Một Ngày Cho Một Đời

Chương 12: Chương 12




Amy lảo đảo và chỉ nhờ có hai bàn tay người đi sau nắm lấy hai tay cô mà cô không bị ngã. Bây giờ thậm chí cô không nghĩ đến chuyện ra khỏi hàng, cứ để cho đoàn rồng rắn cuốn đi.

Cô cố gắng tự thuyết phục mình: cuộc gặp gỡ của Nando và Ellisa chỉ là vô tình, không có gì phải lo lắng. Xét cho cùng, đây là ngày hội của những nhà xản suất rượu. Nhưng khi nghĩ tới khả năng này, cô vẫn thấy khó chấp nhận.

Ôi, Elisa đã báo trước cho cô một cách rõ ràng rằng: Nando khát khao theo đuổi cô ta. Nhưng chẳng phải mới đêm hôm qua anh nói rằng anh không hề có chuyện tình cảm với cô ta, rằng dù mối quan hệ của họ trước đây thế nào nó cũng đã qua rồi đó sao? Amy cắn môi suy nghĩ. Rõ ràng còn có nhiều chuyện phải đề cập tới.

Cô vẫn bước theo đoàn người nhưng niềm vui và tiếng cười thì đã biến mất. Cô chuyển động như một cái máy, chỉ mơ hồ cảm thấy có những người mới nhập vào hàng và bây giờ hai bàn tay một người đàn ông khác đang nắm lấy tay cô.

Khi đoàn rồng rắn đi đến gần đài phun rượu mọi người bắt đầu đi chậm lại. Nhiệt tình ban đầu của họ đã biến mất vì nóng và mệt. Đoàn rồng rắn dần dần tản ra.

Tuy nhiên hai bàn tay đang nắm tay Amy không hề nới lỏng, trái lại nó càng nắm chặt hơn, tách cô ra khỏi những người khác.

Amy ngước nhìn lên và thấy hai thanh niên đang cười nhăn nhở với cô, mặt họ đỏ bừng vì rượu. Hai người liếc nhìn nhau ngầm trao đổi rồi đột nhiên Amy thấy mình bị bế bổng lên như thể cô không có tí trọng lượng nào. Chàng trai bế cô chạy đến bên chiếc xe bò hai bánh được trang hoàng bằng những chùm nho và các dải băng. Đằng sau xe chứa đầy cỏ khô.

Amy bị ném lên đống cỏ khô. Trước khi cô kịp kêu lên phản đối thì hai thanh niên đã chạy đến nâng hai càng xe và kéo xe đi trước sự cổ vũ của những người đứng bên. Trong khi chạy, họ bị ném nho vào người như mưa rào.

Chiếc xe xóc nảy lên trên con đường lát sỏi. Amy phải nắm chặt lấy thanh chắn ở bên cạnh để khỏi bị văng ra ngoài.

- Dừng lại! Cho tôi xuống - Amy hoảng hốt hét lên. Trò vui là trò vui, nhưng như thế này thì thật là quá đáng.

Một trong hai thanh niên liếc nhìn về phía sau rồi lắc đầu. Rõ ràng anh ta không hiểu tiếng Anh.

Amy lùi về phía sau chiếc xe để xem nhảy xuống có an toàn không. Họ đang chạy nước kiệu và mặc dù không nhanh lắm cô cũng quyết định sẽ nhẩy khi họ dừng lại hoặc đi chậm lại để cho những người đi bộ sang ngang đường.

Nhưng họ đã chạy ra khỏi quảng trường chính rẽ xuống một ngõ hẻm vắng ngắt. Tiếng nhạc và tiếng ồn ào của đám đông đã nhỏ dần phía sau họ, chỉ còn tiếng bánh xe nghiêng xuống nền đường.

Bây giờ thì Amy không nghĩ gì đến Nando và Elisa nữa. Tình thế hiện tại làm cho cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Cô không biết hai người này sẽ mang cô đi đâu và họ định làm gì cô. Cô gào lên bảo họ dừng lại nhưng họ chỉ gật đầu và cười rồi lại tiếp tục chạy.

Cuối cùng thì họ dừng lại, thở hổn hển, thả càng xe rơi xuống đất. Amy bị té ngửa trên đống cỏ khô. Trước khi cô kịp nhúc nhích một người đã trèo lên chiếc xe bò, đưa tay sờ vào đôi chân trần của cô. Anh ta nằm xuống bên cạnh cô, bàn chân đạp vào thanh chắn, còn cánh tay thì giữ cô nằm yên và miệng thì cố hôn lên môi cô.

Amy giãy giụa điên cuồng để thoát ra. Người anh ta toàn mùi mồ hôi, mùi rượu vang chua chua. Tuy nhiên khuôn mặt anh ta không có vẻ gì là đê tiện và thô bạo. Anh ta nói điều gì đó bằng tiếng Italia với cô, cười nhăn nhở rồi bóp vú cô qua làn vải mỏng của chiếc áo khóac.

- Dừng lại! Để cho tôi yên! Để cho tôi đi! - Amy điên cuồng gào lên trong khi cố đẩy anh ta ra. Chàng thanh niên khác dựa lưng vào thanh chắn cười hô hố trước cuộc vật lộn. Anh ta nói;

- A! Một cô người Mỹ.

Rồi anh ta xua tay cảnh cáo anh chàng đang cố khuất phục cô. Chàng trai trên chiếc xe bò ngồi dậy, nhìn cô cười nham nhở.

Amy cũng vùng dậy, vội vã kéo váy xuống, sửa lại áo khoác cho ngay ngắn. Chàng thanh niên nhảy khỏi xe, chìa một tay ra để giúp cô xuống. Cô lưỡng lự không biết có nên tin anh ta không rồi cuối cùng cho phép anh ta đỡ cô bước qua thanh chắn.

Nhưng rồi cô nhận thấy đó là một sai lầm vì khi cô bước xuống đất thì chàng trai kia luồn ra đằng sau cô và véo vào mông cô một cái thật đau. Hai chàng trai cười phá lên, vỗ vỗ vào vai cô rồi cắm lấy càng kéo xe chạy đi. Rõ ràng là họ đi săn tìm các nạn nhân khác. Phải mất đến hai mươi phút. Amy không thể cử động được. Cô tựa lưng vào bức tường gạch ấm áp của một tòa nhà, đầu gối run lẩy bẩy. Cô đưa một bàn tay run run vuốt lại mái tóc ướt trên tán và thở hổn hển một lúc lâu. Cô nhận thấy trò vui này chỉ thích hợp với những người đàn ông cuồng nhiệt và được khích lệ bởi đã uống nhiều rượu vang. Khi rời khỏi bức tường bắt đầu bước dọc theo ngõ hẻm, cô thấy mình vẫn còn run.

Nỗi sợ hãi của cô đã qua, nhưng giờ đây hình ảnh Nando và Elisa cùng nhau biến mất lại làm phiền cô. Niềm hạnh phúc cô vừa cảm thấy mới đây, niềm vui được ở bên Nando, người mà cô yêu, chẳng lẽ lại là do cô tự lường gạt mình? Đột nhiên ý nghĩ về một cuộc hôn nhân với Nando một lần nữa lại quấy rầy cô. Liệu trong tương lai cô có phải chia sẻ anh cùng với Elisa? Chắc chắn Elisa Antolini không phải là loại người bỏ cuộc dễ dàng.

Trong một thời gian ngắn, Amy hầu như tin rằng Nando đã từ bỏ Elisa.

Liệu cô có nhầm lẫn khi đã hi vọng như vậy không?

Amy cau mày suy nghĩ. Có phải cô đang rút ra những kết luận mà thực ra nó không tồn tại? Có thể do một nguyên nhân nào đó mà Nando phải đi cùng Elisa đến một nơi nào đó. Nhưng cô không thể nghĩ ra một nguyên nhân nào.

Khi đi đến cuối ngõ hẻm, lập tức cô lại bị chìm vào đám đông. Xung quanh cô tràn ngập tiếng cười và cả những giọng hát opera chẳng ăn nhập gì với âm nhạc đang vang lên từ trung tâm quảng trường. Amy dừng lại, cố gắng định hướng rồi cô bắt đầu bước về phía quán Vino d'Oro.

Nando không có mặt ở đó. Đằng sau quầy hàng,Solari vẫn đang rót rượu.

- Ông chủ... ông ấy. - Solari cố gắng tìm từ - Ông ấy sẽ quay lại ngay. Ông nói cô ở đây.

Nhấc chiếc bình lên, anh ta rót rượu cho một người đàn ông trung tuổi, mặc chiếc áo khoác màu đen. Ông ta đang nhìn Amy, mỉm cười bẽn lẽn. Nâng cốc rượu về phía cô, ra hiệu chúc mừng, ông ta uống một hơi rồi lau miệng bằng ống tay áo.

Amy mỉm cười lơ đãng. Nando dặn cô ở lại đây. Tất nhiên là cô sẽ ở lại đây. Cô còn có thể đi nơi nào khác nữa? Chắc chắn là không thể đi về nhà một mình được rồi?

Cô đứng trong nắng ấm của buổi chiều muộn, đợi người chồng tương lai trở về từ nơi hẹn hò với người bạn gái cũ của anh. Mà có chắc là " cũ " không đây.

Thời gian cứ trôi đi. Khuôn mặt Amy ướt đẫm mồ hôi, quần áo dính chặt vào người. Cô nhận thấy thời gian cô quay lại đây chưa được bao lâu mà sao nó dường như dài vô tận.

Một cái vỗ nhẹ trên vai cô. Solari đang cúi về phía cô thì thầm:

- Singone! - Anh ta hất hàm về phía xa ở quảng trường.

Nando đang bước vội về phía họ. Khi đến bên Amy, anh mỉm cười, nắm lấy tay cô.

- Anh xin lỗi không đón em ở đây. Anh phải đi có việc.

Rồi anh nói thêm:

- Em thấy đoàn rồng rắn có vui không? Hơi cuồng nhiệt quá phải không?

"Công việc". Anh giải thích như vậy đấy! Chắc anh nghĩ như thế sẽ làm cô hài lòng.

- Đoàn rồng rắn à? Rất vui, nhưng mà mệt lắm. - Amy trả lời. Cô quyết định không nói đến chuyện hai chàng trai và chiếc xe bò. Nando có thể nghĩ đó là một trò vui, nhưng đôi lúc cô sợ rằng đó là chuyện thật và cô không thích nói đùa về chuyện ấy.

- Bây giờ em muốn làm gì nào? - Nando hỏi, nắm lấy cánh tay cô như thể muốn dẫn cô qua đám đông. Anh cũng đã làm như vậy với Elisa. Theo bản năng, không một chút suy nghĩ, cô giật mạnh tay ra.

