Thời điểm Ninh Ngu lần thứ hai xuất quan, đã qua ba năm.
Linh lực trong kinh mạch của y đã vững chắc, không giống lúc ban đầu hỗn loạn mất kiểm soát như vậy, Vô Tình đạo đã phá, tất cả tâm tình của y đã quay trở lại, hồi tưởng lại lúc đầu, Ninh Ngu chỉ cảm thấy bản thân chính là kẻ ngu xuẩn độc nhất vô nhị trong thiên hạ, cớ gì lại vì lý do ấu trĩ buồn cười như vậy mà đi tu đồ bỏ Vô Tình đạo kia chứ.
Nếu như năm đó y không tâm huyết dâng trào đi tu Vô Tình đạo, hiện tại Dịch Tuyết Phùng cũng sẽ không bị lưu lạc đến nông nỗi này.
Sau khi xuất quan, chuyện đầu tiên Ninh Ngu làm chính là ngự kiếm đuổi tới Man Hoang, có điều y vừa mới ra khỏi động phủ, chưởng giáo Quy Hồng Sơn đã đứng dưới bóng cây ở bên ngoài, không biết đã đợi bao lâu.
Ba năm trôi qua, tóc Ninh Ngu đã trắng phau, khí chất cũng so với lúc trước trầm ổn hơn nhiều, chưởng giáo nhìn y, gật gật đầu, có vẻ tương đối hài lòng.
Ninh Ngu bất đắc dĩ tiến lên hành lễ: “Chưởng giáo.”
Chưởng giáo cười nói: “Không cần đa lễ, sư tôn của ngươi trước khi bế quan đã nhờ ta chăm sóc cho sư huynh đệ các ngươi, nếu như sau khi xuất quan hắn biết được hai người các ngươi, người thì phá Vô Tình đạo, người thì nhập ma, e là sẽ trực tiếp bóp chết ta.”
Hắn nói xong, nửa thật nửa giả thở dài một hơi.
Ninh Ngu nói: “Việc này là do ta và Tuyết Phùng phản nghịch không chịu quản giáo, không liên quan đến chưởng giáo.”
Ninh Ngu tám trăm năm hiếm thấy nói một câu giống người, chưởng giáo cười càng thêm thoải mái, hắn nói: “Cho dù các ngươi nói như vậy, sư tôn ngươi cũng mặc kệ thôi, đến đây, nói cho ta biết một chút, lần này ngươi quay lại Man Hoang định làm gì?”
Ninh Ngu đã suy nghĩ tròn ba năm, nghe đối phương hỏi vậy tất nhiên không chút nghĩ ngợi đáp: “Tất nhiên là mang Tuyết Phùng đi khỏi Man Hoang.”
Chưởng giáo nói: “Sau đó thì sao?”
Thần sắc Ninh Ngu có chút quái lạ, chốc lát mới nói: “Sau đó... Hợp tịch.”
Chẳng mấy chốc, thần sắc quái lạ liền biến thành chưởng giáo.
Hắn vội ho một tiếng, nói: “Thế nhưng Tuyết Phùng là ma tu, ngươi cũng biết ma tu cùng đạo tu hợp tịch sẽ phải chịu nhiều chửi rủa và trách cứ từ tam giới?”
Ninh Ngu nói: “Ta không biết, ai mắng hắn ta giết kẻ đó.”
Chưởng giáo: “...”
Hắn hồi tưởng lại năm đó Thu Mãn Khê trước khi bế quan có đánh giá qua Ninh Ngu: “Người này ngoan liệt bất kham, nếu thật sự bị bức đến tình cảnh bất đắc dĩ, ngươi lấy cây mây đánh lòng bàn tay của y cho ta, đánh y đau rồi y tự biết thanh tỉnh.”
Nhìn nam nhân cao lớn trước mặt, chưởng giáo tất nhiên sẽ không theo lời Thu Mãn Khê dùng phương pháp dạy dỗ trẻ nhỏ kia, hắn khẽ thở dài một hơi, nói: “Ngươi nha, thật sự giống như lời sư tôn ngươi nói...”
