớ rõ tình cảm với người con gái này. Mà hiện tại cô ta đứng trước mặt anh lại không phải bộ dáng hiền thục. Con người này đâu mới là tính cách thật sự của cô ta……
“ Sẽ không, tôi tuyệt đối sẽ không hối hận? Nếu yêu phải loại đàn bà, lòng lang dạ sói, độc ác hơn rắn rết kia, có lẽ mới là hối hận lớn nhất của tôi.”
Cô bỗng cười lớn, cười thật lớn ngăn không để nước mắt rơi ra.
“ Lãnh Phong của tôi đã chết rồi. Trước kia, dù tôi làm gì, dù đúng hay sai, người ta cũng sẽ bao dung tôi, hưởng hết mọi sai lầm, cho dù tôi có độc ác, anh ấy cũng sẽ bao dung. Lòng người đổi thay…… Không còn nguyện vẹn nữa rồi. Sau này tôi và anh, không còn gì cả.”
Nói rồi, từ trong túi Ngạo Tuyết, cô rút ra một khẩu súng. Trước khi đi Vũ Duy đã đưa cho cô. Không ngờ có lúc cô lại dùng tới nó.
“ Nếu anh coi trọng cô ta như vậy, nếu đã nghĩ tôi độc ác….. Được, tôi sẽ cho anh coi sự độc ác của tôi lớn đền mức nào.” Bên tai cô không ngừng có kẻ nhắc nhở phải diễn tròn vai vở kịch này….. Cô chẳng còn tình yêu, chỉ đành mong cứu được cô bạn thân của mình thôi.
Dí sát nòng súng vào đầu Diệp Ngọc Chi, cô lạnh nhạt
“ Tôi sẽ cho hai người hiểu được nỗi đau của tôi…..” Vừa nói cô vừa bấm cò súng…..
Bùm!!!! Tiếng súng nổ vang lên.
Ngạo Tuyết khẽ ôm lấy tay mình, viên đạn sượt qua tay cô, làm khẩu súng rơi xuống đất. Người bắn không ai khác là Lãnh Phong.
Lúc thấy Ngạo Tuyết chuẩn bị bắn Ngọc Chi, anh có chút khẩn trương vội vàng không kịp suy nghĩ vội rút súng của mình ra bắn…….
Ngạo Tuyết bị thương, ngồi phịch xuống dưới đất, vết thương rỉ máu, làm cô đau đớn. May thay, cô bị thương, cô cảm giác được đau đớn này lần át nỗi đau trong tim mình.
Thật nực cười, có ngày Lãnh Phong lại cầm súng bắn cô. Tình yêu duy nhất của cô cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh này. Dù là Vũ Duy bày mưu đi chăng nữa, nhưng có lẽ cô cũng nên cám ơn hắn ta. Cho cô hết thảy nhìn thấy một màn này. Cái gì mà yêu, nếu quên cũng sẽ nhận ra, tất cả chỉ là phù phiếm. Cô và anh không có duyên, dứt khoát thôi. Lâm Ngạo Tuyết. Ôm lấy chỗ bị thương. Cô nén đau đớn. Khẩu súng của cô, làm gì có đạn đâu, chỉ là thử thôi…..
Lãnh Phong vội chạy tới bên Ngọc Chi, bỏ khăn che miệng, chỉ thấy Ngọc Chi nức nở
“ Lãnh Phong….. em muốn chết….”
“ Đừng sợ, anh tới cứu em rồi, không việc gì?” Vừa nói anh vừa cởi trói cho cô.
“ Lãnh Phong, bọn chúng….. bọn chúng……” Ngọc Chi khóc không nói thành tiếng
“ Bọn chúng làm sao?”
“ Chúng…. cưỡng….. bức em……” Trong tiếng khóc nghẹn ngào nhưng câu nói ấy vẫn rõ từng chữ một. Lãnh Phong bỗng nhiên vô cùng tức giận, dù anh có thông cảm cho Ngạo Tuyết nhưng việc làm như vậy là quá đáng không thể chấp nhận được.
Chính Ngạo Tuyết nghe xong, cũng sững sờ giật mình. Sao sự việc lại thành ra như thế, Vũ Duy đã hứa sẽ không hại Ngọc Chi, sao lại thành thế này. Cô là phụ nữ, cô hiểu việc đó sẽ gây ảnh hưởng thế nào tới nạn nhân.
Lãnh Phong tiến tới, khẩu súng đặt lên trán cô
“ Không ngờ cô tàn ác như vậy? Trước giờ tôi không thể nhìn ra được, một người xinh đẹp như cô, lại làm chuyện đáng sợ như vậy. Cô cũng muốn bị như Ngọc Chi phải không? Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.”
