Một Mối Tương Tư

Chương 43: Chương 43: Lo lắng vì thiếp




Đến tận sáng sớm hôm sau Vệ Minh mới về phủ, người của đoàn sứ giả đến từ Bắc Vu đứng đấy trong Tư Thu viên. Ở Bắc Vu, địa vị của Ninh Tư Bình chỉ đứng sau quốc chủ, sự an toàn của y quan trọng hơn hết thảy, có một quan viên của Bắc Vu đã nói ngay tại đấy rằng: Lẽ nào hoàng đế Nam Vu tặng chủ nhân Thiên phủ đám ca kỹ này là để ám sát trọng thần Bắc Vu ư? Tuyết Chỉ vẻ mặt lạnh lùng trầm ngâm, ra lệnh cho thuộc hạ trói hết đám nữ tử vô tội còn lại giao trả Vệ Minh, nói rằng không dám nhận hoàng ân, chỉ mong hắn sớm điều tra ra kẻ chủ mưu vụ này.

Rốt cuộc là ai to gan như thế, dám ra tay cả với chủ nhân Thiên phủ? Kỳ thực thủ phạm có thể là một trong hai kiểu, một là kiểu có tư thù với Ninh Tư Bình, hai là người không muốn tiến trình đàm phán hòa bình giữa hai nước tiếp tục.

Vệ Minh cho người kiểm tra lai lịch của thích khách, hai tên thích khách bị bắt tại trận không chịu khai bất cứ điều gì, lại ngang nhiên cắn thuốc độc tự sát trước mặt tất cả mọi người. Nhưng cũng phát hiện ra một điểm, đó chính là loại độc mà hai tên thích khách đó cắn rất kỳ dị, giống như mật độc nổi danh thiên hạ của Thiên phủ ở Bắc Vu.

Bọn thích khách lại có quan hệ với Thiên phủ, chứng cứ này đương nhiên sẽ khiến người ta nghĩ đến việc Bắc Vu có chuyện tranh giành bất đồng nội bộ. Đám quan viên Nam Vu đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, đã là chuyện nội bộ của nhà người ta thì không còn liên quan gì tới họ nữa. Việc ai là chủ mưu đứng sau vụ này, đợi khi nói rõ với Ninh tông chủ, để y tự định đoạt, chỉ cần không ảnh hưởng tới việc đàm phán thôi.

Vệ Minh ở lại Tư Thu viên tới tận nửa đêm cũng không gặp được Ninh Tư Bình, muốn vào thăm hỏi nhưng bị chặn lại. Đoàn sứ giả Bắc Vu lại không quan tâm tới chứng cứ mà họ tìm được, cho dù loại độc đó có xuất xứ từ Thiên phủ, nhưng cũng có khả năng người Nam Vu giảo hoạt cố ý đảo lộn đánh lừa dư luận. Huống hồ danh tiếng của Vệ Minh quá lớn, vô số tướng sĩ Bắc Vu đã chết dưới tay hắn, việc đàm phán hoà bình lần này hắn lại là người đứng ra hứng mũi chịu sào, người Bắc Vu vẫn canh cánh trong lòng. Nếu có thể, họ thậm chí còn muốn dùng đầu của Vệ Minh làm điều kiện, lùi cứ điểm của Vọng Xuyên sơn về phía Bắc.

Ninh Tư Bình mãi vẫn không tỉnh, kinh động đến hoàng cung phải cho thái y tới chẩn trị, uống vài thang thuốc vẫn không thấy có khởi sắc gì rõ rệt. Vệ Minh đành để thuộc hạ lại tăng cường bảo vệ cho đoàn sứ giả của Bắc Vu, còn mình quay vào cung bẩm báo sự việc với hoàng thượng, chỉ mong không quá lớn chuyện.

Những lúc thế này, Tuyết Chỉ, người vốn luôn phải túc trực bên Ninh Tư Bình lại trở thành người nhàn rỗi. Nhát dao đó lao tới quá nhanh, khi ấy nàng ta đang tấu đàn góp vui cho Ninh Tư Bình. Hiếm khi y đồng ý ngồi ngắm trăng cùng nàng ta, mặc dù xung quanh có thêm những kẻ gây chướng mắt khác, nhưng vẫn còn hơn là cả ngày chẳng được gặp y lần nào. Vì vậy khi sự cố xảy ra, khúc Tương tư ý của nàng ta mới tấu được một nửa, mượn tiếng đàn để thổ lộ tâm can, Tuyết Chỉ căn bản không chú ý đến ánh đao nhức mắt ấy. Cho đến khi bị Ninh Tư Bình kéo sang một bên, tận mắt chứng kiến y vì mình mà nhận một đao chí mạng.

