Đường nhỏ trước Hư Vô chi địa, Ninh Ngu thần sắc vội vã thuận theo phương hướng đàn hạc giấy bay đi tìm Dịch Tuyết Phùng, Thu Mãn Khê chẳng biết vì sao theo lại đây, trong tay còn mang theo một ít vò rượu, ung dung thong thả uống rượu.
Có điều hai người đi đi hồi lâu, Thu Mãn Khê đột nhiên dừng bước chân, vò rượu trong tay trực tiếp tuột mất, rơi trên mặt đất vỡ nát bấy.
Ninh Ngu vốn vì Dịch Tuyết Phùng mất tích buồn bực mất tập trung, đang muốn mở miệng mắng Thu Mãn Khê một trận, thế nhưng quay đầu vừa nhìn, thần sắc nhất thời cứng đờ.
Thu Mãn Khê đứng trên con đường nhỏ u tĩnh, mờ mịt luống cuống hơi ngẩng mặt nhìn về phía hang đá cách đó không xa, trên mặt chẳng hiểu vì sao đều là nước mắt.
Từng dòng từng dòng từ hốc mắt không ngừng chảy xuống, Thu Mãn Khê chầm chậm ôm ngực, không biết cảm ứng cái gì, đột nhiên lảo đảo ngồi xổm người xuống, lệ rơi đầy mặt.
Ninh Ngu vội quay trở về, đỡ lấy tay hắn, nói: “Làm sao vậy?”
Mu bàn tay Thu Mãn Khê chống lên mi tâm, cố gắng đè nén không rơi nước mắt, thế nhưng bất luận hắn làm thế nào, nước mắt vẫn như cũ không thể khống chế được liên tục đổ xuống.
Mãi một lúc sau, hắn thậm chí không hề biết mình đang nhỏ giọng gào khóc.
Ninh Ngu ngơ ngác nhìn hắn, y bái Thu Mãn Khê làm sư tôn hơn trăm năm, chưa bao giờ thấy hắn khóc lóc kịch liệt như vậy.
Thu Mãn Khê nhẹ nhàng che mắt, nghẹn ngào nói: “Vi... vi sư vô sự, đồ nhi nhanh, nhanh đi tìm Tuyết Phùng đi, ta chờ một chút là tốt rồi...”
Ninh Ngu nhíu mày: “Nhưng mà...”
Thu Mãn Khê ngắt lời y: “Ta nói ta vô sự.”
Ninh Ngu chần chừ đứng dậy.
Thu Mãn Khê thấp giọng nở nụ cười, thanh âm vẫn như cũ mang tiếng khóc nghẹn ngào: “Mau đi đi, tìm được Tuyết Phùng liền tới tìm ta, ta... Ta nhớ Tuyết Phùng.”
Ninh Ngu thấy hắn không muốn nhiều lời, cũng hiếm khi hiểu ý không hỏi thêm nữa, yên lặng gật đầu xoay người rời đi.
Mục Tuyết Thâm chết rồi, Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác đứng hồi lâu, mới mềm nhũn đầu gối, thẳng tắp quỳ sụp xuống nền đất cứng rắn.
Toàn bộ băng sương trên vách tường trong động phủ đang tan rã, vài giọt nước thỉnh thoảng nhỏ xuống sau gáy hắn, khiến hắn lạnh lẽo phát run.
Rốt cuộc là ai mang hồn phách của hắn thả vào khối thân thể này, trước khi hắn đến, vị tiểu tiên quân tính cách thô bạo tàn ác trong miệng mọi người kia rốt cuộc là ai, những vấn đề không rõ trong lòng Dịch Tuyết Phùng quá nhiều, thế nhưng lúc này hắn không thể suy nghĩ được nữa.
Bộ thân thể này vốn dựa theo hàn linh mạch của Mục Tuyết Thâm dựng thành, tuy nói đây là một thân xác nhân loại hoàn mỹ, thế nhưng nhìn chung vẫn có điểm khác biệt.
