Thời điểm Thanh Xuyên Quân ôm sọt thịt cắt gọn tiến vào Ngọc Ánh điện, ba con ngốc thú kia đã bị dọa ngốc, tất cả đều sững người hai mặt nhìn nhau.
Hồi lâu sau, Đằng Xà run rẩy nói: “Ta ta, ta đã nói thiếu niên anh tuấn tiêu sái khí độ bất phàm kia không phải người bình thường, vậy mà lại là chủ chủ chủ chủ nhân, ha ha, ha ha ha...”
Nó cười đến không ngậm miệng lại được, cánh sau lưng bị dọa sợ đến hơi phát run.
Cửu Vĩ Hồ vẫn như cũ duy trì da mịn thịt mềm, còn muốn ăn hắn? Hắn, hắn có thể ăn sao ngươi là xà không phải heo!”
Tuyết Hào càng không có tiền đồ, hai mắt đăm đăm lặp lại: “Van cầu!”
Thanh Xuyên Quân: “...”
Thanh Xuyên Quân đại khái đã đoán được chúng nó đã nói mấy lời đại nghịch bất đạo gì với Dịch Tuyết Phùng, nhịn cười thả sọt xuống, nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tam thú cùng nhìn hắn, sau đó cùng nhau lắc đầu: “Không có, không có chuyện gì.”
Thanh Xuyên lấy thịt mới cho chúng nó, Đằng Xà nhìn thấy vội vàng lắc đầu: “Ta không ăn, không ăn không ăn!”
Thanh Xuyên sững sờ, hai con linh thú khác cũng vội vàng lắc đầu, đều nói không ăn.
Thanh Xuyên Quân nói: “Tại sao không ăn? Không đói bụng sao?”
Đằng Xà nói: “Đói bụng, muốn đói bụng gầy một chút, bằng không liền bị mắng.”
Hai con cùng gật đầu, biểu thị ta cũng giống vậy.
Thanh Xuyên Quân: “...”
Thanh Xuyên Quân đại khái đoán được tâm tư chúng nó, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói: “Chỉ đói một bữa sẽ không gầy.”
Ba con vẫn như cũ khuyên thế nào cũng không ăn, ngay khi Thanh Xuyên Quân kiên nhẫn dỗ bọn nó, vách tường bên cạnh đột nhiên mở ra một đạo cửa ngầm, dọa một người ba thú sợ hết hồn.
Ninh Ngu đẩy cửa đi ra, trên mặt không hề có cảm xúc, chỉ là tay vẫn luôn dày vò kim tuyến* bên trên ống tay áo, Thanh Xuyên Quân liếc mắt một cái, kim tuyến trên ống tay áo đã bị y giật rớt một nửa, trong lòng bàn tay còn cầm một đoàn kim tuyến, bị ngón tay y vô thức xoa nắn.
*kim tuyến ở đây là chỉ thêu mà màu óng ánh kim sa hột lựu
Thanh Xuyên Quân suýt nữa bật cười, hắn cố gắng nhẫn nhịn, hỏi thăm: “Biết được kết quả rồi?”
Ninh Ngu gật đầu, y thoạt nhìn cực kỳ bảo trì trấn định, thế nhưng cuồng hỉ* khi biết được Dịch Tuyết Phùng chưa chết đã chiếm hết cả người y, bây giờ chỉ có thể dựa vào này nghiêm túc thận trọng trăm năm qua cố gắng căng mặt.
* mừng như điên
Thanh Xuyên Quân nhịn cười: “Vậy thì tốt.”
Tam thú thấy Ninh Ngu từ cửa ngầm đi ra, hai mặt nhìn nhau, dùng ánh mắt giao lưu.
Đằng Xà: Tại sao y lại biết được phòng tối? Đây không phải chỗ chỉ có chủ nhân phong lưu tiêu sái anh tuấn uy vũ mồng một mỗi tháng mới có thể đi vào sao? Ngoại trừ chúng ta không còn ai biết mà.
Tuyết Hồ: Hơn nữa y đi vào thế nào? Phòng tối kia ngoại trừ chủ nhân, không còn ai có linh lực thông hành đi?
Tuyết Hào: Tư...
Đằng Xà không cần quay đầu, nhanh chóng dùng chóp đuôi đánh cho mặt Tuyết Hào lệch sang một bên, thành công đánh bay chữ “Thông” chưa kịp nói ra.
