Dịch Tuyết Phùng rũ mắt vuốt ve lòng bàn tay của mình, Ninh Ngu thấy thế lạnh lùng nói: “Người lớn đang nói chuyện, ở đâu có phần ngươi chen mồm, cút.”
Thiết Vân lườm y một cái, không để ý tới y, chỉ quay về phía Dịch Tuyết Phùng đưa tay ra, nói: “Cha, người ta đuổi bọn mình đi kìa, còn đợi ở chỗ này, không phải tự dưng chọc người ghét bỏ sao?”
Ninh Ngu: “...”
Dịch Tuyết Phùng chần chờ nhìn Ninh Ngu một chút, còn chưa kịp nói gì đã bị Thiết Vân kéo tay.
Thiết Vân thở hồng hộc lôi kéo Dịch Tuyết Phùng muốn đi, Ninh Ngu tất nhiên không chịu trơ mắt nhìn Dịch Tuyết Phùng bị mang đi, y xông tới nắm lấy cánh tay còn lại của Dịch Tuyết Phùng, kéo lấy không buông.
Thiết Vân dừng bước, lập tức quay đầu hung ác nói: “Buông tay!”
Ninh Ngu lạnh lùng nói: “Người nên buông tay chính là ngươi.”
“Ngươi buông hay không buông?”
“Không buông.”
Dịch Tuyết Phùng: “...”
Dịch Tuyết Phùng vô cảm bị hai người kéo tới kéo đi, như một con rối không có sự sống, nếu hai người này dùng sức lực lớn một chút, nói không chừng cánh tay của hắn sẽ bị kéo rớt.
Đại khái Thiết Vân cảm thấy phiền, duỗi bàn tay còn lại ra, nháy mắt hóa thành nửa đoạn mũi kiếm, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía cánh tay bị Ninh Ngu lôi kéo, chém tới.
Đồng tử Ninh Ngu suýt nữa co lại thành mũi kim, lập tức thả tay Dịch Tuyết Phùng ra, mũi kiếm sắc bén trực tiếp đâm vào khoảng không.
Thiết Vân đoán được Ninh Ngu không dám để Dịch Tuyết Phùng bị thương, sau khi thẳng thắn vung một kiếm, kéo lấy Dịch Tuyết Phùng lập tức chạy đi.
Dịch Tuyết Phùng bị hai người này giành qua cướp lại, thần sắc trên mặt đều là bất đắc dĩ, hắn bị Thiết Vân kéo lấy chạy như bay ra khỏi sân, ma xui quỷ khiến quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Ninh Ngu vẫn đứng tại chỗ cũ, thần sắc lạnh nhạt nhìn theo bọn họ, cánh tay vừa buông ra còn đang lơ lửng giưa không trung, tựa hồ muốn giữ hắn lại nhưng dường như y đang trầm tư cái gì, cưỡng ép khống chế lại động tác của mình.
Dịch Tuyết Phùng ngây ngẩn cả người.
Thiết Vân không để hắn nhìn quá lâu, chạy như bay lôi Dịch Tuyết Phùng ra ngoài, chạy thêm chốc lát nữa mới rốt cục thở hồng hộc dừng chân ở một ngôi đình nghỉ mát bên cạnh.
Dịch Tuyết Phùng đè lại lồng ngực đang nảy lên kịch liệt, yếu ớt thở dồn dập mấy hơi rồi ngồi xuống: “Ngươi làm cái gì phải trốn y?”
Thiết Vân thở hổn hển mấy cái, nói: “Nào có trốn? Nói như là ta sợ y lắm vậy, y không phải chỉ là kiếm tôn thôi sao, nếu ta là nhân loại, nhất định múa kiếm còn giỏi hơn y, hứ!”
Dịch Tuyết Phùng cong miệng cười: “Bây giờ ngươi quơ tay múa chân cũng rất tốt.”
Tốt đến mức ta chỉ muốn đánh ngươi.
Thiết Vân không nghe ra ý trêu ghẹo của Dịch Tuyết Phùng, còn tưởng hắn đang khen chính mình, vội ngẩng đầu lên cười với hắn: “Vậy cha, rốt cuộc khi nào thì chúng ta đi nha? Ta thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay bây giờ đi, bây giờ chúng ta đi vừa vặn có thể đuổi kịp tiết thưởng sen ở Tri Thu đảo, ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon!”
