Một Mối Tương Tư

Chương 38: Chương 38




Đột nhiên lại bị một nam nhân ôm trong lòng, Thanh Thu ngoài cảm thấy ngượng ngùng tức giận ra, còn có cảm giác bất lực trong dự định. Sớm đã biết hắn sẽ nhân cơ hội này mà động tay động chân, quả nhiên như vậy! Lòng đã có sự chuẩn bị đề phòng, nên khi vừa bị hắn kéo vào lòng Thanh Thu đã lập tức giằng ra. Vệ Minh không định khăng khăng không buông, để mặc nàng giằng ra một lúc rồi cũng buông tay. Hắn chỉ cảm thấy phần mông nàng trườn qua dịch lại trên đùi mình mấy cái, khiến hắn có cảm giác hồn xiêu phách lạc không thể nói bằng lời. Ở nhà thật tuyệt, thời tiết này rất thích hợp để kề vai sát má với giai nhân, tìm chút lạc thú mới phải. Không đợi Vệ Minh ngồi tưởng tượng, đã thấy Thanh Thu vừa nhảy được xuống khỏi giường liền cần chén trà lên nhằm thẳng mặt hắn mà ném.

Vệ Minh nghiêng người tránh được cái chén nhưng không tránh được nước trà. Nước trà nóng bắn lên người khiến hắn hít một hơi thật sâu vì rát. Hắn thấy Thanh Thu lại định cầm bát thuốc lên ném, nàng căn bản chẳng màng tới thân phận chủ nhân phủ thế tử của hắn, biết mình đuối lý, Vệ Minh bèn ôm ngực kêu lên một tiếng rồi ngã vật xuống giường.

Nàng đã ra tay quá mạnh sao? Hình như cũng không ném phải chỗ hiểm nào, Thanh Thu giơ cao bát thuốc do dự chưa dám ném, mấy ngày nay nàng không có cách nào đối phó với sự tiếp cận lúc thì dùng lời lẽ dịu dàng cầu khần, lúc thì có chút vô lại của Vệ Minh. Nàng không ghét hắn tới mức ấy, thậm chí còn chút động lòng, lại tôn trọng hắn vì hắn là thế tử, nên khi đối mặt với Vệ Minh có chút nhân nhượng. Nhưng vừa rồi là do cuống, lại không đủ kiên nhẫn, lẽ nào hắn cho rằng trước kia nàng ở thiện phòng rèn luyện được kỹ năng này chỉ để ngắm thôi ư? Mặc dù hiện giờ không có xẻng nấu ăn, nhưng cao thủ xuất chiêu, vạn vật đều có thể dùng làm binh khí, chén trà bát thuốc cái nào cũng rất thuận tay!

Thấy hắn vẫn nằm trên giường, bộ dạng như vô cùng đau đớn, Thanh Thu bắt đầu thấy hoảng, đặt bát thuốc xuống, hỏi: “Thế tử, người sao thế?”.

Việc cần làm bây giờ là đỡ hắn dậy ngồi dựa vào đầu giường, rồi rút khăn tay ra lau mồ hôi cho hắn. Thấy Vệ Minh ôm ngực, nàng do dự không biết có nên xoa ngực cho hắn không.

Vẻ mặt đối phương như đang cố gắng chịu đựng đau đớn, Vệ Minh hít một hơi thật sâu đáp: “Canh gừng nàng mang tới có vấn đề, ta cảm thấy ngực đau thắt”.

Nói mãi, nói mãi, hơi đã đuối, trán lại rịn mồ hôi, Thanh Thu sợ tới mức tay chân luống cuống, “Sao có thể thế được, để nô tỳ gọi đại phu…”

“Không cần đâu, là độc…”

Độc? Lần trước chẳng qua nàng chỉ muốn dùng các loại thực vật kỵ nhau để hắn chịu khổ sở một chút, nhưng không thành công còn khiến nàng suýt phải chịu đòn. Lần này lại có độc, vậy nàng có thể sống không? Tai hoạ này, chết cũng không chịu buông tha nàng, nhưng độc ở đâu ra chứ, do kẻ thù của hắn hạ độc? Nàng lật mí mắt cửa thế tử lên, rồi thuận tay sờ từ trán xuống lông mày lông mi đến mũi miệng của hắn một lượt, chẳng phát hiện ra điều gì lạ thường.