Mấy từ kế tiếp quá khó nghe, chưởng giáo không nói hết, chỉ thở dài một hơi, nói: “Sau khi ngươi mang Tuyết Phùng ra ngoài, đến Quy Hồng Sơn một chuyến đi, ta sẽ bảo người tìm cho hắn một thân phận mới, lại dùng linh khí do sư tôn ngươi lưu lại che giấu ma tức trên người hắn đi, tới lúc đó rồi các ngươi muốn hợp tịch thì hợp tịch, cho dù muốn sinh vài đứa, cũng không còn ai ngăn cản các ngươi nữa.”
Ninh Ngu: “...”
Ninh Ngu cổ quái nhìn hắn, nói: “Tuyết Phùng không sinh con được.”
Chưởng giáo: “...”
Chưởng giáo cũng chỉ nói đùa một câu, không nghĩ tới Ninh Ngu thật sự để trong lòng, hắn không nói không rằng liếc Ninh Ngu một cái, nói: “Nhanh đi đi, trễ chút nữa trời sắp tối rồi.”
Ninh Ngu gật đầu tán thành, y đang muốn rời khỏi, chưởng giáo đột nhiên như nhớ tới cái gì, gọi y lại: “Thương thế năm đó của Tuyết Phùng... Hiện tại đã bình phục chưa?”
Ninh Ngu ngẩn người, mới nói: “Ba năm trước vẫn chưa khỏi hẳn...”
Y chần chờ một chút, lại nói: “Mỗi khi đến mồng một, hàn ý lưu lại trong kinh mạch vẫn phát tác như cũ.”
Chưởng giáo “À” một tiếng, nói: “Sư tôn ngươi để lại rất nhiều Hỏa Chúc linh thạch, đến lúc đó có thể cho hắn một ít.”
Ninh Ngu gật đầu, lúc này chưởng giáo mới dông dài xong, nói: “Đi thôi, à đúng rồi, hôm nay đúng lúc là mồng một...”
Hắn chưa nói hết, Ninh Ngu đã không còn kiên nhẫn nghe tiếp, vô cùng lo lắng ngự kiếm bay đi.
Viêm Hải, Man Hoang.
Đêm mồng một, trăng khuyết huyền không.
Thanh Xuyên hốt hoảng đập cửa Ngọc Ánh điện, đập nửa ngày bên trong cũng không có ai trả lời, cuối cùng hắn thật sự chờ không được nữa, dùng hết khí lực toàn thân phá tan đại môn, vội vội vàng vàng chạy vào, thở hồng hộc quỳ xuống đất hành lễ.
“Quân quân quân quân...”
Dịch Tuyết Phùng khép lại lò sưởi trong tay, ngồi ngay ngắn trên nhuyễn giường, ném lá trà lung tung vào trà cụ, lười biếng chờ nước sôi.
Nơi này nóng đến mức nguời không thể đứng vững, nhưng hắn lại bao bọc áo choàng nặng trịch, trong tay còn đang nâng lò sưởi nhỏ trăm năm bất diệt, dường như sợ lạnh vô cùng.
Thanh Xuyên Quân nói không ngừng, động tác Dịch Tuyết Phùng chưa từng thay đổi, mất tập trung nói: “Sao lại hoảng loạn như vậy, phía sau có lang thú đuổi theo ngươi sao?”
Thanh Xuyên nói: “Quân thượng! Tru Ma trận... Ta nghe nói bọn họ muốn bố trí Tru Ma trận, quân thượng, nếu lúc này không đi, sợ là không còn cơ hội nữa!”
Bấy giờ Dịch Tuyết Phùng mới đem thu hồi tầm mắt, đôi mắt Đan Phượng liếc hắn một cái, nhẹ nhàng phun ra một luồng sương trắng.
Dịch Tuyết Phùng đột nhiên hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”
Thanh Xuyên không rõ vì sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Mùng 1 tháng 7.”
“Ha, mồng một.”
Dịch Tuyết Phùng lại trầm mặc.
Thanh Xuyên đợi nửa ngày, không nhịn được thúc giục: “Quân thượng?”
Cho dù là lúc ngẩn người, gương mặt kia của Dịch Tuyết Phùng cũng không vơi bớt nửa phần phong tình.
Tướng mạo hắn tinh xảo tới cực điểm, toàn thân trên dưới phảng phất như thiên đạo đã dùng hết sức khuynh tẫn tạo nên, cho dù hiện tại toàn thân ngập tràn ma tức cũng không mảy may tổn hại đến vẻ phong tình vạn chủng.