Dịch Tuyết Phùng trầm ngâm chốc lát, hồi tưởng lại ánh mắt vừa nãy của Ninh Ngu, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nên ở hay nên đi.
Thiết Vân thấy hắn do dự, vội kéo tay áo hắn làm nũng: “Cha, cha, ngươi có ở lại Man Hoang thêm nữa cũng không có việc gì làm mà.”
Dịch Tuyết Phùng không lên tiếng.
Thiết Vân thấy hắn vẫn luôn không đồng ý, hơi cắn răng, quyết tâm nói: “Nếu ngươi thật sự muốn ở lại Man Hoang, cũng không phải không thể, vậy chúng ta có thể ra khỏi địa bàn của Ninh Ngu không?”
Dịch Tuyết Phùng kỳ quái nhìn hắn: “Toàn bộ Man Hoang không phải đều là của y sao?”
Thiết Vân bĩu môi: “Nói hưu nói vượn, nếu không phải Lục Triều Quân kia cả ngày không bàn thế sự, Man Hoang sao có thể do loại người như Ninh Ngu định đoạt? Chúng ta đến địa giới của Lục Triều Quân đi, nơi đó nhất định mười phần ôn hòa, không phức tạp như ở đây.”
Dịch Tuyết Phùng lẩm bẩm: “Lục Triều Quân...”
Nếu hắn nhớ không lầm, hang đá đó chính là địa bàn của Lục Triều Quân, mà Mục Tuyết Thâm...
Dịch Tuyết Phùng vẩy vẩy tay, không muốn nghĩ tới người đã chết kia nữa, hắn vốn định đáp lại, dư quang quét đến Thanh Xuyên Quân đang chậm rãi đi tới từ một con đường nhỏ u tĩnh bên cạnh.
Dịch Tuyết Phùng đột nhiên im lặng, Thiết Vân ngửi được mùi kỳ quái, thuận theo tầm mắt của hắn nhìn lại, sắc mặt có chút quái lạ.
Thanh Xuyên Quân tựa hồ đến tìm Dịch Tuyết Phùng, nhìn thấy hắn trên mặt lộ ra một nụ cười ôn nhu, nện bước tăng tốc đi đến trước mặt hắn, gật đầu hành lễ: “Bái kiến quân thượng.”
Dịch Tuyết Phùng liếc mắt nhìn Thiết Vân một cái, Thiết Vân sờ sờ mũi, nói: “Vậy ta đi trước.”
Dịch Tuyết Phùng không biết nghĩ tới điều gì, nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Thiết Vân nhanh chóng chạy đi, mới dời tầm mắt về Thanh Xuyên Quân trước mặt.
Sau khi biết được hắn chính là đứa nhỏ năm đó đi theo bên cạnh mình, Dịch Tuyết Phùng cẩn thận phân biệt mặt mũi, phát hiện quả thực giống nhau đến mấy phần.
Ma tu bất luận là bẩm sinh sinh ra đã là ma tu hay là sau này mới nhập ma, trên mặt thậm chí là trên người đều sẽ có ma văn cổ quái kỳ lạ, bò ngang dọc trên mặt giống như vô số dây leo chết héo, nhìn xấu xí vô cùng.
Sau khi Dịch Tuyết Phùng nhập ma, ma văn trên người rất ít, ngay cả trên mặt cũng chỉ có vài ma văn nhỏ bé màu đen, nhìn không quá rõ ràng, trái lại tăng thêm mấy phần mê hoặc, nhờ vậy mới có thể khiến Trọng Tâm Quân lưu lại cho hắn một mạng.
Năm đó Ninh Ngu vì viên Minh Linh tâm kia mà giết chết một trong tam đại quân chủ Man Hoang, sau khi Dịch Tuyết Phùng nhập ma vì bị ma khí khuấy động thân thể, hôn mê suốt ba ngày ba đêm, thời điểm tỉnh lại mới phát hiện đã bị đưa đến chỗ của Trọng Tâm Quân từ bao giờ.
Ninh Ngu vô duyên vô cớ giết chết quân thượng Man Hoang, mà sư đệ của kẻ cầm đầu, Dịch Tuyết Phùng vốn nên bị đẩy xuống Viêm Hải, chịu nỗi khổ thiêu da đốt thịt mà chết, thế nhưng những ma tu khác nhìn trúng vẻ ngoài kia của hắn, vì tư dục liền đề nghị lưu lại một mạng cho hắn, còn muốn xử trí như thế nào, tùy vào Trọng Tâm Quân.
