Thật không biết tại sao Minh nhi nhất định cứ phải lấy cô! Quận vương phi lấy câu đấy làm mở đầu, ngay sau đó là một loạt những lời giáo huấn, đều nhắc nhở nàng phải biết giữ bổn phận, làm tốt vai trò thế tử phi.
Thanh Thu cúi đầu im lặng, tình cảnh này cứ cách mấy hôm lại diễn ra một lần, quận vương phi thỉnh thoảng tới phủ thế tử thăm nàng, nói là quan tâm, nhưng không khác gì hành hạ. Có điều thường xuyên bị Vệ Minh “vô tình” xuất hiện cắt ngang, chỉ cần hắn xuất hiện, quận vương phi không thể nói tiếp được nữa.
Dù gì thì nàng cũng là thế tử phi được hoàng thượng phong tặng, không cần phải chịu ấm ức, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng, hy vọng lần này quận vương phi sẽ nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện của mình.
Quận vương phi không nhận ra sắc mặc có vẻ không ổn của nàng, lại bắt đầu trình tự hằng ngày của mình. Đầu tiên là hỏi mấy hôm nay nàng làm gì, sau đó bắt đầu chỉ trích, nói thế nào mới thích hợp, làm thế nào mới trở nên xuất chúng, chỉ hy vọng sau này Thanh Thu có thể xứng đáng với thân phận tôn quý của một thế tử phi.
Quận vương phi nói rất say sưa, chỉ có Hồng Ngọc phát hiện ra sắc mặt Thanh Thu càng lúc nàng nhợt nhạt, mấy lần ra hiệu nhưng bà đều không nhận thấy.
“… Cô phải nhớ, trước mặt người khác tuyệt đối không được để lộ ra suy nghĩ thật của mình. Dù là tức giận tới đâu, cũng phải dùng lý trí để duy trì phong độ, nếu để thất sủng…”
Thanh Thu không nhớ tại sao từ chuyện sinh con lại nói tới chuyện thất sủng, nên ngẩn ngơ tiếp lời bà: “Thất sủng?”.
Quận vương phi nhớ tới cuộc tranh luận sinh trai hay gái với nàng vừa rồi, điểm đạm đáp: “Nếu cô cứ muốn sinh con gái, thì đương nhiên sẽ có ngày bị thất sủng. Việc không thể sinh cho phu quân một đứa con trai để kế thừa hương hỏa, thì phải có đức hạnh một chút, đón thiếp thất vào phủ, rất nhiều người muốn sinh con trai cho Minh nhi“.
Thanh Thu nghe xong không chỉ đau lòng mà toàn thân cũng thấy đau nhức, trong cái giá rét tháng Mười hai mà nàng đau tới mức vã mồ hôi. Nàng nói muốn sinh con gái, chẳng qua là muốn chống đối quận vương phi, ai biết nàng sẽ sinh trai hay gái. Cũng có thể nàng luôn nhấn mạnh muốn sinh một cô con gái là vì trong lòng nàng thật sự sợ hãi, sợ rằng một khi nàng sinh con gái thật, thì nàng khó tránh khỏi cảnh phải đối diện với mấy “muội muội” khác trong phủ.
Thanh Thu nghĩ đến ngày này năm ngoái cũng là ngày rất lạnh, nàng đang một thân một mình trên đường, vì chạy khỏi phủ thế tử, bỏ đi thật xa. Lẽ nào đời này nàng còn phải diễn lại màn kịch ấy một lần nữa?
“Cô có phải... khó chịu ở đâu ư?” Quận vương phi cuối cùng đã nhận thấy sắc mặt nhợt nhạt của nàng.
Thanh Thu đã đau tới mức phản ứng trở nên chậm chạp, bất giác “á” lên một tiếng. Hồng Ngọc lao tới đỡ lấy cơ thể như nhũn ra của nàng, vội gọi: “Vương phi, thế tử phi hình như sắp sinh rồi!”.
“Không phải hình như, nhất định là sắp sinh rồi, mau, mau gọi người chuẩn bị!”