Ngoài cảm giác kinh hãi nàng ta còn thấy cay cay sống mũi, sau khi thị uy đuổi hết đám ca vũ đi, Tuyết Chỉ lo lắng muốn vào thăm y, dù nàng ta là chủ mẫu tương lai của họ, nhưng thân là người Nam Vu nên vẫn khiến họ phải cảnh giác. Chỉ có Cung Hải là nhẹ nhàng lên tiếng khuyên nàng ta cứ yên tâm chờ đợi, tông chủ nhất định sẽ bình an vô sự.

Tuyết Chỉ không đôi co với họ, ai bảo Ninh Tư Bình hằng ngày đối xử lạnh lùng xa cách với nàng ta, người của Thiên phủ có mù đâu, họ đều nhìn thấy cả. Tông chủ hoàn toàn chẳng yêu thương gì vị chủ mẫu tương lai này, khiến nàng ta trở thành một kẻ hữu danh vô thực, làm việc gì cũng vô cùng bất tiện. Ninh Tư Bình chưa tỉnh lại, nên Tuyết Chỉ cũng không có tâm trạng nào mà tính toán với họ, đành lẳng lặng chờ ở phòng ngoài. Hành động ngày hôm nay của y khiến nàng cảm thấy vô cùng xa lạ, thường ngày y đối xử với Tuyết Chỉ lạnh lùng, tại sao trong lúc nguy cấp lại lao ra hứng chịu nguy hiểm thay nàng ta? Lẽ nào trong lòng y, cuối cùng cũng dành một chút tình cảm cho mình rồi? Nghĩ tới thời gian đầu, bản thân vì muốn được y nhìn một cái, được gặp y một lần, thời gian chờ đợi đâu chỉ một năm hai năm. Cho đến cuối cùng y cũng nói: “A Chỉ, chẳng phải muội vẫn muốn chúng ta là phu thê sao, sẽ như muội muốn, ta đến đón muội”.

Cả đời người con gái, chính là muốn chờ đợi phu quân mình yêu tới đón. Nhưng lời hứa của Ninh Tư Bình có thật không? Hay là vì Thiên phủ cần một người thừa kế chính thống nên mới đành phải làm vậy?

Đó là vào một ngày tuyết rơi rất dày, Ninh Tư Bình cầm ô đứng bên ngoài cửa sổ, che những bông tuyết cho một cái cây non chỉ mới cao tới vai y, còn nàng ta cũng cầm ô, nhưng lại là đang che tuyết cho y. Đấy là một cây quế, đất Bắc thời tiết lạnh lẽo, những ngày đông như thế này, cây đều khô héo cả. Ai cũng biết cây quế là loại không thể nào trồng được ở trên đất Bắc. Nhưng y kiên quyết phải trồng bằng được, thử hết lần này đến lần khác, dù biết độc mộc khó sống, nhưng cuối cùng cây quế ấy cũng không chết. Chính vào ngày tuyết rơi này, hai người bọn họ đã buông lời hẹn ước trước một cái cây mà không còn biết còn sống được nữa hay không.

Sắp mùa đông rồi, trong Tư Thu viên vẫn còn một vài cây quế chưa tàn, Ninh Tư Bình chọn sống ở đây, có lẽ vì thật sự yêu loại cây này. Tuyết Chỉ không khăng khăng đòi được ở bên y, lấy cớ tiễn Hiền Bình quân vương thế tử, rồi rời đi luôn. Nàng ta nghĩ, nếu Thanh Thu biết Ninh Tư Bình là người đó, còn vì nàng ta mà trọng thương, thì sẽ thế nào? Có lúc xúc động Tuyết Chỉ muốn đi nói cho Thanh Thu biết: Bình ca ca chưa chết, giờ đang ở trong Tư Thu viên, vừa rồi còn nhận một đao vì muội. Rốt cuộc thì huynh ấy cũng biết người nào mới là người huynh ấy nên coi trọng, hơn nữa cuối cùng còn kết thành phu phụ với muội.