Man Hoang chưa từng xuất hiện người nào có dung mạo như vậy, Trọng Tâm Quân phớt lờ hết thảy những lời dục vọng xấu xa mà ma tu ám chỉ, thương nghị cùng Lục Triều Quân nửa ngày, quyết định để hắn thay thế vị quân thượng vừa chết kia, mà phong hào quân thượng kia, chẳng khác nào danh tự của một mị ma, gần như mang theo hàm ý nhục nhã - Ngọc Ánh.
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngơ ngác ngác, cho dù khi đó bọn họ đẩy hắn xuống Viêm Hải sợ là hắn cũng không biết đến đau đớn, huống chi chỉ là một phong hào.
Từ sau ngày đó, Dịch Tuyết Phùng liền trở thành đối tượng được hết thảy ma tu ở Man Hoang mơ ước, bản thân hắn ngược lại không chút để ý, Trọng Tâm Quân cũng không biết lo lắng cái gì, còn phái người đến bảo vệ hắn.
Dịch Tuyết Phùng cũng không từ chối, sau đó Thiết Vân trở lại bên cạnh hắn, hắn mới để Thiết Vân đuổi tất cả ma tu trông coi ở Ngọc Ánh điện đi, có lẽ vì không muốn phụ lòng tốt của Trọng Tâm Quân, Dịch Tuyết Phùng chỉ để lại một đứa nhỏ.
Không bao lâu Thanh Xuyên Quân chỉ là cái không tới Dịch Tuyết Phùng cái đùi lớn hài tử, tướng mạo hắn ngược lại rất thanh tú, chỉ là mặt mày quanh năm bẩn thỉu, trên người cũng toàn là vết thương do bị đánh đập mà ra, vừa nhìn liền biết thường xuyên bị người khác bắt nạt.
Dù Dịch Tuyết Phùng đã nhập ma, thế nhưng tâm địa vẫn mềm mỏng như trước, chỉ sợ đứa nhỏ bị mình đuổi về lại bị bọn người kia bắt nạt cho nên mới giữ hắn lại.
Sau đó Dịch Tuyết Phùng mới biết, trên người Thanh Xuyên sở dĩ không có nhiều ma văn, bởi vì hắn là con của ma tu và đạo tu sinh ra, cũng chính vì như thế, mới bị những ma tu khác ở Man Hoang suốt ngày đánh chửi bắt nạt.
Như vậy, Dịch Tuyết Phùng càng không đành lòng đuổi hắn đi, lâu dần, Thanh Xuyên lưu tại Ngọc Ánh điện, trở thành người duy nhất chăm sóc cho Dịch Tuyết Phùng.
Khi đó Thanh Xuyên không có tên, Dịch Tuyết Phùng suốt ngày vùi trên giường nhỏ ngủ, rất ít khi giao lưu với hắn, cho nên chưa từng hỏi qua tên đối phương.
Trăm năm qua đi, Thanh Xuyên đã trưởng thành, thời điểm gặp lại Dịch Tuyết Phùng, quấn quýt trong đáy mắt vẫn như cũ, không có nửa phần khác biệt so với khi bé.
Dịch Tuyết Phùng ngồi trên băng đá ngơ ngác nhìn hắn.
Thanh Xuyên Quân từ trên cao nhìn xuống Dịch Tuyết Phùng, có lẽ cảm thấy nhìn xuống như vậy quá không tôn trọng, hắn nhẹ nhàng khuỵu một gối bên người Dịch Tuyết Phùng, hơi ngẩng mặt lên, khóe môi mỉm cười, ôn nhu gọi: “Quân thượng.”
Dịch Tuyết Phùng cụp mắt nhìn hắn nửa ngày, mới nói: “Ngươi tên là Thanh Xuyên?”
Thanh Xuyên Quân lắc đầu một cái: “Ta đã mất quên tên mình, Thanh Xuyên là quân thượng năm đó từng nói qua trong một câu.”
Trí nhớ Dịch Tuyết Phùng không tốt, nghe vậy cau mày: “Ta nói cái gì?”
