Ôi chao ôi, ngọt sơn sớt, An chết chìm trong hũ mật ong mất thôi. Trong lòng cảm thấy hạnh phúc, ấm áp đến lạ, rõ ràng đang làm chủ đùng một cái liền dưới thân người ta. Nhìn ánh mắt sâu thẳm đầy kiên định, cúc áo cậu bị rối loạn, An lướt mắt một cái, bờ vai rộng lớn, từng đường xương quai xanh mê người, cảnh xuân sắc như vậy lại kết hợp với cái tình huống quái gở này khiến người ta thật không thể tiếp tục chong xáng.
Từ đâu đó nổi lên rặng mây phiếm hồng trên mặt An đầy mờ ám, không phải chưa từng nhìn thấy, mà là chưa bao giờ quan sát kĩ như lúc này. Hình như cậu thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình thì nghi ngờ, An sợ bị phát hiện, đâu có dám ngó nữa, bâng khuâng nhìn sang chỗ khác.
Mạc Tử biết hay sao ế, tự dưng cười, đúng là rồ. Xong cậu vén tóc mái cô sang hai bên, trên trán lấm tấm mồ hôi liền cảm thấy mát hơn. Rồi nhìn cô, một cách nghiêm túc, giọng nói cũng nhỏ nhẹ lại có phần trầm trầm của đàn ông
-Phương Hoài An, em nghe cho kĩ, một là lấy anh, hai là làm vợ anh, em chọn cái nào?
Tai An như bị ù đi vậy, đấy là cầu hôn à, cầu hôn phải không, ai cho cô biết với? Sao mà cô cứ có cảm giác như bị ép buộc í, lấy với làm vợ nó khác nhau cái chi no mo rựa gì thế?
Trên phim người ta lãng mợn biết bao, này nhé, hoa hồng nè, nến nè, biển nè, nhẫn nữa, người con trai còn quỳ gối nói lời cầu hôn cơ, còn con gái thì vui mừng ôm lấy người yêu.
Sao mà tình cảnh bây giờ, khác xa với tưởng tượng của cô quá, lãng mạn đâu chả thấy, chỉ thấy mỗi tính mạng bị đe dọa. Thực sự muốn hét vào mặt Mạc Tử
I D-I-S-A-G-R-E-E!!!
Nhưng sợ, sau khi nói xong, mình bị hố, vì mình đâu có đẹp, đâu có quyền kiêu như nữ chính trong phim. Nuốt câu nói đó vào bụng, cô cười dịu dàng hỏi còn lựa chọn vào không? Ví dụ như tạm thời là bạn gái chẳng hạn, mà chưa kịp thì
-Hết rồi, chỉ có hai lựa chọn thôi. Hay em thích có con trước rồi mới làm bà Phong.
Đấy mình nhẹ nhàng là thế, còn người ta lạnh lùng, độc miệng dễ sợ.
Nghĩ tới ngày xưa, cái thời mình còn là cái trứng trong người mẹ ấy, nghe kể, ba theo đuổi mẹ tận cái thời học sinh kìa, ba dốt, chỉ có cái tướng, mà mẹ đẹp lại giỏi nên lúc đầu đâu chịu, mãi sau thấy người ta cũng siêng năng, chung tình quá mới thèm quen. Từ lúc đó mỗi sáng ba đều kiên trì chạy qua nhà mẹ, đặt trước cửa một nhành hoa rồi đi làm, là hoa ba tự tay trồng, khi thì nhành Lan Tím, Yến Thảo, khi lại nhành Kim Ngân, Hồng Đỏ...thực khiến người ta ghen tị. Lúc cầu hôn mẹ, ba tự tay gấp một trăm con hạc, treo khắp giàn mướp, trên giấy hạc còn ghi chữ của ba. Mẹ cứ phải nói là ngỡ ngàng, hết ngạc nhiên chỗ này lại tới chỗ khác, ba để mẹ ngồi trên cái ghế gỗ xưa, rồi cầm đàn hát. Giọng của ba không hay như ca sĩ nhưng hay nhất trong lòng mẹ, từ bé ba đã có biệt danh mù âm nhạc, lại chỉ vì mẹ mà cất công đi học, người ta học một bài một tháng là nhuyễn, ba học một năm chưa chắc đã xong.
Hồi xưa, làm gì có thiết bị máy móc hiện đại như giờ, thế mà lại tốt hơn nhiều.
An buồn rười rượi, chẳng chả lời Mạc Tử, với lấy cái chăn, chùm kín, úp mặt vào gối, hờn dỗi.-Đang làm gì?
Cậu hỏi, cô vẫn cứ lặng thinh, khó chịu khi bị lơ, không đoán ra cô hiện đang nghĩ lung tung cái gì, dùng một tay, cái chăn bay ra ngoài.
-Em buồn ngủ lắm, trả đây.
An bực mình nói, nhanh tay đầy cậu ra, lúi húi xuống đất lượm lại. Mạc Tử quan sát nét mặt cô, vành mắt đỏ đỏ, môi hơi run nhẹ, vì sao? Chần mày khẽ nhăn lại, cậu không thích nhìn An lúc nào cũng giữ chuyện buồn trong lòng, liền kéo tay cô lại gần mình, nắm cằm, miết nhẹ cánh môi.