Nando nhìn cô, đôi mắt xám chợt lạnh lùng.- Anh xin lỗi nếu như em cảm thấy anh đã bỏ rơi em. Em không phải phiền lòng bởi vì anh có mấy việc phải giải quyết. Công việc không phải lúc nào cũng đến đúng lúc hoặc đúng nơi thuận tiện.

Rõ ràng anh có ý quở trách cô.

Amy mím chặt môi, cảm thấy người ớn lạnh. Thà anh cứ nỏi thẳng anh đi đâu đó một lúc cùng với Elisa thì cô còn kính trọng anh hơn. Tất nhiên cô chẳng sung sướng gì nhưng có lẽ nó còn dễ chịu hơn cảm giác của cô hiện nay. Cứ như thể anh cố tình lừa gạt cô. Anh và Elisa thì có công việc gì với nhau kia chứ?

Cái nóng cũng đã dịu xuống và đám đông đã bớt cuồng nhiệt. Thêm vào đó, cuộc vật lộn với hai chàng trai khi nãy đã làm Amy kiệt sức. Cô nói với Nando.

- Nando, nếu anh đồng ý thì em muốn đến một chỗ nào đó thật yên tĩnh ngồi nghỉ một lát.

Chắc chắn Nando phải nhìn thấy sự mệt mỏi thể hiện trên nét mặt cô, anh vội vàng hỏi:

- Em mệt lắm hả Amy? Những cuộc vui như thế này thường làm người ta kiệt sức, đặc biệt là em lại không quen với nó. Mà anh thấy sự sôi động cũng đã lắng xuống. Các đám đông đã thưa dần. Tất nhiên có một số người sẽ chưa ra về khi rượu còn chảy. Nếu em không muốn ở lại thì chúng ta đi thôi.

- Em muốn đi thôi, mặc dù... ở đây rất vui.

- Chúng ta sẽ về nhà ăn bữa tối. Trừ khi em muốn dừng lại ở đâu đó dọc đường về.

Amy lắc đầu, cô mỉm cười.

- Bây giờ em chỉ muốn được tắm nước mát, uống một cốc nước cam do Maria pha. Em nghĩ hôm nay em đã có đủ rượu vang và mặt trời rồi.

Nando nói đúng, nhiều người dự hội đã ra về. Những đứa tre nhỏ ngủ gục trên vai bố mẹ, những người già chậm chạp bước đi, tất cả đều hướng ra ngoài quảng trường. Tuy nhiên ở giữa quảng trường, đặc biệt ở quanh đài phun nước vẫn còn một đám thanh niên. Họ còn đủ sức để vui chơi thêm vài giờ nữa. Nando và Amy cũng đang trên đường tới nơi để xe.

Khi phóng xe trên con đường quanh sườn dốc, họ hầu như không nói chuyện với nhau. Nando có vẻ như đang bận tâm về điều gì còn Amy ngồi ngả người tựa đầu vào ghế, thỉnh thoáng liếc nhìn anh qua khoé mắt.

Anh đang nghĩ về ai hay hay việc gì nhỉ? Rõ ràng có điều gì đó mà anh không muốn chia xẻ cùng cô.

Amy liếc nhìn xuống chiếc nhẫn Ruby trên tay cô. Đây sẽ là một cuộc hôn nhân rất kỳ lạ. Cô đã suy nghĩ về chuyện này suốt những ngày vừa qua. Có những lúc cô tưởng như nó sắp trở thành hiện thực, nhưng bây giờ thì không chắc. Cô yêu Nando, nhưng như vậy đã đủ chưa?

Có thể do mệt mỏi hoặc do cảm giác khó chịu không rũ bỏ được đã làm cô nghĩ như vậy. Một lần cô đã nghe Nando nói rằng anh không thích ăn chơi trụy lạc. Tối hôm qua,anh đã lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cô. Hay anh đã tự bắt mình chơi trò đàng điếm để thuyết phục cô lấy anh? Và cùng với đám cưới là việc chuyển nhượng cổ phần của cô? Amy nhắm nghiền mắt lại.

Niềm đam mê của anh không thể là giả vờ. Cô đã cảm thấy trái tim anh đạp như cuồng dại, hơi thở gấp gáp khi anh nằm trên người cô. Đó chắc chắn phải là niềm đam mê thật sự.

- Sao em yên lặng thế? - Nando hoie, cắt ngang dòng suy nghĩ của Amy.

- Vâng. Em không quen với những cuộc vui rượu chè.

- Ồ, nhưng rồi em sẽ phải quen với chúng. Mỗi năm chúng ta được mời dự một vài liên hoan. Việc này làm anh nhớ ra; khi nào chúng ta ấn định ngày cưới. Em có muốn tổ chức cùng một lúc với Anna Maria như cô ấy gợi ý không? Hay em muốn tổ chức riêng? Anh muốn em quyết định càng sớm càng tốt, bởi vì như anh đã nói, có nhiều thủ tục phải giải quyết lắm.

- Nando - Amy lưỡng lự - Em không tin một chút nào rằng... chúng ta...

- Anh nghĩ rằng mọi việc đã được quyết định - Nando với tay cầm tay cô - vào buổi tối hôm qua.

- Nhưng...

- Nhưng tất nhiên em sẽ lấy anh. Việc đó đã được quyết định rồi. Vấn đề duy nhất còn lại là: tổ chức vào ngày nào.

- Nando. Nếu anh cưới em chỉ vì cổ phần của em...

- Nếu em còn nghi ngờ thì em có thể tặng anh cổ phần của em ngay bây giờ. - Nando trêu cô.

Amy hoàn toàn không ngờ tới câu gợi ý như vậy. Cô trả lời một cách kiên quyết.

- Xin lỗi, nhưng em đã quyết định sẽ giữ cổ phần của mình.

Nando không trả lời ngay vì họ đang đi đằng sau một chiếc mô tô. Chiếc xe nhỏ bé không chỉ chờ người lái mà còn vợ anh ta ngồi đằng sau và một đứa con nhỏ đằng trước.

Nando đợi cho đến khi có thể vượt qua họ mà không làm bụi mù mịt. Khi ra đến đường cao tốc anh nỏi:

- Nào, bây giờ em muốn cưới vào ngày nào?

- Em... Em thực sự không biết. Em chưa nghĩ đến.

- Vậy thì anh sẽ quyết định. Cónhững việc em tỏ ra rất cương quyết và cứng đầu cứng cổ. Thế mà việc này em cứ do dự.

câu nói của Nando làm cô đau đớn, đặc biệt sau những hành động khuất tất của anh. Cô gắt lại:

- Đó là vì em chưa bao giờ có may mắn được người ta cầu hôn.

Nando chỉ cười, cho xe rẽ vào con đường dẫn đến tòa lâu đài và khu biệt thự.

Khi họ đến nhà, Amy vội vàng lên gác để về phòng riêng. Cô cảm thấy vừa nóng, vừa mệt và thất vọng. Nóng và mệt thì cô có thể giải quyết được, còn nỗi thất vọng thì chưa chắc.

Cô chưa kịp cởi quần áo thì có tiếng gõ cửa, và một cô hầu trẻ đang dứng ở đó.

- "Telefono, Singorina " - Cô ta đưa tay lên tai mình để giải thích nghĩa câu nói. Rồi cô vẫy Amy.

- "Prego Singorina."

Có một chiếc bàn gỗ nhỏ ở cuối hành lang, trên đó đặt máy điện thoại. Bên cạnh có một chiếc ghế.

Amy ngồi xuống ghế, cầm ống nghe lên.

- Trời ơi, Amy. Cô biến xuống địa ngục đấy à? - Giọng của Bert vang lên, các xa hàng ngàn dặm mà giọng anh ta rõ ràng như thể anh ta đang ở trong cùng một phòng - Cô hứa sẽ cho tôi biết mọi việc đang diễn ra như thế nào ở cái xứ sở của rượu vang và dầu ô liu ấy. Thế mà tôi đã nghe được những gì nào? Chẳng có gì cả! Thậm chí không có cả một tấm bưu thiếp. Tôi đang lo lắng đây!

Trong một giây thoáng qua, cổ họng Amy như nghẹn lại. Thật dễ chịu biết bao khi nghe thấy một giọng nói thân quen từ ở nhà. Cô phải khó nhọc nuốt khan trước khi có thể nói được.

- Tôi xin lỗi, Bert, nhưng tôi rất bận. Tôi biết điều đó không thể tha thứ được mặc dù đó là sự thật. Tôi đang làm việc ở nhà máy rượu, học tập để trở thành một nhà kinh doanh rượu nho.

- Cô là... cái gì? Có phải ý cô muốn nói cô vừa trở thành công nhân ở nhà máy rượu? Vino d’Oro à? Thật là ngạc nhiên. Thế cô đang làm việc gì?

- Ồ, nhiều việc lắm. Tôi phải học ngay từ những điều cơ bản - Amy không muốn kể cụ thể, đặc biệt là việc cỏ rửa thùng. Bert có thể sẽ phẫn nộ.

- Thế gia đình Bonavia thì thế nào? Họ đói xử với cô tốt chứ?

- Vâng, tôi đang ở đây cùng với họ trong khu biệt thự.

- Tôi cũng đoán vậy. Tôi đã cố gắng liên lạc với cô suốt cả ngày. Thế còn cái anh chàng đã đến New York đòi mua cổ phần của cô ra sao rồi? Cô đã bán cho anh ta chưa?

- Chưa, Bert ạ, tôi vẫn còn giữ nó.

- Anh ta nghĩ thế nào về việc ấy? Vẫn thúc ép cô bán à? Nếu tôi nhớ không nhầm, khi còn ở đây, anh ta khá kiên trì về việc ấy đấy.

- Nhưng tôi vẫn còn giữ.

Amy cảm thấy cô sắp hết những điều dễ chịu để nói. Có lẽ cô nên nói cho Bert biết về cuộc hôn nhân của cô với Nando.

- Này, Amy, em về nhà đi. Em không thể ở đấy với những người ngoại quốc được đâu, dù rằng đấy là những người họ hàng của em. Hãy trở về đi! Thời tiết bây giờ đang đẹp. Hôm qua anh đã xem đội chúng ta nện cho đội Dallas Cowboys một trận tơi bời. Anh luôn luôn đi xem một mình, chỗ của em vẫn để trống bên anh. Nó vẫn đợi em về đấy.

- Bert, tôi đẫ nói anh hãy kiếm một người khác đi cùng với anh đi. - Amy thúc giục.

- Bây giờ anh biết tìm ai? Anh đã chán ngấy những người đi xem mà cứ hỏi những người đang làm gì, chạy lên chạy xuống bên cạnh sân bóng với những cái gậy. Hơn nữa, cô bạn Lida của em vừa gọi điện cho anh hôm thứ sáu hỏi thăm anh có biết tin gì về em không. Cô ấy bảo nếu như anh nói chuyện với em thì hãy bảo em rằng cô ấy biết có một chỗ làm rất tốt giành cho em, nếu như em về nhanh. Em có thể ở cùng cô ấy cho đến khi tìm được một căn hộ mới.

