Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 72: Chương 72: Nhận lầm thành




Bên trong tiền viện, Ninh Ngu cùng Thu Mãn Khê mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, rốt cục nhịn không được vươn tay cầm lấy tờ giấy đỏ trên bàn.

Thu Mãn Khê ung dung thưởng tửu, không ngẩng đầu lên nhàn nhạt nói: “Ta nói, nếu ngươi còn truyền tin qua, Tuyết Phùng sẽ càng chán ghét ngươi hơn thôi.”

Lông mày Ninh Ngu càng cau chặt: “Nhưng ta cũng đã một giờ ba khắc không truyền tin cho hắn rồi, lúc trước cho dù tức giận, bầy giờ cũng nên nguôi rồi đi.”

Thu Mãn Khê nói: “Ngươi không sợ hắn giận thì cứ tiếp tục thả.”

Ninh Ngu nhất thời bối rối, không thể làm gì khác hơn là siết chặt manh giấy trong tay xoa nắn, bụng ngón tay đều bị nhiễm đỏ.

Xoa nửa ngày, y không lại nóng lòng hỏi: “Sư tôn, vậy khi nào thì ta có thể tiếp tục truyền tin cho hắn?”

Sư tôn rũ mắt uống rượu, căn bản không muốn để ý đến y.

Tính nhẫn nại của Ninh Ngu vốn vô cùng kém, hỏi liên tiếp mấy câu Thu Mãn Khê đều không trả lời, y lại bắt đầu cau mày gấp hạc giấy.

Vốn Thu Mãn Khê cho là y thật sự chờ không được muốn tiếp tục truyền tin cho Dịch Tuyết Phùng, đang muốn ngăn cản, chỉ thấy đại đồ nhi luôn luôn thành thục thận trọng của hắn cầm hạc giấy đã được gấp kỹ trực tiếp cho bay đi, hạc giấy vẫy cánh cũng không hướng đến cửa sổ bay đi, mà bay thẳng đến trước mặt hắn, rơi xuống bả vai hắn.

Thu Mãn Khê có chút nghi hoặc nhìn hạc giấy xiêu xiêu vẹo vẹo trên vai mình.

Hạc giấy khẽ động, tiếp theo truyền đến thanh âm đinh tai nhức óc của Ninh Ngu: “Sư tôn, hiện tại có thể sao?!”

Thu Mãn Khê: “...”

Thu Mãn Khê bị rống run run một cái, chén rượu trong tay suýt chút nữa rơi xuống.

Ninh Ngu nhìn y, chờ y cho mình một câu trả lời.

Thu Mãn Khê tức gần chết, cầm ống tay áo quất y: “Không thể!”

Ninh Ngu lại thất thểu ngồi xuống, tiếp tục chờ.

Có điều vừa mới qua một phút, Ninh Ngu lại bắt đầu nắm hạc giấy.

Thu Mãn Khê: “...”

Cách mỗi một phút Ninh Ngu đều phải cầm hạc giấy lên làm phép rồi thả đến Thu Mãn Khê đang ngồi ngay bên cạnh, âm thanh vang vọng khắp phòng.

“Sư tôn, bây giờ có thể chưa?”

“Sư tôn? Bây giờ còn chưa được sao?”

“Sư tôn!”

“Sư tôn ơi.”

“...”

Thu Mãn Khê: “...”

Dù tính tình Thu Mãn Khê có tốt đến mấy cũng bị cái người Ninh Ngu này chọc giận, hắn một phát ném cái ly trong tay qua mặt Ninh Ngu, cả giận thét: “Có thể, cút!”

Ninh Ngu dùng một tay tiếp nhận chén sứ, bị mắng cút cũng không phẫn nộ, cưỡng ép ý cười trên môi bước như bay ra ngoài.

Thu Mãn Khê: “...”

Thu Mãn Khê tức giận nhu nhu đầu, cảm thấy bộ dạng lúc tu Vô Tình đạo của Ninh Ngu còn khiến người ta có cảm tình hơn hiện tại, ít nhất y sẽ không phiền nhiễu đáng ghét như vậy.

Ninh kiếm tôn đáng ghét đè nén vui mừng trong lòng, bước nhanh đi tới phía sau viện ở của Dịch Tuyết Phùng, nhưng tìm một vòng, ngay cả một sợi tóc của Dịch Tuyết Phùng cũng không tìm được.

Ninh Ngu chau mày, đột nhiên có dự cảm xấu, y tiện tay ngoắc tới một con chim sẻ, dò hỏi: “Tiểu tiên quân đâu?”

