Edit + Beta: Vịt
Phòng ăn phía bắc sáng chủ nhật vắng tanh, phần lớn quầy ăn sáng đều là trạng thái đóng cửa, may mắn chính là, quầy bán mì trường thọ lại mở.
Hạ Bạch đem mì nóng hổi đặt vào trước mặt Địch Thu Hạc, mình gặm bánh bao uống sữa đậu nành.
“Tôi cũng muốn uống sữa đậu nành.” Địch Thu Hạc mở đôi đũa duy nhất ra, hai mắt đường cong xinh đẹp hơi nhếch nhìn thẳng vào tay cậu.
Động tác cắn bánh bao của Hạ Bạch ngừng lại, nhớ tới tiền án xấu xa đối phương cướp trà sữa, không chút do dự cắm ống hút vào sữa đậu nành dùng sức uống một ngụm, sau đó rút ống hút ra, đứng dậy cầm lấy thẻ lại đi quẹt một chén sữa đậu nành trở lại.
“Thêm đường không? Tôi thích uống ngọt chút.” Địch Thu Hạc vẻ mặt vô tội đề yêu cầu.
Hạ Bạch hít sâu, thọ tinh vi đại (*), cậu không chấp nhặt với thanh niên não tàn. Làm tốt kiến thiết tâm lý, cậu bưng sữa đậu nành lên nổi giận đùng đùng mà chạy đi thêm đường, sau đó cắm ống hút vào sữa đậu nành đặt vào bên bát của Địch Thu Hạc, ngồi xuống cầm lấy bánh bao hung tợn cắn một ngụm, hai mắt trợn tròn, mắt lộ ra hung quang.
((*) người có sinh nhật thì lớn nhất => ưu ái một người trong ngày sinh nhật của người đó)
Bộ dáng tức giận này thoạt nhìn càng nhỏ...... Địch Thu Hạc nhanh chóng quét một cái lúm đồng tiên lúc nhai như ẩn như hiện của cậu, cúi đầu ho một tiếng đè xuống ý cười, chậm rãi vén tay áo sơ mi lên, cầm lấy đũa khuấy khuấy mì, sau đó thận trọng khều một đũa, há mồm.
Tầm mắt Hạ Bạch theo động tác của anh rơi vào trên môi anh.
Mì sợi mang theo nước canh dính vào môi, ẩm ướt một mảnh, lộ ra màu sắc đôi môi càng phát ra dụ người, hàm răng khẽ mở, mơ hồ lộ ra đầu lưỡi, đôi đũa màu gỗ thô kẹp mì độ co giãn mười phần từ từ đưa vào bên trong......
“Tôi muốn thêm chút ớt.” Địch Thu Hạc buông đũa xuống.
Hạ Bạch một hơi nghẹn ở trong cổ họng nửa vời, thiếu chút nữa bị bánh bao nghẹn chết, nhanh chóng uống một hớp sữa đậu nành lớn thuận thuận khí, sau đó tức giận nện túi bánh bao vào trên bàn, lại lần nữa đứng dậy, hung ác nói, “Chờ!”
Địch Thu Hạc nghi hoặc lại ủy khuất nhìn cậu, “Cậu làm sao vậy?” (mài bắt nạt vợít thôi =.=)
Hạ Bạch cắn chặt hàm răng, “Không có gì.”
Rầm!
Một chén tương ót đỏ rực bị đặt tới bên cạnh sữa đậu nành.
Mắt Địch Thu Hạc sáng rực lên, hướng Hạ Bạch ôn nhu mỉm cười, “Cảm ơn cậu, cậu thật quan tâm.”
Hạ Bạch vùi đầu gặm bánh bao, quyết định nhắm mắt làm ngơ.
“Cái kia......”
Gặm xong một cái, gặm tiếp cái khác, cậu hiện tại điếc, mù, là một người tàn phế!
Địch Thu Hạc nhìn quai hàm cậu phồng phồng cùng thân thể căng thẳng phòng bị, khóe miệng vểnh lên, lại rất nhanh đè xuống, rốt cục không hành hạ cậu nữa, cúi đầu ăn một miếng mì lớn, thành tâm tán dương, “Mì ăn ngon thật, vẫn là mùi vị trước kia.”
