Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 82: Chương 82: Luyện kiếm




Dạ Phương Thảo đi chơi ở Man Hoang riết thành nghiện, sau khi vội vã gặp mặt Dịch Tuyết Phùng xong, vứt mấy quyển thoại bản kia lên tiểu án bên cửa sổ trong phòng, tiếp tục mang linh thú ra ngoài chơi.

Dịch Tuyết Phùng xấu hổ ôm đầu ngồi xổm trên đất nửa ngày, rốt cuộc thu thập xong tâm tình, thời điểm muốn đứng dậy, Thiết Vân đột nhiên gào thét xông vào từ bên ngoài, đẩy cửa một phát, xô phải Dịch Tuyết Phùng chưa kịp rời đi lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.

Dịch Tuyết Phùng: “...”

Hắn gian nan đứng vững, một lời khó nói hết quay đầu lại nhìn đầu sỏ.

Thiết Vân đẩy cửa tiến vào, nghi ngờ nói: “Vừa nãy cái cửa này sao lại khó mở như vậy, đụng phải thứ gì sao?”

Sống lưng Dịch Tuyết Phùng bị đụng đến đau đớn, hắn cưỡng ép nhẫn nhịn, nghiến răng nói: “Không có gì.”

Thiết Vân không nhận ra được sự khác thường của hắn, lập tức vứt nghi ngờ ra sau, hoan thiên hỉ địa chạy tới, nói: “Cha à, khi nào thì chúng ta đi đến địa bàn của Lục Triều Quân nha, mọi thứ ta đã thu thập xong hết rồi, Đằng Xà cũng đã đi chuẩn bị nơi ở, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.”

Dịch Tuyết Phùng vốn chần chờ, hơn nữa vừa rồi Ninh Ngu nhắc đến hợp tịch càng làm cho hắn không dứt khoát được, hắn có chút khó khăn nói: “Nếu không, đợi thêm một thời gian nữa.”

Thiết Vân nghi ngờ nói: “Đợi cái gì? Đừng đợi nữa mà, còn đợi thêm, họ Ninh không biết xấu hổ kia lại dụ dỗ ngươi, cha ngươi dễ lừa gạt như vậy, Ninh Ngu lại vô cùng gian trá, nếu không trăm năm trước cũng sẽ không lừa được ngươi khăng khăng một lòng đối với y như vậy.”

Dịch Tuyết Phùng: “A.”

Thiết Vân hoàn đang nói: “May mà ngươi tỉnh ngộ sớm, loại nam nhân không có gì thú vị kia đá càng sớm càng tốt, âm dương giao hợp mới là chính đạo, ngươi muốn tìm mẹ kế cho ta, ta nhất định nguyện ý, thế nhưng Ninh Ngu... thôi bỏ đi.”

Thiết Vân tựa hồ cực kỳ ghét bỏ Ninh Ngu, lời nào lời nấy đều là mắng chửi y.

Dịch Tuyết Phùng cũng biết xưa nay hai người này không hợp nhau, cũng không để lời của Thiết Vân vào trong lòng, hắn nâng tay sờ sờ đầu đối phương, ôn nhu nói: “Trong lòng ta tự hiểu rõ, không cần phải lo lắng cho ta.”

Thiết Vân méo miệng cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, nhỏ giọng thầm thì: “Lần nào ngươi cũng nói như vậy, sau này ta sẽ không nghe lời ngươi nữa.”

Dịch Tuyết Phùng cười cười, không nói gì thêm.

Thiết Vân cũng không ép hắn, chỉ dặn dò vài câu “Nghĩ xong nhất định phải báo cho ta biết”, nhìn Dịch Tuyết Phùng bất đắc dĩ gật đầu đồng ý mới dừng lải nhải.

Hắn đang định rời đi, dư quang đột nhiên quét qua mấy quyển thoại bản ngổn ngang bên song cửa sổ, nghi ngờ nói: “Đó là cái gì?”

