Thời điểm Dịch Tuyết Phùng té nhào vào lòng Ninh Ngu, thần trí đã không còn rõ ràng, hắn chỉ cảm thấy bốn phía một mảnh lạnh giá vô hạn, trong mắt chỉ có nguồn ấm áp không ngừng truyền đến từ thân thể người trước mặt.
“Thật ấm.” Dịch Tuyết Phùng vươn tay ra bắt lấy vật ấm áp trước mắt, đầu óc hỗn độn không thể suy nghĩ được gì nữa.
Sắc mặt Ninh Ngu cực kỳ khó coi, vốn phản ứng đầu tiên khi Dịch Tuyết Phùng nhào tới chính là ném cái đồ vô liêm sỉ gan to bằng trời này bay ra ngoài, thế nhưng tay y còn chưa vươn ra, đã cảm giác được hàn ý trên người thiếu niên trước mặt —— tựa như mới đi ra từ hầm băng.
Ninh Ngu không nói một lời vung tay về phía song cửa sổ cách đó không xa, một đạo kết giới đột nhiên tản đi, cái lạnh giá tột cùng trong căn phòng nháy mắt bị thu hồi, chỉ trong chốc lát, toàn bộ băng sương bắt đầu chậm rãi tích thành từng giọt nước rơi xuống.
Dịch Tuyết Phùng lạnh đến mức bắt đầu níu lấy y phục trên người Ninh Ngu, dù lạnh giá trong phòng đã tản dẫn đi nhưng nhiệt độ trên người hắn vẫn không hòa hoãn bớt bao nhiêu.
“Ta lạnh quá.”
Lúc Ninh Ngu nhìn thấy Thiết Vân đại khái cũng biết mục đích hơn nửa đêm hai người kia không ngủ lén lút đến trong phòng y để làm cái gì, nửa bên vạt áo bị níu mở ra, y trầm mặt nắm lấy vai Dịch Tuyết Phùng giúp hắn đứng vững, thế nhưng chỉ cần buông tay, thiếu niên sẽ như cũ nhào về phía y, đỡ cũng không đỡ được.
Mặt mày Ninh Ngu trầm như thủy, lôi Dịch Tuyết Phùng đặt lên giường nhỏ, lạnh lùng nói: “Đi ra.”
Cả người Thiết Vân run lên, trong ống tay áo Dịch Tuyết Phùng rục rịch nửa ngày, mới khó khăn bò ra ngoài, run run rẩy rẩy lăn tới mạn giường.
Ninh Ngu lạnh lùng nói: “Hắn đến bao lâu rồi?”
Thiết Vân bị doạ muốn hộc máu, làm đủ các khâu chuẩn bị tâm lý xong mới gian nan hóa thành hình người đứng bên giường, đầu cúi thấp không dám ngẩng lên liếc mắt một cái.
Cho dù sợ như vậy, hắn vẫn còn nhớ tới Dịch Tuyết Phùng, chần chừ trong nháy mắt, cẩn thận nói: “Hơn một canh giờ.”
Trên thực tế còn chưa tới hai khắc*.
*1 khắc=15ph
Ninh Ngu trách mắng: “Hồ đồ!”
Nếu ở trong căn phòng băng thiên tuyết địa này đợi đủ một canh giờ, đông thành như vậy cũng không gì đáng trách.
Y ghét bỏ nhìn thiếu niên run lẩy bẩy cuộn thành một đoàn ở trên giường, suy nghĩ một chút vẫn thấy không đành lòng, lấy chăn một bên trùm lên người Dịch Tuyết Phùng.
Thấy Ninh Ngu không còn hoài nghi, Thiết Vân không dấu vết thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ thấy Ninh Ngu hiếm có khi nào mềm lòng như thế, Thiết Vân đứng tại chỗ do dự nửa ngày, lúc này mới lộ ra vẻ mặt tráng sĩ liều chết, ngẩng đầu lên giả vờ trấn định nói: “Kiếm tôn, ta... Kiếm tuệ của ta, ngài, ngài có nhìn thấy không?”