Vệ Minh vốn đang nhắm chặt mắt vì đau đớn, đột nhiên mở trừng mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đang kề sát mặt mình của Thanh Thu, cười đầy mê hoặc, “Nàng sờ buồn quá…”.

Cuối cùng nàng cũng hiểu ra, xì một tiếng đẩy hắn: “Thế này mà bảo là bị bệnh ư? Nô tỳ thấy người khỏi rồi đấy”.

“Tương tư ngấm vào tận xương cốt rồi, độc trong canh gừng nhất định là muốn hại ta tương tư đau khổ tới chết. Thanh Thu, ra đối với nàng tình sâu nghĩa nặng, lẽ nào nàng không nhận ra?”

Nàng chẳng mảy may rung động, xoa cánh tay, nói: “Người nói khiến nô tỳ rùng hết cả mình, chắc bệnh trên người thế tử đã chuyển sang nô tỳ, giờ nô tỳ đang lạnh như bị sốt rét đây”.

“Nàng đừng nói, ta nói chuyện một lúc đi, ra đầy mồ hôi, giờ đỡ nhiều, canh gừng đúng là hiệu quả.” Vệ Minh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng không chịu buông, nhìn nàng chớp mắt. “Lạnh lắm phải không, để ta sưởi ấm cho nàng”.

Thanh Thu chẳng qua là nhất thời lỡ mất tuổi xuân, lỡ mất thời điểm xuất giá. Nàng vẫn luôn cho rằng mình sẽ tìm được một nam nhân nghiêm túc thích hợp để gả, giúp tướng công dạy dỗ con cái, từ đó sống một cuộc sống bình yên hạnh phúc.

Nhưng hôm nay nàng chẳng có chút thanh danh nào, đã ở cùng phòng qua đêm với thế tử, bị hắn khinh bạc. Có điều làm sao có thể nghiêm túc nói với Vệ Minh rằng, mình không phải loại người dễ dãi, sau này nàng còn muốn xuất giá, cứ thế này sao nàng có thể thành thân được? Đúng là trứng chọi đá, nàng không phải a hoàn nô bộc, đâu thể trở thành người của thế tử, nhưng kiên quyết liệu có ích không? Cùng lắm sự kiên quyết mang lại cho nàng một thân phận, một thân phận được coi là vinh dự trong mắt người ngoài, giống như nhị phu nhân của quận vương vậy, làm tiểu thiếp của hắn.

Thế tử cũng không còn ít tuổi nữa, quận vương phi đang trù tính việc tìm thê tử cho Vệ Minh, đương nhiên Thanh Thu không thể làm chính thê của hắn, thân phận không xứng. Nàng không thể làm chính thê của hắn, thoả mãn với cuộc sống của mình, yêu cầu của nàng không nhiều không ít, đều là những suy nghĩ rất bình thường. Nhưng nàng lại vô cùng căm hận việc làm thiếp cho người ta, Thanh Thu không muốn sống như nhị phu nhân, đợi hắn mười ngày nửa tháng tới sủng ái một lần. Cuộc sống như thế có lẽ rất nhiều nữ tử vẫn đang sống, nhưng nàng sẽ phát điên mất.

Nàng chỉ muốn làm thê tử của một nam nhân, luôn cầm tay mình, cùng sống với nhau tới già. Cúi đầu nhìn cả hai đang nắm chặt tay nhau, Thanh Thu nghĩ, đều tại nàng, ngay từ đầu nàng nên kiên quyết dứt khoát tỏ thái độ với hắn, thì bây giờ cũng không cần phải oán trách người ta đàm tiếu mình.