Quận vương phi không màng tới những lời mình vừa giáo huấn Thanh Thu rằng trước mặt người khác phải giữ hình tượng, bà nhảy lên đỡ một bên của Thanh Thu, miệng liên tục gọi người, nhất thời cả phủ thế tử hỗn loạn.
Phạm nương tử dẫn theo bốn bà đỡ vào Giám Thiên các, những người này đã được triệu vào phủ từ lâu, chỉ chờ đến ngày này thôi. Bọn họ vội vàng hành lễ với quận vương phi, bà liền khoát tay: “Nhanh lên, mặc kệ ta”.
Thanh Thu được đỡ vào Đông các, ở đó đã sắp xếp xong xuôi, gần đây nàng chuyển vào nơi này, bởi vì đây sẽ là phòng nàng sinh. Vệ Minh rất bất bình, tối nào hắn cũng phải qua đây ngủ. Sau khi bốn bà đỡ đi vào phòng, cửa bị khóa chặt, tất cả mọi người đứng đợi bên ngoài, chỉ có a hoàn mới được vào trong phụ giúp bà đỡ mà thôi.
Vệ Minh nhận được tin vội vàng quay về, thậm chí còn mang theo ngự y trong cung tới, quận vương cũng nhanh chóng đến phủ thế tử, mở miệng hỏi: “Sinh chưa?”.
“Vừa mới đau, ta...” Bà nhìn Vệ Minh một cái, có chút lo lắng, chỉ sợ nếu xảy ra chuyện gì thì tội của bà thật quá lớn.
Vệ Minh thoáng nhìn cũng nhận ra sự lo âu trong mắt mẫu thân, nhưng hắn không có thời gian đôi co nữa. Vì không thể vào trong, hắn đành đi đi lại lại bên ngoài Đông các, trong Giám Thiên các không ai dám nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau của Thanh Thu vọng ra, thật khiến người ta bất an lo lắng. Căn phòng có hệ thống sưởi dưới đất, cả người Vệ Minh toát đầy mồ hôi, chỉ muốn xông vào.
Hơn ba canh giờ trôi qua, đột nhiên có tiếng trẻ con khóc ré lên, Vệ Minh lao tới trước cửa Đông các, nhưng không được vào.
Một lúc sau, cửa mới mở, hai a hoàn bước ra không chúc mừng vội, đầu tiên treo một cây cung gỗ nhỏ được làm tinh xảo ở bên trái cửa. Mọi người vừa nhìn là hiểu ngay, nàng đã sinh con trai, những lời chúc mừng, những kẻ muốn nhận thưởng đều nhao nhao chạy tới trước mặt ba vị chủ nhân. Quận vương vừa cười vừa phát hồng bao cho: “Đã chuẩn bị từ trước rồi, nào, ai cũng có phần, cầm lấy”.
Quận vương phi miệng lẩm bẩm gì đó, lúc này bà mới thấy yên tâm, vịn vào Hồng Ngọc đang định ngồi xuống, thì lại thấy hai a hoàn kia treo một chiếc khăn tay màu phấn hồng ở bên phải cửa, điều này cho thấy nàng còn sinh cả con gái!
Một trái một phải, một cung tên một khăn tay, quận vương phi còn tưởng mình nhìn nhầm, dụi mắt định thần nhìn kỹ lại, Vệ Minh vội hỏi: “Nói mau, rốt cuộc là con trai hay con gái?”.
Cửa phòng bật mở, hai bà đỡ mỗi người bế một đứa trẻ theo sau Phạm nương tử bước ra ngoài. Phạm nương tử dập đầu báo hỷ: “Chúc mừng quận vương, quận vương phi và thế tử, mẫu tử bình an, thế tử phi sinh một trai một gái, là thai long phượng!”.
Một trai một gái! Đây đúng là niềm vui lớn. Vệ Minh hằng ngày vẫn điềm tĩnh đĩnh đạc, giờ vui tới bất thường. Hắn muốn bế con, nhưng lại không biết phải bế thế nào, chứ đừng nói cùng lúc bế cả hai đứa, Quận vương phi đẩy hắn sang một bên, thành thạo bế một đứa, quận vương cũng học cách của bà bế đứa còn lại.