Ninh Ngu đang đắp chăn giúp Dịch Tuyết Phùng, nghe vậy quay đầu lại lạnh nhạt liếc mắt: “Có.”
Thiết Vân vui vẻ, lập tức hoan hỉ nói: “Vậy xin ngài trả lại cho ta được không?”
Hắn nói, lòng bàn tay hướng lên trên mà duỗi ra hai tay chắp tay trước ngực mắt lom lom nhìn Ninh Ngu, tư thái này cùng Dịch Tuyết Phùng lúc trước cầu Thiết Vân kiếm giống nhau như đúc.
Ninh Ngu nghiêng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng đọc từng chữ: “Không thể.”
Thiết Vân: “...”
Thiết Vân cho rằng mình nghe nhầm, nếu không tại sao lại có loại người đối mặt với yêu cầu của một người mất của, có thể mặt không đỏ tim không đập nói ra hai chữ “Không thể” dễ dàng như thế.
Thật không biết xấu hổ.
Thiết Vân giận mà không dám nói gì, chỉ có thể thử thăm dò giảng đạo lý cùng y: “Kiếm tôn, ngài, ngài có chỗ không biết, cái này là cha Tuyết Phùng đưa cho ta, nếu cha trên trời có linh thiêng biết được ta làm mất đồ vật hắn đưa, nhất định sẽ rất tức giận.”
* cha Tuyết Phùng ở đây là DTP á nha mn, kp cha của DTP đâu, mà chắc mn biết r.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, Thiết Vân cảm thấy hắn vừa mới nói câu “cha Tuyết Phùng” ra khỏi miệng, căn phòng nguyên bản đã khôi phục ấm áp đột nhiên lại nổi lên từng tia từng tia hàn ý.
Thiết Vân không tự chủ rùng mình một cái.
Ninh Ngu vẫn ngồi như cũ, trên mặt không nhìn ra chút thần sắc, chỉ là bàn tay khoát lên tiểu án một bên bất giác nắm chặc.
Y lạnh lùng nhìn Thiết Vân một cái, thanh âm trầm thấp: “Ngươi thật giống người cha kia của ngươi, gan to bằng trời.”
Cả người Thiết Vân run lên, không biết câu này rốt cuộc là ý gì, cha hắn từ nhỏ đến lớn ngoan ngoãn lại nhát gan, đây là lần đầu tiên hắn nghe có người nói Dịch Tuyết Phùng to gan lớn mật.
Đôi mắt lạnh lùng của Ninh Ngu nhìn Thiết Vân chằm chằm, mạnh mẽ đông cứng cả thân kiếm lạnh ngắt, sau đó mới dùng một loại âm thanh băng lãnh đến tận cùng, nói: “Ta hận cha ngươi nhất ở điểm này.”
Thiết Vân ngẩn ra, y vậy mà dùng từ 'hận' này với Dịch Tuyết Phùng?!
Ngón tay Ninh Ngu nhẹ nhàng gõ lên tiểu án một chút, vài tiếng cộc cộc khe khẽ vang lên, Thiết Vân không tự chủ lùi về sau một bước, ngơ ngác nhìn y.
Ninh Ngu nói: “Nếu không phải như thế, hắn cũng không rơi vào kết cục chết không toàn thây.”
Thiết Vân cả kinh, gắt gao nắm quyền, cắn răng nói: “Ngươi...”
Hắn bắt đầu nghi ngờ trực giác của mình, có chút không thể tin tưởng nếu người trước mặt phát hiện ra thân phận của Dịch Tuyết Phùng, rốt cuộc đối với người kia có bất lợi hay không.
Y thấy toàn thân Thiết Vân phát run, thế nhưng vẫn câu môi cười cười, có điều nụ cười này không chất chứa một tia cảm tình nào, băng lãnh khiến người nhìn phải lạnh sống lưng.