Chim sẻ rơi lên song cửa sổ, mờ mịt lắc đầu: “Thuộc hạ vẫn chưa nhìn thấy.”

Ninh Ngu cả giận: “Bảo ngươi trông coi hắn, sao lại không nhìn thấy?”

Cho dù đang trong bộ dạng chim sẻ nhưng cũng có thể nhìn ra thần sắc nó vô cùng mờ mịt: “Kiếm tôn vẫn chưa bảo thuộc hạ trông coi tiểu tiên...”

Ninh Ngu lạnh lùng quăng một cái liếc mắt qua, chim sẻ lập tức nói: “Là thuộc hạ thất trách, hiện tại lập tức dẫn người đi tìm tiểu tiên quân.”

Ninh Ngu khoát tay chặn lại, chim sẻ lĩnh mệnh mà đi.

Ninh Ngu đứng tại chỗ hồi lâu, mới trầm mặt đi vào Ngọc Ánh điện lần nữa, dự định nhìn xem Dịch Tuyết Phùng có ở trong hay không.

Thế nhưng cửa Ngọc Ánh điện vừa mở ra, Tương Hoan liền mặt mày giận dữ nhìn y chằm chằm, cả mặt đều viết “Sao ngươi còn chưa chịu đi chết đi?“.

Ninh Ngu lười phản ứng, trực tiếp hỏi: “Tuyết Phùng đâu?”

Tương Hoan đang dùng linh lực từng chút một kết băng toàn bộ hồ nước trong Ngọc Ánh điện hạ, việc xấu này thật sự phiền phức, tiêu hao linh lực không nói còn lạnh muốn chết, cho nên vừa nhìn thấy đầu sỏ gây tội, Tương Hoan hận không thể trực tiếp nhào tới chém y.

Ninh Ngu thấy hắn vẫn luôn phóng thích sát khí về phía mình, khóe môi câu lên lộ ra một nụ cười gằn: “Nhìn cái gì, muốn giết ta ngươi còn chưa đủ tư cách, trả lời ta, sư đệ ta có tới đây hay không?”

Tương Hoan nghiến răng nghiến lợi nói: “Trên người ngươi tại sao lại có linh lực chủ nhân ta?”

Ninh Ngu bị cách nói “Chủ nhân ta” này làm cho có chút buồn bực, y lạnh lùng liếc giao nhân một cái, nói: “Chuyện giữa ta và Tuyết Phùng không tới phiên ngươi hỏi đến, nói mau, Tuyết Phùng rốt cuộc có đến nơi này hay không?”

Tương Hoan mạnh mẽ nhìn y chằm chằm, thế nhưng hiện tại tạm thời hắn không còn lý do để giết Ninh Ngu, cho dù có nhìn thêm cũng chỉ khiến bản thân mình tức chết thôi, đành phải quay mặt sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Hắn chưa từng tới, ngươi hỏi cái này làm gì?”

Ninh Ngu mặc kệ hắn, hừ lạnh một tiếng, quay người đi.

Tương Hoan nhíu mày, hắn cũng coi như hiểu rõ tính xấu của Ninh Ngu, thấy y nhẫn nại đến cùng đứng phí lời với mình chỉ vì muốn hỏi Dịch Tuyết Phùng có từng tới hay không, trong lòng đột nhiên cả kinh, một ý nghĩ thoáng hiện.

Lẽ nào Dịch Tuyết Phùng mất tích? Bằng không Ninh Ngu cũng sẽ không cố nén chán ghét tới hỏi hắn như vậy.

Nghĩ tới đây, đồng tử Tương Hoan run lên, linh lực trong tay trực tiếp rút về, nhanh chóng bước ra Ngọc Ánh điện.

Trong rừng rậm phía trước Hư Vô chi địa, Thiết Vân đang ngồi xổm trên cây ăn trái cây, Tuyết Hào cùng Cửu Vĩ Hồ một bên đang hóa thành bổn tướng nằm trên nhánh cây khô, trên đầu mỗi người còn đội một cái mâm, một cái đựng trái cây, một cái đựng hạt Thiết Vân phun ra.

Thiết Vân cà lơ phất phơ gặm một miệng trái cây, bởi vì không để ý trực tiếp cạp vào da, hắn hô một tiếng nhổ ra, cắn thịt quả hàm hồ nói: “Đằng Xà chết ở đâu rồi, lâu như vậy còn chưa trở lại?”

“Chủ nhân tìm hắn, đại khái là nịnh nọt đi.”

