Một Ngàn Tám Trăm Ngày

Chương 46: Chương 46




Trên bảng dẫn đường xuất hiện phía trước là hướng đi Quảng Ninh.

Cố Tân đang nghiêng đầu chờ câu trả lời của anh.

Lý Đạo hỏi: “Em đồng ý theo tôi không?”

Cô quan sát anh vài giây, gật đầu, chờ một lúc, nhưng thấy anh không có ý định trả lời, cô lập tức lặng người hẳn, không hỏi lại.

Không lâu sau, Cố Tân hỏi: “Có muốn đổi một lúc không? Anh nghỉ chút đi.”

“Em nghỉ đi, tôi chưa mệt.” Lý Đạo nói: “Chờ lát nữa tìm một chỗ ngủ qua đêm, sáng mai đến Quảng Ninh.”

“Nói như vậy, thì ngày mốt chúng ta có thể xuất cảnh?”

“Muốn xem Khâu gia sắp xếp bên kia thế nào, đến Quảng Ninh gọi điện cho ông ta.” Lý Đạo do dự vài giây, đưa lưỡi liếm môi: “Theo tôi ra ngoài như thế này, em thực sự không hối hận?”

Cố Tân cười một tiếng: “Bây giờ mới phát hiện, con người anh không hề cưỡng ép người khác.”

Lý Đạo quay sang nhìn cô một cái, “Lời của em tôi phải nghe nghĩa bóng, hay là nghĩa đen?”

Cô không lên tiếng, lại khẽ cười, một lúc lâu, chợt nghe người nọ cười lạnh: “Đàn bà đúng là lòng dạ hẹp hòi, vì một chút chuyện không có gì mà giữ mãi trong lòng? Hay là em ném tôi ra cốp sau vượt qua một cơn mưa, xem như hai ta hòa nhau.”

Cố Tân nói: “Hình như nó không chứa nổi.”

Lý Đạo lại lườm cô, cười lạnh thêm một tiếng, nói thầm với cô: “Thì đễ nát cái mặt này luôn đi.”

Đi nửa đường băng qua khu phục vụ, hai người đi vệ sinh, rồi đổ đầy xăng.

Lý Đạo lấy trong cốp sau một chai nước, đưa cho cô uống vài hớp trước, sau đó phần còn dư anh uống cạn.

Nghỉ ngơi một lúc, hai người tiếp tục chạy về phía trước.

Lúc này đổi sang Cố Tân cầm lái, Lý Đạo ngồi ở ghế phụ nhắm mắt nghỉ ngơi, một giờ sau, tinh thần anh khôi phục lại, vươn người giãn gân cốt, hai người lại đổi vị trí.

Đường núi càng đi càng hẹp, độ dốc cùng ngày càng tăng.

Bên rìa vách núi cao khá dốc, một phía được cây cối không rõ tên bao trùm kín kẽ, thỉnh thoảng xuyên qua khe hở giữa những cành cây, trong khung cảnh đen tối không thấy một chút ánh sáng, tựa như khoảng sâu không đáy.

Núi non trùng điệp, dưới ánh nắng chiều, càng thêm phần thần bí âm u, tựa như ngại ngùng khi có người đặt chân đến chốn rừng sâu núi thẳm.

Cố Tân quan sát vực sâu, cô cúi đầu nhìn xuống phía dưới, rồi vội vàng rụt đầu về.

Lý Đạo điều khiển cửa sổ bên phía cô cao lên, cười một tiếng, không dám lơ là lâu, ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn thẳng đường xá phía trước.

“Chạy qua đoạn đường này là ổn thôi.” Lý Đạo nói.

Cố Tân: “Bao lâu nữa?”

“Gần một tiếng.”

Cô bấm bụng dặn dò anh: “Anh đừng chạy nhanh như thế, chậm chút cũng chẳng sao đâu.”

Lý Đạo: “Ừm.”

Cố Tân không dám làm ảnh hưởng việc anh lái xe, hai tay kẹp giữa hai chân, yên lặng vùi mình trong ghế.

Một lát sau, Lý Đạo bỗng nhiên mở miệng: “Nói chuyện gì đi.”

Tầm mắt Cố Tân thu từ ngoài cửa sổ vào, nghĩ ngợi một lúc: “Nói chuyện gì?”

“Vừa rồi em đang nghĩ điều gì?”

Cố Tân nói: “Em nghĩ tối hôm qua không kịp thuê lều.”

Lý Đạo gãi trán, ân cần hỏi: “Ngủ không ngon à?”

Cố Tân chu môi oán trách anh vài tiếng.

