Edit + Beta: Vịt
Địch Thu Hạc hô hấp cứng lại, lại nhợt nhạt khắc chế khẩu khí, nới lỏng ngón tay, hướng Từ Dận Vinh thật lòng mà bái một cái, thành khẩn nói, “Cảm ơn Từ lão chấp nhận.”
Từ Dận Vinh nghiêng người né tránh lễ này của anh, khoát khoát tay, ý bảo anh không cần như vậy.
Khương Quan Sơn ho một tiếng, gõ gõ cái bàn.
Địch Thu Hạc lại nhanh chóng cầm lấy bình trà, giúp Khương Quan Sơn rót đầy trà vào chén giữa không trung, nhìn thẳng vào mắt ông, càng thêm thành khẩn nói, “Cũng cám ơn chú Khương đã nguyện ý cho cháu cơ hội này, với lại, cháu xin lỗi, lúc trước là cháu cô phụ mong đợi của chú.”
“Ừm.” Khương Quan Sơn rốt cuộc nhận lời xin lỗi của anh, nâng chén trà lên bưng ở trong tay, xoay xoay, ý hữu sở chỉ (*), “Thu Hạc, cháu với Tú Văn là bạn tốt nhiều năm, chú cũng coi như là nhìn cháu lớn lên.”
((*) trong lời nói có hàm ý)
Địch Thu Hạc lông mi run rẩy, kích động đạt được ước muốn trong lòng từ từ bình phục, cúi đầu trầm mặc vài giây, sau đó ngẩng đầu cười cười với ông, bả vai căng cứng thả lỏng, than vãn ngu xuẩn của mình, “Là cháu hồ đồ.”
Chú Khương làm đạo diễn, ánh mắt nhìn người tất nhiên không tệ, anh với Tú Văn quen biết nhiều năm, bản tính của mình như thế nào chú Khương sao có thể nhìn không ra, nực cười mình còn luôn đeo cái mặt lạ kia lừa gạt đối phương. Khó trách anh lúc trước đi tranh thủ vai Thành Quân kia, chú Khương cứ nói anh tính tình không đủ thấu, không cách nào đảm nhiệm nhân vật kia. Bây giờ nghĩ tới, chú Khương có thể để cho anh xem kịch bản cũng đã là ưu ái rất lớn, chỉ tiếc anh vẫn luôn nhìn không thấu, thiếu chút nữa cô phụ ý tốt của đối phương.
“Kẻ trong cuộc mê muội.” Khương Quan Sơn thấy anh rốt cục lĩnh ngộ, không chút lưu tình nói, “Nếu hôm nay cháu không tới tìm chú, nhân vật Thành Quân này không bao giờ thuộc về cháu.”
Địch Thu Hạc trong lòng run lên, trầm mặc chờ đợi câu sau.
“Nhưng cháu lại tới, còn thành khẩn nói xin lỗi.” Khương Quan Sơn biểu tình hòa hoãn xuống, ánh mắt phức tạp nhìn anh vài giây, lắc đầu than thở, “Thu Hạc, chuyện trong nhà cháu chú từ chỗ Tú Văn nghe được chút, bảo hộ chính mình là bản năng của con người, chú hiểu, nhưng người trước mặt chân chính ôm thiện ý tiếp cận cháu, cháu theo thói quen bảo hộ chính mình ngược lại sẽ đẩy người đó càng ngày càng xa. Thu Hạc, cháu để tâm vào chuyện vụn vặt rồi.”
Địch Thu Hạc rũ mắt, tâm vẫn luôn phòng thủ khẽ nứt ra một đường. Anh biết, chú Khương nói đều là đúng, đối phương cùng mình không quen không biết, có thể không lãng phí miệng lưỡi nói những lời này, tùy ý mình ở trên con đường sai trái tìm kiếm, nhưng đối phương lại nói, còn phí tâm an bài một lần này, có thể thấy được đối phương thật sự coi mình là vãn bối để chiếu cố, ngược lại mình, thiếu chút nữa, dùng giả gối làm hỏng phần chân tâm này.
“Thật xin lỗi.” Anh lại lần nữa nói xin lỗi, lòng tràn đầy cảm kích.