Trong lòng Tuyết Chỉ vô cùng coi thường Thanh Thu, cũng coi thường cả Tô Diệu nữa. Có lẽ hoàn cảnh của Thanh Thu khá hơn Tô Diệu bây giờ, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một trù nương. Mấy hôm trước nàng ta có tới phủ thế tử thăm dò, cuối cùng cũng có một tin hữu ích, đó chính là vị Hiền Bình Vương thế tử đang đi phía trước mình đây có quan hệ bất thường với Thanh Thu. Tuyết Chỉ cho người qua đó thăm dò, nhưng không có thêm được tin gì nữa, chỉ biết trước mắt vị trí của Thanh Thu trong phủ thế tử rất tế nhị. Còn tế nhị tới mức độ nào, Tuyết Chỉ đã suy nghĩ rất nhiều, nàng ta thậm chí còn ác ý khi nghĩ, tốt nhất Thanh Thu nên theo vị thế tử kia, như thế bản thân mình cũng có thể cất bớt gánh nặng.

Trời đã sáng rõ, thủ vệ bên ngoài của Tư Thu viên lại nhiều, khiến bách tính quanh đấy vây lại xem. Đa phần ở đây đều là người dân, hiếm khi thấy cảnh tượng hoành tráng như thế, nên bọn trẻ còn nhòm qua mái tường vào trong xem náo nhiệt. Những kẻ đứng gần nhất nhìn thấy một tiểu thư thướt tha đi từ trong ra, đều giật mình kinh ngạc, bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.

Vệ Minh đang nghĩ đến Tuyết Chỉ tiễn khách ra tận đây cũng đã tận tâm lắm rồi, thân là chủ mẫu tương lai của Thiên phủ, tiếp khách thế này miễn cưỡng cũng coi là được. Khi hắn quay người lại cảm ơn thì phát hiện nàng ta đang ngẩng đầu nhìn bức hoành treo trên cổng. Vệ Minh ngước lên nhìn theo, ba chữ lớn đập vào mắt “Tư Thu viên[1]”, bất giác trong lòng xúc động, ba chữ này thật phù hợp với tâm trạng của hắn bây giờ. Nhớ Thu, nhớ Thu, trong lòng hắn vẫn luôn nhớ đến Thanh Thu. Xem ra hắn càng ngày càng thích tính cách lúc thì khéo léo, lúc lại âm thầm chịu đựng của nàng rồi, thích bộ dạng hoảng loạn lúng túng của nàng, thích sự điềm đạm của một người có tài năng nhưng không thể hiện trước mặt người khác của nàng. Thì ra hắn đã thích nhiều như thế, nhưng không biết Thanh Thu đối với hắn là sự bất lực, hay cũng có tình cảm với hắn. Nghĩ kỹ thì có lẽ là bất lực nhiều hơn. Vệ Minh chau mày, không muốn tin nàng có suy nghĩ ấy.

[1] “Tư thu”: Tư là nhớ nhung.

Tuyết Chỉ định thần lại. cung tiễn thế tử rời đi, vờ như vô tình nhờ Vệ Minh chuyển lời cho Thanh Thu: “Sắp đến sinh thần của Thanh Thu tỷ tỷ, ta đã chuẩn bị một món quà nhỏ. Vài hôm nữa muốn mời Thanh Thu và Linh Ngọc tiểu thư cùng gặp gỡ chúc sinh thần của tỷ tỷ, mong thế tử đồng ý”.

Tuyết Chỉ muốn ngầm nhắc nhở nam tử này rằng, sắp đến sinh thần của Thanh Thu rồi, nếu giữa hắn và Thanh Thu có gì thì chắc chắn hắn sẽ hành động, tiện thể giúp nàng ta đẩy thuyền theo nước. Nếu không có gì, thì cùng lắm là gặp gỡ nhau một lần, dù sao bây giờ người nổi danh là nàng ta, còn kẻ sa cơ lỡ vận là Thanh Thu. Tuyết Chỉ cố chấp cho rằng, đòi gặp Thanh Thu hết lần này đến lần khác sẽ khiến Thanh Thu bị tổn thương.

Vệ Minh là người hiểu biết, cũng sớm nhận ta mối quan hệ giữa Thanh Thu và Tuyết Chỉ không bình thường. Hắn cảm thấy Thanh Thu không thích gặp nữ tử này, có lẽ trước kia khi học đàn cùng nhau, quan hệ giữa hai người bọn họ không được tốt, nói không chừng còn không phục nhau. Dù sao theo những gì hắn được nghe, thì kỹ năng chơi đàn của Thanh Thu còn cao hơn Tuyết Chỉ nhiều. Nhưng yêu cầu này hoàn toàn không quá đáng, còn mời cả Linh Ngọc, hắn không thể chối thay Thanh Thu. Vệ Minh nhìn vẻ mặt kỳ vọng của Tuyết Chỉ, như đang chờ đợi câu trả lời của hắn, liền cười đáp: “Tuyết Chỉ đại gia khách khí rồi, Thanh Thu là đồng môn với cô, thật khiến người ta phải bất ngờ. Về phần ta đương nhiên không vấn đề gì, chỉ là không biết sinh thần của Thanh Thu vào ngày nào?”.