Thanh Xuyên Quân nhìn xung quanh một chút, nói: “Quân thượng đâu?”
Ninh Ngu chỉ chỉ đáy nước, cau mày: “Bị giao nhân kia dẫn đi rồi.”
Thanh Xuyên Quân nhìn sóng nước dưới chân, hồi tưởng lại những năm nay vô luận hắn dùng cách nào tiếp cận giao nhân kia đều không nhận lại bất kỳ hồi đáp, khẽ thở dài một hơi.
Hai người đang nói, sóng nước dưới lòng bàn chân đột nhiên chấn động, tiếp theo long tiêu u lam khinh bạc rẽ nước nhẹ nhàng đáp trên đất, dòng nước hóa thành từng tầng từng tầng bậc thang hướng lên trên.
Một lát sau, bậc thang vẫn luôn kéo dài từ đáy nước chậm chạp truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, hô hấp Ninh Ngu cứng lại, đây là tiếng bước chân của Dịch Tuyết Phùng.
Một khi xác định Lâm Phù Ngọc chính là Dịch Tuyết Phùng, thậm chí cả tiếng bước chân y cũng có thể dễ dàng phân biệt được.
Chẳng hiểu vì sao, Ninh Ngu đột nhiên cảm thấy bản thân lúc trước không muốn tin tưởng thứ mình thấy, lại từng bước từng bước tính toán thật sự rất ngu xuẩn.
Rất nhanh, một bàn tay chậm rãi khoát lên mặt nước u lam.
Ninh Ngu chờ Dịch Tuyết Phùng tự mình đi tới cũng chờ không nổi, nhìn thấy bàn tay kia nhanh như chớp bay thẳng tới, một phát bắt được thủ đoạn Dịch Tuyết Phùng, cưỡng ép ôm hắn từ trong mặt nước ra.
Thanh Xuyên Quân: “...”
Thanh Xuyên Quân suýt chút nữa cho là y quỳ xuống.
Từ đáy nước đến mặt hồ nói xa không xa, nói gần cũng không gần, Dịch Tuyết Phùng cảm thấy bản thân đi hết nửa ngày, dọc đường hắn không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, đầu óc trống rỗng, mãi đến khi đột nhiên không kịp chuẩn bị bị người lôi ra ngoài, toàn thân đều như trong mộng.
Dưới chân lảo đảo một cái, còn chưa kịp đứng vững đã bị một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy eo, một cỗ hương vị mát lạnh phả vào mặt, khiến Dịch Tuyết Phùng bỗng nhiên giật cả mình, có chút mờ mịt ngẩng đầu.
Một tay Ninh Ngu nắm lấy cổ tay hắn, một tay khác đỡ eo, từ trên cao nhìn xuống hắn, thần sắc trong mắt hết sức phức tạp.
Dịch Tuyết Phùng bình tĩnh nhìn lại y, không biết nhìn ra cái gì, hắn đột nhiên nghiêng đầu nở nụ cười, điểm mũi chân nghiêng người kề sát vào Ninh Ngu, thả nhẹ âm thanh, ôn nhu nói: “Sao vậy? Không muốn tiếp tục thăm dò nữa?”
Tay hắn vịn vai Ninh Ngu, ôn thanh gọi y: “Sư huynh.”
Chỉ là một xưng hô, cưỡng ép giả vờ trấn định của Ninh Ngu trong nháy mắt tan thành mây khói, hô hấp y đột nhiên trở nên gấp gáp, tay bản năng muốn ôm lấy Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng lại dùng hai tay ấn lồng ngực y ngăn cản, đột nhiên thi lực đẩy Ninh Ngu không hề chuẩn bị trực tiếp lùi ra sau.
Ninh Ngu lùi về sau nửa bước, sửng sốt một chút, gần như luống cuống mà nhìn Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng hơi nghiêng người, dùng dư quang lạnh lùng nhìn về Ninh Ngu, thần sắc ôn hòa trên mặt đã sớm rút đi, lại thêm gương mặt vốn lãnh diễm của Lâm Phù Ngọc, càng hiện vẻ bất cận nhân tình.
Tay Ninh Ngu run một cái, cuộn kim tuyến trong lòng bàn tay chầm chậm rơi xuống.