“Ta biết rồi.” Dịch Tuyết Phùng liếc ấm trà đã sôi, nhưng hắn không còn hứng thú uống nữa, Thanh Xuyên muốn thúc giục, lại thấy Dịch Tuyết Phùng thả lá trà xuống, lúc này đang rũ mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay trắng toát của mình xuất thần.
Rõ ràng bốn phía nóng bức không khác nào lồng hấp, mấy ngón tay lộ ra bên ngoài của hắn, cổ tay cùng khuôn mặt, lại toát lên một mảng tái nhợt, phảng phất như đã lang thang vài ngày trong đất trời mùa đông ngập tràn băng tuyết, ngay cả thân thể cũng hơi phát run.
“Quân thượng, tay của ngài?!”
Dịch Tuyết Phùng thở phào một hơi, hơi thở hóa thành sương trắng chầm chậm tiêu tán ra bốn phía, hắn lắc đầu một cái: “Vô sự.”
Thanh Xuyên không hỏi nhiều nữa, lần thứ hai lo lắng nói: “Bọn họ đã từ Hư Vô chi địa tới đây, còn nói là vì linh vật trên người ngươi mà đến, chúng ta mau đi thôi.”
Dịch Tuyết Phùng nở nụ cười: “Đi nơi nào đây?”
Thanh Xuyên nói: “Nơi nào cũng được, nếu còn đợi ở đây, ngài sẽ chết!”
Dịch Tuyết Phùng cười khẽ một tiếng, đại khái cảm thấy trong lòng của mình đang từ từ kết thành băng sương, hắn không có ý định rời đi, hơn nữa tình trạng hiện tại của thân thể hắn cho dù miễn cưỡng chạy trốn, cũng không thể tránh khỏi lâm vào đường chết.
Hắn nhìn thiếu niên trước mặt, khẽ thở dài một hơi, nâng tay gảy lên mi tâm đối phương một cái, nói: “Ngươi nha, phải sống tiếp cho thật tốt.”
Thanh Xuyên bỗng thấy một luồng linh lực đánh vào trong đầu của mình, ầm một tiếng nổ tung, sao đó hoàn toàn mất ý thức.
Ninh Ngu cố nhẫn nhịn vui mừng đuổi đến Man Hoang, thời điểm đến nơi trời đã tối sầm.
Y nhanh chóng hướng về phía Ngọc Ánh điện xông tới, đây là lần đầu tiên Anh Túc thấy y mất kiên nhẫn với một người như vậy, nhỏ giọng nói: “Kiếm tôn à, ngài thật sự định hợp tịch cùng Tuyết Phùng sao?”
Ninh Ngu mất hứng “Khụ” một tiếng.
Anh Túc lập tức đổi giọng: “Ngọc Ánh quân...”
Lúc này Ninh Ngu mới hài lòng, nói: “Chúng ta đã song tu, tất nhiên là đạo lữ, hợp tịch là chuyện sớm hay muộn, còn cần ngươi phí lời sao?”
Anh Túc: “...”
Anh Túc từ sáng đến tối bị Ninh Ngu châm chọc khiêu khích, có lẽ cũng muốn tìm một ngày tùy ý bộc phát, hắn nhìn dáng vẻ gần như muốn viết hai chữ 'song hỷ' treo lên mặt của Ninh Ngu, giận sôi gan sôi ruột, nói: “Song tu, không nhất định là đạo lữ.”
Ninh Ngu: “...”
Ninh Ngu nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi lặp lại lần nữa xem?”
Khí thế của Anh Túc tắt ngúm, lập tức lúng túng, vội bổ sung nói: “Thế nhưng song tu ba ngày, nhất định chính là đạo lữ.”
Ninh Ngu cười lạnh một tiếng, đang muốn mắng hắn thêm vài câu, Ngọc Ánh điện cách đó không xa lại đột nhiên xuất hiện hồng quang sáng choang, dường như trận pháp nào đó vừa khởi động.
Đồng tử Ninh Ngu co rụt, bước chân lần thứ hai tăng tốc, chỉ trong nháy mắt liền đến vị trí trận pháp.
Thế nhưng lúc y vừa hạ xuống, cả người liền ngây dại.
Anh Túc vừa thấy, cơ hồ không khống chế được bản thân trong nháy mắt hóa thành nguyên hình, cả người phát run ngăn cản tầm mắt của Ninh Ngu: “Đừng nhìn!”