Thiết Vân nói: “Ngươi cũng không phải báo, miêu cái gì —— hắn quay lại thì bảo lập tức tới tìm ta, phế vật.”

Cửu Vĩ Hồ vội vàng gật đầu, suy nghĩ một chút, lại mị mị hai tiếng, khiến Thiết Vân tức giận đến mức thiếu chút nữa đạp hắn.

Thiết Vân gặm xong một quả, tay hờ hững nắm hạt thả vào trong mâm, Tuyết Hào vội đội mâm tiến lên hứng lấy, Thiết Vân lại hết sức ác ý trực tiếp ném hạt xuống tàng cây.

Tuyết Hào: “...”

Vậy ngươi muốn hai cái mâm trái cây đặt ở đâu đây?

Tuyết Hào giận mà không dám nói gì, đành oan ức nhìn nhìn móng vuốt của mình ngẩn người.

Cửu Vĩ Hồ vẫn đang thử xem rốt cuộc mình phải kêu như thế nào, đột nhiên lỗ tai dựng đứng, chín cái đuôi lập tức xòe ra biến lớn thành chín đuôi hư ảo của cự đại hồ ly, giương nanh múa vuốt vây kín ba người lại, toàn thân tản ra lệ khí doạ người, đồng tử trở nên đỏ đậm, phảng phất chớp mắt tiếp theo lập tức có thể xé ngươi thành mảnh nhỏ.

Đằng Xà ở giữa không trung vội hô: “Đừng hoảng, là ta.”

Vừa nghe thấy âm thanh của Đằng Xà, Cửu Vĩ Hồ mới nháy mắt thu hồi sát ý toàn thân, lần thứ hai biến về dáng vẻ mềm mại thường ngày, tiếp tục đội mâm trái cây, lấy lòng hướng về phía Thiết Vân gọi a nha a nha.

Thiết Vân một phát vỗ lên đầu nó, tức giận nói: “Cố mà quan sát đồng loại coi con người ta kêu thế nào—— Đằng Xà, ngươi vừa mới chết ở nơi nào, cha ta gọi ngươi?”

Đằng Xà có chút chột dạ ánh mắt đảo loạn, hàm hồ nói: “Ơ... Đúng đấy, chủ nhân bảo ta qua đó giúp... giúp hắn bài ưu giải nạn.”

Thiết Vân nhíu mày: “Bài cái gì ưu giải cái gì nạn, cha ta có ưu sầu gì chẳng lẽ không phải tìm ta trước tiên sao, tìm ngươi làm chi?”

Đằng Xà vô ý cướp đi danh hiệu “Nhi tử sủng ái nhất của Dịch Tuyết Phùng”, vội trấn an nói: “Nhi tử bớt giận nha, Tuyết Phùng...”

Thiết Vân một cước đá qua, suýt chút nữa đá lệch eo Đằng Xà, hắn lạnh nhạt nói: “Ngươi gọi ai là nhi tử?”

Đằng Xà nhe răng trợn mắt nói: “Vừa nãy Tuyết Phùng đá ta một cước, giờ tới lượt ngươi? Chiếu cố nhân sĩ tàn phế một chút được không?”

Thiết Vân thu hồi cẳng chân đang giương cao lại, tự tiếu phi tiếu nói: “Ngươi lại làm cái gì vô liêm sỉ chọc cha ta tức giận? Tính tình hắn ôn hòa như vậy, vậy mà đi đá ngươi, nha, xem ra ngươi phạm tội tày đình không thể tha. Đến đây, đại hình hầu hạ ngươi.”

Tuyết Hào chậm nửa nhịp không theo kịp nhịp điệu của Thiết Vân, Cửu Vĩ Hồ lại vô cùng thông minh ngay lập tức hóa thành cự đại bổn tướng, một móng vuốt trực tiếp vỗ Đằng Xà lên cây khô —— đại hình hầu hạ.

Đằng Xà kêu trời trách đất: “Trời ạ ông của ta ơi, tiểu nhân thật sự oan uổng mà, ngài đến nhà nhà ở Man Hoang hỏi thăm một chút, ai mà không biết Đằng Xà ta là con nhà lành thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn, ngày thường mấy chuyện trộm gà bắt chó cũng không dám làm, huống chi là tội ác tày đình không thể tha, oan uổng quá!”

Thiết Vân cầm trái cây cắn một cái, giống như lưu manh phun ra ngoài, một bộ đầu đường xó chợ, nói: “Thành thật khai báo, mạng nhỏ có thể lưu, bằng không...”

Cửu Vĩ Hồ: “Gào gừ!”