Tỷ như trước khi chết Dịch Tuyết Phùng muốn cho Mục Tuyết Thâm nhìn rõ người giết hắn rốt cuộc là ai,có điều tâm trí vừa động, bộ thân thể này liền phảng phất thuận theo suy nghĩ trong lòng hắn đột nhiên biến thành thân thể trước kia của Dịch Tuyết Phùng, ngay cả linh mạch cũng hoàn toàn thay đổi thành thủy linh mạch.
Dịch Tuyết Phùng cúi đầu quan sát mu bàn tay của mình, cảm thấy thân xác trăm năm trước dùng quen bây giờ xem ra lại hết sức xa lạ, trên mu bàn tay có một vết sẹo kéo dài phân nửa, hắn vậy mà không nhớ ra được nguyên nhân do đâu.
Dịch Tuyết Phùng quỳ trên mặt đất, ngơ ngác nhìn hồi lâu, mới rũ mắt, chầm chậm ngã ra nền đất.
Bên ngoài vẫn như cũ có vô số hạc giấy như thiêu thân lao đầu vào lửa bay về phía Hỏa Chúc trận pháp, lúc này Dịch Tuyết Phùng cũng không còn sức lực thu hồi trận pháp về.
Trước mắt hắc ám từ từ bao phủ, vài giây trước khi mất đi ý thức, Dịch Tuyết Phùng đột nhiên “A” một tiếng, thầm nghĩ: “Ta nhớ ra rồi.”
Vết sẹo kia, cũng có từ hang đá bên trong Hư Vô chi địa.
Trăm năm trước sau khi Dịch Tuyết Phùng bị thương, dùng Minh Linh tâm tìm thấy ở Tri Thu đảo kéo dài tính mạng được mấy năm.
Ba năm sau, mồng một mỗi tháng thương thế phát tác càng lúc càng nghiêm trọng, thậm chí đôi khi có thể khiến cho toàn bộ Quy Hồng Sơn tuyết rơi ngày hè, cực kỳ doạ người.
Những năm đó, Ninh Ngu bởi vì nhận sự giao phó của Thu Mãn Khê, đối với Dịch Tuyết Phùng không lạnh nhạt như trước như nữa, thấy hàn ý trong kinh mạch Dịch Tuyết Phùng ngày càng nhiều, rốt cuộc không nhịn được lập tức xuống núi tìm linh vật kéo dài tính mạng cho hắn.
Thế nhưng linh vật cải tử hồi sinh đâu phải đồ vật có thể dễ dàng tìm được, y xuống núi một tháng, không thu hoạch được gì, còn Dịch Tuyết Phùng lưu lại trên núi vì thương thế phát tác mà suýt chút nữa mất mạng.
Từ sau lần đó, Ninh Ngu đi đâu cũng mang Dịch Tuyết Phùng theo, lúc ở ngoài càng thêm một tấc không rời, sợ hắn xảy ra chuyện gì Thu Mãn Khê xuất quan xong sẽ mắng y một trận.
Cứ như vậy giằng co hơn nửa năm, Ninh Ngu rốt cuộc biết được ở Man Hoang có một loại linh vật có thể thay thế Minh Linh tâm.
Tuy rằng linh vật rất quý giá, thế nhưng đối với người trong tam giới, bảo bọn họ đến địa bàn Man Hoang tìm linh vật, chẳng bằng trực tiếp bảo bọn họ chờ chết đi, cho nên không ít chính đạo biết được việc này, thế nhưng dám đi chẳng được mấy người.
Vùng đất ranh giới giữa Man Hoang và tam giới đâu đâu cũng có độc khí mê chướng, sơ ý một chút liền không còn mạng để đến Man Hoang, nói chi đến đoạt linh vật.
Thời điểm Ninh Ngu mang theo Dịch Tuyết Phùng đến, lối vào Hư Vô chi địa không có một bóng người, ngay cả ma tu trông coi cũng không có, nhưng cũng có thể hiểu được, loại địa phương quỷ quái ở Man Hoang này, hiếm có ma tu có thể trở ra, người chính đạo cũng không tiến vào được, trông coi một cái tử lộ cũng không có ý nghĩa gì.