Thanh Xuyên Quân nở nụ cười: “Quân thượng nói đôi mắt của ta như xuân thanh tuyền, dung nhập hàn xuyên.”
Dịch Tuyết Phùng trầm mặc, hắn căn bản không nhớ mình từng nói câu này, thế nhưng hắn biết rõ người trước mặt chính là đầu sỏ gây tội hại chính mình chết thảm, hắn vẫn không đành lòng nói câu “Ta không nhớ rõ” ra khỏi miệng —— hắn xưa nay chưa từng là loại người tùy ý giẫm đạp chân tâm của người khác.
Dịch Tuyết Phùng mím môi, nói: “Đứng lên đi, quỳ như vậy còn ra thể thống gì?”
Thanh Xuyên Quân lại lắc đầu, nói thẳng: “Không phải quân thượng vẫn luôn muốn biết chuyện mồng một người không có cách nào vọng động linh lực năm đó là ai truyền đi sao, Thanh Xuyên không dám đối với quân thượng có điều che giấu.”
Bàn tay khuất trong tay áo của Dịch Tuyết Phùng hơi động: “Là ngươi?”
Thanh Xuyên nói: “Phải.”
Chẳng biết vì sao, trong lòng Dịch Tuyết Phùng không xuất hiện cảm giác phẫn nộ như trước giờ hắn vẫn nghĩ, ngược lại là một loại hờ hững như trút được gánh nặng.
Hắn cúi đầu nhìn Thanh Xuyên Quân, trong lòng một mảnh bình tĩnh quỷ dị, hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi nói cho ta, là muốn ta tự tay giết ngươi sao?”
Thanh Xuyên nói: “Tùy ý quân thượng xử trí.”
Hắn không một lời biện bạch cho mình như vậy, ngược lại vô cùng hiếm thấy, Dịch Tuyết Phùng nhìn chằm chằm đỉnh đầu hắn hồi lâu, đột nhiên đưa tay đỡ cằm đối phương, nhìn thẳng vào đôi mắt như thanh tuyền của hắn, nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao phải làm như vậy?”
Thanh Xuyên Quân đối với cái chết trước mắt không chút sợ hãi, trái lại còn cong mắt cười cười, nói: “Quân thượng thật sự muốn biết?”
Dịch Tuyết Phùng không nói gì.
Thanh Xuyên Quân nở nụ cười, hắn nhắm mắt lại, duỗi tay cầm lấy bàn tay Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng đặt tại mi tâm của mình, dẫn dắt linh lực của Dịch Tuyết Phùng chậm rãi đi vào thần thức của hắn.
Dịch Tuyết Phùng chỉ thấy trước mắt lóe bạch quang, sau một khắc, bốn phía xung quanh đã thay đổi.
Trước mặt hoa thơm chim hót, sắc màu rực rỡ, phảng phất như đặt chân đến thiên đường của nhân gian.
Mà ở giữa rừng hoa, Ngọc Ánh quân của trăm năm trước cả người bao bọc trong ma tức đang nằm trên giường nhỏ, lười nhác nhấc mắt, hướng về phía hắn nhàn nhạt nói: “Ta không thích loại ảo giác này, thu hồi đi.”
Nháy mắt, rừng hoa kia chậm rãi hóa thành vô số điểm sáng loang lổ tiêu tán giữa không trung, bốn phía lần nữa trở về Ngọc Ánh điện trang hoàng xa xỉ kia.
Dịch Tuyết Phùng chỉ liếc mắt nhìn, đáy mắt run lên, cảnh tượng trước mắt nháy mắt tiêu tan.
Hắn ngồi trên băng đá trong lương đình, Thanh Xuyên Quân vẫn như cũ quỳ trước mặt hắn, chỉ là đầu ngón tay đặt lên mi tâm đối phương dời đi.
Thanh Xuyên cười nói: “Ta vốn là một con cờ do Trọng Tâm Quân thu xếp ở bên cạnh người, chỉ cần hắn muốn, thông qua ta, có thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, biết được người đang làm gì.”
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn hắn.
Thanh Xuyên Quân giống như đang kể một câu chuyện của một người xa lạ không chút can hệ đến hắn: “Nếu ta không có năng lực quỷ quyệt này, hắn cũng sẽ không cho phép một tạp chủng sống ở Man Hoang nhiều năm như vậy.”