Dịch Tuyết Phùng trong lúc vô tình liếc mắt nhìn thấy, lập tức chạy tới lung tung gom lại nhét hết vào trong tay áo, lắc đầu: “Không có gì, Dạ đại sư mang mấy quyển sách giải buồn cho ta.”

Thiết Vân thấy phản ứng của hắn có chút kỳ quái: “Sách giải buồn ngươi sốt sắng như vậy làm gì?”

Dịch Tuyết Phùng vốn không biết nói dối, huống chi còn đối mặt với Thiết Vân, hắn nghiêng đầu đưa lưng về phía Thiết Vân, hàm hồ nói: “Nói không có gì chính là không có gì, ngươi... Khụ.”

Hắn chuẩn bị tốt cảm xúc xong quay người lại, nghiêm nghị nói: “Ngươi là cha ta hay ta là cha ngươi?”

Thiết Vân thấy hắn không có ý định nói có mình biết, có chút ảm đạm vì bị bài xích, thế nhưng chút cảm xúc này tự lóe lên một cái rồi biến mất, Thiết Vân nhoẻn miệng cười lộ ra hai cái răng khểnh: “Vậy được, ta đi trước.”

Dịch Tuyết Phùng gật gật đầu, chỉ thấy Thiết Vân nhảy một cái bay ra ngoài.

Dịch Tuyết Phùng rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Giằng co cả một ngày, đợi đến khi Dịch Tuyết Phùng xử lý qua loa xong vết máu ứ đọng sau lưng, sắc trời đã tối.

Cả ngày hôm nay hắn không ăn được bao nhiêu, vết thương phía sau lưng ẩn ẩn đau, hắn cũng lười đi ăn, lung tung tắm rửa xong liền nghiêng mình nằm trên giường nhỏ, định đi ngủ.

Thời điểm đang thiêu thiêu ngủ, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.

Dịch Tuyết Phùng không nghĩ đến, ngáp một cái, hàm hồ nói: “Thiết Vân?”

Tiếng bước chân chầm chậm tới gần, rất nhanh, gương mặt có chút không vui của Ninh Ngu xuất hiện trong tầm mắt của Dịch Tuyết Phùng, lạnh lùng nói: “Phế kiếm kia hơn nửa đêm cũng sẽ tiến vào phòng của ngươi sao?”

Dịch Tuyết Phùng nhìn thấy y, tức giận trở mình, đưa lưng về phía đối phương không muốn để ý đến, thế nhưng vô tình lại động đến vết thương trên sống lưng, vừa lật qua liền khống chế không được hít vào một ngụm khí lạnh.

Ninh Ngu cau mày bước nhanh đến ngồi bên mạn giường, đỡ vai Dịch Tuyết Phùng, nói: “Làm sao vậy? Ta xem một chút.”

Dịch Tuyết Phùng đẩy tay y ra, nhỏ giọng hút khí lạnh, hàm hồ nói: “Không cần ngươi quan tâm, đi nhanh lên.”

Ninh Ngu theo bản năng vỗ về phía sau lưng hắn để hắn nguôi giận, thế nhưng vừa đụng tay tới, Dịch Tuyết Phùng suýt nữa nhảy dựng lên, sắc mặt tái nhợt phẫn nộ nhìn y chằm chằm.

Ninh Ngu lập tức rút tay về: “Lưng ngươi bị làm sao vậy?”

Dịch Tuyết Phùng không muốn để ý đến y, vẫn như cũ lặp lại câu kia: “Không cần ngươi quan tâm.”

Ninh Ngu nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, cùng tư thế né tránh không động đến sau lưng, tâm tư hiếm khi nhạy cảm nhận ra điều khác lạ, y mười phần cường thế dùng một tay ấn Dịch Tuyết Phùng nằm nhoài trên giường nhỏ, tay còn lại dễ dàng vén lớp trung y đơn bạc của hắn ra.