“Nếu như hắn còn sống, ta nhất định sẽ khiến hắn...”
Y còn chưa phun hết lời tàn nhẫn, một cánh tay đột nhiên duỗi ra từ phía sau, run rẩy vòng qua ôm lấy hông của y.
Ninh Ngu: “...”
Thiết Vân: “...”
Dịch Tuyết Phùng đại khái là quá lạnh, thần trí ảm đạm, men theo tia ấm áp chầm chậm bò đến phía sau Ninh Ngu, thân thể áp sát vào sống lưng cứng ngắc của y, hai cái tay gắt gao ôm lấy eo y, hai má lạnh lẽo còn cọ lung tung lên lưng y.
Đôi mắt hắn thất thần, hô hấp đều tỏa ra một luồng sương trắng.
“Ta lạnh.” Hắn giãy dụa muốn trèo lên trên, hai cánh tay đã mò tới trong lòng của Ninh Ngu, rốt cục bị Ninh Ngu lúc này mới phản ứng lại một nắm chặt lấy hai cổ tay.
Thiết Vân hét lên một tiếng, sợ Ninh Ngu giết người diệt khẩu, lập tức hóa thành một đoàn hắc vụ chui ra ngoài.
Ninh Ngu nghiến răng nghiến lợi xoay người lại nhìn hắn, khí thế đại ma đầu lúc nãy tan thành mây khói, chỉ còn nỗi hận không thể lập tức ném Dịch Tuyết Phùng ra ngoài.
“Lâm Phù Ngọc!” một tay Ninh Ngu nắm lấy hai cổ tay của thiếu niên, tay khác vỗ vỗ gò má của hắn, không nhịn được nói, “Tỉnh tỉnh.”
Dịch Tuyết Phùng lạnh đến mức cả người phát run, bị hạn chế không thể tiếp tục mò tới nơi ấm áp, chỉ có thể liều mạng ngước đầu cọ mặt vào lòng bàn tay ấm áp của Ninh Ngu.
Ninh Ngu giống như bị điện giật rụt tay về, tuy rằng tức giận thành như vậy, nhưng chút biện pháp đối phó y cũng không có.
Nhưng thời điểm Dịch Tuyết Phùng đưa mặt kề sát vào lòng bàn tay của y, một luồng hơi lạnh thấu xương vẫn như cũ cuồn cuộn không ngừng tản ra.
Ninh Ngu hơi nhướng mày.
Theo đạo lý mà nói, sau khi kết giới trong phòng tản ra, dù hắn có bị đông cứng lợi hại đến đâu, thân thể cũng nên dần dần ấm áp lên, thế nhưng đã qua chốc lát, thân thể Dịch Tuyết Phùng vẫn như cũ, lạnh lẽo như một tảng băng.
Ninh Ngu không biết nghĩ tới điều gì, đôi mắt đột nhiên khẽ run lên.
**
Ý thức phảng phất như bị vô số điều tuyến liều mạng túm lấy tứ chi kéo xuống, Dịch Tuyết Phùng giãy dụa giật giật tay chân, chầm chậm mở mắt ra.
Xung quanh là một mảng hồ nước thâm sâu không thấy đáy, mênh mông vô biên giới, hắn phiêu du trong đó, bất chớt có tiếng nói chuyện ở đâu.
“Tuyết Phùng.” Có người nằm sau tai hắn nhẹ nhàng thổi gió, thanh âm trầm thấp không giấu được ý cười mị hoặc, “Hóa ra ngươi ái mộ y.”
Dịch Tuyết Phùng không nhìn thấy người sau lưng, chỉ cảm thấy một luồng phẫn uất chi tình bỗng nhiên xông lên đầu, hắn lạnh lùng nói: “Câm miệng!”
“Đừng sợ.” Người kia cười khẽ, “Chỉ cần ngươi giao thân thể cho ta, chỉ là một Ninh Ngu nhỏ bé mà thôi, có được y không hề khó.”