Cho dù là lúc nói hai từ bị người ta mắng từ nhỏ đến lớn - 'tạp chủng', trên mặt hắn vẫn ôn nhu như cũ, dường như hết thảy những lời chửi bới nhục mạ của người khác đối với hắn đều như gió xuân thoáng qua, không để lại chút vết tích.
Dịch Tuyết Phùng nhìn hắn nửa ngày, đột nhiên nói: “Sinh tử với ngươi mà nói, rốt cuộc là thứ gì?”
Thanh Xuyên nói: “Sinh tử tại thiên, năm đó ta chưa chết trong tay Ninh kiếm tôn, chứng mình mệnh ta không tuyệt, hôm nay chết ở trong tay quân thượng, tự nhiên cũng là thiên đạo an bài.”
“Vậy ngươi tin thiên đạo sao?”
“Nếu ta tin, thì đã không lưu lại Man Hoang lâu như vậy.”
Thanh Xuyên có huyết mạch của ma tu lẫn đạo tu, không ở Man Hoang thì cũng chỉ có thể tùy tiện tìm một chỗ trong tam giới sống qua ngày, chẳng qua sống không quá dễ dàng thôi.
Dịch Tuyết Phùng nói: “Ngươi không tin thiên đạo, lại tin tưởng sinh tử tại thiên?”
Thanh Xuyên Quân nhẹ nhàng chớp mắt: “Sinh tử tại thiên, mà hành sự thì tại nhân.”
Dịch Tuyết Phùng nhìn hắn hồi lâu, mới nhẹ nhàng nhắm mắt thở dài một hơi, thu tay lại, nói: “Ta hiện tại không muốn giết ngươi.”
Thanh Xuyên Quân ngẩn ra, kinh ngạc nhìn hắn.
Dịch Tuyết Phùng không nói thêm nữa.
Năm đó hắn đã biết chính mình không còn bao nhiêu thời gian, liền đưa Thiết Vân đi, đơn độc lưu lại đại điện xa hoa thanh lãnh kia, ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm khác.
Điều duy nhất có thể chứng minh hắn còn sống, chính là động tĩnh nhỏ bé sáng sớm mỗi ngày từ tiểu Thanh Xuyên cẩn thận từng li từng tí bưng nước nóng cùng lá trà tới.
Thanh Xuyên lúc nhỏ mỗi ngày đều lặp đi lặp lại những chuyện giống nhau như vậy, đặt nước suối lên lò lửa nhỏ bên cạnh, đợi Dịch Tuyết Phùng đúng giờ tỉnh dậy, lấy nước sôi vừa nấu pha trà, mãi đến sau khi hương trà lan tỏa bốn phía, liền lặng yên không một tiếng động rời đi.
Việc khô khan vô vị như vậy được hắn duy trì rất nhiều năm, cho đến cái ngày đạo tu đánh vào Ngọc Ánh điện, hắn liều mạng lôi kéo Dịch Tuyết Phùng dự định cùng thoát thân.
Dịch Tuyết Phùng nhìn gương mặt vừa xa lạ vừa xen lẫn quen thuộc kia, biết rõ hắn có tội lại không muốn ra tay, thế nhưng cẩn thận suy xét, sai lầm của Thanh Xuyên có lẽ không đến mức phải xử tử.
Thanh Xuyên Quân nhẹ nhàng than thở: “Thế nhưng quân thượng, ở tại Man Hoang này, thậm chí là tam giới... Quá lương thiện thì không thể sống lâu.”
Dịch Tuyết Phùng nhìn hắn, cảm thấy từ vừa rồi hắn định nói chính là 'nhu nhược đến cực điểm'. Ngôn Tình Hài
Dịch Tuyết Phùng nói: “Ta chỉ nói là hiện tại, vẫn chưa bảo đảm vĩnh viễn không giết ngươi. Chờ thêm một thời gian nữa, ta sẽ có chuyện quan trọng tìm ngươi, chỉ cần ngươi có thể giúp ta, ân oán dĩ vãng lập tức xóa bỏ.”
Thanh Xuyên Quân có chút chần chờ: “Quân thượng cần Thanh Xuyên...”
Hắn còn chưa nói hết, Dịch Tuyết Phùng đã lạnh nhạt cắt ngang: “Hiện tại ngươi không cần biết.”