Chỉ là hắn vừa động, Ninh Ngu trước mặt lại cực kỳ bình tĩnh ấn lại bả vai của hắn, cưỡng ép hắn hóa thành Anh Túc kiếm nắm trong lòng bàn tay.
Yvẫn duy trì trạng thái bình tĩnh quỷ dị như vậy, nhấc tay lên, một luồng kiếm quang vụt lên từ mặt đất, trực tiếp xé đất vẽ ra một khe hở, ầm ầm một tiếng đánh tới trận pháp trước mặt.
Trước cửa Ngọc Ánh điện đang có một trận pháp lóe hồng quang, Ninh Ngu căn bản không phân biệt được màu đỏ trước mắt là đỏ của trận pháp, hay là đỏ của máu từ thân thể người trong trận pháp chảy ra.
Bên cạnh Tru Ma trận vây một đám người, Ninh Ngu không nhận ra bất kỳ ai, hoặc nói rằng kẻ nào y cũng nhận ra, thế nhưng lại không nhớ ra được bọn họ rốt cuộc là ai.
Trên hai bàn tay nam nhân dẫn đầu thấm đẫm máu tươi, giống như vừa moi móc tìm kiếm vật gì đó từ trong vũng máu ra, hắn trân trân nhìn vào tay mình, lẩm bẩm nói: “Không có Minh Linh tâm, cho dù móc tim hắn ra cũng không tìm thấy được Minh Linh tâm... Tương Hành... Tương Hành...”
Hắn hồn vía lên mây lầm bầm “Cứu không được Tương Hành”, nhưng Ninh Ngu đứng một bên chỉ có thể nghe được câu trước đó.
Cái gì gọi là... móc tim hắn ra?
Minh Linh tâm...
Chỉ vì Minh Linh tâm, mà các ngươi lại hại hắn... thành như vậy?
Ầm một tiếng nổ vang, kiếm khí đánh vào Tru Ma trận cự đại, mạnh mẽ đập lên kết giới cứng rắn kia ra một vết nứt, ánh mắt Ninh Ngu lom lom nhìn, lần thứ hai vung kiếm qua.
Dịch Tuyết Phùng một thân hồng y yên tĩnh nằm trên đất, hoặc là y phục của hắn vốn chính là bạch y, chỉ là bị từng dòng máu huyết từ trong thân thể chảy ra nhuộm đỏ, những thứ này Ninh Ngu đã không còn tinh lực để suy xét, trước mắt y đang nhìn, hay suy nghĩ trong lòng, tất cả đều là Dịch Tuyết Phùng không rõ sống chết.
Ninh Ngu vung tam kiếm, bọn người đứng một bên rốt cục phục hồi tinh thần, hoảng sợ nhìn y.
Thời điểm Ninh Ngu nhìn kết giới Tru Ma trận từng chút một tản đi, mặt không đổi sắc nghĩ thầm: “Ta muốn tất cả bọn họ đều phải chết, ai cũng đừng hòng chạy thoát.”
Cùng lúc đó, kết giới Tru Ma trận triệt để tản ra, thân ảnh Ninh Ngu không khác mũi tên, nhanh chóng xông vào trận pháp.
Y lảo đảo quỳ gối bên người Dịch Tuyết Phùng, vũng máu dưới chân thấm ướt vạt áo của y, sự bình tĩnh quỷ dị mà Ninh Ngu vẫn luôn duy trì rốt cục ngay khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Dịch Tuyết Phùng nháy mắt vỡ tan, y gần như sụp đổ vươn hai mặt muốn chạm vào mặt Dịch Tuyết Phùng, thế nhưng tay vừa duỗi ra, thân thể Dịch Tuyết Phùng lại phảng phất như ảo ảnh, lặng yên không một tiếng động hóa thành hoa tuyết.
Ninh Ngu triệt để ngây dại.
Ngay tại thời khắc cuối cùng, y cũng không thể chạm tới Dịch Tuyết Phùng, trơ mắt nhìn hắn biến mất ngay trước mặt mình, cuối cùng chỉ lưu lại một bộ huyết y trống rỗng tại chỗ.