Dịch Tuyết Phùng không nghĩ tới y dám kéo áo mình, nổi giận đùng đùng muốn đứng dậy, thế nhưng bộ thân thể này của hắn vốn không có bao nhiêu linh lực, ngay cả vết thương sau lưng cũng không đủ linh lực trị liệu, sao có thể đấu lại Ninh Ngu.

La to thật sự quá mất mặt, Dịch Tuyết Phùng không thể làm gì khác hơn là khuất nhục chôn mặt trong gối mềm, cắn gối uất hận mắng thầm Ninh Ngu trong lòng.

Mắt Ninh Ngu mở to, chớp cũng không chớp nhìn phần da thịt dưới lớp y phục của Dịch Tuyết Phùng, lộ ra một vết máu ứ đọng phía sau lưng.

Thân thể này của Dịch Tuyết Phùng chỉ dùng vô số linh vật luyện thành, da dẻ trắng có chút quá phận, một khối máu ứ đọng trên lưng, rõ ràng không nặng như vậy, lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ dữ tợn.

Sắc mặt Ninh Ngu lập tức trầm xuống: “Kẻ nào?”

Dịch Tuyết Phùng giận dỗi cắn gối không nói một lời.

Ninh Ngu xoay mặt hắn về phía mình, lại hỏi: “Ngươi nói cho ta biết, ta lập tức chém chết hắn.”

Dịch Tuyết Phùng mạnh mẽ lườm y một cái: “Ta tự mình làm, ngươi muốn chém chết ta sao?”

Ninh Ngu nhất thời lúng túng, buông lỏng tay ra, chột dạ dời tầm mắt.

Dịch Tuyết Phùng nói: “Buông ra, ta muốn đi ngủ.”

Ninh Ngu không nghe lời, y vẫn giữ cánh tay đang ấn Dịch Tuyết Phùng, tay còn lại, từ trong nhẫn trữ vật móc ra một bình linh dược nhỏ, đổ một chút lên vết thương của hắn, xoa xoa.

Dịch Tuyết Phùng ngửi được mùi thuốc, cau mày nói: “Vừa nãy ta đã thoa rồi.”

Ninh Ngu không để ý lời này của hắn, vẫn như cũ dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa những linh dược kia, mãi đến khi vết thương tiêu tan bảy tám phần, y mới dời tay đi, rũ mắt hỏi: “Tốt hơn chưa?”

Dịch Tuyết Phùng không có nhiều linh dược, khi nãy dùng là dược mang theo từ Hàn Hoài Xuyên, sao có thể so được với Ninh Ngu giàu nứt đố đổ vách, linh dược kia không biết dùng để làm gì, bôi lên lưng không bao lâu, cảm giác đau rát nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.

Hết khó chịu, sắc mặt Dịch Tuyết Phùng mới dễ nhìn một chút, hắn đẩy tay Ninh Ngu ra, lạnh mặt phủ thêm y phục, nói: “Ngươi tới đây làm gì?”

Ninh Ngu một bộ đương nhiên: “Ngủ cùng ngươi nha, trước đây chúng ta không phải đều như vậy sao?”

Dịch Tuyết Phùng ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, dự định cùng y giảng đạo lý: “Sư huynh, nếu ta nhớ không lầm, trước đây chỉ mỗi khi đến mồng một, lão nhân gia ngài mới có thể bất đắt dĩ bồi ta một đêm, hơn nữa đại đa số đều là ngươi ngồi một bên tĩnh tọa tu luyện, thường ngày căn bản cũng chả quan tâm sống chết của ta, đúng không?”

Ninh Ngu đánh chết cũng không nhận: “Nói hưu nói vượn.”

Dịch Tuyết Phùng bị y chọc tức đến đau đầu, nói: “Hiện tại ta chỉ muốn tự mình nghỉ ngơi, ngươi có thể cách ta xa một chút không?”