Anh ngừng một lúc rồi nhắc lại.

- Về nhà đi, Amy.

Amy ngồi yên, vẫn cầm ống nghe trên tay, đôi mắt đẫm lệ. Trước đây cô chưa bao giờ cảm thấy nhớ nhà. Có thể Bert nói đúng. Có thể là cô thuộc về New York.

Amy nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay cô. Cô sẽ có lỗi nếu như không nói cho Bert biết, thậm chí ngay cả khi cô chưa quyết định dứt khoát.

- Bert, có thể tôi sẽ không trở về. Có thể tôi sẽ ở lại đây. Tôi -... Tôi nghĩ có thể tôi sắp lấy chồng.

Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng. Amy tưởng như họ bị đứt liên lạc.

Rồi Bert bật ra một câu hỏi hoài nghi.

- Lấy chồng à? Lấy ai? Lạy chúa! Cô vừa mới đến đấy một thời gian ngắn.

- Lấy người anh họ tôi. Fernado Bonavia.

- Đợi một chút, cô nói lại xem nào. Đó là cùng một người, đúng không? Cái người mà...

- Đúng, Bert ạ, người ấy đấy.

- Tôi thật không ngờ. Tôi đang ở đây, nói với em là hãy quay về nhà, và em lại báo cho tôi cái tin như thế. Nhưng tôi muốn nói với em một điều: có vẻ như em chưa quyết định dứt khoát. Em nói "có thể" em ở lại, "có thể " em lấy chồng. Đấy không phải là Amy mà tôi biết. Em đã chắc chắn anh ta hợp với em chưa?

- Tôi... Vâng, tôi nghĩ như vậy, Bert ạ, có điều tôi cũng chưa quyết định hẳn, nhưng tôi nghĩ nên nói với anh vào lúc này.

- Tôi mừng là em đã làm như vậy. Nhưng em nên suy nghĩ cho kỹ. Em không những sắp lấy một người đàn ông xa lạ mà còn sắp tiếp nhận một lối sống hoàn toàn khác ở một đất nước khác. Em cũng biết mọi việc ở đấy không giống như ở đây.

- Tôi cũng nhận thấy thế, Bert ạ. Nhưng tôi yêu đất nước Italia. Nó... nó có ý nghĩa đối với tôi, có thể bởi vì phần nào tôi là người Italia. Tôi cũng thấy rằng nhà máy rượu đem đến cho tôi một công việc mà tôi yêu thích hơn những công việc khác.

Amy chợt nhận ra cô không đả động gì đến Nando.

- Thôi được rồi, Amy. Tôi không tranh luận với em về vấn đề này nữa. nhưng tôi muốn em biết điều này: nếu như em thay đỏi ý định, tôi sẽ liên hệ với bất cứ hãng hàng không nào, vào bát cứ lúc nào. Và nếu em cần tôi sẽ gửi vé cho em về nhà.

- Cám ơn anh, Bert. Tôi... xin lỗi nếu như anh đã đợi tôi trở về.

- Tôi cũng rất lấy làm tiếc. Nhưng hãy nhớ báo cho tôi biết. Dù em quyết định thế nào thì cũng báo cho tôi biết.

- Tôi sẽ báo cho anh. Tôi xin hứa.

Amy băn khoăn tự hỏi không biết cô sẽ báo như thế nào.

Bert ngập ngừng rồi nói thêm:

- Tôi mong cho mọi việc thay đổi. Tôi hy vọng rằng một khi em thấy chán nhà máy rượu, em sẽ quay trở về và vui lòng làm vợ một luật sư. Nhưng nếu em cảm thấy người đàn ông đó hợp với em thì anh chúc em hạnh phúc.

Khi Amy đặt ống nghe xuống, cô ngồi thẫn thờ, mắt đẫm lệ. Tại sao cô không thể yêu một người đàn ông như Bert nhỉ? Một người tốt bụng, ấm áp, chu đáo. Cô băn khoăn không biết đằng nào thì tốt hơn: lấy một người đàn ông cô yêu nhưng có thể anh ta không yêu cô hoặc lấy Bert và hài lòng vì anh ta yêu cô, không cần biết cô cảm nghĩ về anh ta như thế nào.

- Có chuyện gì không vui phải không?

Amy ngẩng đầu lên và thấy Nando đang đứng bên cạnh cô, tay thọc vào túi áo khoác. Đôi mắt anh ta nhìn cô dò hỏi.

- Không, chẳng có chuyện gì. Đó chỉ là có một cú điện thoại của một người bạn từ New York.

- Anh tin rằng đó không phải là những tin tức xấu. Anh đi ra khỏi phòng mình và nhìn thấy em đang ngồi đây, đầu gục xuống. Khi em ngẩng lên, anh nhìn thấy những giọt nước mắt. Anh hiểu rằng có ai đó đã cố bắt liên lạc với em suốt cả ngày.

Amy hy vọng đó là biểu hiện của sự ghen tuông. Thật đáng đời anh ta. Nhưng cũng có thể chỉ là ta không muốn có bất cứ sự cản trở nào đối với kế hoạch của mình. Cô chậm rãi đứng dậy đặt cái ghế vào bên cạnh bàn, lạnh nhạt nói:

- Vâng, một người đàn ông. Một người em quen ở New York. Đó là một... một công việc còn dở dang.

- Anh thấy rồi.

Đột nhiên không khí căng thẳng chùng hẳn xuống. Nando kéo cô về phía anh. Anh nói:

- Em thân yêu ạ, bây giờ thì nó kết thúc rồi.

Anh nhìn cô đăm đăm.

- Anh chỉ muốn như thế này suốt cả ngày nhưng không thể làm được giữa đám đông cả nghìn người.

Đôi môi ấm áp của anh đặt lên môi cô. Đôi bàn tay anh vuốt xuống ngang hông cô, kéo cô áp sát vào anh. Rồi anh ghé miệng vào bên tai cô:

- Tất cả những "công việc dở dang" khác đều đã kết thúc, trừ với anh. Chỉ với anh thôi.

Amy phải cố kiềm chế cảm xúc của mình trước sự vuốt ve của anh. Cô không thể nào quên đươc Elisa.

- Nando, em van anh, đừng... ở đây... có ai đó... những gia nhân...

Nando nới lỏng vòng tay nhưng vẫn đặt bàn tay lên hông cô vuốt ve âu yếm. Ngọn lửa dục vọng bừng cháy trong mắt anh, một sự mời mọc khó mà cưỡng lại.

- Tốt lắm. Vậy thì về phòng anh, ngay bây giờ Amy co người lại, cố thoát khỏi vòng tay Nando.

- Không, Nando. Em muốn về phòng em. Một mình em thôi. Em muốn tắm rửa, thay quần áo. Sắp đến giờ ăn tối rồi.

Giữa họ vẫn còn những vấn đề, những câu hỏi chưa được giải đáp. Làm sao mà có thể giải quyết tất cả nó trên giường.

Nando đứng nhìn Amy. Nếu như trước đó có một chút gì là xúc cảm trên mặt anh thì bây giờ nó đã biến mất. Thay vào đó là thái độ hài hước, mỉa mai.

- Xin lỗi, lúc nào cũng xin lỗi. Đó là cách mà người Mỹ cư xử với nhau à? Kể cả khi làm tình họ cũng có đặt kế hoạch như trong kinh doanh à? Ồ, có thể ở Mỹ thì như thế nhưng ở Italia thì không. Ở đây, người ta làm tình khi người ta hứng lên. Em phải học để đừng có lúc nào cũng kiềm chế những ngọn lửa tình. Anh có thể cảm thấy tiếng đập của trái tim em.

Anh đặt một tay bên dưới bầu vú trái của cô và nói:

- Nó đang đập điên cuồng và nó nói đồng ý với anh.

Cơ thể phản trắc của cô cũng đang nói " đồng ý ", nhưng một lẫn nữa Elisa lại đứng chặn giữa đường. Elisa và Nando cùng nhau biến đi đâu mất chiều nay.

Amy cố gượng cười.

- Anh không hiểu rồi, Nando. Trái tim em đang nói tiếng Anh chứ không phải tiếng Italia. Và nó nói rằng "Không đồng ý".

Khi Amy về phòng mình, Nando cũng bước theo cạnh cô.

- Có nhiều điều quan trọng mà em phải học, Amy. Một trong những điều đó là: không được thường xuyên dội nước vào lửa. Nếu không thì chỉ còn lại những tàn tro. Chúng ta hãy thỏa thuận điều này sẽ không xảy ra nữa, được không?

Amy nhướng đôi lông mày lên nhìn Nando:

- Em không nghĩ rằng em sẽ cố gắng đáp ứng đòi hỏi này. Làm như vậy em cảm thấy không an toàn.

Nói rồi cô mỉm cười bẽn lẽn, mở cửa ra,lách vào trong phòng, để mặc Nando ngoài hành lang một mình.

Tối khuya đó, khi Amy đã ở trên giường, cô nghe thấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ, rồi nhìn thấy tay năm cửa xoay. Cô nằm yên, không dám nhúc nhích cho đến khi tiếng bước chân đi xa dần. Cô đã đoán trước thế nào đêm nay Nando cũng đến phòng cô và đây là lần đầu tiên cô đã khóa cửa.

Amy nằm nghĩ ngợi một lúc lâu. Trong đầu cô cón nhiều câu hỏi chưa được trả lời.

Cô không muốn để cho cơ thể cô trả lời những câu hỏi đó.

Trong suốt hai tuần lễ tiếp theo, Amy vui mừng vì cô được chuyển hết phòng này sang phòng khác trong nhà máy rượu để học tập. Nhưng rồi cũng đến cái ngày cô phải trèo lên lồng câu thang xoắn bằng thép để tới các lối đi men chạy quanh thùng men. Đến đây thì cô ngần ngại. Cô có thể cảm thấy những sợi dây thân kinh sau gáy cô căng như sợi dân đàn.

“Rồi cũng có thể vượt qua được” - cô nghĩ. Đi đến chỗ bậc thang đầu tiên cô hít thở mạnh và bắt đầu bước lên, tay nắm chặt lấy thanh vịn, thận trọng nhích từng bước một.Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi,đầu gối cứng đờ một cách lạ lùng.Cứ như thể nó không còn là của cô nữa. Tuy nhiên cô vẫn tiếp tục bước.

Lên được nửa đường cô quay lại nhìn xuống những công nhân đang đi lại bên dưới. Hồi ức về trò đùa độc ác của Elisa với cánh cửa thùng lên men làm cô lạnh cả người. Tất nhiên cô không muốn có thêm một trò đùa tương tự, dù của bất kỳ ai. Riêng việc trèo lên cao như thế này cũng đủ là cô sợ rồi.