Mùi vị trước kia?
Hạ Bạch giật mình, sau khi nuốt xuống bánh bao ngẩng đầu nhìn anh, hỏi, “Anh trước kia từng ăn mì trường thọ nhà này?”
“Ừ.” Địch Thu Hạc học bộ dáng của cậu uống một ngụm sữa đậu nành ngọt lớn, sau khi nuốt xuống cười trả lời, “Ăn qua hai lần, tôi chưa nói với cậu sao, tôi cũng là học sinh đại học Q, bất quá năm nay đã tốt nghiệp, tôi hôm nay là tới lấy bằng tốt nghiệp, cũng không nghĩ tới sẽ gặp được cậu.”
Bây giờ là tháng sáu, học sinh năm 4 quả thật bắt đầu lục tục về trường chứng nhận tốt nghiệp chụp ảnh tốt nghiệp, bất quá Địch Thu Hạc cư nhiên là học sinh đại học Q, điểm này ngược lại chưa từng nghe nói qua.
Cậu đột nhiên nhớ tới người mua kỳ quái mua chữ ký của Địch Thu Hạc, trong lòng toát ra một suy đoán kỳ ba. Người mua kia cũng là sinh viên năm 4 đại học Q, ID diễn đành và wechat lại hết sức giống tên Địch Thu Hạc, hai người này có thể hay không......
(Tên Địch ca có nghĩa là chim hạc mùa thu; thu: mùa thu, hạc: chim hạc)
“Sao nhìn tôi như vậy? Trên mặt tôi dính cái gì?” Địch Thu Hạc giơ tay lên sờ sờ mặt, khuôn mặt vốn ôn nhu lúc này mang theo ý cười, lại có chút mùi vị lưu luyến, “Có phải không nghĩ tới loại người dựa vào mặt ăn cơm như tôi cư nhiên là sinh viên đại học Q hay không? Bất quá cậu kinh ngạc cũng bình thường, tôi năm đó mặc dù thi vào đại học Q, nhưng bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp rất ít lên lớp, bạn cùng lớp cũng không nhất định biết tôi.”
Hạ Bạch khẽ rũ mắt, hoài nghi tới rất đột nhiên rất không có đạo lý, nhưng là......
“Vậy anh đăng kí diễn đàn của trường không? ID bao nhiêu, chúng ta add bạn bè đi.” Cậu thử dò xét hỏi.
“Diễn đàn của trường?” Địch Thu Hạc trên mặt là nghi hoặc thuần nhiên, hơi cau mày nhớ lại một chút, sau đó lấy điện thoại ra, vừa tìm kiếm website vừa nói, “Tôi nhớ tôi mới vào đại học có đăng ký qua diễn đàn, ID không óc lấy, trực tiếp dùng là mã sinh viên, tôi xem xem......”
Hạ Bạch tay nhanh mắt lẹ mở wechat ra, gửi một tin cho người mua.
Trong dư quang Địch Thu Hạc đang đăng nhập diễn đàn của trường, cũng không có mở wechat, nhưng tin tức của người mua nhanh chóng rep lại.
Một con chim sinh vào mùa thu: Bạn cũng sớm an, hôm nay lại là một ngày trời quang ni ^-^
“Xin lỗi, lúc trước công ty lo lắng riêng tư của tôi bị tiết lộ, hình như giúp tôi xóa bỏ ID diễn đàn của trường rồi.” Địch Thu Hạc có chút tiếc nuối đưa trang giao diện trên điện thoại cho cậu nhìn, sau đó thu tay lại, giữa lông mày nhiễm lên một tia suy sụp, “Đây là lần đầu tiên tôi có bạn học muốn add bạn bè...... Cảm ơn cậu cậu giúp tôi trải qua sinh nhật, tôi hôm nay rất vui.”
Bộ dạng đáng thương hề hề này, Hạ Bạch cơ hồ muốn hoài nghi mình có phải đối với đối phương làm chuyện ác gì không thể tha thứ hay không.
“Không, không cần khách khí.” Cậu thu lại điện thoại, vì ý nghĩ kỳ lạ vừa rồi của mình đỏ mặt.