Ninh Ngu nhắc lại lời ban ngày Dịch Tuyết Phùng đã nói: “Chẳng phải hôm nay ngươi bảo ta suy ngẫm lại tình cảm của mình sao, ta cách ngươi xa như vậy, làm sao minh bạch được trái tim của mình?”

Dịch Tuyết Phùng: “Chuyện này...”

Hắn vậy mà không biết phải phản bác như thế nào.

Nhìn kỹ lại, Ninh Ngu đã tắm rửa sạch sẽ rồi mới qua đây, tóc dài rũ xuống ở sau lưng, đuôi tóc còn đang nhỏ nước, y thấy Dịch Tuyết Phùng không phản bác nữa, lập tức tự nhiên như ở phòng mình, mười phần tùy ý cởi ngoại bào vứt qua một bên.

Dịch Tuyết Phùng không thể nhịn được nữa: “Ngươi thật dự định qua đêm ở chỗ của ta sao? Lẽ nào ngươi không sợ sáng sớm mai Thiết Vân thừa dịp ngươi ngủ chém chết ngươi?”

Ninh Ngu không nhịn được nâng mí mắt, rồi lập tức rũ xuống, nói: “Dong dài, nếu hắn dám đến cứ việc thử xem.”

Dịch Tuyết Phùng: “Ngươi...”

Ninh Ngu thấy đối phương vẫn còn muốn nói, trực tiếp dang hai tay ôm hắn lăn xuống giường nhỏ, tiện thể lấy chăn che lên người cả hai.

Dịch Tuyết Phùng giãy giụa hai lần, hai tay Ninh Ngu phảng phất làm từ sắt thép, Dịch Tuyết Phùng dụng hết sức lực bú sữa mẹ cũng không thể lay động nửa phần, trái lại còn khiến mình mệt quá chừng.

Hắn giãy dụa nửa ngày xong cụt hứng lăn qua một bên thở dốc, toàn bộ trong quá trình Ninh Ngu đều rũ mắt nhìn hắn dằn vặt, thấy hắn mệt thành như vậy, rốt cuộc mới mở miệng: “Thân thể này của ngươi quá yếu ớt, sáng sớm ngày mai thức dậy ta dạy ngươi luyện kiếm.”

Dịch Tuyết Phùng: “...”

Dịch Tuyết Phùng khinh thường đến độ muốn hất mặt lên trời, vốn hắn còn tưởng rằng Ninh Ngu thật tâm đến đây bồi hắn, không ngờ y đến đây là để thật tâm chọc tức hắn.

Dịch Tuyết Phùng thấy y không chịu buông tay, cũng không muốn tự làm khổ bản thân nữa, đơn giản nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Ngủ.”

Ninh Ngu nói: “Sáng mai luyện...”

Dịch Tuyết Phùng vừa mở mắt, lạnh lùng nhìn Ninh Ngu, sắc bén chém nát chữ kiếm còn chưa ra khỏi miệng kia.

Dịch Tuyết Phùng nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ Ninh Ngu, hơi ấn một cái, cảm thụ được huyết mạch chầm chậm lưu động dưới ngón tay, thâm trầm nói: “Còn nói nhảm thêm một câu, ta lập tức giết chết ngươi.”

Ninh Ngu: “...”

Ninh Ngu đành phải câm miệng.

Dịch Tuyết Phùng rốt cục được thanh tịnh, bất đắc dĩ vùi trong lòng Ninh Ngu nhắm mắt dự định ngủ.

Ninh Ngu tự mình trầm tư một chút, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên nhẹ nhàng chọc chọc mặt Dịch Tuyết Phùng.

Dịch Tuyết Phùng không để ý tới y, y chờ một hồi, lại chọc hai cái.

Dịch Tuyết Phùng bị tức đến không còn cách nào khác, không thể nhịn được nữa mở mắt: “Lại làm sao?”