Tuy nhiên không có ai đi theo sau cô hoặc chú ý đến việc leo trèo của cô trừ ông Calabro đang đứng bên dưới cầu thang theo dõi. Ông ta tỏ ra ngần ngại khi hướng dẫn cô ở giai đoạn này. Ông luôn lắc đầu tỏ vể nghi ngờ. Nhưng ông không có cách nào để cản cô, vì ngôn ngữ bất đồng..

Khi Amy nhận thấy đây là một phần bình thường của chương trình đào tạo, cô đã bướng bỉnh gật đầu, chỉ tay lên đường đi men và ra hiệu muốn leo lên. Ông Calabro chỉ còn cách nhún vai rồi miễn cưỡng theo cô đến chân cầu thang.

Khi tiếp tục leo lên Amy nghĩ có lẽ cô đã quá bướng bỉnh và ngốc nghếch. Gần như chắc chắn không bao giờ cô bị gọi lên các đường đi men, thậm chí ngay cả khi khẩn cấp, để kiểm tra hay sửa chữa các thùng lên men. Nhưng nếu những người khác trước cô đã làm việc này thì cô cũng sẽ làm. Trong tham tâm cô muốn chướng minh cho Nando Bonavia thấy rằng không có ngoại lệ cho cô chỉ vì cô là một phụ nữ.

Amy băn khoăn không biết Nando ở đâu. Cả tuần nay cô rất ít khi thấy anh ở nhà máy. Ngay cả khi ở nhà, anh cũng bận bịu một cách kỳ lạ. Chỉ có những chiếc hôn vội vàng và cũng bị kiềm chế một cách kỳ lạ. Anh cũng không hay lui tới phòng cô sau giờ làm việc.

Khi đề cập đến vấn đề cưới xin, Nando chỉ thông báo cho cô biết mọi việc đã chuẩn bị xong hết. Amy bắt đầu nói những điều cô nghi ngờ, nhưng ánh mắt anh nhìn cô thật khó hiểu. Anh nói:

- Amy, đừng có nói với anh rằng chúng ta đang chơi trò chơi con lắc. Đám cưới của chúng ta sẽ được tổ chức cùng lúc với Anna Maria và Filippo.Vì em dường như không muốn đặt kế hoạch nên anh đã tự quyết định.

Sau đó Franco đã cho cô nhận xét sắc xảo.

- Tôi phải nói rằng, cô là một cô dâu kém tươi nhất mà tôi từng thấy. Anna Maria cứ sôi sùng sục. Còn cô thì buồn thiu, lặng lẽ.

Rồi anh đặt một bàn tay lên tay cô, phủ lên chíêc nhẫn ruby một lúc rồi hỏi:

- Cô có tuyệt đối tin vào chiếc nhẫn này không?

Đó cũng đúng là câu mà Bert đã hỏi cô. Cô nhìn Franco một cách thẳng thắn

- Có, Franco. Bây giờ thì tôi tin.

Có lẽ cuộc nói chuyện với Bert đã làm cho Amy có quyết đinh rõ ràng. Anh ấy đã cho cô một sự lựa chọn. Suốt mấy ngày sau đó, cô nghiền ngẩm điều đó cho đến khi nhận ra câu trả lời đã nằm trong lòng cô từ lâu. Cô chỉ còn cách chấp nhận nó. Một cuộc hôn nhân với Nando sống với Nando giống như một người bị bịt mắt bước đi trong một thế giới lạ, đầy rẫy bất ngờ. Nhưng một tương lai không có anh trong đó sẽ là vô nghĩa. Cô thà chấp nhận một tường lai không chắc chắn với Nando còn hơn là tất cả những sự yên ổn mà Bert dành cho cô. Khi lên đến gần đỉnh chiếc lồng cầu thang bằng thép, Amy chợt mỉm cười. Một cuộc hôn nhân với Nando gần giống như đi trên đường men này - hơi sợ, đúng như vây, nhưng đó là điều mà cô muốn làm.

Quả thật lối đi này thật dễ sợ! Tim cô đập rộn lên khi lên tới đỉnh và nhìn xuốn sàn nhà qua chiếc lồng. Cô vội vàng ngẩng lên, nhìn thẳng về phía trước.

Amy bắt đầu bước một cách thận trọng. Tấm ghi thép dưới chân cô có vẻ hơi trơn và mong manh. Từng bước một, cô đi về phía một chiếc thùng mở nắp ở trên. Cô thò đầu nhìn vào trong thùng và tiếp tục đi.

Khi Amy đi quanh một thùng ở góc đằng xa, cô đột ngột bị chặn lại. Một người đàn ông đang đứng trên lối sửa chữa cái gì đó ở thùng chứa. Anh ta ngẩn lên, rõ ràng sửng sốt trước cảnh một phụ nữ mảnh mai cheo leo trên lồng sắt. Khi cô đi đến, anh ta lẩm bẩm câu gì đó mà cô không hiều nổi rồi, ép ngừơi vào một bên cho cô bước qua. Không hiểu anh ta nói gì cô chỉ gật đầu trả lời. Khi gần kết thúc toàn bộ đường đi men Amy bắt đầu cảm thấy nỗi lo nhẹ đi. Lúc này cô mới nhận thấy những giọt mồ hôi lạnh trên sống lưng. Nnhưng cô cũng cảm thấy niềm vui thắng lợi. Công việc quả thật đáng sợ, nhưng cô đã làm được. Nếu cần thiết cô biết cô có thể leo lại lên đó.

Amy xuống thang chậm rãi, hết sức thận trọng, cho đến khi chân cô chạm đất. Cô thấy Franco đang đứng đợi ở đó

- Amy! - Anh ta lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng - Tại sao cô lại làm việc này? Cô cũng biết là cô không phải làm cơ mà?

Bây giờ cô đã hoàn thành công việc, cô cảm thấy phấn khích bất ngờ.

- Tôi biết, tôi biết! Tôi thừa nhận cũng hơi sợ một tí, nhưng tôi muốn làm. Đó là một phần trong chương trình đào tạo. Một ngày nào đó, có thể tôi được gọi lên trên ấy để kiểm tra một số vấn đề, và tôi muốn biết chắc chắn là tôi có thể làm được.

Ông Calabro đi qua, gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Franco hất hàm về phía những chiếc thùng hỏi:

- Nando đồng ý cho cô leo lên đó à?

- Không anh ấy không biết. Vả lại ông Calabro mới là người quyết định mọi việc. Tôi phải ép ông mới cho tôi lên. Tôi không muốn bỏ qua những việc mà người khác bắt buộc phải học.

Franco liếc nhìn đồng hồ trên tay anh rồi nói:

- Vài phút nữa nếu cô rảnh rỗi chúng ta sẽ phải làm cho xong một vài việc trước khi về nhà. Nando đề nghị tôi chạy xuống để nói cho cô biết một số chi tiết về việc đóng chai rượu, vì đó là bộ phận tiếp theo mà cô đến học. Cũng chỉ mất vài phút thôi, nhưng đó là những điều mà cô nên biết trước khi bắt đầu.

Amy nhìn anh ta tò mò

- Thế thì tốt quá, nhưng tôi hơi ngạc nhiên là ông Calabro không dạy tôi nữa.

Rồi mỉm cười như có vẻ xin lỗi anh, cô hỏi:

- Tôi không dám xúc phạm anh nhưng tại sao lại là anh dạy tôi? - Thực ra Amy cũng hơi ngạc nhiên vì rất ít khi cô thấy Franco xuất hiện ở khu vực sản xuất rựơu. Công việc marketting của anh giữ chân anh trong văn phòng hoặc đi đến các thành phố khác.

- Nando đang bận việc khác và mặc dầu phài giải thích rất ngắn nhưng ông Calabro không vượt được vấn đền ngôn ngữ. Tuy nhiên khi cô bắt đầu làm việc ở đó ông ta có thể dễ dàng thao diễn quá trình đóng chai. Đó chỉ là việc giải thích cho co biết chúng ta dùng loại chai, nút nào, và tại sao.

Franco mở cửa, hai người bước vào một hành lang dài. Anh hỏi một cách tò mò

- Những ngày này Nando bận gì thế? Rất ít khi thấy anh ấy ở trong văn phòng. Hai người sắp đi Roma à?

- Đi Roma à? Không. Tại sao anh lại hỏi thế?

Franco ngập ngừng không trả lời lâu đến nỗi Amy liếc nhìn anh ta rồi hỏi tiếp.

- Tại sao anh lại hỏi như thế? Nando sắp đi Rone à?

Franco nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, mặt anh ta hơi đỏ lên.

- Có thể tôi vừa vô tình tiết lộ bí mật. Tôi nghe nói anh ấy đặt vé máy bay cho hai người bởi vậy tôi tự cho rằng... Ôi Amy tôi thật ngốc. đáng lẽ ra tôi không nên nói gì. Có thể anh ấy muốn dành cho cô một sự bất ngờ. Khi anh ấy báo tin cho cô biết vì chúa cô hãy làm ra vẻ ngạc nhiên nhé.

Có thể Nando đặt kế hoạch đi Roma cho tuần trăng mật của họ - Amy nghĩ thầm. Anh ấy đang sắp xếp tất cả những việc khác. Ý nghĩ về đám cưới làm cho cô cảm thấy chóng mặt. Nhưng còn hai tuần nữa kia mà. Cô hỏi:

- Anh ấy có nói khi nào đi không?

Franco thở dài:

- Ngày mai. Tôi rất áy náy vì đã làm hỏng kế hoạch làm cho cô ngạc nhiên của Nando.

Ngày mai à? Nếu như cô phải đi cùng anh thì chắc chắn bây giờ anh đã phải nói với cô rồi. Rõ ràng đây là một chuyến đi công việc.

Câu chuyện dừng ở đó khi hai người bước vào phòng đóng chai. Đây là một khu vực sáng sủa, sạch sẽ đến mức bóng lộn. Tất cả công nhân đều mặc áo choàng trắng khi làm việc để tránh mọi khả năng nhiễm bẩn. Franco giải thích như vây khi anh đưa Amy vào phòng kho ở trong góc. Nhắc một chiếc chai màu xanh nhạt từ trong hộp lên Franco vung vẩy nói:

- Bây giờ bắt đầu bài học của chúng ta. Mục số một. chiếc chai này được chế tạo theo hình dạng đặc biệt như thế này để có đặt nó nằm nghiêng môt cách dễ dàng. Như vậy nút chai luôn luôn có độ ẩm..Nếu nút chai khô chất lựong rượu sẽ bị ảnh hưởng. Và cô thấy đây, cổ chai thẳng nhỏ để nó vừa khít với nút chai đã được ép lại.

Amy buồn cười trước sự ra vẻ giáo sư của Franco. Cô cầm một chai lên xoay trong tay rồi nói:

- Tôi biết điều này nghe có vẻ ngốc nghếch nhưng tất cả các chai rựơu vang đều màu xanh?