A, bây giờ thì hay rồi, quá hài hước rồi, khóc không ra nước mắt rồi. Diệp Ngọc Chi suy nghĩ trong lòng, rồi khẽ nói
“ Đừng làm thế Phong, là tại em không tốt trước, tại em đã khiến Ngạo Tuyết bị tổn thương”
“ Ngọc Chi, đừng nói nữa, cô ta không xứng đáng”
Lãnh Phong lạnh nhạt nói, nhưng thật ra trong lòng cũng vô vàn khó chịu, Ngạo Tuyết lẽ nào em thật sự như vậy. Lẽ nào anh thật sự đã nhìn nhầm em…..
Sự thật đã bày ra trước mắt rồi, không muốn tin cũng không được. Ngọc Chi là ân nhân cũng đã là người của anh rồi, giờ bị chịu ủy khuất như vậy, anh phải trả thù giùm cô.
Ngạo Tuyết mỉm cười, nhìn khẩu súng, bây giờ chết cũng được. Cô không cần thiết phải sống nữa. Chết trong tay Lãnh Phong có lẽ cũng đủ rồi.
Anh khẽ bóp cò súng…….
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên chạy vào, khẽ hô to
“ Cậu Lãnh Phong, xin dừng tay…………”
“ Ba…..” Ngạo Tuyết mở mắt nhìn. Mà Lãnh Phong cũng ngừng lại
“ Ngạo Tuyết là con của tôi, con làm sai thì tội vạ đâu cũng là người làm cha như tôi phải chịu…. Cậu lấy mạng của tôi đi”
“ Ba, việc ai làm người nấy chịu, ba đứng lên đi. Không cần cầu xin anh ta”
“ Ngạo Tuyết, con im đi. Mẹ con giao con cho ba, không để xảy ra chuyện gì được”
“ Ba…..”
Lãnh Phong thu súng lại, quả thật anh thấy có chút may mắn, là vì có người ngăn cản, anh thật sự không nỡ xuống tay với cô. Dù biết cô ta độc ác, nhưng không hiểu sao anh lại có chút không nỡ……
“ Cái này phải hỏi Ngọc Chi, vì cô ấy là người bị hại…. ” Anh nhàn nhạt lên tiếng.
“ Thôi đi….. Em không muốn nhắc tới chuyện này nữa Lãnh Phong” Diệp Ngọc Chi ỉu xìu lên tiếng. Tỏ vẻ mình rất muốn quên đi chuyện kinh khủng này, trông cô ta có chút chật vật đáng thương…..
” Bác Lâm ,nể tình bác theo Tiêu gia lâu năm như vậy, Ngọc Chi cũng không truy cứu, cháu sẽ bỏ qua”
Bồng Ngạo Chi lên, anh khẽ an ủi
“ Đừng lo lắng, anh đã hứa bất kể chuyện gì, cũng sẽ ở bên em. Đợi em tĩnh dưỡng khỏe lại, chúng ta sẽ đính hôn.”
Tơ lòng của anh, với Lâm Ngạo Tuyết, có lẽ từ hôm nay, chấm dứt thật sự rồi….. Nói cho Ngọc Chi, cũng là nói cho anh, cho chính Ngạo Tuyết, bọn họ thật sự đã,….. đường ai người nấy đi từ nay không còn liên quan tới nhau nữa rồi…..
Hai người họ đi rồi, ba cô cũng từ từ đứng lên, nhẹ nhàng khuyên bảo
“ Ngạo Tuyết con đừng buồn, có lẽ ba sẽ sắp xếp để con quay lại Anh quốc với mẹ”
“ Ba, từ hôm nay, ba không cần lo cho con. Con hiện tại muốn yên tĩnh một lát…..”
Ông thở dài rồi lặng lẽ quay lưng đi. Ngạo Tuyết phủ trên mặt đất lạnh như băng. Máu chảy ra cũng không làm cô thấy đau đớn gì cả. Hết rồi, hết thật rồi. Cô đau đớn trong lòng, nước mắt lại chảy ra……
Vũ Duy từ đâu đó, tiến lại gần cô. Gã khẽ an ủi
“ Việc xảy ra với Ngọc Chi, không phải anh ra lệnh…. Thật xin lỗi…..”
Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó, gã khẽ mở dụng cụ y tế, sát trùng băng bó lại cho cô
“ Ngốc này, máu của em hiếm, bị thương thiếu máu không ai hiến cho đâu? Chúng ta về thôi…..”
“ Vũ Duy….”
“ Chuyện gì?”
“ Nếu có thể tôi không muốn dòng máu của anh chảy trong người tôi, nếu biết trước lúc đó có ngày hôm nay thì có chết, tôi cũng không nhận máu của anh”
“ Vậy à,” Y không hề mất hứng, nhẹ nhàng nói
“ Nhưng không có nếu như….. trong cơ thể em, có máu của anh, từ giờ em là của anh….”