Anh cười cười, nói như vô tội: “Ý tôi muốn hỏi, là em làm ổ ở trên xe có phải không ngủ ngon không, em muốn đi nơi nào? Cứ bắt tôi vì chuyện ấy.”

Cố Tân không để ý đến anh, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặt trời hoàn toàn lặn xuống, vạn vật trên thế gian bị sắc trời u tối nặng nề bao phủ.

Lý Đạo thấy con đường bằng phẳng hơn một chút, kéo tay cô qua đặt trên đùi mình.

Lúc này mới nghiêm túc hỏi: “Rất thích chỗ ngày hôm qua à?”

Cố Tân gật đầu: “Chưa từng cắm trại.” Cô mặc cho anh nắm tay mình: “Không tưởng tượng được nếu như đi cắm trại, cảm giác ngủ trong lều sẽ thế nào.”

Lý Đạo nói: “Nếu có cơ hội thì trải nghiệm.”

“Chỗ ngày hôm qua à?”

Anh hơi khựng lại, bàn tay phủ trên mu bàn tay cô, năm ngón tay đan vào từng kẽ tay cô: “Đi ra ngoài cũng có bán lều mà.”

“Lại hát cho em nghe nữa?”

“Thích nghe?”

Cố Tân chỉ nói: “Em còn tưởng rằng ngũ âm của anh không đủ đấy.”

Lý Đạo nhíu mày, “Lần sau hát phải trả tiền.”

“Bao nhiêu tiền, nếu không thì bây giờ anh hát một bài nhé?”

Anh nói: “Lần này miễn phí, em làm nũng với tôi đi.”

Lúc này tâm trạng Cố Tân đã gần thả lỏng, vui vẻ phối hợp với anh, cơ thể hơi nhích sang, đầu cọ cọ vào bờ vai anh, cọ vài cái, rồi thì thầm mấy hai tiếng.

Lý Đạo bật cười, mặt mày cũng giãn hết ra: “Nói nhỏ quá, bị đau răng đấy à.” Anh nhún vai, hất đầu cô ra: “Làm lại.”

Cánh tay Cố Tân chống cơ thể, sợ cản trở tầm nhìn của Lý Đạo, chỉ nhè nhẹ phớt hờ vài cái lên gương mặt anh: “Bây giờ nhé?”

“Ngắn quá, chưa đủ ngọt.”

“Vậy anh đi mà ăn đường.” Cố Tân khẽ hừ một tiếng: “Yêu cầu quá nhiều, còn không chịu nghe.”

“Thôi được rồi, nói xem em muốn nghe gì?”

Cố Tân lại dựa vào: “Bài hát ngày hôm qua.”

Người đàn ông bị cô dụ dỗ mở cờ trong bụng, toàn thân thả lỏng, gằn giọng hát ra từng chữ.

Hai người trò chuyện lơ đãng, cả đoạn đường này cũng không dài đằng đẵng như nó vốn có.

Không biết bao lâu sau, tầm nhìn trước mắt thoáng đãng, đường xá cũng trở nên bằng phẳng.

Lý Đạo thả lỏng bả vai, vừa định lấy giọng, chợt thấy hai chiếc xe trước mặt, tiếng nổ vang lên, bánh xe cuốn theo bụi đất, lần lượt thay nhau lao tới trước, khí thế rầm rộ.

Biến có xảy đến mà không có bất kỳ sự báo trước nào.

Cố Tân còn đang nghiêng người qua ghế nói chuyện liên miên, nhưng ánh mắt Lý Đạo lại nhìn chằm chằm phía trước, không nói tiếng nào.

Anh phanh xe lại theo bản năng, gọi người kế bên: “Cố Tân.”

Cố Tân bị giọng nói của anh làm cho khiếp sợ, lúc ấy không dám lên tiếng, chỉ nhìn về phía trước theo anh.

Hai chiếc xe gào rú chạy thẳng về hướng của họ, tựa như chỉ vài giây đã đến bên cạnh, có người thò đầu ra khỏi cửa sổ, chỉ vào hai người họ: “Bọn chúng ở đó, mau chặn chúng lại cho tao, phải bắt sống.” Là Trương Hướng Quyền người của Quách Thịnh.

Liếc mắt nhìn thấy đối phương có khoảng bảy tám người, vóc người vạm vỡ, nét mặt mang sát khí. Con đường phía trước hoàn toàn bị chặn kín, anh còn mang theo phụ nữ, trong đầu Lý Đạo xoay chuyển rất nhanh, dừng hẳn xe lại.

Cả người Cố Tân cứng đờ, cô run rẩy hỏi: “Sao đây, làm thế nào bây giờ?”