Khương Quan Sơn nhìn bộ dáng kia của anh, biết anh đã nghe lọt lời của mình, vui mừng gật đầu, ôn hòa nói, “Cháu là đứa nhỏ tốt, nhớ kỹ, đừng để cho tâm tình tiêu cực nắm giữ suy nghĩ của cháu, phương thức tự vệ tốt nhất là trở nên mạnh mẽ, mà không phải dùng mặt nạ ngăn cách hết thảy bên ngoài, vô luận là thiện ý hay là ác ý.”
Địch Thu Hạc thụ giáo gật đầu, đột nhiên cảm thấy con đường mê mang phía trước trở nên rõ ràng.
Buổi chiều trước khi đi học, Hạ Bạch rốt cuộc nhận được hồi âm của người mua.
Một con chim sinh vào mùa thu: Xin lỗi để bạn chờ lâu, phiền bạn gửi chữ ký qua bưu điện tới đường XX nhiếp ảnh Hồng Khách, người nhận là Khương Tú Văn, phương thức liên lạc 13xxx, không cần gửi gấp, mình toàn lực phối hợp thời gian của bạn, sau khi giao hàng báo qua wechat làđược rồi.
Bạch lại Bạch: Nhiếp ảnh Hồng Khách?
Một con chim sinh vào mùa thu: Ừ.
Bạch lại Bạch: Toàn lực phối hợp thời gian của mình?
Một con chim sinh vào mùa thu: Ừ.
Bạch lại Bạch: Vậy mình chủ nhật đưa qua cho bạn được không? Mình chủ nhật vừa vặn phải tới đường XX một chuyến.
Địch Thu Hạc buổi trưa bồi hai vị lão nhân uống chút rượu ngồi thẳng thân thể, sau đó lại một trận đầu váng mắt hoa trở lại trên ghế salon.
Không thể để cho tiểu cẩu tử biết người mua chữ ký là mình, tuyệt đối không thể! Giá cao mua về chữ ký của chính mình tặng ra chuyện ngu xuẩn như thế anh mới sẽ không làm! Tự tôn cao cao gác trên trời của anh không cho phép!
Anh ấn đầu, đợi cảm giác choáng vàng rút đi sau đó nhanh chóng cầm điện thoại lên, nhanh chóng gõ chữ.
Một con chim sinh vào mùa thu: Không được!!!
Hạ Bạch nhìn ba dấu chấm than cuối câu kia, sờ sờ mũi.
Kế hoạch giao hàng tới tận nhà xem giới tính người mua ngâm nước nóng rồi......
Một con chim sinh vào mùa thu: Tiểu Bạch.
Hạ Bạch liếc nhìn ID wechat của mình, hết sức phối hợp gõ chữ reply.
Bạch lại Bạch: Tiểu nhân đây.
Địch Thu Hạc chọt vào màn hình điện thoại xùy cười một tiếng, “Tiểu chân chó, không đáng yêu.”
Bạch lại Bạch: Không thích giao hàng tới tận nhà, vậy mình hôm nay sau khi tan học tới gửi bưu điện chữ ký qua cho bạn?
Màn hình điện thoại xuất hiện bóng chồng, Địch Thu Hạc vung vung đầu, khóe miệng nhếch lên, tâm tình rất tốt gõ chữ.
Một con chim sinh vào mùa thu: Ừ, Tiểu Bạch ngoan, anh trai mua kẹo que cho em ăn.
Hạ Bạch: “......” Người mua đây là đang trêu ghẹo mình? Chờ chút, anh trai?
Bạch lại Bạch: Bạn là nam?
Tâm tình tốt của Địch Thu Hạc bay đi, mặt thối chọt điện thoại. Nam thì sao, nam thì không thể gửi wechat cho ngươi? Ớ không đúng, không thể là nam, không thể để cho đối phương phát hiện là mình mua lại chữ ký, quá mất mặt.
Cho nên nghiêm mặt gõ chữ.
Một con chim sinh vào mùa thu: Không phải!!!!
Hạ Bạch nhìn cuối câu lại nhiều hơn một dấu chấm than, thở phào nhẹ nhõm. Vẫn tốt vẫn tốt, không cần ngâm nước nóng. (Ôi đệt nó còn đi đếm số dấu chấm than của chồng nó =)))
Một con chim sinh vào mùa thu: Mình là em gái manh cóđại JJ ^-^
Bạch lại Bạch:......