Dịch Tuyết Phùng cười như không cười nói: “Kiếm tôn, chơi vui không?”
Ninh Ngu hoàn toàn mất hết dáng vẻ ngông cuồng tự đại ngày thường, có chút khó nhọc nói: “Chơi... Chơi cái gì?”
Dịch Tuyết Phùng nói: “Cần ta liệt kê lại từng việc từng việc tốt Kiếm tôn đã làm không?”
Lúc này Ninh Ngu hồi tưởng lại mấy việc hư hỏng lúc trước mình làm, có chút bối rối tiến lên một bước muốn nắm tay hắn, Dịch Tuyết Phùng lại dịch ra tránh khỏi y.
Ninh Ngu cau mày: “Chuyện đó đợi lát nữa ta sẽ giải thích cho ngươi, hiện tại...”
Y hơi nhấc tay, mờ mịt nhìn hắn, thầm nghĩ chúng ta mới gặp lại, ngươi có muốn ôm ta một chút không, giống như năm đó mỗi lần tách ra gặp lại như vậy?
Dịch Tuyết Phùng vừa thấy thần sắc của y liền biết y đang suy nghĩ gì, khóe môi hắn giật giật, nhìn thấy Ninh Ngu lại muốn tiến lên thử ôm hắn, lạnh lùng nói: “Đằng Xà, ngươi chết rồi sao?”
Từ sau khi Dịch Tuyết Phùng xuất hiện, ba con ngốc thú kia toàn thân đông đá nép một bên cả người run lẩy bẩy không biết như thế nào cho phải, lúc này nghe thấy Dịch Tuyết Phùng điểm danh, Đằng Xà lập tức rú lên quái dị, dùng tốc độ nhanh nhất tung người lên trước, thân rắn cự đại vây quanh Dịch Tuyết Phùng, đặt hắn chính giữa, thú đồng dựng thẳng tàn nhẫn hướng về Ninh Ngu trước mặt nổi giận gầm lên một tiếng, uy hiếp y không được tiến lên một bước.
Ninh Ngu chưa từng gặp linh thú nào dám vô lễ với mình như vậy, hơi nhướng mày bản năng muốn vươn tay đánh nó bay ra ngoài, được nửa đường mới nhớ tới đây là linh thú của Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng cười như không cười nhìn y, nghiêng đầu liếc mắt nhìn thân rắn cự đại xung quanh bảo hộ mình, nhàn nhạt nói: “Trăm năm không gặp, ngươi hình như béo lên không ít.”
Mặt rắn gào thét dữ tợn về phía Ninh Ngu của Đằng Xà lập tức hoảng sợ, nó vội rũ đầu to, cánh đập tán loạn, một bộ cực kỳ chột dạ: “Chủ, chủ nhân ngươi nói bậy gì đấy? Nhất định là ngươi nhớ lộn, nguyên bản ta chính là như vậy, ngươi nhìn cánh ta một chút xem, Cửu Vĩ đều nói ta gầy đi rất nhiều, ai, nhất định là bởi vì mấy năm nay ngày nhớ đêm mong chủ nhân, ăn ngủ không yên, cho nên mới đói bụng gầy.”
Nó vừa nói, vừa nghiêng người để Dịch Tuyết Phùng nhìn cánh 'gầy' của mình “, liều mạng muốn tăng cường độ tin cậy trong lời nói.
Dịch Tuyết Phùng nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao?”
Cánh Đằng Xà vẫy nhanh hơn: “Là thật mà, ngươi xem sọt thịt kia, chúng ta không thèm động đến! Tất cả đều vì tưởng nhớ ngươi!”
Hai con thú kia cũng nhanh chóng chạy tới, rơi lên người Đằng Xà, một con cho Dịch Tuyết Phùng xem cái đuôi 'đói bụng gầy' của mình, một con cho xem móng vuốt 'đói bụng gầy', mười phần chân tình thực lòng.
Dịch Tuyết Phùng cơ hồ bị chúng nó chọc tức cười, giơ tay muốn xoa xoa chúng nó một chút, ba con nhất thời bị dọa kêu thảm một tiếng.
Dịch Tuyết Phùng một phát bắt lấy đuôi Cửu Vĩ, cười nói: “Các ngươi chạy cái gì?”