Không biết qua bao lâu, Ninh Ngu mới khẽ nhúc nhích, y chậm rãi cúi người, từ từ từng chút một ôm lấy kiện y phục đẫm máu kia, y gắt gao ôm lấy, như muốn nhét nó vào trong thân thể của mình.
Anh Túc sợ hãi, hắn hóa thành hình người quỳ gối bên cạnh Ninh Ngu, lẩm bẩm gọi: “Kiếm tôn...”
Thần sắc Ninh Ngu vô cảm siết chặt kiện y phục, nhẹ giọng nói: “Ta tới đón ngươi.”
Ngươi đợi ta, ta tới đón ngươi.
Dịch Tuyết Phùng giống như một vị khách qua đường, đứng ở ngoài trận pháp đỏ tươi, trơ mắt nhìn nam nhân bạch y như tuyết kia dần dần đem linh lực trong người chuyển hết thành ma tức, chẳng mấy chốc lát, y đã lặng yên không một tiếng động biến thành ma tu.
Dịch Tuyết Phùng không biết năm đó đã xảy ra những chuyện như vậy, có quá nhiều thứ phải tiếp thu, trong lúc nhất thời hắn có chút ngơ ngác, ngơ ngác nhìn một hồi, đang muốn rút linh lực quay trở lại, cảnh tượng hỗn loạn trước mắt lại đột nhiên thay đổi.
Bốn phía đen kịt một màu như mực, thân thể hắn dường nhu đang ở trong một không gian cực kỳ chật hẹp, nơi cổ tay cổ chân có chút lạnh lẽo quỷ dị, Dịch Tuyết Phùng lục lọi mò về phía cổ chân, lại phát hiện bên tai vang lên tiếng dây xích chạm vào nhau thanh thúy.
Cả người Dịch Tuyết Phùng cứng đờ, nhớ tới câu nói kia của Ninh Ngu “Ta muốn nhốt ngươi lại”, đột nhiên không tự chủ được rùng mình một cái.
Quả nhiên như hắn sở liệu, chẳng mấy chốc, trong phòng tối chầm chậm dấy lên vô số ánh nến, ánh sáng vừa tới, Ninh Ngu một thân áo đen, phảng phất như hòa cùng hắc ám, đang diện vô biểu tình thu hồi bàn tay châm lửa, hơi nghiêng đầu, ma đồng lạnh lùng nghiêm nghị liếc mắt nhìn hắn.
Tuy biết rằng người trước mặt là tâm ma, nhưng Dịch Tuyết Phùng vẫn có chút sợ sệt, tứ chi của hắn đều bị dây xích sắt khóa lại, đầu sợi xích kéo dài đến bên tường, trên người cũng chỉ mặc một lớp y phục màu trắng, chỉ cần dùng tay khẽ vò cũng có thể vỡ nát.
Dịch Tuyết Phùng ôm gối co người vào trong góc, đối với sự tình kế tiếp, có chút sợ hãi của bản năng.
Tâm ma sở dĩ là tâm ma, chính là vì nó không biết thị phi đúng sai, thường thường đều là tà tính ác liệt, sẽ trắng trợn không kiêng dè làm ra những chuyện ngày thường không dám làm, không để ý hậu quả, mà trước mắt Dịch Tuyết Phùng bị khóa ở trên giường y phục đơn bạc, hoàn toàn chính là dáng vẻ để tâm ma bộc phát thú tính ăn hắn đến sạch sẽ.
Tuy Dịch Tuyết Phùng yêu thích Ninh Ngu, thế nhưng hắn không thể nào tiếp thu được chuyện bị cưỡng bách.
Cả người hắn đều đang phát run, dư quang quét đến Ninh Ngu một thân tà tính đang từ từ bước tới, đợi đến khi đối phương tới gần, hắn đột nhiên giơ tay lên che mắt, giống như làm vậy có thể khiến Ninh Ngu không nhìn thấy mình.
Tâm ma thấy một bộ lừa mình dối người này của hắn, khóe môi nhẹ nhàng câu lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ ác liệt, nhìn thế nào cũng khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Tâm ma nói: “Lại đây.”
Dịch Tuyết Phùng vẫn như cũ che mắt, giả chết không đáp.
Âm thanh tâm ma trầm xuống, dùng đầu gối nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt hiện tại của y nhất định không dễ nhìn: “Ta nói một lần cuối cùng, lại đây.”
Cả người Dịch Tuyết Phùng run rẩy, vẫn như cũ không có ý định tiến tới.