Một con chim sinh vào mùa thu: Mình vừa soái lại vừa manh.
Hạ Bạch nhìn trang wechat, lâm vào trầm mặc.
Lúc này...... Cậu tán gẫu không nổi nữa.
Đối phương tựa hồ nghe thấy thanh âm con tim cậu, không gửi tin nhắn tới nữa, vừa vặn chuông vào học vang lên, cậu nhanh chóng thu điện thoại mở sách ra, nghiêm túc nghe giảng bài.
Sau khi tan lớp, phòng ngủ bốn người tệ tụ phòng ăn.
“Cho nên đánh cược...... Làm sao bây giờ?” Trần Kiệt biểu tình cổ quái đặt điện thoại của Hạ Bạch xuống, hỏi ra nghi ngờ chung trong lòng mọi người: “Cho nên con chim mùa thu này rốt cuộc là nam hay nữ?”
Vương Hổ một lần chia đũa cho mọi người, không quá xác định nói: “Nam a...... Người trong lúc vô tình lời nói ra đáng tin nhất.”
Ngưu Tuấn Kiệt ở dưới gầm bạn đạp hai người một cước, trên mặt lại là một bộ dạng xoắn xuýt suy tư, trả lời, “Tôi cảm thấy hẳn là nữ, có vài bé gái lúc nói giỡn thích tự xưng ca ca ba ba gia gia thúc thúc gì đó, đây không tính là cái gì, hơn nữa cô nàng còn trêu ghẹo Tiểu Bạch. Tiểu Bạch không có ẩn tin tức web trường, ảnh đại diện wechat cũng không có, vừa nhìn chính là nam, các cậu cảm thấy một đại nam nhân sẽ dưới tình huống biết rõ Tiểu Bạch là một nam sinh đùa giỡn cậu ấy?”
“Lão Tam nói có chút đạo lý.” Trần Kiệt tiếp được tín hiệu lão tam phát ra, phụ họa theo, “Nữ, nhất định là nữ. Nguyện cược nguyện thua, lão Tam, bắt đầu từ hôm nay, hai tháng không không phép động vào máy tính với cả game, mọi người sẽ cùng nhau giám sát cậu.”
Ngưu Tuấn Kiệt cố ý kêu rên một tiếng, nhào tới trên người Hạ Bạch, khóc gào để cho cậu đối tốt với vợ nhỏ máy tính của mình một chút.
“Yên tâm, tôi sẽ đối tốt với nó.” Hạ Bạch cố ý đùa giỡn ngoắc ngoắc cằm hắn, tiếp nhận hảo ý của hắn, sau đó nói, “Nhìn ở trên phần cậu đáng thương như vậy, nước nóng trước khi nghỉ hè của cậu tôi bao hết, ba ba thương con, sẽ giúp con hóa trang thành con, đảm bảo để cho con cuối kỳ không rớt môn.”
Ngưu Tuấn Kiệt mắt phát sáng, quỳ rạp xuống dưới quần bò của cậu, “Học bá cứu em, môn chuyên ngành của em đều dựa vào anh!”
Trần Kiệt và Vương Hổ nhào nhào mắng hắn không tiền đồ, không khí rất nhanh sôi nổi lên.
Nửa đêm, Địch Thu Hạc từ trong say rượu tỉnh lại, thanh thanh cổ họng có chút khàn khàn, đứng dậy tới phòng bếp rót một lý nước ấm uống xuong, sau đó sờ sờ dạ dày bị đói có chút đau, mở tủ lạnh ra từ bên trong lấy ra một hộp mì ăn liền, xối nước sôi lên.
Thời gian chờ mì ngâm chín anh tới phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó trở về phòng tìm điện thoại, chuẩn bị cùng tiểu cẩu tử tán gẫu chút chuyện giao dịch.
Lạnh nhạt đối phương một ngày, cũng không biết đối phương có tức giận hay không. Nghĩ như vậy, khóe miệng anh mang theo nụ cười mở điện thoại, ấn vào wechat.