-Sao vậy? Đứa nào dám bắt nạt vợ anh? Nói đi! Anh giúp vợ trừng trị hắn.
Cậu nói, cô phụt cười. Người yêu của cô dễ thương quá, chẳng lẽ nói là tên khốn Phong Mạc Tử bắt nạt em, rồi lúc đấy không biết cái mặt ra sao, còn tự đắc như giờ không. Tuy có hơi tủi thân thật, nhưng mà mỗi một người có một cách thể hiện khác nhau, cậu có lẽ không phải là chàng trai khéo léo, đảm đang như ba, nhưng cậu lịch sự và tử tế luôn tôn trọng cô, dù có ngang ngược, cũng đều là bảo vệ và yêu thương cô.
Màn cầu hôn có phần lãng xẹt này tạm thời dẹp qua một bên, cả hai cũng trải qua nhiều chuyện khó khăn rồi, tận hưởng cái cảm giác hạnh phúc bình yên lúc này trước đã.
Lại một lần trao những nụ hôn vụn vặt, tay cô ôm cổ cậu, còn cậu khóa chặt cô hơn, dần dần trở nên nồng nhiệt.
Chỉ là không ngờ, hôn đã không còn đủ với tình cảm mãnh liệt lúc này. Bàn tay ranh ma chạm vào da thịt trong lớp áo, từ eo lướt dần phía trên, nhiệt độ giữa hai người ngày càng tăng, tích tắc những thứ cản trở trên người bị vứt xuống đất không thương tiếc. An biết, sẽ có ngày này, tinh thần đã chuẩn bị từ sớm, nhưng đến lúc, lại lo lắng không thôi, tim đập dồn dập, rối loạn. Ngay khoảnh khắc miếng vải cuối cùng bị ném đi, cô liền chui tọt vào chăn.
Mạc Tử biết cô ngại, nên nhẹ nhàng dụ thỏ ra khỏi hang, trán, sóng mũi, cằm, môi cậu cứ lướt như vậy cho tới bờ vai mảnh khảnh, những nơi đi qua đều dừng lại rất lâu, vì cậu trân trọng cô nhỏ bé, mân mê nhè nhẹ, lại cắn mạnh để dấu hôn đỏ ửng trên làn da trắng mềm mới rời đi.
An bị dụ dỗ, mọi thứ đều phơi bày trước mặt Mạc Tử, gò bồng đào đầy đặn, nụ hồng e ấp bị bàn tay kia trêu chọc mà nở rộ. Nơi nữ tính khép nép lo sợ, nhạy cảm trước cậu.
Cậu bước dần vào thế giới của cô, rồi lại dẫn cô sang thế giới của mình. Giọt máu đỏ quý giá rơi xuống nệm, chứng minh người con gái đã mất đi điều quan trọng nhất đời mình.
Bên ngoài gió thổi, lùm cây xào xoạc, luồn qua cửa sổ, thổi tung màn che. Bên trong tiếng thở dồn dập, yên tĩnh mà lại không yên tĩnh.
Sáng hôm sau,
Tiếng chim hot réo rắt, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt ửng hồng làm An thức giấc. Hơi dụi mắt, cô nhìn xung quanh, thấy chẳng có gì đặc biệt, ngoài trừ bản thân đang nằm trong vòng tay của Phong Mạc Tử, trong lòng ấm áp. Rồi bỗng dưng đỏ mặt, cả hai vẫn trần trụi như nhộng, tối hôm qua, cô thực sự hòa làm một với cậu, cô mỉm cười.
Nhìn quần áo dưới đất, cô muốn mặc lại, sợ đánh thức cậu,cô khẽ nhích ra từ từ. Mà mới nhích có chút xíu, một cảm giác đau tê tái truyền đến, cô nhăn mặt mày, cố gắng gượng dậy, nhưng là lần đầu, nơi đó chưa thể thích nghi, râm ran đau nhức làm cô không tự chủ được rên lên một tiếng.
Mạc Tử nghe thấy tiếng động, mở mắt nhìn thấy cô đang chật vật liền vội vàng ngồi lên đỡ. Lấy gối đặt cao lên một chút, để cô nằm xuống, bàn tay luồn vào chăn, chạm nhẹ vào bụng cô xoa rồi hỏi
-Em đau lắm sao?
-Không sao.
-Xin lỗi! Là đêm qua anh không kiềm chế được, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.
An cười khổ, cô đã ngại lắm rồi, mặc dù cũng chẳng còn gì để che dấu diếm, nhưng dấu được chừng nào hay chừng đó, vậy mà cậu ta cứ liên tục nhắc lại chuyện tối qua, còn có lần sau nữa, cô chết mất. Hôm qua vì đau quá, cô cào cậu mấy đường lên lưng í, chẳng nhớ, giờ nhìn kĩ, vết cào đỏ hỏm đáng sợ vô cùng, tự dưng thấy tội vô cùng.
Nép vào khuôn ngực rắn chắc, cô thủ thỉ
-Về nhà đi, em muốn về, nha!
------------
Đã trở lại và lười hơn xưa :)))