Minh Nhạc Y chỉ biết đứng nhìn dáng hắn bồng ả khuất dần khỏi căn bếp.
Cô nén lại những giọt nước mắt lăn trên má nhưng không thể không phủ nhận rằng:
Cô yêu hắn... yêu rất nhiều...
Hình bóng của hắn, ánh mắt và lời nói cưng chiều của hắn với ả như mũi dao rạch vào tim cô
Cô cười nhạt, cười trên số phận của mình, cười trên nỗi đau mà cô chịu bấy lâu
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Minh Nhạc Y tỉnh dậy trời đã tối, cả người cô không còn chút sức lực, nhìn ngoài trời tối đen.... những ngôi sao cách xa nhau.... có phải chúng cũng như cô...
sự cô đơn...
buồn bã....
Cô mới giật mình, cô chưa nấu cơm tối. Lấy hết sức chạy xuống dưới thì cô sững người
Tiếng cười khanh khách của ả, ả gối đầu lên chân hắn còn hắn thì đút hoa quả cho ả....
Cảnh tượng này nếu trước đây đối với cô mà nói nó thật hạnh phúc
Nhưng bây giờ nó thật là bẩn thỉu... bẩn đến mức làm cho người khác nhìn vào chỉ muốn nôn
“ một đôi gian phu dâm phụ... thật kinh tởm “
Cô cười lạnh lẽo, rồi quay lưng.....lặng lẽ đi lên lầu
.....Đêm nay thật nhạt nhẽo....