- Ồ không. Mỗi nước, mỗi nhà máy có những nét khác nhau nhưng hầu như không có một tiêu chuẩn nào chung. Vino d’Oro được đóng vào những chai màu xanh nhạt như hầu hết các loại rượu vang trắng. Mặc dầu một số nhà máy thích loại thủy tinh trong. Rượu vang đỏ thường được đóng vào chai màu xanh thẫm để giữ cho chúng không bị nhạt màu. Rượu sheri được đóng vào chai màu hổ phách, còn vecmút thì đóng vào chai màu xanh. Còn tất nhiên tất cả các loại rựơu sủi bọt thì được đóng vào các chai sâm banh nặng.

Franco cầm chiếc chai đặt nó vào trong hộp

- Còn một vấn đề nữa. - Amy với tay vào trong chiếc hộp nhỏ lấy ra một cái nút bia - Cô sẽ nghĩ một cái nút lie là một cái nút lie chứ có gì đâu. Nhưng giữa chúng có những cái khác nhau đấy. Một cái nút rẻ tiền có thể là nguyên nhân giết chết rượu vang. Tất cả các nhà buôn rượu vang đều nói với cô rằng: một chai rượu vang chỉ ngon bởi nút lie của nó. Những cái nút này phải dài hai inch để có thể ngăn không cho không khí lọt vào. Nando chỉ có những thứ tốt nhất. Những gì cô thấy ở đây đều rất đắt.

- Anh ấy mua những thứ này ở đâu? Amy hỏi. Khi nhìn những cái nút này cô chẳng thấy chúng có vẻ gì là đắt tiền. Đối với cô, chúng chỉ đơn giản là một chiếc nút lie. Lại thêm một điều nữa phải học.

- Hầu hết đều được mua ở Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha. Những chiếc nút này mua ở Tây Ban Nha.

Franco bỏ chiếc nút vào hộp rồi nói:

- Đấy, cũng không phức tạp lắm phải không? Ông Calabro sẽ chỉ cho cô các chai rượu xử lý và đóng rựơu như thế này, các nút được xử lý và đóng vào như thế nào. Phần của tôi chỉ có thế này thôi.

Trước khi họ rời phòng, Amy quay lại xem các máy đóng chai trên đó hàng chục chai từng chiếc một được đổ đầy rượu và đóng nút. Cô nói có vẻ hài lòng.

- Có rất nhiều vấn đề phải tìm hiểu Franco ạ. Tuy nhiên mọi thứ đều hấp dẫn tôi. Giờ đây sản xuất rượu là cuộc sống của tôi.

Họ cùng nhau bước lên đồi, về khu biệt thự. Suốt dọc đường đi Franco hầu như im lặng. Chỉ đến khi họ gần về đến cổng anh mới nói

- Amy ạ, thất bại trong một cuộc chiến thật là đau đớn. Đau đớn hơn nữa khi mất một người như em. Đám cưới của em gần như ngăn cản tôi và Fillippo nắm quyền điều hành cùng với sự giúp đỡ của em. Bây giờ đã quá rõ ràng chúng tôi không lừa được Nando. Tôi không có ý nói anh ta cưới em để ngăn cản việc này nhưng đó là sự thật. Như vậy anh ta không những có được cổ phần của em mà còn có được cả em nữa. Thế mới đau chứ!

- Nando sẽ không có được cổ phần của tơi một cách đương nhiên qua một cuộc hôn nhân đâu Franco ạ. Tôi quyết đinh giữ lại cổ phần của mình.

Francô ranh mãnh nhìn Amy:

- Đừng đánh cuộc về việc này. Em không hiểu Nando đâu. Trước đây tôi đã nói với m một lần rồi, bây giờ tôi chỉ nhắc lâi. Dù em nghĩ thế nào, dù em đặt kế hoạch ra sao, Nando cũng sẽ lấy được cổ phần của em.

Và Amy đã thấy đúng như vậy vào buổi tối. Chỉ có Nando và bà Lucia ở đó, những người khác còn chưa tới.

Nando bất chợt quay lại khi Amy bước vào phòng. Theo bản năng tim cô đập dồn dập trứơc người đàn ông lạnh lùng, xa cách này người mà cô biết có niềm đam mê tình dục mạnh mẽ dưới bề ngoài mạnh mẽ.

Nando lao về phía cô, đôi lông mày nhíu lại.

- Có thật đây là những gì anh nghe nói về em không? Có đúng hôm nay em trèo lên đường đi men không?

- Vâng - Amy gật đầu xác nhận

- Em sẽ nói với anh nguyên nhân tại sao em làm một việc ngu ngốc như vậy chứ? Việc đó rất nguy hiểm, và em làm như vậy là hoàn toàn không cần thiết. Lẽ ra ông Calabro phải cấm em làm việc đó.

- Đừng đổ lỗi cho ông ta. Nói thật với anh, ông ta cũng cấm em lên đó. Nhưng em cứ khăng khăng đòi lên. Em sẽ làm mọi việc mà bất cứ một người tập sự nào cần phải làm.

- Nhưng em không giống với những người tập sự khác. Em sắp là vợ anh. Nói em đừng giận, anh muốn em vẫn còn nguyên vẹn. Anh không muốn trông thấy em ngồi trên xe đẩy hay nằm trên cáng.

- Nando nói đúng đấy con ạ. - Bà Lucia xen vào. Chính ta cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện trèo lên đấy. Các bậc thang ở đấy rất trơn, chỉ xẩy chân một chút cũng đã nguy hiểm mặc dù chúng ta đã có những biện pháp đề phòng cẩn thận. Thôi từ nay còn đừng có thử nữa.

- Con cũng không nghĩ là sẽ được gọi lên đấy nữa vì có rất nhiều công nhân lành nghề khác. Nhưng con cảm thấy con phải làm như vậy.

Bà Lucia chậm rãi gật gật mái đầu bạc trắng

- Đúng ta có thể hiểu khi con mới đến đây ta và Nando đã tạo ra hoàn cảnh buộc con cảm thấy phải chứng tỏ mình bất chấp sự phản đối của chúng ta

Dường như có hai con ngừơi trong bà Lucia, và cả Nando nữa, - Amy nghĩ. Bà là một người kiêu ngạo nhưng bên dười vẻ mặt lạnh lùng Amy phát hiện ra một tấm lòng cảm thông sâu sắc.

Nando bứơc đến bên bàn rót một cốc rượu vang mang đến cho Amy.

- Anh sung sướng báo cho em biết rằng tất cả kế hoạch của chúng ta đã hoàn thành. Sẽ có một nghi lễ hành chính ngắn gọn, tiếp theo là lễ cưới đơn giản ở nhà thờ San Zeno ở Verona. Sau đó anh và em sẽ khởi hành đi Venice còn Anna Maria và Filippo thì đi Capri. Một đám cưới kép có thể chấp nhận được, chứ một tuần trăng mật kép thì không.

Rồi anh tiếp tục nói với giọng rất tự nhiên:

- Anh nói rằng tất cả đã hoàn thành trừ một chi tiết cần phải kết luận: đó là vấn đề cổ phần của em. Ngày mai anh sẽ đi Roma vài hôm và trước khi đi anh muốn giải quyết xong vấn đề cuối cùng. Bởi vậy anh rất cảm kích nếu như em đưa cho anh chứng thư của em sau bữa ăn tối nay.

Amy ngẩng lên nhìn Nando qua miệng cốc lập tức cô trở nên cảnh giác.

- Anh muốn muốn tạm thời với mục đích của chuyến đi hay anh đề nghị em chuyển nó cho anh... vĩnh viễn?

Nando cười vang có vẻ hơi thoái mái:

- Anh nghĩ rằng chẳng có vấn đề gì trong việc này. Chúng ta sắp thành vợ chồng. Với tư cách là chồng em anh đương nhiên...

- Patria Potestas! Amy đột ngột xen vào giọng hốt hoảng. Nando gật đầu:

- Tất nhiên. Trong gia đình chúng ta nó vẫn có hiệu lực. Em không nên tỏ ra quá ngạc nhiên rằng...

- Em sẽ không đưa cho anh đâu. Amy bướng bỉnh.

Không khí trở nên căng thẳng. Mặc dù Amy cúi xuống nhìn cốc rượu của mình cô vẫn thấy qua hàng mi cái thân hình cao lớn trước mặt. Anh ấy không thích câu trả lời của cô và đang nhíu nhíu đôi lông mày rậm.

Đột nhiên bà Lucia đưa cánh tay quyền uy của bà lên:

- Thực ra không cần đâu Nando. Amy sẽ giữ lại cổ phần của cô ấy.

Nando quay ngoắt lại, nói với mẹ anh một câu gì đó bằng tiếng Italia. Bà lắc đầu nói

- Chẳng có ý nghĩ gì cả! Hoàn toàn không cần thiết phải chuyển cổ phần của cô ấy cho con. Cô ấy có quyền giữ lại, cũng như ta giữ của ta vậy. Cha con cũng không đòi hòi ta phải chuyển cổ phần của ta cho ông, nhưng mặc dầu vậy nó vẫn hoàn toàn nằm trong quyền lực của ông, trong những ngày ông ấy còn sống. Chúng ta sẽ cùng làm việc với nhau.

Bà già vẫn tiếp tục nói chậm rãi:

- Đúng con ạ. Ta thừa nhận rằng lúc Amy mới đến đây ta cũng muốn cô ấy chuyển cổ phần cho con cho chúng ta. Bây giờ tình hình đã khác rồi. - Bà hướng đôi mắt tinh anh về phía Amy- Ta có cảm giác rằng một ngày nào đó Amy sẽ thay thế vị trí của ta trong công ty. Cô ấy mạnh khỏe, thông minh, gan dạ, ham học hỏi. Cổ phần của cô ấy góp thêm sức mạnh cho công ty nhưng nó vẫn nên thuộc quyền sở hữu của riêng cô ấy.

Nando im lặng một lúc lâu rồi anh quay sang hướng bà mẹ

- Dường như con bị thua phiếu. Tốt lắm, có vẻ như “Patria Potestas” đã mất hiệu lực trong gia đình Bonavia.

Anh cố gắng để nói một cách nhẹ nhàng nhưng Amy vẫn cảm thấy rõ là anh không hài lòng

Không khí căng thẳng trong phòng và biến mất khi Franco bước vào rồi đến Anna Maria và Filippo Anna đang khoác tay chồng chưa cưới của mình tán chuyện về đám cưới sắp tới bằng sự kết hợp lộn xộn giữa tiếng Italia và tiếng Anh

Amy thấy nhẹ người khi buổi tối trôi quá cách nhẹ nhàng dễ chịu dường như không ai đả động gì đến chuyện cổ phần. Thậm chí Nando không tỏ ra một chút miễn cưỡng nào khi thỉnh thoảng họ nhìn vào mắt nhau qua bàn ăn

Sau khi Amy về phòng, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Cô mở cửa ra thấy Nando đang đứng ở đó hai tay chắp đằng sau.