Nàng suy nghĩ rồi nghiêm mặt nói: “Thế tử hà tất phải mang Thanh Thu ra làm trò đùa, nô tỳ và người cách biệt quá xa. Cứ tiếp tục thế này, về lễ không hợp, mà cũng vô ích”.

Nụ cười trên mặt Vệ Minh nhạt dần, “Sao, trong mắt nàng, ta chẳng qua chỉ đang trêu ghẹo nàng thôi ư?”.

“Chẳng phải thế sao, a hoàn trong phòng thế tử người nào cũng trẻ trung phơi phới, xinh như hoa như ngọc, hà tất phải trêu ghẹo nô tỳ?”

Hắn “hừ” lạnh một tiếng, “Có phải giống như Khổng Lương Niên thì mới được coi là thật lòng, mới được coi là chân tình? Cũng đúng, đương nhiên, ta không thể so sánh với hắn, mưa to gió lớn còn đứng chờ ngoài phủ để đợi nàng. Thật đúng là quá si tình!”.

Thì ra hắn biết hôm nay Khổng Lương Niên đứng chờ ngoài cửa phủ chặn đường nàng. Vậy thì chắn chắn sau đó Vệ Minh đã biết nàng đi đâu, nàng cũng không chắc chắn liệu hắn có biết nàng đã gặp ai không. Thanh Thu đành hàm hồ đáp, “Khổng hàn lâm chỉ vì thương hại nô tỳ cô độc, muốn chăm sóc nô tỳ mà thôi, không thể nói là si tình.”

“Một nam nhân vô duyên vô cớ sao lại muốn chăm sóc một nữ tử? Sau này nàng đã có ta chăm sóc, bảo hắn không cần lo nữa!”

Vệ Minh nói chắc như đinh đóng cột, nhưng sao có chuyện dễ dàng thế được. Thanh Thu thở dài, nói một cách chậm rãi, “Nô tỳ không dám nhận tình cảm của thế tử, một mình nô tỳ sống quen rồi, sợ không gánh được cái phúc ấy”.

“Thanh Thu, nàng lại thế rồi, lẽ nào nàng chưa từng để ý tới ta? Hay là…” Vệ Minh dừng lại rồi nhìn nàng chăm chăm, hỏi: “Bây giờ nàng không còn muốn xuất giá nữa?”.

Đương nhiên nàng vẫn muốn được gả đi, vì vậy mới sợ hắn gần gũi quá sẽ huỷ hoại thanh danh của nàng, sẽ không có lợi cho cuộc sống sau này. Trong lòng nàng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đối mặt với thế tử và trước sự chênh lệch thân phận quá lớn, nàng lại không thể nói thành lời.

Thực ra hắn rất tốt, nữ tử bản tính vốn mềm yếu, nàng có kiên cường tới đâu cũng vẫn mong có người sẽ chăm sóc mình cả đời, huống hồ lại là một nam tử như Vệ Minh. Còn cả Ninh Tư Bình nàng gặp buổi chiều nay nữa, y là nam tử duy nhất trong quá khứ mà nàng vẫn còn nhung nhớ. Cho dù y bỏ nàng, nhưng bây giờ y lại đột ngột trở về, còn nói sẽ không khiến nàng phải chịu ấm ức thêm nữa, bảo nàng trong lòng sao có thể không dậy sóng?

Lại có tới hai nam tử nói muốn chăm sóc nàng, cho thấy đời này tìm được một tướng công như ý không phải việc quá khả năng. Trong lòng nàng không kìm được bỗng đưa ra so sánh, không phải so sánh thế tử và Ninh Tư Bình ai tốt hơn ai, mà là so sánh xem ai kém hơn ai. Rõ ràng đi Bắc Vu là việc không thể xảy ra, lẽ nào nàng tới đó để cùng chia sẻ tướng công với Tuyết Chỉ? Vậy đầu tiên đương nhiên là nàng phải ở lại Nam Vu, nhưng ở lại cũng chưa chắc đã không phải chia sẻ tướng công với nữ tử khác.