Dịch Tuyết Phùng nằm nhoài trên lưng Ninh Ngu thiếp đi một đường, lúc bị Ninh Ngu nhẹ nhàng buông xuống liền choàng tỉnh, hắn mờ mịt mở mắt, tay bản năng nắm lấy vạt áo Ninh Ngu, hàm hồ nói: “Sư huynh, tới rồi sao?”
Ninh Ngu thấy hắn ngủ đến mức tóc tay bù xù rũ xuống trước trán, giãy giụa nửa ngày mới lạnh mặt sửa sang lại cho hắn, nói: “Đến rồi, ngươi ở đây chờ ta, ta lấy linh vật xong sẽ trở lại.”
Dịch Tuyết Phùng lắc lắc đầu chớ tỉnh ngủ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn kiên trì: “Tuyết Phùng đi cùng sư huynh.”
Ninh Ngu không chút khách khí: “Đi cùng ta làm cái gì, kéo chân sao?”
Dịch Tuyết Phùng sững sờ, mím mím đôi môi trắng bệch, không biết phải đáp lại như thế nào.
Ninh Ngu nói xong thấy sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, lúc này mới muộn màng nhận ra câu này của mình hình như không đúng lắm, thế nhưng nếu đã nói ra khỏi miệng y cũng lười thu hồi lại.
Từ trong lồng ngực lấy ra một khối Tử Vân sa đặt ở trước mặt Dịch Tuyết Phùng, Ninh Ngu căn dặn hắn: “Không được chạy lung tung, nếu có người muốn gây bất lợi cho ngươi, ngươi liền dùng Tử Vân sa bảo vệ chính mình, tuyệt đối không được tranh đấu với kẻ khác.”
Dựa theo tình huống của Dịch Tuyết Phùng bây giờ, cho dù đụng phải ma tu tu vi thấp nhấtnói không chừng cũng không có sức lực chống đỡ.
Dịch Tuyết Phùng ngoan ngoãn gật gật đầu: “Dạ.”
Lúc này Ninh Ngu mới rời khỏi, không quay đầu tiến vào bên trong mê chướng.
Dịch Tuyết Phùng dựa vào một tảng đá lớn, ôm gối co người lại thành một đoàn, tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm vào màn sương trắng trước mặt, mong đợi khi nào thì Ninh Ngu mới có thể đi ra.
Tới tận khi hắn chờ đến mức buồn ngủ, bên trong sương mù đột nhiên truyền ra một chuỗi tiếng bước chân, cách hắn càng ngày càng gần.
Dịch Tuyết Phùng hoảng hốt, một tay cầm Tử Vân sa kéo ra một đạo linh lực, vây kín thân thể của mình lại, cả người càng nép sâu vào trong khe hở của tảng đá.
Chớp mắt, trong sương mù đột nhiên xuất hiện một bóng người, hóa ra là Ninh Ngu.
Dịch Tuyết Phùng đã không còn tinh lực suy xét tại sao Ninh Ngu lại trở về nhanh như vậy, hắn ở đây một mình quá kinh hãi, nhìn thấy Ninh Ngu không để ý hết thảy nhào tới tìm kiếm sự che chở.
Ninh Ngu nhìn thấy hắn, lạnh nhạt nói: “Ta đã trở về.”
Động tác đứng dậy của Dịch Tuyết Phùng ngưng lại, nụ cười trên mặt cũng có chút tiêu tán.
Ninh Ngu tiến lên trước, Tử Vân sa xung quanh Dịch Tuyết Phùng, chân mày cau lại, nói: “Thu cái này lại.”
Thế nhưng Dịch Tuyết Phùng lại tiếp tục ôm gối, đầu tựa vào cánh tau, buồn bực nói: “Cút ngay.”
Nếu như là chân chính Ninh Ngu, căn bản không có khả năng tại sau khi trở lại khí định thần nhàn nói lên một câu “Ta đã trở về”, Ninh Ngu loại kia tính tình dù cho chỉ là gật đầu đều xem như là cực kỳ nhiệt tình thái độ.