- Ngày mai anh đi Roma, anh có món quà nhỏ muốn tặng em trước khi đi

Thấy cô lưỡng lự anh mỉm cười:

- Cả hai chúng ta đều ăn mặc nghiêm chỉnh như thế này em không phải ngại khi mời anh vào đâu.

Mặc dù đang nhìn anh với ánh mắt ngờ vực cô vẫn bước lùi lại để cho anh vào phòng. Anh đưa cho cô một gói nhỏ được bọc trong một lần giấy bạc.

- Mẹ anh đã tặng cho em chiếc nhẫn của gia đình. Bây giờ anh muốn tặng em một thứ gì đó, mang hai ý nghĩ: Quà tặng của chú rể và cũng là món quà nhân dịp em tốt nghiệp khóa học.

Amy cởi dây buộc bỏ lớp giấy bạc và mở chiếc hộp ra. Cô nhấc lên một chiếc chén bằng bạc rất đẹp sâu khoảng một insơ, đường kính ba inch. Tay cầm là một dây nho đang leo bằng bạc trên đỉnh tay cầm là chỗ đặt ngón tay cái.

Nando mỉm cười trc sự hài lòng của cộ. Anh nói

- Đây là một cái tastevin. Tức là một cái chén để thử rượu nho. Nó được làm bằng bạc để cho bề mặt sáng bóng sẽ phản chiếu ánh sáng xuyên qua rượu nho trong chén. Em móc ngón tay vào chén, đặt ngón tay cái lên chỗ trên đỉnh để giữ chén thật chắc.Tất cả các chuyên gia về rượu đều có một chiếc chén của riêng mình. Của em đây...

Nando xoay chiếc chén và Amy thấy dòng chữ Amy Bonavia được khắc trên bề mặt của nó

Cô ngước mắt lên nhìn anh, hơi thở nghèn nghẹn.

- Nando chiếc chén đẹp quá. Em rất thích

Cô xoay xoay nó trên tay ngắm nhìn những đường cong mềm mại duyên dáng. Nando nói tiếp:

- Những điểm này làm cho ánh sáng phản chiếu theo nhiều phương hướng. Như vậy em có thể đo được độ trong thực sự của rượu từ các góc độ khác nhau. Còn bây giờ...

Nando đua một tay từ phía sau lưng ra trên tay là một chai rượu vang Vino d’Oro đã mở nút.

- Anh mang theo cái này để làm lễ rửa tội cho nó - Anh nói và rót một ít rượu vào ‘ tastevin’.

Amy xoay xoay chiếc chén thích thú ngắm nhìn ánh sáng phản chiếu xuyên qua lớp rượu vang. Cô nếm thử rồi đưa chén cho Nando. Anh nắm lấy tay cô trong khi cô vẩn cầm chiếc chén uống hết chỗ còn lại mắt không rời khỏi khuôn mặt cô.

Nhẹ nhàng gỡ chiếc chén ra anh đặt nó lên bàn bên cạnh rồi vòng ta quanh người Amy. Anh thì thầm:

- Đã là 1 cặp vợ chồng sắp cưới thế mà chúng ta có rất ít thời gian để khám phá tình yêu của nhau.

Nếu như Amy có ý định phản đối, không cho anh hôn cô cũng đã muộn. Nhưng Nando không chần chừ, anh bế thốc cô lên trên tay, mang cô đến bên giường.

- Nando... Amy bắt đầu lên tiếng nhưng anh không để cho cô nói hết.

- Amy em yêu đừng đuổi anh đi tối nay.

Trong chốc lát anh đã nằm bên cạnh cô, tay anh lần tìm khuy áo cô, những ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bầu vú, môi anh gắn chặt vào môi cô bẻ gãy hoàn toàn sự kháng cự của cô.

Lần này anh tỏ tình với cô không phải bằng sự đam mê cuồng dại mà bằng một sự dịu dàng âu yếm. đôi bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve, đôi môi mơn trớn khắp mặt xúông cổ cô.

Làm Sao cô có thể từ chối anh khi trong cô tràn ngập lòng yêu thương đối với anh. Anh chậm rãi cởi quần áo cô, đôi bàn tay run rẩy

- Amy em hãy nhìn vào mắt anh.

Cô nhìn và thấy sự thèm khát bừng cháy trong đôi mắt sâu thẳm

- Em đừng nhắm mắt lại đừng nhìn đi chỗ khác - Nando thì thầm. Đôi mắt Amy như vẫn dán chặt vào mắt anh khi cơ thể ấm áp của anh áp lên người cô. Phút chốc vạn vật dường như biến mất chỉ còn lại hai người trong thế giới riêng của họ.

Phút im lặng kéo dài tưởng như vô tận, chỉ còn nghe thấy tiếng thở của hai người. Cuối cùng Nando ngẩng lên, nhìn xuống Amy. Mái tóc vàng của cô rối bời, làn da sống động như đang tỏa sáng. Anh cúi xuống hôn lên vai cô, lên cằm, lên mi mắt. Chợt anh giật mình:

- Amy, em khóc à? Mắt em ướt đẫm.

Amy nhìn chằm chằm vào anh, giọng run rẩy.

- Không phải là những giọt nước mắt buồn đâu, Nando. Em rất hạnh phúc. Không sao tả hết được.

- Ồ, nhưng em yêu, đây mới chỉ là bắt đầu. Cưới xong chúng ta sẽ còn nhiều dịp để yêu nhau. Anh báo cho em biết trước anh sẽ tận dụng mọi cơ hội đấy.

Khi Nando rời phòng Amy thì đêm đã rất khuya. Amy vẫn nằm trên giường, anh cúi xuống hôn cô và nói:

- Anh sẽ đi Roma khoảng hai ba ngày rồi anh lại về với em, cưng ạ.

Khi cánh cửa đóng lại, Amy mơ màng đưa mắt nhìn khắp phòng và dừng lại trên chiếc chén thử rượu đặt trên bàn. Amy Bonavia.

- Nando -Cô thì thầm một mình -Nando, tình yêu của em

Tình yêu ư? Chưa bao giờ anh ấy nói yêu cô, thậm chí tối nay cũng vậy. Nhưng điều đó không quan trọng. Anh ấy đã thể hiện bằng hành động, bằng những nụ hôn, bằng những vuốt ve âu yếm

Cô chớp mắt vài lần, rồi chẳng buồn tắt đèn, cô trôi vào một giấc ngủ êm đềm, một giấc ngủ mà bóng dáng Nando lúc ẩn lúc hiện trong những giấc mơ của cô

Sáng hôm sau, khi Amy tỉnh giấc, căn phòng đã tràn ngập ánh sáng mặt trời. Cô ngồi bật dậy, vội đưa mắt nhìn đồng hồ. Nếu không dậy ngay cô sẽ bị muộn giờ làm việc

Tuy nhiên cô vẫn còn nấn ná một lúc, đôi mắt mơ màng với những hồi ức về buổi tối hôm qua. Cô đã đọc những câu chuyện về tình yêu, đã mơ thấy một người tình đam mê, thế mà cô vẫn bất ngờ trước những cảm xúc mà Nando gây nên cho cô. Cô chìm đắm trong niềm hạnh phúc, mọi đám mây đen của sự nghi ngờ đã biến mất

Vội vàng trèo ra khỏi giường, cô đi tắm rửa, mặc quần áo để còn kịp ra ban công uống cà phê và sưởi ấm ánh nắng mặt trời

Khi đứng ở ban công, Amy nhìn thấy một đám bụi trên đường lúc một chiếc ô tô vòng quanh tòa lâu đài lên ngọn đồi hướng về phía khu biệt thự. Khi nó đến gần, cô nhận ra người ngồi sau tay lái là Elisa Antolini

Amy nhíu đôi lông mày, tỏ vẻ khó chịu. Nếu Elisa có ý định chặn cô lại trên đoạn đường đến nhà máy để đưa ra những lời dọa nạt vô lý bắt cô phải từ chối cuộc hôn nhân với Nando thì cô ta sẽ nhận được một lời từ chối thẳng thừng. Cô ta đã chậm rồi, vĩnh viễn chậm mất rồi

Amy sắp sửa quay vào phòng thì cô nghe thấy tiếng cánh cửa đằng trước nhà đóng lại, rồi có tiếng bước chân đi qua hiên nhà. Cô dừng lại, nhìn thấy Nando đang vội vã đi ra cổng. Anh mở cổng, nhét chiếc valy đang xách trên tay vào đằng sau xe rồi ngồi vào chổ bên cạnh Elisa. Họ cùng nhau phóng xe đi.

Amy cảm thấy người cô như đông cứng lại. Mặt trời dường như không còn ấm trên vai cô nữa. Cả thế giới như vỡ tan thành từng mảnh. Trong một lúc lâu, cô không thể nghĩ được điều gì, chỉ cảm thấy ghê sợ. Sau đó, cô chậm chạp bước vào phòng, đặt chiếc tách lên bàn, cầm suất ăn trưa lên và ra khỏi phòng.

Cô đi xuống cầu thang, đến cửa trước như một người mà đi theo thói quen hàng ngày. Cô mở cổng đi xuống nhà máy “Tại sao anh ta có thể làm như vậy? Nhất là sau một đêm như đêm hôm qua?” Một giọng nói bên trong con người cô đang gào lên.

Hai vé máy bay đi Roma, có phải Franco đã nói vậy không nhỉ? Đó là một sự giải thích hợp logic.

Nó có ý nghĩa như thế nào nhỉ?

Đó là một lời báo trước cho tương lai của cô. Một tương lai trong đó Nando sẽ rời hơi ấm trên chiếc giường của Elisa để về nhà với vợ- một người vợ có một cổ phần quý giá ở công ty

Điều đó không quan trọng, hoàn toàn không quan trọng một chút nào nữa rồi. Bây giờ thì cô đã biết cô không bao giờ có thể tin được anh ta nữa, cũng không thể nào hiến thân cho anh ta như tối hôm qua. Đau đớn nhất là sự phản bội lại xảy ra sau những giây phút đê mê hoan lạc mà họ đã cùng nhau chia sẻ

Lẽ ra cô phải thấy trước điều này. Đã có những dấu hiệu trong suốt thời gian qua. Ngay từ hôm đầu tiên, khi anh ta cố ôm lấy cô trong cánh tay còn thơm mùi nước hoa của Elisa. Và ở cuộc liên hoan rượu nữa. Họ đã cùng nhau biến mất trong một khoảng thời gian đủ để họ nằm bên nhau một nơi bí mật nào đó.

Không thể coi chuyến đi hôm nay là hoàn toàn trong sáng. Không có cách gì để bào chữa cho nó. Elisa đã nói với cô một cách tự tin rằng Nando là của cô ta. Không hoàn toàn như vậy - Amy cay đắng nghĩ -Họ đang cùng nhau chia sẻ anh ta

Khi Amy đến tòa lâu đài, ông Calabro đang đợi cô. Hai người cùng đi đến phòng đóng chai, Amy nhận thấy ông liếc nhìn cô mấy lần, mặt nhăn lại.