Nàng đáp, có chút buồn bã, “Đương nhiên là phải xuất giá, nhưng nô tỳ để ý thì ích gì? Lẽ nào nô tỳ nói nô tỳ nghiêng về phía thế tử, thì người sẽ vui vẻ cho phép nô tỳ ra khỏi đây sao?”.

Vệ Minh ghét nhất là nghe nàng nói tới việc ra đi, hắn khẽ hừ: “Khổng hàn lâm tốt thế sao, nàng lúc nào cũng chỉ tâm tâm niệm niệm muốn đi, là vì hắn ư?”.

Thanh Thu ngẩn người, việc này liên quan gì tới Khổng hàn lâm? Hay nói cách khác, căn bản hắn chưa từng nghĩ đến việc cứ cuốn lấy nàng thế này thì kết cục cuối cùng sẽ ra sao. Hắn không chịu nghĩ xem, những ngày gần đây người trong phủ nói nàng những gì, vì chuyện này mà nàng đã mất hết thanh danh. Nếu nàng lập tức đồng ý, sợ rằng tới lúc ấy người không chấp nhận được lại chính là thế tử, đùa cợt bỗng thành thật, xem xem hắn định phản ứng thế nào.

Hay thế tử định đùa tới cùng? Nghĩ đến đây, nàng lại không kìm được buột miệng đáp, “Cũng chẳng có gì tốt, ít nhất thì y cũng sẽ lấy nô tỳ làm thê. À, đúng, Khổng hàn lâm muốn tìm một người vợ kế, mặc dù chẳng phải thân phận tôn quý gì, nhưng vẫn còn hơn làm thiếp. Thậm chí tốt hơn nhiều so với một a hoàn bị thu nạp”.

Nàng không phải tỏ ra thanh cao, nhưng cũng không muốn bị người khác coi thường. Nàng nói những lời này hy vọng Vệ Minh sẽ không cho rằng, nàng vọng tưởng muốn hắn phải hứa hẹn. Lời hứa hẹn ấy nàng không dám nhận, nếu để người khác biết, nhất định sẽ trở thành chuyện cười cho thiên hạ. Một trù nương vọng tướng được thế tử hứa sẽ cho mình làm chính thê, chẳng tự lượng sức mình gì cả!

Vệ Minh từ từ bỏ bàn tay Thanh Thu ra, nàng nói cũng không phải không có lý, hắn định làm nào với nàng đây?

Thanh Thu vốn cũng không hy vọng hắn sẽ nói những lời ngọt ngào, nhưng thấy bộ dạng Vệ Minh như vậy lại không tránh được cảm giác chua xót trong lòng. Tình cảm là chuyện nàng không hiểu, nhiều năm trước do được đính ước nên nàng mới tiếp xúc với tiểu tử họ Cao. Nhưng khi ấy còn nhỏ, hai người ở cùng nhau cũng chỉ đi ăn quà vặt, nói chuyện tiếu lâm, chưa kịp làm gì cả.

Đột nhiên xuất hiện một thế tử xuất chúng theo đuổi nàng, cả ngày không nói tương tư thì cũng nói tình sâu nghĩa nặng, dần dần nàng cũng thấy trái tim mình có chút loạn nhịp, dường như đã hiểu mùi vị tình ái. Tạm thời không nói những gì hắn bảy tỏ là thật hay giả, nhưng vừa nhắc đến chuyện chính thức, thái độ của Vệ Minh khiến nàng lạnh toát, trái tim cũng lạnh, khẩu khí cũng lạnh theo: “Thế tử không cho rằng ai cũng mong được người thu nhận về làm một a hoàn là đủ đấy chứ?”.