“Giữ chắc.” Lý Đạo nhanh chóng đổi cần số, đánh mạnh tay lái, chuẩn bị đi đường vòng.

Con đường này mặc dù rộng rão hơn một chút, nhưng là một khúc cua rẽ ngoặt về, cực kỳ khó khăn.

Xe đang chắn ngang giữa đường, trong một chiếc xe phía bên đó nhảy xuống vài người, cầm thứ gì đó torng tau, vây kín đầu xe.

Lý Đạo cho cửa kính đi lên, không màng sự sống chết của người đó, xông thẳng lên phía trước tông vào họ.

Đám người đó, chạy trốn khắp nơi, đầu xe của bọn chúng đâm mạnh vào vách núi.

Cố Tân theo quán tính ngã người về phía trước, ngay sau đó được dây đai an toàn kéo ngược trở lại, ngực bị một cơn đau đớn, không kịp thét lên, Lý Đạo đã nhanh chóng quay xe về phía sau.

Anh dùng lực rất mạnh, bánh xe bên phải chạy ngược về sau khó khăn lăn qua đường rãnh bên bờ, treo một nửa ra ngoài, kéo theo đá vụn lăn tròn rơi xuống dưới, không nghe thấy bất kỳ tiếng vang nào.

Lý Đạo giữ chặt tay lái, đánh một cái về phía tay trái, không xê dịch được, trước mặt xe đám người đột nhiên nhanh chóng xông đến.

Hai xe đụng vào nhau, tạo thành một tiếng vang lớn.

Xe của họ như bị mắc phải thứ gì đó, rung lắc nghiêm trọng, Lý Đạo chỉ cảm thấy cơ thể ngã ngửa ra sau, đạp mạnh chân ga lần nữa nhưng không thể được. Tốc độ sau đó càng lúc càng nhanh, vách núi trong tầm mắt dần tiến lại gần, hoảng loạn chớp mắt một cái, anh nhìn thấy vách núi, ngay sau đó là bầu trời mờ mờ.

Chiếc Prado rơi xuống vực, thân xe lướt qua cành cây và đá, phát ra tiếng động khó nghe đến chói tai, Cố Tân bên cạnh ôm đầu, thét lên âm thanh ngây dại.

Cả thế giới như bị đảo điên vỡ nát va chạm vào nhau.

Đầu xe vốn đang hướng lên trên, xoay tròn vài vòng, đầu xe lại đâm thẳng xuống dưới, trong vách núi cây có gai mọc um tùm, thân cây nằm rải rác, kính chắn gió trong khi rơi vội không chịu nổi lực, tầm nhìn đã vỡ vụn.

Đúng lúc ấy, thân xe như bị vướng phải thứ gì đó, đột nhiên run lên, rồi dừng lại.

Dây an toàn giữ Cố Tân và Lý Đạo, hai người mới không rơi ra khỏi kính chắn gió.

Bầu trời vẫn còn chút ánh sáng, nhưng nơi này lại đen tối như địa ngục, xung quanh rơi vào trạng thái yên tĩnh đến rợn người, chỉ nghe tiếng hô hấp nặng nề và tiếng thở khó nhọc hòa vào nhau.

Mồ hôi lạnh trên trán Lý Đạo nhỏ từng giọt trên mặt kính, anh cố gắng nuốt khan: “Tân Tân?”

Ngực Cố Tân bị kéo căng đến đau đớn, nghe được âm thanh lớn này, nước mắt lập tức ứa ra: “... Ừm.”

“Có bị thương không?”

Cô cố gắng giữ cho bản thân được bình tĩnh: “... Không.”

Lý Đạo nhắm mắt, lấy điện thoại ở trong túi ra, mở đèn pin soi ra phía trước, mọi vật được chiếu sáng khiến anh kinh hãi ngay lập tức. Bọn họ chưa rơi xuống hoàn toàn, mà bị vướng ngang ở giữa thân cây, dây mây và dây leo quấn quanh, một thân cây gãy nằm thẳng ngay chính giữa kính chắn gió, lớn bằng cổ tay con nít, vết nứt không rõ ràng, sợ rằng chiếc xe xuống thêm một chút, cái cây kia sẽ đâm xuyên qua cửa kính. Tình huống đầy bất trắc, lần này tạm dừng nhưng đã cứu được bọn họ.

Cố Tân che miệng, nước mắt từ trong cơn hoảng sợ lặng yên chảy xuống, nhưng cô không dám thốt ra bất kỳ chữ nào.