Ngón tay Ninh Ngu nhẹ nhàng khua khua hai lần, Dịch Tuyết Phùng nói: “Nhìn không hiểu, nói tiếng người.”

Ninh Ngu liền khua tay hai lần, Dịch Tuyết Phùng mới nhớ tới lúc nãy mình nói với y còn nói nhảm lập tức giết chết, thiếu chút nữa bị Ninh Ngu chọc tức đến bật cười, cưỡng ép cố nhịn, nói: “Ba câu.”

Ninh Ngu như được giải lệnh cấm khẩu, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Câu thứ nhất, lúc nào ta mới có thể nhận rõ trái tim của mình?”

Dịch Tuyết Phùng nói: “Ngươi hỏi ta cái này? Ta làm sao biết?”

Ninh Ngu nói: “Thế nhưng ta nói ta đã nhận rõ, là ngươi bảo ta suy ngẫm thêm.”

Y nói xong lập tức giải thích: “Câu này cùng câu vừa rồi xem như là một câu, không tính.”

Dịch Tuyết Phùng: “...”

Dịch Tuyết Phùng chỉ đành nuốt giận vào bụng nói: “Tiếp tục suy ngẫm, triệt để thông suốt lại nói. Câu thứ hai.”

Ninh Ngu nói: “Câu thứ hai, nếu như ta hôn ngươi, ngươi sẽ không tức giận đi?”

Dịch Tuyết Phùng sững sờ, có chút không biết phải chống đỡ câu hỏi quá mức trắng trợn này của Ninh Ngu như thế nào.

Ninh Ngu nói xong, thấy Dịch Tuyết Phùng không trả lời, nói thầm: “Thôi, tự mình tới đi.”

Dứt câuc, liền nhẹ nhàng đỡ lấy cằm Dịch Tuyết Phùng, dùng môi phủ lên, có lẽ sợ Dịch Tuyết Phùng từ chối, tay còn lại của y nâng sau gáy Dịch Tuyết Phùng, không những không cho hắn bất kỳ chỗ trốn nào, còn tập trung làm sâu thêm nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước này.

Dịch Tuyết Phùng: “...”

Dịch Tuyết Phùng mơ mơ hồ hồ bị hôn suýt nữa không thở nổi, Ninh Ngu mới rốt cục buông hắn ra.

Cả người Dịch Tuyết Phùng nhũn thành một vũng nước, eo thân gần như không còn khí lực, chỉ có thể mặc cho thân thể nóng cháy của Ninh Ngu tiến lại gần, đôi môi luôn luôn tái nhợt của hắn rốt cục có chút huyết sắc, Ninh Ngu nhẹ nhàng ma sát hai lần, nhìn thấy thần sắc sững sờ của Dịch Tuyết Phùng, tự mình lẩm bẩm: “Ừm, không tức giận.”

Hồi lâu sau, Dịch Tuyết Phùng rốt cục lấy lại được tinh thần ngơ ngơ ngác ngác nhìn Ninh Ngu, đột nhiên không biết phải phản ứng ra sao.

Ninh Ngu nói: “Còn có câu cuối cùng.”

Dịch Tuyết Phùng mờ mịt nhìn y, khí thế vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, đầy đầu đều là cái hôn vừa dứt của hai người, hắn như một đoàn bùn nhuyễn bị Ninh Ngu tùy ý nắm trong tay, không có cách nào suy nghĩ, chỉ có thể bản năng thuận theo lời của y lúng ta lúng túng đáp lại: “Còn có cái gì?”

Ninh Ngu nghiêm túc nhìn hắn: “Sáng sớm mai luyện kiếm, giờ Thìn được không? Nếu ngươi nếu muốn ngủ thêm, có thể thư thả cho ngươi một chút, nhiều hơn nữa thì không được.”

Dịch Tuyết Phùng: “...” Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.