Hai đứa càng nhìn càng đáng yêu, quận vương cảm thấy cháu trai giống mình, còn quận vương phi lại thấy cháu gái nét nào cũng giống mình. Vệ Minh muốn vào thăm Thanh Thu, nhưng phải đợi đám a hoàn thu dọn xong trong phòng mới được vào, chỉ biết lúc này nàng rất mệt, ngoài ra không có gì đáng ngại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Thanh Thu cố gắng để không ngủ thiếp đi, đợi Vệ Minh được vào thăm, câu đầu tiên nàng hỏi là: “Thật sự sẽ không đưa chúng đi mất chứ?”.
Đến nàng cũng không tin một lúc mình lại sinh hai đứa, chẳng trách mấy tháng mang thai nàng ăn nhiều như thế, nàng còn tưởng mình sẽ sinh ra một con quỷ tham ăn. Vừa rồi Thanh Thu mới nhìn chúng được một cái đã bị các bà đỡ bế ra cho mọi người nhìn, lúc này vẫn đang lo quận vương phi đột nhiên trở mặt bế con của nàng đi mất.
Vệ Minh đâu biết nàng đang lo lắng điều gì, dịu dàng an ủi: “Sớm đã chuẩn bị phòng cho chúng rồi, nàng quên à? Phụ vương rất thích hai đứa trẻ, mẫu thân cũng thế, giờ đang ở ngoài cả, hai đứa đều rất ngoan”.
Hắn nói xong lại cười: “Vốn chỉ định mời một nhũ mẫu, nhưng không ngờ lần này lại sinh đôi, giờ trời đã tối, để sáng sớm mai ta cho người đi tìm thêm một nhũ mẫu nữa”.
Thanh Thu yên tâm: “Cũng được”.
Vệ Minh nhìn nàng bằng ánh mắt hết sức dịu dàng, cảm thấy có nhìn cả đời cũng không đủ: “Thanh Thu, thật vất vả cho nàng quá”.
Thanh Thu chun mũi, “Đúng là mệt thật, không ngờ khi chúng khóc nhìn lại xấu thế, nhưng như vậy cũng tốt, càng lớn chúng sẽ càng đẹp hơn”.
Chưa nói được mấy câu, Thanh Thu đã buồn ngủ ríu cả mắt, nàng ngáp dài một cái, ậm ừ nói không rõ: “Mặc kệ, như thế cũng đáng rồi, ít ra sẽ không bị thất sủng, nhớ lát nữa bế con vào cho thiếp nhìn chúng”.
“Cái gì thất sủng? Nàng nghỉ đi, ngủ dậy rồi nói.”
“Những chuyện đó không còn quan trọng nữa, tóm lại... thiếp phải ngủ một giấc…”
Thanh Thu nặng nề chìm vào giấc ngủ, Vệ Minh không yên tâm nên ngồi lại bên giường, nhớ lần đầu gặp nàng, hắn bất giác mỉm cười, hình như lúc ấy nàng cũng đang ngủ.
Trong cung phái ngự y đến kiểm tra cho hai đứa trẻ mới sinh một lượt, rồi hồi cung bẩm báo. Quận vương phi và quận vương quyết định tạm thời chuyển đến phủ thế tử ở một thời gian, ngày nào cũng đi từ phủ quận vương đến thật mất thời gian, mà hai người họ thì lúc nào cũng muốn nhìn cháu trai cháu gái.
Phu thê quận vương đã bàn tới chuyện mở tiệc đầy tháng, quận vương phi vẫn chưa từ bỏ ý định cải tạo Thanh Thu thành một thế tử phi xứng đáng với Vệ Minh, thậm chí còn vội vàng sốt sắng bảo Hồng Ngọc và Thanh Thư thảo danh sách khách mời. Bà đã quên mất rằng mình nhận lời nhị phu nhân buổi tối tới chơi, cầm bình rượu kéo tay Vệ quản gia cùng uống...
Tất cả những việc này, Thanh Thu hoàn toàn không biết, tay nàng bị Vệ Minh nắm chặt, dù trong mơ nàng cũng thấy vô cùng hạnh phúc.
(Hết tập 2)