Đúng vậy, hai người kia sao có thể là một người, loại chuyện não tàn ra giá cao lén lút mua lại chữ ký chính mình đưa ra ngoài này, loại người thoạt nhìn rất thông minh như Địch Thu Hạc chắc chắn sẽ không đi làm, cũng không phải nhiều tiền để đốt.
Nghĩ đến điểm này, cậu càng phát giác mình vừa nãy mở miệng dò xét thần kinh quá thể, lại thấy mình chọt tới chỗ thương tâm của đối phương, nhanh chóng bổ sung nói, “Hôm nay là sinh nhật anh, ngoại trừ mì trường thọ anh còn muốn ăn cái gì? Bánh ngọt có muốn ăn không? Tôi biết một cửa hàng —”
“Được, chúng ta đi ăn bánh ngọt.” Địch Thu Hạc cắt đứt lời cậu, vùi đầu tăng nhanh tốc độ ăn mì, “Tôi còn tưởng rằng hôm nay phải một mình sinh nhật, may mà gặp được cậu, tiểu cẩu tử, cảm ơn cậu.”
— Bánh ngọt của cửa hàng rất ngon, có muốn giúp anh đặt một cái hay không......
Hạ Bạch yên lặng nuốt lời còn lại trở lại, nhìn về phía túi máy ảnh trong tay.
Có lẽ, bài tập chụp ảnh tuần này có người mẫu rồi.
Hai người mỗi người mang ý xấu riêng ăn xong bữa sáng, sau đó Địch Thu Hạc đi lấy chứng nhận tốt nghiệp, Hạ Bạch mang máy ảnh chụp bóng lưng anh đi vào tòa dạy học.
Mặt trời lên cao, sinh viên bên ngoài hoạt động dần dần nhiều lên, vì miễn cho dẫn tới hỗn loạn không tất yếu, Địch Thu Hạc sau khi lấy chứng nhận tốt nghiệp trực tiếp mang theo Hạ Bạch vẫy xe tới trung tâm thành phố, sau đó bảy rẽ tám ngoặt vào một khu trò chơi.
“Anh không phải muốn ăn bánh ngọt?” Hạ Bạch đứng ở cửa khu trò chơi, cảm giác mình giống như là một con dê béo sắp tiến vào miệng hổ.
“Bánh ngọt đã gọi điện thoại đặt rồi, nhưng làm xong vẫn phải cần thời gian, cho nên trước tiên, chúng ta dùng cái này tiêu hao chút thời gian đi.” Địch Thu Hạc đè xuống vành mũ, từ trong túi áo móc ra 500 đồng, đưa tới trước mặt cậu, “Cho này, dùng cái này đổi lấy tiền game, chúng ta sảng khoái chơi một trận.”
Năm trăm đồng biết bao quen mắt, hình như đây chính là cậu hôm qua bỏ ra. Cảm giác chột dạ bán chữ ký tuôn ra, cậu nghiêng đầu liếc mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai bán mở của Địch Thu Hạc lộ ra dưới vành mũ, giơ máy ảnh lên tách tách một cái, sau đó nhận lấy tiền bước nhanh vào khu trò chơi, tự mình thuyết phục.
Thôi vậy, coi như là bồi thường chuyện bán chữ ký của đối phương.
Cho nên máy bóng rổ, máy bắt cá, máy street dance, thể nghiệm VR...... Cuối cùng, Hạ Bạch mặt tê liệt đứng ở bên cạnh máy gắp búp bê, nhìn Địch Thu Hạc cùng móng vuốt điện tử phân cao thấp.
Khu trò chơi chủ nhật người rất nhiều, lúc trước bọn họ trong đám người ánh sáng lờ mờ chen tới chen lui, ngược lại cũng không bị người nhận ra, nhưng máy gắp búp bê này có một mảnh đèn màu nhỏ, ánh sáng hết sức sáng rõ, cho nên người đi qua bên này nhìn Địch Thu Hạc một cái lại một cái liền nhiều hơn.
Hạ Bạch đè xuống dục vọng ngáp, dư quang quét đến mấy tiểu cô nương cách đó không xa con ngươi sáng long lanh nhìn thẳng bên này, lông mày co rút, nhìn quanh bốn phía một chút, thấy có nhân viên làm việc mặc trang phục nữ bán một ít phụ kiện đi ngang qua, vội vàng tiến lên gọi người, tùy tiện mua chút gì đó, sau đó trở lại đè lại vai Địch Thu Hạc, xoay anh mặt đối diện với mình.