“Ta không có.”
“Không có sao?” Một bàn tay chầm chậm xoa cổ hắn, “Vậy ta giúp ngươi giết y, có được hay không nha?”
Dịch Tuyết Phùng quay người, nhưng phía sau là một mảnh hư vô, chỉ có âm thanh mang theo ý cười kia vẫn bồi hồi bên tai.
“Giết y.”
“Chỉ là một Ninh Ngu mà thôi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
“Tuyết Phùng nha, tất cả mọi người tán thưởng ngươi nhu thuận vô hại, thế nhưng vì sao ngươi xưa nay chưa từng nghe lời ta nói?”
“...”
Dịch Tuyết Phùng đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, cảm giác đau đớn chậm chạp kéo đến lồng yếu ớt, hắn đột nhiên thanh tỉnh.
Trên tiểu án bên giường đốt ánh nến to bằng hạt đậu, màn giường xám trắng treo trên lưỡi câu bên góc, bị gió ngoài cửa sổ phất tới hơi bay lên.
Dịch Tuyết Phùng nhu nhu ấn đường đau đớn chống đỡ thân thể ngồi dậy, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh.
“Tỉnh rồi?” Thanh âm của Ninh Ngu đột nhiên vang lên bên cạnh, ngữ điệu còn mang theo tức giận không thể kìm nén.
Dịch Tuyết Phùng quay đầu, nhìn hồi lâu mới phát hiện Ninh Ngu toàn thân áo đen đang ngồi trên ghế mềm cạnh giường.
Ninh Ngu thấy dáng vẻ mơ mơ hồ hồ vừa tỉnh ngủ của hắn, vừa lúc đang tức giận, nói chuyện càng không kiên nhẫn: “Cảm giác ngươi có thể ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, ngươi là heo sao?”
Dịch Tuyết Phùng nhìn sắc trời bên ngoài, có chút không phản ứng kịp, chần chờ nói: “Kiếm tôn, hiện tại hình như còn chưa tới giờ mão?”
Ninh Ngu nói: “Ha, ngươi thật sự muốn ngủ đến khi mặt trời lên cao?”
Dịch Tuyết Phùng: “...”
Sao mà mới không gặp một buổi tối, Ninh Ngu càng trở nên vô lý vậy.
Dịch Tuyết Phùng nhíu mày, nhìn bốn phía xung quanh mới phát hiện ra nơi này không phải gian phòng của mình.
Hắn đột nhiên giật mình một phát, triệt để thanh tỉnh.
Tối hôm qua hắn và Thiết Vân đến phòng của Ninh Ngu tìm kiếm tuệ, thương thế mồng một đột nhiên phát tác, không chống đỡ được trực tiếp té xỉu.
Nhìn dáng vẻ hận không thể đánh chết hắn của Ninh Ngu, Dịch Tuyết Phùng không nhớ ra rốt cuộc tối hôm qua mình đã làm cái gì, hắn sợ rằng thân phận đã bị bại lộ, cẩn thận nói: “Kiếm tôn, tối hôm qua...”
“Sáu.”
Dịch Tuyết Phùng cau mày: “Cái gì?”
Ninh Ngu mặt như băng sương: “Tối hôm qua ngươi đụng vào ta sáu lần, hoặc là hôm nay luyện thêm sáu ngàn lần vung kiếm, hoặc là giới xích* đánh lòng bàn tay sáu lần, tự ngươi chọn.”
*thước
Dịch Tuyết Phùng: “...”
“Hả?”
Ninh Ngu không nhịn được đứng lên, nói: “Đi luyện kiếm.”
Thấy y vẫn xấu tính trước sau như một, xem ra là chưa bại lộ.
Dịch Tuyết Phùng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Hắn gật gật đầu, từ trên giường bò xuống, chân vừa chạm đất, đột nhiên mềm nhũn, thẳng tắp quỳ xuống.