“Ninh Ngu” trên mặt giả vờ lạnh lùng chầm chậm biến mất, hắn đầy hứng thú mà ngồi ở Dịch Tuyết Phùng đối diện, xuyên thấu qua màu tím kia sương mù sa đến xem hắn, cười nói: “Ngươi nhận ra ta là ai, hay nhận ra ta không phải y?”
Dịch Tuyết Phùng không muốn ngẩng đầu, chỉ cần ở trong Tử Vân sa không ai có thể tổn thương đến hắn.
“Ta không biết ngươi là ai.”
“Ninh Ngu” nở nụ cười, hắn nhẹ nhàng gảy ngón tay một cái, lộ ra gương mặt mang nửa tấm mặt nạ của Mục Tuyết Thâm: “Xem ra ngươi rất hiểu Ninh Ngu.”
Dịch Tuyết Phùng nghe thấy âm thanh quen thuộc, vừa ngẩng đầu lên nhìn, lập tức bị dọa đến rụt vai: “Ngươi... còn chưa chết?”
“Đúng vậy nha.” Mục Tuyết Thâm nhún nhún vai, “Cũng may bám trên người ngươi chỉ là một tia thần hồn của ta, nếu toàn bộ hồn phách đều ký sinh trên người ngươi, bây giờ sợ là đã triệt để tiêu tan, chậc, Thu Mãn Khê ra tay thật đúng là tàn nhẫn.”
Dịch Tuyết Phùng nhắm nghiền mắt, căn bản không muốn nhìn hắn: “Cút ngay.”
Mục Tuyết Thâm không muốn cút bây giờ, hắn buồn bực ngán ngẩm đâm đâm vào màn sương của Tử Vân sa, cảm giác ngón tay mình bị một luồng sức mạnh vô hình cản lại, nhẹ nhàng nở nụ cười, như đang nói chuyện phiếm: “Tuyết Phùng, hóa ra ngươi ái mộ y.”
Dịch Tuyết Phùng ngẩn ra, mê man ngẩng đầu nhìn lại: “Cái gì?”
“Đừng sợ.” Mục Tuyết Thâm cười nói, “Chỉ cần ngươi giao thân thể cho ta, một Ninh Ngu mà thôi, chiếm được y không có gì khó.”
Dịch Tuyết Phùng lắc đầu: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ái mộ ai?”
“Sư huynh ngươi đó.”
Dịch Tuyết Phùng sợ hết hồn, vội hô: “Tuyết Phùng không có!”
Mục Tuyết Thâm tựa hồ đã sớm nhận ra, thấy Dịch Tuyết Phùng vội vàng phủ định như vậy, chỉ cười chứ không phản bác, ôn nhu nói: “Thế kia à? Vậy ta giúp ngươi giết y, có được hay không?”
“Giết y, chỉ là một Ninh Ngu mà thôi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Dịch Tuyết Phùng không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nói mình ái mộ Ninh Ngu, lại vô duyên vô cớ nói cái gì mà giết Ninh Ngu, mạnh mẽ ngẩng đầu, gần như mang theo oán hận nhìn hắn: “Câm miệng! Sư huynh của ta nhất định sẽ không bị ngươi làm hại!”
Mục Tuyết Thâm thấy hắn như vậy, trầm thấp thở dài một hơi, cảm khái nói: “Tuyết Phùng à, tất cả mọi người đều tán thưởng ngươi ngoan ngoãn vô hại, thế nhưng vì sao xưa nay ngươi chưa một lần nghe lời ta?”
Dịch Tuyết Phùng mạnh mẽ trừng hắn: “Bởi vì ngươi là ác nhân!”
“Ác nhân?” Mục Tuyết Thâm trực tiếp bật cười, “Vậy Tuyết Phùng có biết thế nào là thiện thế nào là ác không?”