“Sao thế?” Địch Thu Hạc không dễ dàng búp bê sắp tới tay bị một cái túm này phế bỏ, nhưng anh một chút không tức giận, ngược lại cười giơ tay lên đẩy đẩy vành mũ, tốt tính hỏi, “Sốt ruột? Vậy trước tiên đi uống cái gì?”
Bởi vì chơi tới vui vẻ, mặt anh có chút hồng, lúc này nói chuyện mang theo ý cười ôn nhu như thế, lại làm cho Hạ Bạch sinh ra một loại cảm giác người này phóng điện với mình.
Thật là ảo giác đáng sợ.
Hạ Bạch ở trong lòng lật mắt trắng, xé mở sticker mua được vỗ lên mặt anh, sau đó lôi ra một đống thuốc màu vẽ người, cũng không quản mỹ cảm với chả không mĩ cảm cái gì, trực tiếp xoa vào trán và hai má anh, tới khi khuôn mặt đẹp trai của anh trét thành một đống vẽ vời loạn thất bát tao mới thỏa mãn gật đầu, khoát tay đuổi người, “Được rồi, tiếp tục đi chơi đi, Địch ba tuổi.” Cậu coi như nhìn thấy rồi, ôn nhu chững chạc của người này tất cả đều là giả, bên trong kỳ thật là quỷ ấu trĩ không hơn không kém, tên ngốc thiếu nghị lực kỹ thuật rõ ràng nát bét nhưng càng bại càng muốn chơi kia, thật là người bị đóng băng tới không còn mắt nhìn.
Địch Thu Hạc tùy ý cậu hành hạ mặt mình, ghét bỏ ngửi ngửi mùi thuốc màu, khiêu mi, “Địch ba tuổi?”
“Vậy Địch bốn tuổi?” Hạ Bạch tỏ vẻ mình vô cùng dễ nói chuyện.
Địch Thu Hạc híp mắt, đột nhiên đoạt lấy thuốc màu trong tay cậu nặn ra một đống lớn xoa tới vị trí lúm đồng tiền má trái của cậu, sau đó niết mặt cậu, “Cậu nhỏ hơn tôi, nếu tôi là Địch ba tuổi, vậy cậu là cái gì?”
“Là đại gia của anh.”
“Tiểu cẩu tử.”
“Cái giề?”
“Ông tôi đã mất rất nhiều năm rồi.”
(đại gia = ông, em Bạch dùng từđại gia ý là bề trên của ảnh thôi, nhưng ảnh lại chơi chữ)
Hạ Bạch kéo tay anh xuống, giơ máy ảnh lên dùng lực tách tách tách tách, cười u ám, “Tôi muốn toàn bộ chụp lại bộ dáng xấu xí hiện tại của anh, sau đó bán hình cho fan não tàn của anh, để cho bọn họ bỏ fan biến thành anti fan anh, dùng sức giẫm đạp!”
Địch Thu Hạc hướng về phía ống kính lộ ra một nụ cười ôn nhu, hỏi, “Fan não tàn? Ai? Bỏ một ngàn đồng mua chữ kí kia sao? Tiểu cẩu tử, tôi vẫn quên hỏi, cậu ban đầu sao phải bán chữ ký của tôi? Cậu rất ghét tôi sao?”
Người trong ống kính mặc dù còn đang cười, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia khổ sở, cậu phản xạ có điều kiện mà ấn màn trập xuống, sau đó để xuống máy ảnh, ở trong lòng thở dài, quay đầu hướng ra cửa, lại khôi phục khuôn mặt tê liệt, “Đi thôi, tôi đói rồi, chúng ta đi ăn cơm.”
“Cậu mời khách?”
“...... Tôi mời.”
“Tôi muốn ăn beefsteak, loại đắt tiền nhất.”
Hạ Bạch quyết đoán dừng bước, kéo tay anh qua cầm lấy, sau đó nhanh chóng buông ra, khoát tay, “Sinh nhật vui vẻ, chúng ta có duyên gặp lại.”