Tâm ma tựa hồ sửng sốt một chút, lại nói: “Ta nói một lần cuối cùng...”
Dịch Tuyết Phùng đánh bạo hé tay lộ ra một khe nhỏ nhìn y, run cầm cập nói: “Ngươi... Ngươi không phải vừa nói một lần cuối cùng sao?”
Tâm ma: “...”
Tâm ma giống như đang bước đi thì bị người gạt chân té ngã, trực tiếp thẹn quá hóa giận, y cười gằn một tiếng, thẳng thắn ngồi xuống ở đầu giường, một phát bắt được cánh tay Dịch Tuyết Phùng, thô bạo lôi hắn lại đây.
Dịch Tuyết Phùng cực kỳ sợ hãi một Ninh Ngu như vậy, cho dù biết đây không phải là chính y, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu như cũ.
Hắn liều mạng giãy dụa, trong hỗn loạn trực tiếp quăng một tát lên cằm Ninh Ngu, phát ra một tiếng ba nho nhỏ.
Dịch Tuyết Phùng ngạc nhiên dừng lại, nhìn sắc mặt cực kỳ âm trầm của tâm ma, bị doạ đến cứng người.
Giống như tứ chi bị khóa, cục diện người là dao thớt ta là thịt cá này, dù cho lá gan Dịch Tuyết Phùng không hề nhỏ, trong lúc nhất thời cũng bị dọa run sợ.
Hắn e ngại nhìn tâm ma, tựa hồ rất sợ y trực tiếp đè mình xuống giải quyết tại chỗ.
Ngay khi hắn nơm nớp lo sợ chờ đợi động tác kế tiếp của y, tâm ma đột nhiên cử động.
Dịch Tuyết Phùng lập tức bắt tay chặn trước mắt, không dám nhìn tới.
Chớp mắt, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng lục lạc vang nhẹ nhàng.
Đón lấy, một ngón tay lạnh buốt nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay của Dịch Tuyết Phùng, làm loạn trên cổ tay hắn một trận, da dẻ trên cổ tay lập tức truyền đến một cảm giác mát mẻ yếu ớt, Dịch Tuyết Phùng thử thăm dò mở mắt, liếc mắt một cái mới phát hiện trên cổ tay mình đang treo một sợi dây màu đỏ, trên đó còn xuyên một tiểu kim linh, khẽ động, kim linh khẽ reo linh đinh linh đinh.
Tâm ma vẫn trầm mặt ngồi bên cạnh như cũ, trong tay còn có một sợi dây khác, lúc này đang nắm bàn tay còn lại của hắn, tay chân vụng về buộc lên.
Dịch Tuyết Phùng: “...”
Tâm ma buộc xong kim linh, mới hung thần ác sát nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Lay một cái.”
Dịch Tuyết Phùng theo bản năng quơ quơ tay, hai cái kim linh tinh tế vang lên dầy đặc.
Sau đó Dịch Tuyết Phùng liền nhìn thấy, tâm ma nguyên bản mặt mày sát ý trong nháy mắt trở nên ôn hòa, lệ khí sôi trào trên người cũng mơ hồ tiêu tán đi một chút, thoạt nhìn tâm tình vô cùng tốt.
Dịch Tuyết Phùng: “...”
Dịch Tuyết Phùng hồi tưởng lại quãng thời gian trước, lúc hắn bế quan trong phòng tối, Ninh Ngu cầm một đống linh khí đến đuổi khí lạnh cho hắn, trong số đó có một tiểu linh khí kim linh, Ninh Ngu nháo muốn mang lên cho hắn, chỉ là khi đó Dịch Tuyết Phùng cảm thấy quá trẻ con, nên đã thẳng thừng cự tuyệt.
Khi đó Ninh Ngu thoạt nhìn vô cùng thất vọng, còn xem một linh khí như trân bảo mà thu lại, vốn Dịch Tuyết Phùng không nghĩ nhiều, bây giờ nhìn lại...
Con mẹ nó Ninh Ngu!
Đường đường là một kiếm tôn, chấp niệm tâm ma lại chính là mang lục lạc cho người ta sao?
Tác giả có lời muốn nói: Ngươi tiểu khả ái đột nhiên song càng, hồi ức giết rốt cục hoàn toàn mất hết. Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!