Nàng không đủ đẹp, càng không biết tính tình của hắn để hầu chuyện. Nói xong câu đó Thanh Thu hất tay Vệ Minh rồi bỏ đi, mặt lạnh nhạt đi được một lúc, đột nhiên nàng không nghĩ ra mình phải đi đâu. Có lẽ nàng nên quay về phòng, nhưng căn phòng đó là thủ đoạn tỏ ra ân sủng của hắn, nàng hà tất phải quay về? Nghĩ vậy, nàng đứng trước tiền đình, nhìn đám lá khô xơ xác bị mưa gió thổi tới nàng. Thanh Thu thầm nguyền rủa, thế tử gì chứ, giống hệt tên giả dối Ninh tông chủ hôm nay, nam tử trên thế gian này đều bạc tình!

“Ngươi nói, Khổng Lương Niên đưa nàng đến Vọng Giang đình?”

Sau khi Thanh Thu đi, Vệ Minh gọi tuỳ tùng đã theo nàng hôm nay tới, hỏi rõ hành tung buổi chiều của nàng, mới biết Thanh Thu đội mưa gió đi ra ngoài thành, lòng bất giác tràn đầy nghi hoặc.

Tuỳ tùng đó đáp: “Thanh Thu cô nương và Khổng hàn lâm đến Vọng Giang đình, ở đấy đã có một người đợi sẵn. Chỉ là khoảng cách quá xa, nên chúng thuộc hạ không nhìn rõ là ai.”

Vệ Minh nghịch miếng ngọc bội ở thắt lưng, trở nên trầm tư. Mặc dù hắn không thường xuyên ở trong phủ, nhưng chuyện lớn chuyện bé không có chuyện gì giấu được hắn. Hôm qua khi Huống Linh Ngọc từ quận vương phủ về bèn cho gọi Thanh Thu tới gặp, nghe nói biểu muội không làm khó gì nàng. Thực ra là chuyển lời thay Tống Củng, có điều Thanh Thu đã từ chối, không muốn gặp Khổng Lương Niên nữa. Những chuyện này, Vệ Minh đều biết. Nhưng người mà nàng gặp ở Vọng Giang đình hôm nay là ai, lại khiến nàng thay đổi chủ ý đi theo Khổng Lương Niên, người này nhất định có vấn đề.

Hắn phải làm thế nào với Thanh Thu đây? Câu hỏi hôm nay của nàng, hắn không thể trả lời ngay, giờ cũng chưa nghĩ xong. Hắn tuyệt đối không giống như những gì nàng nghĩ, hắn chỉ trêu đùa nàng trong lúc nhàn rỗi. Nhưng cũng không phải tình sâu nghĩa nặng như hắn vẫn thể hiện, thời gian qua kiểu nữ tử nào Vệ Minh cũng đã từng gặp. Những chuyện trăng gió mây mưa hắn cũng từng làm qua, sao dễ dàng dâng hiến trái tim mình chứ. Huống hồ, hắn không còn trẻ nữa, cũng chẳng phải là một tiểu tử dễ rung động, đối với tình cảm trong lòng, Vệ Minh biết cách khắc chế.

Thanh Thu là nữ tử khiến hắn có chút vui vẻ, có chút thích thú. Có một điểm mà Vệ Minh không nói dối, đó là thức ăn nàng làm đã khiến hắn động lòng, có lẽ đúng là có mùi vị của tương tư ở trong ấy. Nhưng Vệ Minh có phần không chắc chắn, bản thân luôn cho rằng Thanh Thu không đơn giản giống như nàng vẫn thể hiện. Mấy hôm trước tại sao nàng lại gặp trộm trong phòng, có kẻ nào lẻn vào phòng nàng, thậm chí tiểu a hoàn trúng thuốc mê ngủ như chết, thật sự có kẻ nào đó đến vì Lục Ỷ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.