Thấy trên người Dịch Tuyết Phùng quả thực không còn khí tức hàn băng dọa người như trước, lúc này mới thử tiến lên, sau khi thăm dò hai lần, ba con linh thú đột nhiên nhào tới, ôm lấy Dịch Tuyết Phùng.
“Tuyết Phùng!”
Đằng Xà trực tiếp cuốn lấy Dịch Tuyết Phùng, suýt nữa siết hắn tắt thở.
Dịch Tuyết Phùng dùng sức vỗ vỗ thân thể nó, Đằng Xà lúc này mới nới lỏng, ủy khuất tựa đầu lên bả vai Dịch Tuyết Phùng cọ tới cọ lui.
“Ngươi thật sự trở lại, sao bây giờ ngươi mới trở về?”
Dịch Tuyết Phùng giơ tay sờ sờ đầu chúng nó, thở dài một hơi, nói: “Ta còn tưởng rằng các ngươi vui chơi đến quên trời quên đất, không ngờ còn nhớ tới ta.”
Đằng Xà lại bắt đầu nói hưu nói vượn, la hét bản thân đối với chủ nhân sùng kính tưởng niệm sâu đến bao nhiêu, còn nói so với ba người kia sâu hơn rất nhiều.
Dịch Tuyết Phùng nghĩ thầm ba đứa kia căn bản không bao nhiêu, ngươi thoạt nhìn cũng quá chừng, béo ra một vòng lớn như thế.
Ninh Ngu đứng một bên mặt mày tối tăm nhìn Dịch Tuyết Phùng thần sắc ôn nhu xoa đầu ba con linh thú, muốn tiến lên thì đột nhiên cảm thấy mình đi qua có lẽ sẽ chọc Dịch Tuyết Phùng tức giận hơn, đành phải né qua một bên không dấu vết quơ quơ biểu thị mình vẫn còn giơ tay, muốn Dịch Tuyết Phùng nhìn thấy, lại đây ôm y.
Thanh Xuyên Quân vui gần chết, thế nhưng không dám cười ra tiếng, chỉ có thể liều mạng nhẫn nhịn.
Dịch Tuyết Phùng đang vuốt ve đầu Cữu Vĩ, dư quang liếc thấy Ninh Ngu một mực quơ tay, thiếu chút nữa bị y chọc tức nở nụ cười.
Ninh Ngu rốt cuộc lấy đâu ra tự tin, cảm thấy sau nhiều chuyện đáng giận như vậy, chính mình còn có thể không có điểm dừng mà tha thứ cho y?
Những chuyện lúc trước Ninh Ngu làm Dịch Tuyết Phùng đã không còn tức giận, bởi vì hắn biết, khi đó trong mắt Ninh Ngu hắn chỉ là một người xa lạ thôi, tính tình y lạnh nhạt, đối với người xa lạ luôn luôn như vậy, cho nên một lần tức giận xong, hắn rất nhanh tha thứ cho Ninh Ngu.
Thế nhưng bây giờ không giống như vậy, kể từ khi biết Ninh Ngu có khả năng đã sớm nhận ra mình, lại vẫn như cũ bất nhân tình đối xử với mình như vậy, thù mới hận cũ của Dịch Tuyết Phùng đồng thời xông lên đỉnh đầu, chỉ cần nhìn thấy y đã bực mình.
Thăm dò! Tiếp tục thăm dò đi!
Dịch Tuyết Phùng là kiểu người sau khi giận dữ sau ngược lại càng lạnh nhạt, hắn liếc Ninh Ngu vẫn còn đang lạnh lùng lắc tay, tự dặn lòng lần này tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ y như vậy.
Hơn nữa, quan trọng nhất là...
Dịch Tuyết Phùng dư quang nhìn thoáng qua Thanh Xuyên Quân còn đang liều mạng nhịn cười, con mắt khẽ động.
Nếu Thanh Xuyên Quân thật sự là người năm đó bán đứng hắn, thì như Tương Hoan nói, Ninh Ngu có khả năng rất lớn xem như đồng phạm thông đồng làm bậy.
Ánh mắt Dịch Tuyết Phùng có chút lạnh, hắn vươn tay chầm chậm đè lên lồng ngực, nỗi thống khổ năm đó bị cưỡng ép khoét tim phảng phất vẫn còn tồn tại như cũ, đau đến độ bây giờ nhớ lại hô hấp hắn có chút phát run.