Thiết Vân suýt nữa trượt chân té xuống, hắn tức giận vỗ Cửu Vĩ Hồ một chút: “Ngậm miệng!”

Đằng Xà nằm nhoài trên cây khô, sầu mi khổ kiếm nói: “Ta thật sự không thể nói ra, nếu không chủ nhân nói sẽ trụng nước còn nướng ta lên ăn.”

Thiết Vân nói: “Ngươi không nói, ta hiện tại liền nướng lên ăn ngươi.”

Đằng xà: “...”

Hai người này không hổ là phụ tử sớm chiều ở chung, trình độ hiểu ngầm khiến người cảm thán.

Cuối cùng, Đằng Xà trong tình thế trên “Hình phạt tàn khốc” dưới “Vu oan giá hoạ”, mồm năm miệng mười phun ra hết.

Thiết Vân sau khi nghe xong cũng không có vô cùng lo lắng mà vọt vào, mà là thập phần tỉnh táo liền sờ soạng cái trái cây gặm một cái, như có điều suy nghĩ nói: “Cha ta làm như vậy nhất định là có đạo lý của hắn, chúng ta trước tiên không nên khinh cử vọng động, chờ hang đá có động tĩnh chúng ta tái đi vào.”

Đằng Xà ngồi ở một bên cạnh cũng sờ soạng cái trái cây gặm, thập phần tán đồng gật đầu: “Ta cũng là cảm thấy như vậy, ai ta vừa nãy vốn là muốn nói cho ngươi nhóm tới, chỉ là còn chưa kịp nói liền bị nhấn ngã.”

Thiết Vân liếc nhìn hắn một cái: “Thôi đi ngươi, mã hậu pháo*.”

*mã hậu pháo (thuật ngữ cờ tướng); nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)。象棋術語, 借來比喻不及時的舉動。

Đằng Xà hì hì nở nụ cười, bị xem thấu cũng không đỏ mặt, tiếp tục gặm trái cây chờ trò hay.

Mà bên trong hang đá, Dịch Tuyết Phùng đang ung dung thong thả ngồi trên giường nhỏ, nghiêng đầu tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Mục Tuyết Thâm ngoài cửa, nhàn nhạt nói: “Ngươi rốt cuộc còn đang chờ cái gì?”

Hai người bị sợi dây cột tóc chứa Hỏa Chúc trận pháp kia vây bên trong hang đá nhỏ hẹp này bên trong, đối chọi lẫn nhau, thế nhưng cũng không ai thắng được ai.

Dịch Tuyết Phùng là bởi vì mồng một vừa qua, không có cách nào vận dụng linh lực, chỉ có thể dựa vào Hỏa Chúc trận pháp từng chút một làm hao mòn linh lực của Mục Tuyết Thâm; mà Mục Tuyết Thâm lại kiêng kỵ Hỏa Chúc linh lực trên người Dịch Tuyết Phùng, không có cách nào đoạt xá.

Sợi dây cột tóc mang trận pháp kia là do Thu Mãn Khê chỉ dạy, Dịch Tuyết Phùng học không kém một li, cho dù tu vi của Mục Tuyết Thâm cao thâm thế nào cũng khó có thể đánh vỡ.

Mục Tuyết Thâm đại khái cũng nhìn ra, hắn từ bỏ ý định đánh vỡ trận pháp, hít sâu một hơi quay đầu lại, đối diện với tầm mắt Dịch Tuyết Phùng, đột nhiên nở nụ cười.

Hắn trở mặt cực nhanh, có dù Dịch Tuyết Phùng kinh qua vô số lần vẫn như cũ chưa làm quen được.

Mục Tuyết Thâm nói: “Nếu không phải ta biết được hắn thần hồn tụ tán, căn bản không sống được, suýt chút nữa ta đã ngươi nhận lầm thành hắn.”

Ngón tay Dịch Tuyết Phùng run lên, hơi nhíu mày, cũng cười: “Ồ? Nhận lầm thành ai? Dịch Tuyết Phùng chết không toàn thây kia sao?”

Hắn nhìn thấy sát ý trên mặt Mục Tuyết Thâm, ngón tay thon dài khẽ vỗ về lên đôi môi có chút tái nhợt, sau đó lòng bàn tay nhẹ nhàng di chuyển, hắn nghiêng đầu nở nụ cười, ôn nhu nói: “Vậy sao ngươi biết được, ta không phải hắn đây?”

Tác giả có lời muốn nói: Thật không tiện, chậm lâu như vậy, ngày mai song càng một ha ~~~

Cộc! (づ  ̄ 3 ̄) づ xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.