Dịch Tuyết Phùng không muốn nói chuyện cùng hắn, lần nữa hô: “Cút ngay!”
Dịch Tuyết Phùng đã đến Hư Vô chi địa, Mục Tuyết Thâm tất nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ, hắn thấy Dịch Tuyết Phùng tức đến sắc mặt trắng bệch nửa ngày, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng vang kinh thiên động địa, gần như đánh bay chướng khí xung quanh Hư Vô chi địa.
Dịch Tuyết Phùng sợ hết hồn, trợn to mắt nhìn về phía sương mù.
Mục Tuyết Thâm nhắm mắt chốc lát, đột nhiên mở mắt nhẹ nhàng mỉm cười, nói: “Sư huynh ngươi cũng thật cả gan làm loạn, dám đơn độc xông vào đại điện của quân thượng Man Hoang, hơn nữa còn...”
Hắn chưa nói hết, Dịch Tuyết Phùng không biết xảy ra chuyện gì, có chút nóng nảy nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Mục Tuyết Thâm không để hắn chờ lâu: “... Hơn nữa còn giết chết một vị quân thượng trong tam đại quân chủ, chà chà, chỉ là một khỏa linh thạch thôi, nhất định phải động sát khí vậy sao?”
Dịch Tuyết Phùng víu Tử Vân sa, không muốn người khác nói xấu sư huynh hắn, vội phản bác: “Người Man Hoang, đều là ác nhân.”
Mục Tuyết Thâm cổ quái nhìn hắn: “Ngươi dựa vào cái này để phân biệt thị phi đúng sai sao?”
Dịch Tuyết Phùng suy nghĩ một chút, chần chừ gật đầu, chỉ là não vừa động lại nhớ đến mình cùng Mục Tuyết Thâm căn bản không có gì để nói, liền dữ dằn: “Ta không muốn nói chuyện với ngươi, đừng ở chỗ này phiền nhiễu người khác!”
Mục Tuyết Thâm tốt tính cười cười, không tiếp tục nói nữa, cũng không đi khỏi.
Dịch Tuyết Phùng nhắm mắt đợi hơn nửa ngày, mở mắt ra phát hiện Mục Tuyết Thâm vậy mà còn ở đó, cả giận nói: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Mục Tuyết Thâm nói: “Sư huynh ngươi giết quân thượng Man Hoang, hơn nữa còn lấy đi linh vật Man Hoang, những ma tu kia chắc chắn không có khả năng trơ mắt nhìn y rời đi, lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ tới, y sẽ không ra được sao?”
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút.
Từ nhỏ đến lớn, hình tượng Ninh Ngu trong lòng hắn vẫn luôn là một người không gì không thể làm bất luận chuyện gì cũng có thể xử lý hoàn mỹ, hắn biết ác nhân ở Man Hoang đông đảo, thế nhưng chưa bao giờ nghĩ đến Ninh Ngu cũng có thể chết đi.
Hiện tại đột nhiên bị Mục Tuyết Thâm vạch trần, Dịch Tuyết Phùng sửng sốt nửa ngày, bản năng muốn chạy vào trong mê chướng.
Mục Tuyết Thâm nhàn nhạt nói: “Tu vì cỡ Ninh Ngu cũng không thể sống nổi, huống chi là ngươi.”
Bước chân Dịch Tuyết Phùng dừng lại, có chút mờ mịt quay đầu lại nhìn hắn.
Mục Tuyết Thâm giống như chỉ ở đây chờ hắn, cười tủm tỉm duỗi ra một cánh tay, ôn nhu nói: “Muốn cứu y, liền giao...”
Dịch Tuyết Phùng lùi về sau một bước né tránh tay hắn, kiêng kỵ nói: “Ta sẽ không giao thân thể lại cho ngươi.”
Mục Tuyết Thâm nở nụ cười, nói: “Được, vậy chúng ta mỗi người lùi một bước, ngươi đưa một nửa linh lực trên người cho ta, ta mang ngươi tiến vào Man Hoang tìm Ninh Ngu, còn việc có thể cứu y hay không, vậy thì phải xem năng lực của chính mình rồi.”