Nếu Ninh Ngu thật sự tham dự vào, vậy thì hắn có thể sẽ làm như lời vừa nói với giao nhân, trước tiên giết Mục Tuyết Thâm, sau đó, chính là Ninh Ngu.
Hắn hít sâu một hơi, không muốn nói chuyện với y, xoay người tiến vào Thiên điện Ngọc Ánh.
Ninh Ngu thấy hắn đi, trên mặt thoáng hiện một vệt mờ mịt, bản năng tiến lên một bước, hô: “Đứng lại!”
Thanh Xuyên Quân: “...”
Thanh Xuyên Quân đứng một bên ôm mặt, đột nhiên cảm thấy người như Ninh Ngu, ngoại trừ Dịch Tuyết Phùng mắt mù, đại khái không còn ai thèm coi trọng y.
Ngươi đã đắc tội với người ta như thế, lúc này muốn giữ người, phải nói “Chờ một chút”, không thì trực tiếp tiến lên chặn đường cũng cực kỳ có thành ý, hô “Đứng lại” rốt cuộc là cái quỷ gì?
Vênh vang đắc ý ra lệnh như thế, ngươi còn xem hắn là Lâm Phù Ngọc sao?
Kỳ thực Ninh Ngu nói xong liền lập tức hối hận, Dịch Tuyết Phùng quay đầu lại gần như lạnh lẽo nhìn về y.
Ninh Ngu nói: “Ta, ta nói chờ một chút, khoan hãy đi, không đi, có được không?”
Y liều mạng muốn tìm cách có thể giữ người lại, suy nghĩ hồi lâu mới thốt được vài câu khô cằn này.
Dịch Tuyết Phùng quả thực bị y chọc tức chết, lạnh lùng nói: “Đằng Xà, từ bao giờ Ngọc Ánh điện tùy ý cho người ngoài vào rồi?”
Đằng Xà lập tức phô trương thanh thế dữ tợn gào thét vào mặt Ninh Ngu, Tuyết Hào một bên lại hết sức không có nhãn lực, mờ mịt nói: “Nhưng mà chủ nhân, ngươi không phải đã đưa linh lực thông hành phòng tối cho y rồi sao?”
Dịch Tuyết Phùng: “...”
Dịch Tuyết Phùng lạnh lùng liếc nó một cái, Cửu Vĩ hồ lập tức tiến lên, một phát đè Tuyết Hào xuống đất, bắt đầu tức giận bức lông chim của nó.
“Cho ngươi nói lung tung, khen ngươi thông minh quá có phải hay không?”
Tuyết Hào hét thảm một tiếng, vang vọng toàn bộ Ngọc Ánh điện.
Dịch Tuyết Phùng vẫn muốn đi, Thanh Xuyên Quân sốt ruột muốn chết, liều mạng đứng một bên bày ra tư thế giang hai tay, ra hiệu mau đi ngăn cản hắn.
Ninh Ngu thoáng nhìn, sửng sốt một chút, khẽ gật đầu ra hiệu mình hiểu rồi, trực tiếp nhanh chân tiến lên, xuyên qua Đằng Xà giả bộ công kích, một phát vọt tới trước mặt Dịch Tuyết Phùng, giơ tay khiêng hắn cách mặt đất ôm vào lồng ngực của mình.
Hai cánh tay mở ra, chính là ôm hắn.
Ninh kiếm tôn hiểu như vậy.
Thanh Xuyên Quân: “???”
Dịch Tuyết Phùng: “...”
Ninh Ngu nói: “Ngươi nghe ta giải thích, trước tiên đừng nóng giận.”
Dịch Tuyết Phùng giận dữ cười, chôn ở trong lồng ngực y cười vài tiếng, trực tiếp vung tay, lòng bàn tay mang theo linh lực, đột nhiên đập vào ngực Ninh Ngu, đánh toàn thân y lui về sau hai bước, ngạc nhiên nhìn hắn.
Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng rơi xuống đất, nhìn y phục bị Ninh Ngu làm tán loạn, tức giận trừng y một cái, rốt cục không thể nhịn được nữa: “Đi ra ngoài!”
Tác giả có lời muốn nói: Ninh Ngu 【 hoảng móng vuốt 】: Mau tới ôm ta! Mau tới! Ta chờ rồi! Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!
- ---------
editor: ta nói tạo nghiệp không thể sống mà