Trên trang trống rỗng, một khung trò chuyện duy nhất trở nên phá lệ rõ ràng, anh sửng sôt, mở ra một mắt mười hàng xem một lần cuộc nói chuyện, nụ cười khóe miệng cứng ngắc trên mặt.
Một con chim sinh vào mùa thu: Mình là một em gái manh cóđại JJ ^-^
Bạch lại Bạch:......
Một con chim sinh vào mùa thu: Mình vừa soái lại vừa manh.
Ba dòng cuối cùng của cuộc nói chuyện ở trước mắt phóng đại vô hạn, anh nắm chặt điện thoại, tất cả suy nghĩ trong nháy mắt đông lại, bị quẳng vào vực sâu.
Em gái manh đại JJ...... Anh lúc ấy sao lại rep cái này? Anh có phải bị trúng tà hay không? Quỷ nhập vào người? Không không không, người nói những lời này tuyệt không phải mình, tuyệt đối không phải, người có truy cầu như anh, sau sẽ nói ra như vậy, như vậy...... lời như vậy!
Còn có dấu chấm lửng của tiểu cẩu tử kia là có ý gì? Là cạn lời sao? Là ghét bỏ sao? Hay là cảm thấy reply của anh quá buồn nôn quá hạ lưu?
Không phải như thế!
Anh ở trong lòng gào thét, trên mặt lại bình tĩnh ngồi vào trên ghế sa lon, kéo phẳng khóe miệng cứng ngắc, kéo mì ăn liền qua mở ra, mắt không tiêu cự cầm lấy dĩa quấy quấy, trực tiếp nhét vào trong miệng.
“Shhhh —”
Anh bị bỏng vứt dĩa đi.
Trước mắt phảng phất xuất hiện bộ dáng lúc cười của tiểu cẩu tử nặn ra lúm đồng tiền má trái, anh nhắm mắt lại ngã tới trong ghế salon, tự mình trốn tránh túm gối ôm qua đè lên mặt mình.
Buổi chiều hôm sau, Khương Tú Văn vòng qua lễ tân tự mình kí nhận chuyển phát nhanh, sau đó đem cái bọc chỉ lớn cỡ hai bàn tay đưa tới trước mặt Địch Thu Hạc.
“Cậu sao lại cái biểu tình này, nhận được nhân vật không phải nên vui vẻ sao?” Khương Tú Văn ngồi vào đối diện anh, bát quái nhìn tay anh mở cái bọc, “Trong này là cái gì? Ai gửi thế? Tôi nhìn địa chỉ gửi là đại học Q, chả nhẽ là tiểu chủ trì người mới cuồng theo đuổi cậu không buông kia? Cậu không phải nói không liên quan gì tới tiểu cô nương người ta sao?”
Nghe hắn nhắc tới người gọi là tiểu chủ trì không quen biết kia, tâm tình Địch Thu Hạc càng kém, mặt tối đáp lại, “Đây là fan của tôi gửi cho tôi, nam.”
Bọc chuyển phát nhanh bị mở ra, lộ ra cái hộp hoạt hình nhỏ buộc đoạn gấm bên trong.
Khương Tú Văn vẻ mặt cổ quái, “Fan nam gửi cho cậu? Cậu xác định?” Cái hộp tâm thiếu nữ như vậy, fan nam? Hơn nữa fan nam sẽ biết gửi đồ tới đây? Nói phét có thể để ý chút hay không?
Địch Thu Hạc cũng không nghĩ đến Hạ Bạch sẽ cái hộp đáng yêu như vậy gửi chữ ký cho mình, ngón tay cứng đờ, sau đó giống như tùy ý đặt cái hộp vào trong balo của mình, bình tĩnh gật đầu, “Đúng, fan nam, fan nam đặc biệt sùng bái tôi, đặc biệt yêu thích tôi.”
Khương Tú Văn lé mắt nhìn anh, đầy mặt không tin. Fan tặng đồ còn giấu đi giống như bảo bối như vậy, nhìn một cái cũng không cho nhìn? Bạn bè bao năm rồi, giả bộ sói đuôi to (*) cái gì?
((*) sói đuôi to: chỉ người giả bộđứng đắn)
________________
#YouDidWellJongHyun <3