Thanh Xuyên Quân sửng sốt một chút, mới nhẹ nhàng gật đầu: “Dạ, nghe theo phân phó của quân thượng.”
Dịch Tuyết Phùng cười như không cười nhìn hắn: “Ta hi vọng ngươi có thể nói được làm được.”
Trong lời Dịch Tuyết Phùng có ẩn ý, Thanh Xuyên Quân ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, tựa hồ đã hiểu rõ ý tứ, nói: “Sau này Thanh Xuyên chỉ nghe theo dặn dò của quân thượng.”
Bấy giờ Dịch Tuyết Phùng mới gật đầu: “Được, đi đi.”
Thanh Xuyên Quân rũ mắt, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên nhẹ nhàng thẳng lưng, lại gần bên người Dịch Tuyết Phùng, thanh âm nhỏ bé đến không thể nghe thấy: “Quân thượng, xin hãy cẩn thận Thiết Vân...”
Hai chữ cuối cùng phảng phất như bị gió thoảng qua cuốn đi, nhưng có lẽ Dịch Tuyết Phùng đã nghe được, ngón tay hắn run lên, mím môi nhìn Thanh Xuyên.
Thanh Xuyên nói xong câu đó liền đứng dậy, trong lòng Dịch Tuyết Phùng có ngàn vạn nghi ngờ, nhưng chẳng biết vì sao cũng không giữ người lại, tùy ý hắn cung kính lùi về sau vài bước rồi quay người rời đi.
Dịch Tuyết Phùng trầm mặc nhìn bóng lưng đối phướng biến mất, ngồi trong lương đình nửa ngày, đang định đứng dậy đi tìm Thiết Vân, ai ngờ bắt gặp Ninh Ngu đuổi đến.
Y thoạt nhìn có chút hoảng loạn, tầm mắt bối rối tìm kiếm xung quanh, thời điểm rơi lên người Dịch Tuyết Phùng, hai mắt đột nhiên sáng ngời, vội bước nhanh chạy tới.
Dịch Tuyết Phùng đứng lên, nói: “Sao ngươi lại...”
Ninh Ngu bay tới đây, một phát bắt được hai vai Dịch Tuyết Phùng, chăm chú nhìn hắn, khó nhọc nói: “Ta cẩn thận suy nghĩ một chút...”
Dịch Tuyết Phùng bị cắt ngang, tốt tính nhìn y, hỏi: “Ngươi nghĩ cái gì?”
Ninh Ngu lẩm bẩm nói: “Sư tôn nói ngươi đang giận ta, bảo ta từ từ suy tính mới được, thế nhưng ta vừa rồi suy nghĩ nửa ngày, phát hiện ta đợi không được.”
Dịch Tuyết Phùng: “...”
Dịch Tuyết Phùng nháy mắt một cái, có chút nghe không hiểu lời của y.
Ninh Ngu níu lấy vai hắn kéo hắn lại ôm trong lồng ngực của mình.
Kèm theo tim đập như trống bỏi của Ninh Ngu, Dịch Tuyết Phùng còn nghe thấy y đang trầm giọng bên tai mình: “Ta không muốn ngươi rời đi cùng người khác, ta cũng không muốn kiềm nén bản thân, rõ ràng yêu thích đến phát điên lại một chữ cũng không dám nói...”
Dịch Tuyết Phùng sững sờ, tựa hồ chưa kịp phản ứng.
Ninh Ngu ôm chặt hắn một chút, mới đè nén tình cảm ngập trời buông hắn ra, nâng mặt Dịch Tuyết Phùng, nói: “Ta không muốn đợi thêm nữa.”
Dịch Tuyết Phùng tựa hồ bị dọa sợ, mờ mịt nói: “Đợi... đợi cái gì?”
Ninh Ngu nói: “Dịch Tuyết Phùng, chúng ta hợp tịch đi.”
Dịch Tuyết Phùng: “...”
Tác giả có lời muốn nói: Dịch Tuyết Phùng 【 lãnh khốc vô tình 】: Đạo ma thù đồ.
Ninh Ngu:??????
Choáng váng đầu hoa mắt, nếu có tiểu bug cùng lỗi chính tả, hi vọng đại gia thông cảm một ha qaq! Ngày mai tận lực tái càng nhiều một chút, cảm tạ sự ủng hộ của mọi người. Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!