Lý Đạo phát hiện thân xe không đứng yên, treo trên vách núi chao đảo muốn rơi xuống, chỉ chịu một chút ngoại lực cũng sẽ lao xuống dưới ngay.

Lý trí anh vẫn còn, anh hít một hơi sâu để bản thân mình tỉnh táo trước: “Nghe đây, Tân Tân.” Anh nắm chặt tay cô: “Trước tiên chân đạp lên đầu máy, vòng tay ra sau nắm giữ lưng ghế, sau khi làm xong, tôi giúp em tháo dây an toàn, tôi muốn em đứng dậy, xoay người, trườn qua khe hở leo ngồi vào hàng ghế sau, nghe hiểu không?”

Cố Tân nhanh chóng tiêu hóa, gật đầu máy móc.

Cô muốn nhúc nhích, Lý Đạo lại đè tay cô, lặp lại: “Nhớ bước thế nào không?”

Cố Tân cố gắng nhớ lại, nhưng phát hiện đầu óc trống rỗng, “... Quên rồi, em không nhớ được.” Răng môi cô run rẩy đến đáng thương, nước mắt chảy xuống lã chã: “Em, em... rất sợ.”

Lý Đạo nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, môi tiến tới, dán vào môi cô, dùng chút tia ấm áp tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Sau đó, giọng anh trầm xuống: “Đừng sợ, có anh đây.”

Cố Tân kiềm chế tiếng khóc, nắm chặt tay anh.

Lý Đạo nói: “Em phải cố gắng, nếu không chúng ta đều sẽ chết, em muốn chết à?”

“... Không muốn.”

“Vậy tôi lặp lại một lần nữa, em nghe cho cẩn thận, động tác không cần vội, cứ từ từ.”

Đợi vài giây cho cô tỉnh táo, Lý Đạo nói lại những câu chữ trước đó lần nữa, Cố Tân cắn chặt môi từ từ nhấc chân.

Sức lực Cố Tân dựa theo từng lời anh nói mà làm, trong lòng nhắc nhở bản thân phải liên cường, nhưng cả cơ thể bị bầu không khí kinh khủng này bao trùm, đầu khó khăn lắm mới dò được mặt sau, cánh tay bám vào lưng ghế nhưng hai chân mất sức, dù có thế nào cũng không tréo lên được.

Hai chân Lý Đạo đặt ở đầu máy, tìm được chỗ dựa trên nóc xe, quay đầu, tư thế gượng gạo nâng bắp chân và mông Cố Tân, dùng hết sức lực đẩy người cô nhét ra sau.

“Đi lên.” Bắp thịt ở hai cánh tay anh căng cứng, gân xanh trên trán như muốn nổ tung, cả khuôn mặt bởi vì dùng sức quá nhiều mà đỏ bừng đến kỳ quặc: “Ngoan, tự em dùng chút sức đi.”

Cố Tân cắn chặt hàm răng, liều mạng leo lên, cơ thể cuối cùng cũng bàm được vào khe hở trong hàng ghế sau.

Hơi thở còn chưa được đều đặn, Cố Tân đã xoay người kéo anh: “Anh mau lên đây.”

Lý Đạo uốn người cởi dây an toàn, nhưng vào lúc này, phía dưới truyền đến tiếng cành cây đang gãy dần, sau đó thân xe đột nhiên trùng xuống, cành cây gãy đâm xuyên qua cửa sổ xe, hướng về phía Lý Đạo. Anh nhanh nhẹn né tránh, chỉ cảm thấy trước ngực truyền đến một cơn đau nhói, ngay sau đó cành cây hờ hững lướt qua gò má anh, đâm thẳng qua cửa sổ sau xe, nhưng chung quy vẫn không địch nổi sức nặng thân xe, cành cây gãy, chiếc xe lại lăn lộn xuống phía dưới.

“Lý Đạo...”

Trong cơn hỗn loạn, Lý Đạo nghe được tiếng kêu của Cố Tân, anh túm lấy dây an toàn, chỉ theo bản năng nhào người hướng đến vị trí của cô, ấn chặt cô vào băng ghế sau. Cùng lúc ấy, trên cơ thể anh truyền đến một cơn đau nhói, cảm giác đau đớn trong nháy mắt tê dại đầu óc anh, anh nhất thời không phân biệt được rốt cuộc mình đau ở đâu, hoặc giả là sau lưng, hoặc giả là xương sườn, hoặc giả là bắp đùi.

Trong khoảnh khắc ấy, Lý Đạo nghĩ, không chừng lần này chết chắc. Anh có thể chết, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ, bây giờ mà chết, thì chẳng nói được điều gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.