Như một cái máy, cô đi qua từng khâu của quá trình đóng chai, do chính ông già hướng dẫn. Đôi mắt màu đen của ông thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô với vẻ băn khoăn. Một lần, ông đã đặt bàn tay nổi đầy tĩnh mạch lên cánh tay cô và nói “Gignorina”

Cô đã lắc đầu và cố gượng mỉm cười

Dù sao Amy cũng gắng gượng qua được buổi sáng. Đến trưa, cô lấy suất ăn, tìm một nơi vắng vẻ trong sâu và ngồi xuống. Cô không mở chiếc hộp ra. Cô đặt nó bên cạnh mình và dựa lưng vào bức tường đá của tòa lâu đài, đôi mắt đăm đăm nhìn về phía trước mặt

Cô không cần phải suy nghĩ gì thêm nữa, mọi việc đã quyết định rồi. Buổi sáng nay đã khép lại vĩnh viễn một đoạn đời trong cuộc đời cô. Cô sẽ trở về nha. Mọi việc đã qua rồi. Cô không thể nào chịu đựng nổi khi biết rằng mỗi khi cô nhìn thấy Nando thì khuôn mặt Elisa đang mỉm cười trên vai anh lại hiện ra. Đó là nữ chúa của anh ấy! Có lẽ lúc nào cô ta cũng là nữ chúa của anh ấy

- Amy! - Franco đang đứng trước mặt cô - Tôi đi tìm cô mãi. Có việc gì không ổn à?

Amy không ngẩng đầu lên. Phải mất một lúc cô mới nói được

- Tại sao anh lại hỏi vậy?

- Vài phút trước đây, ông Calabro đến văn phòng. Ông ta có vẻ rất lo lắng. Ông ấy nói rằng có điều gì đó không ổn. Tự ông ta không thể hỏi cô được, nhưng ông ta đi tìm Nando để báo cáo. Nando đi Rome rồi nên ông ta nói với tôi. Vậy có việc gì thế Amy?

Amy lắc đầu, đôi mắt đẫm lệ:

- Chẳng có gì cả?

- Cô nói dối -Đợi một lát, không thấy cô nói gì, anh lại tiếp tục -Ước gì tôi biết được. Đây không phải là cô nữa. Cô và Nando đã cãi nhau phải không?

Amy lắc đầu

Franco hiểu rằng cô muốn ngồi một mình. Anh nói:

- Tôi sẽ gặp lại cô sau, được không, Amy? Tôi không biết đã xảy ra việc gì, nhưng xin cô đừng lo lắng

Amy không trả lời. Thậm chí cô cũng không ngẩng đầu lên khi Franco bước đi

Buổi chiều, khi chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc, Amy bước đến ông Calabro. Cô chìa tay ra và nói:

- “Grazie, Signore Calabro”

Ông Calabro nhìn cô bối rối. Vẻ thất vọng vì ngôn ngữ bất đồng hiện ra trên mặt ông

Franco đang đợi cô ở cổng ngoài sân. Anh nói:

- Amy, việc này không thể tiếp diễn được. Cô phải nói cho tôi biết có việc gì đã xảy ra. Cô không ốm, cũng không bỏ việc, nhưng trông có quá nhợt nhạt. Trông cô có vẻ thất vọng lắm. Điều gì đã xảy ra vậy

Amy chợt thốt lên:

- Tôi sắp đi khỏi đây, Franco ạ

- Đi khỏi đây -Franco ngạc nhiên nhắc lại -Cô muốn nói là sẽ trở về Mỹ?

Amy gật đầu

- Tại sao, Amy, tại sao?

Amy lắc đầu quầy quậy

- Xin đừng hỏi tôi nữa. Tôi không muốn trả lời bất cứ một câu hỏi nào. Và anh cũng đừng nói với ai khác nữa nhé

- Nando có biết không?

- Không! Tôi không muốn cho anh ấy biết

Khi Nando từ Rome trở về thì cô đã đi rồi. Chỉ còn chiếc chén hử rượu bằng bạc với dòng tên khắc sai tên đó ở lại trong phòng cô

- Điều này thật không giống với cô. Chắc chắn phải có điều gì khủng khiếp xảy ra. Cô sắp ra đi vĩnh viễn à?

- Đúng - Giọng Amy trầm hẳn xuống

- Nhưng cô không thể vội vàng như vậy. Nếu như cô và Nando đã cãi nhau, thì cũng không nên coi việc ấy là quan trọng. Cô biết không, mọi người vẫn thường như vậy, nhưng cặp đã đính hôn còn thường xuyên hơn. Ít nhất cô cũng phải đợi cho đến khi Nando về. Đừng có hành động vội vã như vậy

Amy hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho giọng nói của cô có vẻ tự chủ

- Franco, tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức. Lý do vì sao không quan trọng. Tôi có những lý do của riêng mình. Hãy tin tôi đi! Nhưng tôi không muốn nó về những lý do đó. Lẽ ra tôi không nên nói với anh là tôi sắp đi cho đến khi tôi bước ra khỏi cửa. Tôi xin anh đừng nói gì với Anna Maria và bà Lucia, để họ sẽ lại hỏi tôi. Tôi sẽ chào tạm biệt và đi ngay. Như thế có vẻ không được lịch sự lắm nhưng tôi bắt buộc phải làm

Phải mất vài phút, Franco không nói câu nào. Cuối cùng anh quay sang nhìn cô với vẻ thận trọng rồi nói

- Thôi được rồi, nếu như đó là những gì cô muốn. Bây giờ cô định đi như thế nào? Bằng máy ba à? Nếu vậy cô phải tiếp xúc với sân bay, cô phải mua vé trước. Cô có muốn tôi lo việc này không?

Amy nhìn anh với vẻ biết ơn:

- Ôi Franco, tôi rất biết ơn anh.

Franco chận Amy lại ở đoạn giữa đường, lấy hai ngón tay nâng cằm cô lên. Anh nói:

- Cô em bé nhỏ, cô đang rất đau đớn. Tôi không biết lý do tại sao, nhưng tôi không thể giúp gì được cho cô sao?

Amy quay mặt đi

- Có đấy. Anh hãy giúp tôi đặt vé máy bay, vì tôi không thạo tiếng Italia. Thêm nữa, anh đừng cho Anna Maria và bà Lucia biết, cho đến khi tôi sắp ra đi.

Franco lắc đầu:

- Tôi không thích việc này chút nào, nhưng tôi sẽ làm như cô yêu cầu. Tôi sẽ gọi điện ra sân bay ngay khi về tới biệt thự và sẽ thông báo lại cho cô biết tình hình

- Cám ơn anh Franco. Thêm một việc nữa:tối nay tôi không thể xuống ăn cơm, anh có thể cho người mang lên cho tôi được không? Và anh nói với bà Lucia rằng tôi đang nghỉ

- Tốt lắm, còn việc gì nữa không?

- Không, cám ơn anh. Tôi rất biết ơn anh nếu như anh cho tôi biết càng sớm càng tốt là tôi có thể bay vào giờ nào. Tôi sẽ đóng gói hành lý ngay bây giờ bởi vậy tôi sẽ sẵn sàng vào bất cứ lúc nào

Nhưng rồi sau đó, Franco đến phòng cô thông báo:

- Rất tiếc, Amy. Tôi đã cố gắng hết sức nhưng phải đến giờ cuối chiều ngày mai cô mới có thể bay được. Như vậy có muộn không?

Đành phải vậy thôi. Cô muốn đi ngay bây giờ, hay vài giờ nữa, hay thậm chí sáng mai, nhưng chiều mai cô vẫn có thể tránh mặt được Nando khi anh trở về. Anh đã nói đi hai ngày, có thể ba ngày. Cô vội vàng cắt ngay những ý nghĩ khác đang đổ xô về

Ngày hôm sau, Amy ở trong phòng suốt cả ngày. Cô nhờ Franco chuyển lời cho mọi người là cô không muốn bị quấy rầy. Cô không biết liệu bà Lucia và Anna Maria có coi đó là chuyện lạ không. Dầu sao họ cũng đã tôn trọng ý kiến của cô

Cô đẩy chiếc vali đã đóng gói chặt chẽ vào trong gầm giường. Cô đặt chiếc chén thử rượu trên bàn phấn. Bên cạnh đó là chiếc nhẫn Ruby

Tất cả các rèm cửa nhìn ra ban công đã được kéo lại. Amy không muốn nhìn xuống tòa lâu đài vào đoạn cuối của những giấc mơ của cô

Đúng. Tất cả cần phải được chấm dứt. Cô kéo một trong những chiếc vali trong gầm giường ra, mở nắp, và lôi ra tờ giấy nhỏ bằng da có những hình vẽ tay các chùm nho trên đó. Tờ chứng thư này đã đánh dấu bước khởi đầu của toàn bộ sự sụp đổ cay đắng, của sự vỡ mộng của cô. Cô không cần đến nó nữa

Amy bước đến bên bàn phấn, đặt tờ giấy bên cạnh chiếc nhẫn và chiếc chén bạc. Nếu Nando muốn gởi tiền trả cho cổ phần của cô thì cũng được. Từ nay trở đi, đoạn đời này sẽ bị xóa sạch trong tâm trí cô. Cô sẽ không bao giờ nghĩ đến nhà máy rượu, đến gia đình hoặc Nando, thậm chí đến Italia

Giờ khởi hành của cô đã đến gần. Franco đang đến phòng cô để mang giúp cô vali. Cô sẽ xuống cầu thang, tạm biệt bà Lucia và Anna Maria rồi hối hả đến sân bay.

Anh ấy đã gõ cửa. Amy đẩy những chiếc valy của cô ra của rồi mở cửa ra.

Không phải là Franco.

Nando đứng đó, nét mặt anh giận dữ. Anh mở cửa rộng ra, buộc Amy lùi lại vài bước, rồi anh đóng sập cửa vào, khóa lại. Không khí giữa họ căng thẳng nhưng Nando không nói gì, chỉ đứng nhìn những chiếc valy, sẵn sàng cho một chuyến đi.

Rồi hai tay anh nắm lấy vai cô. Amy tưởng anh sẽ lắc người cô, nhưng anh không làm vậy. Anh chỉ nhìn vào mắt cô dò xét:

- Được lắm. Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này? Franco gọi điện đến Rome cho tôi bảo phải về nhà gấp nếu như không muốn thấy cô bỏ đi rồi.

- Lẽ ra anh ấy không nên làm như vậy! Anh ấy không có quyền.

Amy giận dữ quát lên. Cô cố giãy giụa để thoát khỏi tay Nando, nhưng anh vẫn giữ chặt lấy cô

- Cô có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không? Franco nói với tôi là cô định đi khỏi đây. Và sự thật đúng là như vậy. Tôi nghĩ tôi có quyền biết tại sao.