Dịch Tuyết Phùng đứng tại chỗ chần chờ hồi lâu, đầu óc vẫn luôn hỗn loạn có chút sáng suốt, hắn liền lui một bước, lạnh lùng nói: “Vậy làm sao mà ta biết, chuyện ngươi nói sư huynh ta gặp nạn không phải là giả?”
Mục Tuyết Thâm không ngờ tới bây giờ Dịch Tuyết Phùng còn có thể nghĩ đến chuyện này, hắn có chút than thở nhìn đối phương, cũng không vì bị nghi ngờ mà giận dữ, trực tiếp giơ tay lên, giữa không trung chầm chậm hiện ra một băng kính.
Hắn cong ngón tay búng cái tách, một đạo linh lực chui vào bên trong mặt kính, nháy mắt, trên băng kính bóng loáng kia từ từ xuất hiện một bóng người.
—— là Ninh Ngu.
Dịch Tuyết Phùng ngạc nhiên nhìn.
Ninh Ngu không biết đang ở nơi nào, bốn phía một mảnh tăm tối, chỉ có một tia sáng bên cạnh, soi sáng nửa bên mặt của y, thời điểm y quay đầu, lộ ra một vệt máu đang tràn ra bên khóe môi.
Đây là lần đầu tiên Dịch Tuyết Phùng nhìn thấy Ninh Ngu bị thương, giật mình đứng tại chỗ hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Sư huynh.”
Mục Tuyết Thâm nhàn nhạt: “Hiện tại y đang ở trong hang đá phía trước Hư Vô chi địa nơi có đông đảo ma tu nhất, tất cả ma tu nơi đó đều hận chính đạo thấu xương, y xông nhầm vào đấy, kết cục có thể tưởng tượng được.“. truyện đam mỹ
Hắn vừa dứt lời, bên trong băng kính ánh mắt Ninh Ngu đột nhiên phát lạnh, Anh Túc kiếm trong tay phất lên chém tới, một luồng kiếm quang áp sát, trực tiếp chấn vỡ băng kính của Mục Tuyết Thâm thành nhiều mảnh.
Mục Tuyết Thâm bật cười thu hồi mặt băng, nhàn nhạt nói: “Y thoạt nhìn rất có tinh thần, còn có thể chống đỡ thêm chốc lát, tiểu Tuyết Phùng, ngươi phải làm sao đây?”
Bên trong hang đá Man Hoang, Ninh Ngu tiện tay chặt đứt một trụ đá bên hành lang, dựa lưng vào vách tường, lắng nghe âm thanh sột soạt xung quanh, hơi thở hổn hển.
Anh Túc truyền âm cho y: “Ma tu ở đây ít nhất cũng phải hơn trăm người, ngươi xác định có thể ra ngoài?”
Người tu Vô Tình đạo vô tình vô cảm, ngay cả cái chết cũng không e ngại, Ninh Ngu gắt gao nắm linh thạch trong tay, lạnh lùng nói: “Nếu như ta không thể đi ra ngoài, ngươi lập tức mang khối linh thạch này đi cứu Dịch Tuyết Phùng.”
Anh Túc bất đắc dĩ nói: “Nếu như ngươi bỏ mình, ta cũng không có được kết cục tốt, nói chi đến cứu Tuyết Phùng?”
Ninh Ngu đột nhiên có chút bất mãn: “Ngươi gọi hắn là gì?”
Anh Túc nhận ra điểm ghen tuông yếu ớt trong lòng Ninh Ngu, trầm mặc chốc lát mới nói: “Dịch Tuyết Phùng.”
Ninh Ngu lúc này mới hài lòng: “Vô thân vô cố, không được gọi thân mật như thế.”
Anh Túc: “...”
Được.
Anh Túc bắt đầu hoài nghi rốt cuộc y có tu thành Vô Tình đạo hay không.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai sẽ có thể đem Tuyết Phùng nhập ma trước nội dung vở kịch viết xong, qaq xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!