Mắt Tuyết Chỉ sáng lên, quả nhiên Vệ Minh muốn biết ngày sinh của Thanh Thu, lập tức đáp: “Mùng Tám tháng sau, tới lúc ấy ta sẽ tới phủ đón hai người họ. À, ta hồ đồ rồi, nên chính thức gửi thiệp mời đến, Linh Ngọc tiểu thư là người tôn quý, được quận vương phi yêu thương nhất”.

Mùng Tám tháng sau cũng đã vào đông, điều đó có nghĩa là đoàn sứ giả Bắc Vu sẽ ở lại Thanh Đô qua mùa đông, đồng nghĩa với việc đàm phán phải kéo dài lâu hơn nữa, như thế thật tốn thời gian và tốn sức lực, rốt cuộc người Bắc Vu đang nghĩ gì? Một mặt họ muốn đàm phán hoà bình, mặt khác họ lại kéo dài thời gian lừng chừng không quyết. Lẽ nào vì Thiên phủ kia không còn khả năng chống đỡ cả triều đình Bắc Vu nữa? Lần đàm phán hoà bình này không được thuận lợi như hắn đã nghĩ, việc Ninh tông chủ gặp thích khách có lẽ là màn mở đầu, tiếp theo liệu việc đàm phán có được thuận lợi hơn không?

Những suy nghĩ này cứ quẩn quanh trong lòng Vệ Minh, nhưng ngoài mặt hắn vẫn cười và đồng ý, lại phát hiện những tia u ám loé lên trong mắt Tuyết Chỉ. Có lẽ nàng ta không chỉ vì muốn chúc mừng sinh thần cho Thanh Thu, mà hẳn có âm mưu khác nữa, bất giác ý cười trên môi hắn nhạt đi vài phần, xem ra ân oán giữa hai người bọn họ không đơn giản. Vệ Minh quyết định không nghĩ nhiều nữa, giờ đã biết mùng Tám tháng sau là sinh thần của Thanh Thu, hắn phải thể hiện rõ ràng, không biết nàng thích quà như thế nào nhỉ, nếu nàng yêu cầu rời phủ thì sao? Khi ấy, hắn sẽ đồng ý hay là không?

Những lúc rảnh rỗi Vệ Minh cũng từng nghĩ đến việc phải sắp xếp Thanh Thu như thế nào, đến giờ hắn vẫn chưa quyết định được. Mẫu thân chẳng phải đã nói đến lúc hắn thành thân rồi ư, vừa hay lại có Thanh Thu, mà hắn cũng thích nàng, gì mà đầu bếp nha đầu, đều chỉ là hư danh thôi, trong mắt hắn, Thanh Thu chẳng thua kém bất kỳ ai. Lẽ nào hắn phải lấy một nữ tử có thân phận tôn quý hơn thân phận của mình, đón về phủ để cung phụng sao? Nhưng thành thân với Thanh Thu cũng không được, bởi vì vấn đề mấu chốt ở đây chính là thân phận.

Thời gian đầu, Vệ Minh có cho người đi điều tra về Thanh Thu. Mặc dù gia thế nàng bần hàn, nhưng trước khi sa sút vẫn là con nhà gia giáo, nếu không lấy đâu ra một người chơi đàn giỏi như thế. Thật không ngờ, trong tình cảnh ấy, không cha không mẹ không anh chị em, một nữ tử cô độc lại có đủ dũng cảm vào quận vương phủ làm đầu bếp để tự nuôi sống bản thân. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ sớm đã dùng nước mắt để rửa mặt, sống dựa vào sự giúp đỡ của họ hàng thân thích hoặc mau chóng tìm một người để xuất giá rồi. Khi mới biết chuyện, Vệ Minh thường tán thưởng nàng vì sự dũng cảm, sau nghĩ ra, mới cảm thấy thê lương trong ấy, trong lòng nàng mấy năm nay nhất định rất khổ sở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.