- Tôi sắp trở về nhà vì... vì tôi không muốn ở đây nữa - Amy bối rối trả lời.

- Nhưng tại sao? Tại sao? - Nando lắc nhẹ người cô như để bật ra câu trả lời.

- Bỏ tay anh ra khỏi người tôi. Anh... anh là đồ Casanova (tương tự như Don Juan - đểu của Italia - một con người mê đắm tình yêu lăng nhăng, không chung thủy) - Amy giận dữ hét lên

Nando im lặng không nói gì. Anh nheo mắt nhìn Amy hồi lâu, vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Rồi thái độ của anh thay đổi hẳn. Anh hỏi:

- Có phải sáng hôm qua em đã tình cờ nhìn thấy anh đi khỏi nhà không? Có phải nguyên nhân là như vậy không?

Amy không trả lời, thậm chí không nhìn anh

Giọng Nando đã dịu dàng trở lại:

- Anh cho rằng vì thế mà em hiểu sai về anh.

- Sai thế nào? - Giọng Amy có vẻ hơi chua cay - Không phải chỉ có lần này. Tôi còn trông thấy anh ở cuộc liên hoan rượu nữa. Có thể tôi không hiểu được cách xử sự của những người đàn ông Italia các anh, nhưng đó không phải là cách sống của tôi. Anh sẽ giải thích thế nào nếu như tôi biến đi Rome vài ngày cùng với một người đàn ông khác? Đặc biệt với một người mà trước đó tôi đã...

- Ôi, Amy, Amy! - Nando thở dài, thả lỏng bàn tay anh ra - Anh đoán ngay đấy là lỗi của anh. Lẽ ra anh phải nói cho em biết, nhưng đây là một tình huống rất tế nhị. Anh cũng không nói cho Franco biết nữa. Chỉ có mẹ biết, với tư cách là người đứng đầu công ty. Anh không dám nói nhiều cho đến khi mọi việc xong xuôi. Em thấy đấy chúng ta vừa mua được nhà máy rượu của Antolini. Những gì em nhìn thấy ở cuộc liên hoan rượu chỉ là: Elisa đề nghị anh đến quán rượu của họ để nói chuyện với cha cô ấy. Cuối cùng ông ấy quyết định bán và muốn bắt đầu thỏa thuận giá cả

Amy sửng sốt. Cô đã thấy lấp ló một tia hy vọng. Cô hỏi:

- Thế còn ngày hôm qua?

- Ngày hôm qua Elisa đề nghị để cô ta đưa cha cô ta và anh ra sân bay. Đến phút cuối cùng ông ấy phải về nhà máy rượu để lấy một số giấy tờ, bởi vậy cô ta ghé qua đón anh trước. Rồi sau đó, đến đón bố cô ta ra sân bay.

Đột nhiên Nando cười vang và kéo cô lại gần:

- Ôi, Amy, Amy. Anh xin lỗi. Toàn bộ câu chuyện này thật buồn cười.

Amy cố thoát ra khỏi vòng tay của anh. Nỗi đau trong tim cô còn quá mới mẻ, cô không thể hoàn toàn tin ngay được

- Nhưng...

- Để anh giải thích cho, cưng ạ. Việc mua bán phải giữ bí mật, nếu không có thể hỏng việc. Các nhà máy khác cũng xông vào đặt giá. Nhà máy cả Antolini không phải loại tồi, mặc dù lúc này nó thiếu một chuyên gia giỏi về rượu. Chúng ta có thể cải thiện tình hình. Khi ông Antolini và cả con gái ông ta nữa không thấy còn hy vọng liên kết với chúng ta, họ đã quyết định bán.

Khi nào thì Elisa biết chuyện Nando sắp lấy vợ, chấm dứt hy vọng của cô ta và của cha cô ta? Amy định hỏi thì Nando đã tiếp tục nói:

- Anh định đưa một chuyên gia từ Udine về, một người mà anh quen biết. Anh cũng đang suy nghĩ xem có nên để cho Franco và Filippo điều hành nhà máy rượu của gia đình Antolini với tư cách là một chi nhánh của Vin d’Oro không? Như vậy họ sẽ quá bận bịu, không còn thời gian để nghĩ đến chuyện tranh giành quyền lực ở đây nữa.

Lần đầu tiên trong một ngày rưỡi qua, Amy lại bắt đầu cảm thấy sự sống hồi sinh trong mạch đập của cô.

- Anh cũng đề nghị rằng nên đề nghị Franco là phù rể của anh trong đám cưới - Nando nói với vẻ nghiêm túc - Anh nhận thấy anh ấy đã hy vọng lấy được em. Nhưng anh ấy còn đủ lương tâm để gọi điện báo cho anh biết về em. Anh ấy nói rằng không thể chịu được khi nhìn thấy em quá đau khổ. Anh ấy đoán có chuyện gì đó giữa chúng ta và bảo anh phải về ngay để giải quyết chuyện này.

- Như vậy anh ấy đã không đặt vé trước cho em à? -Amy ngạc nhiên hỏi.

Nando gật đầu:

- Anh ấy kiểm tra xem khi nào anh có thể về đến nhà và dàn xếp để giữ em lại qua thời gian đó.

- Thế anh đã giải quyết xong việc ở Rome chưa hay anh phải... phải quay về sớm?

- Xong rồi, vừa xong sáng nay. Anh hy vọng là toàn bộ cuộc khủng hoảng đã qua. Nhà máy rượu Antolini đã là của chúng ta và gia đình Antolini sẽ chuyển đến Rome. Ông Antolini sẽ nghỉ hưu và anh nghĩ Elisa đang mong đợi một cuộc sống sôi động hơn ở đó. Nếu như em còn một chút nghi ngờ gì thì anh sẽ nói thật về anh và Elisa. Cũng có chuyện tán tỉnh tí chút, nhưng chỉ thế thôi. Em mới chính là người anh yêu. Hãy tin anh, bây giờ và mãi mãi

- Trước đây, anh chưa bao giờ nói với em như vậy, Nando. Nói rằng anh yêu em.

- Thì em cũng có nói với anh như vậy đâu - Nando trêu chọc.

- Ồ, nhưng mà em đã yêu anh, chắc chắn là em yêu anh. Đó là, em nghĩ... - Amy nhăn mặt, cố nhớ lại - Có lẽ em không nói thật nhưng lẽ ra anh phải hiểu từ cách em đáp lại những cái hôn của anh, anh đã làm em run lên vì xúc cảm.

- Thật vậy à? Thế em tưởng anh không run lên như em chăng? Chắc chắn là em không ngây thơ, Amy ạ. Vào cái ngày bất hạnh ở bên bờ hồ ấy! Lẽ ra em cũng phải nhận thấy ngay lúc đó rằng những điều mà anh xúc động vì em không chỉ là do thể xác. Nhưng lúc đó anh đang bị nhấn chìm vào những động cơ mà tự anh cũng cảm thấy ghê tởm.

Nando cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô:

- Anh nghĩ anh đã bị choáng khi nhìn thấy em đang leo lên đồi sau ngày làm việc đầu tiên ở nhà máy rượu. Lúc đó mặt em quá nhợt nhạt trông thương tâm vô cùng. Đó chính là lúc mọi việc bắt đầu thay đổi. Anh phải cố bắt mình không yêu em. Có Chúa mới biết anh đã phải đấu tranh như thế nào! Nó đã hủy hoại toàn bộ những kế hoạch mà anh bố trí rất cẩn thận.

- Làm sao mà em biết được cảm xúc của anh như thế nào khi chính mẹ anh là người đặt ra vấn đề hôn nhân?

- Cảm xúc của anh thế nào ấy à? Giá mà em có thể nhìn được mặt em lúc đó! Khi anh hỏi em là em nghĩ về việc đó như thế nào, em gần như muốn cắn đứt đầu anh. Anh cũng phải thừa nhận rằng ý kiến của mẹ anh về cuộc hôn nhân là hơi... đột ngột. Nhưng em cũng nhận thấy anh có quan tâm đến nó đấy chứ?

Amy đưa bàn tay lên, nhẹ nhàng đặt vào má Nando:

- Em có nhận thấy - cô thì thầm - hai đêm trước đây.

Giọng cô trầm hẳn xuống, đôi mắt nhìn anh không chớp. Cô chợt nhớ đến cảm nghĩ của mình hồi còn ở Mỹ trong cái ngày cô soát lại toàn bộ tài sản của mẹ cô. Lúc ấy cô đã diễn đạt ý nghĩ của mình như thế nào nhỉ? À, phải rồi,cô cho rằng Nando giống hệt như một người đàn ông của thời Phục Hưng, với tính cách đàn ông mạnh mẽ.Vẻ lạnh lùng của anh ta chỉ là một lớp vỏ mỏng ẩn giấu bên trong một ngọn lửa âm ỉ cháy.

Và cô đã hoàn toàn đúng.

Căn phòng trong khách sạn của họ ở Venice nhìn ra dòng sông đào Grank canal. Amy đứng trên ban công ngạc nhiên ngắm nhìn ánh trăng bạc mỏng manh vỡ vụn ra trên mặt nước. Một chiếc thuyền chở một cặp tình nhân đi qua bên dưới. người lái thuyền đang hát cho họ nghe trong khi anh ta chống xào đẩy thuyền đi. Xa xa, chuông nhà thờ đang điểm một cách chậm rãi

Ngày hôm nay trôi đi như trong giấc mơ. Đầu tiên đám cưới được tổ chức theo nghi lễ đời thường. Amy đứng cạnh Nando, tay họ nắm chặt lấy nhau. Rồi đến nghi lễ tôn giáo, được tổ chức trong một nhà thờ cổ. Đó là một tòa kiến trúc mái vòm cổ kính, với những ngọn nến lung linh trước những pho tượng thời trung cổ, mặt mày hốc hác. Một vài khách đi đường tò mò đến xem hai đôi uyên ương thề thốt với nhau

Ở phòng khách, mọi người vây quanh họ, chúc tụng bằng những câu tiếng Italia sôi nổi và bằng cả tiếng Anh chưa được nhuần nhuyễn. Amy như bồng bềnh trôi trên một đám mây hạnh phúc

Chắc giờ này Anna Maria và Filippo đã đến gần Capri - Amy nghĩ khi đứng nhìn những con thuyền trôi qua với những ngọn đèn nhấp nhô. Những làn sóng vỗ nhẹ vào các bậc thềm của những tòa nhà quây quần với nhau.

Một làn gió nhẹ vuốt ve mái tóc Amy, khẽ lay động tà áo mỏng cô đang mặc. Amy trở vào phòng, Nando đang bước về phía cô

Anh đứng yên nhìn cô không chớp mắt, ngọn lửa đam mê bừng cháy trong đôi mắt. Anh thì thầm:

- Amy...?

Cô chìa tay về phía anh và nói:

- Prego!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.