Ban đầu hắn còn nghĩ chắc chắn lần này đầu gối sẽ trực tiếp thân thiết với mặt đất, ai ngờ cái người lạnh lùng như bàn thạch kia vậy mà lắc mình lại đây, một phát đỡ lấy cánh tay hắn.
Mặc dù chỉ là một chút, nhưng ít nhất cũng không để Dịch Tuyết Phùng thẳng tắp quỳ xuống nữa.
Dịch Tuyết Phùng hoang mang đứng vững, mờ mịt ngẩng đầu nhìn y.
Lương tâm của nam nhân này sao mà đột nhiên xuất hiện vậy?
Đôi mắt Ninh Ngu như lưu ly, tràn đầy băng lãnh: “Bảy lần.”
Dịch Tuyết Phùng: “...”
Sai rồi, lương tâm của y chưa từng xuất hiện.
Hôm qua Dịch Tuyết Phùng bị đông cứng cả một đêm, lúc này cả người vô lực, giãy giụa nửa ngày mới đứng vững, hắn lung tung tìm kiếm trên người, nhưng không tìm được Thiết Vân.
Hắn động não, cảnh giác hỏi: “Kiếm tôn, ngươi lại cầm Thiết Vân đi rồi sao?”
Ninh Ngu cười lạnh: “Ta xem thường phế kiếm như vậy.”
Dịch Tuyết Phùng: “...”
Nói hưu nói vượn! Rõ ràng lúc trước ngươi lấy đi rất vui vẻ!
Tuy là nói như vậy, nhưng căn bản Ninh Ngu luôn khinh thường loại chuyện nói dối này, Dịch Tuyết Phùng cau mày truyền âm cho Thiết Vân, nhưng thật lâu vẫn không có đáp lại.
Ninh Ngu từ trên tường lấy ra một thanh kiếm tiện tay ném qua: “Dùng cái này, luyện xong theo ta đi ra ngoài một chuyến.”
Dịch Tuyết Phùng tiếp nhận kiếm, nghi ngờ hỏi: “Đi chỗ nào?”
Ninh Ngu: “Thanh tuyền Hàn Hoài Xuyên.”
Dịch Tuyết Phùng không rõ, nhưng vẫn thuận theo gật đầu, mang theo kiếm đi ra ngoài.
Ninh Ngu ngồi trên giường mềm bên cửa sổ, nhìn thiếu niên đứng trong sân cau mày vung kiếm, con ngươi vô cảm nhìn chăm chú.
Không biết qua bao lâu, một con hạc giấy vẫy cánh bay đến, nhẹ nhàng rơi lên vạt áo thêu kim tuyến hình hoa anh túc của y.
Ninh Ngu nói: “Như thế nào?”
Âm thanh của Thanh Xuyên Quân truyền đến: “Sao ngươi lại muốn biết chuyện này? Ngươi gặp ai?”
Ninh Ngu không kiên nhẫn nói: “Đừng nói nhảm.”
Thanh Xuyên Quân nói: “Được rồi —— Thanh tuyền của Hàn Hoài Xuyên xác thực có thể thăm dò một người có bị đoạt xá hay không, nhưng theo lời ngươi nói, thân thể người kia không có một tia quỷ khí, chỉ sợ là thanh tuyền cũng vô dụng.”
Ninh Ngu trầm mặc, y nhấc mắt muốn nhìn xem thiếu niên đang luyện kiếm trong viện, thế nhưng chỉ thấy một cây kiếm yên lặng nằm trên mặt đất.
Y hơi nhướng mày, tầm mắt đảo ra trước, lập tức nhìn thấy thân ảnh huyền sắc lóe lên một cái rồi biến mất từ đầu tường.
Ninh Ngu: “...”
Tác giả có lời muốn nói: Ninh Ngu: Ta hoài nghi ngươi xuyên áo may ô, thế nhưng ta không có chứng cứ.