Chương 20:
Siêu thị LR quả không hổ danh là siêu thị lớn nhì nước, đâu đâu cũng trưng bày những sản phẩm vừa lạ vừa đẹp, nhân viên thì chỉn chu, khách cũng toàn là khách sang khách quý vô đây mua hàng.
Từ lúc vô đây đã được một tiếng, An An liên tục bị Hồng Yên kéo đi hết chỗ này tới chỗ khác, đầu óc cô bây giờ chỉ muốn nổ tung. Phía dưới có hai tên đàn ông cứ lẽo đẽo bám đít hai nàng, không phải Mạc Tử với Lân còn ai.
Hồng Yên vốn là thiên kim tiểu thư của một tập đoàn lớn trong nước, đối với đống dồ trong cái siêu thị này chả nhằm nhò gì với cô, chỉ cần là Hồng Yên thích cô đều có được. Nhưng có một thứ cô thích, rất thích nhưng chẳng bao giờ thuộc về cô cả.
Còn đối với An An, một món đồ dù là nhỏ nhoi ở đây đã bằng nửa tháng lương của cô rồi. Với lại mua đống trang sức kia về làm gì, nó có ăn được đâu cơ chứ, dùng cũng được bao nhiêu lần thà bỏ tiền ra đi ăn sướng hơn.
Đầu óc An An quả thật đơn giản, cuộc đời cô chỉ có làm rồi ăn tiếp tục ăn lại làm, An An vốn dĩ là không có thời gian để ăn diện như Hồng Yên.
-An! Bộ này thế nào?- Hồng Yên từ phòng thay đồ bước ra nói với An An đang ngồi giữa Phong Mạc Tử và Lân
-Rất đẹp!-An An nhận xét, đây không phải lời nói đại của cô đâu đây là thật lòng đấy
Quả thực Hồng Yên rất đẹp, làn da trắng trẻo hơn cô nhiều, có chút táo bạo đáng yêu nữa. Khỏi phải nói chứ Hồng Yên ba vòng chuẩn cả ba đấy nha, người đẹp thì mặc gì chả đẹ.
-Thật á! Thế còn hai vị ngồi kia nhìn có thuận mắt không?- Hồng Yên tươi cười nhìn Mạc Tử và Lân hỏi
-Hồng Yên tiểu thư có khác, mặc thứ gì vào cũng trở nên rực rỡ-
Phong Mạc Tử ngày thường ít nói hôm nay lại khen Hồng Yên một câu như vậy khiến Hồng Yên rất sảng khoái, giờ cô chỉ nghe thêm lời nhận xét của thằng bạn nối khố nữa là xong.
Dường như biết tiểu Yên đang chờ mình, cậu cũng nói
-tiểu Yên! Đừng bị họ lừa, mình dám cá với cậu bác trai sẽ không nhận ra cậu khi mặc đồ này về nhà. Hahaha
Lân trêu Yên, Yên điên, cô chạy đến đấm cậu đá cậu nhưng cô vẫn cười, cười là bởi vì đây mới là Lân của cô.
Về phần An An, lúc nghe Phong Mạc Tử khen Hồng Yên đẹp, cô cảm thấy rất bực. An An nghĩ, có quái gì phải khen sến súa như vậy, muốn lấy lòng người đẹp à?Mơ nhá. Cô còn đang nóng trong người thì Phong Mạc Tử ben cạnh đứng dậy, lựa lựa vài giây rồi ném qua bên cô ra lệnh
-Hồng Yên cũng thử nhiều rồi, giờ tới lượt em, mau thử nó cho tôi.
An An xị mặt lẩm bẩm trong miệng, lại nữa lúc nào cũng chỉ biết ra lệnh là giỏi. Rồi cô đứng dậy bước vào phòng thay đồ, lúc đi qua Mạc Tử tranh thủ lườm một cái cho nó đã con mắt.
5 phút trôi qua,
An An ra khỏi phòng thử đồ,màu tím trên người mang theo một chút bí ẩn len lỏi qua từng lớp váy, làm say mê lòng người. Phong Mạc Tử nhìn cô bỗng ngẩn người, cậu còn nghĩ người cô nhỏ thế này chắc sẽ không mặc vừa ngờ đâu.......Hồng Yên nhìn An An, hai mắt sáng rực lên nói to, giọng nói còn đem theo ghen tị
-Oa! Cậu đẹp quá An, kiểu này mà ra đường con trai mà không tán cậu mới lạ, mình còn muốn tán cậu nữa là.
Hồng Yên tíu tít khen làm An An phỏng mũi cả ra, cô ít khi mặc mấy bộ như vậy lắm nên khi mặc tự dưng có cảm giác ngượng ngượng. An An thấy Boss Phong cứ nhìn mình thì hỏi
-Boss! Tôi thế này ổn chứ?
Phong Mạc Tử không trả lời cô, quay sang chị nhân viên nói
-Gói cho tôi bộ này
Chị nhân viên vâng dạ rồi nhanh chóng lấy một bộ mới giống hệt bộ An An đang mặc, gói vào rồi đưa cho vị khách quý.
An An cầm trong tay bộ đồ mà vẫn chưa hết ngạc nhiên, cô còn chưa nghe lời nhận xét của cậu ta đã ôm trong mình bộ váy cao quý rồi, haiizz rốt cuộc cô chỉ cảm thán một câu giàu nó có khác.
Từ đâu đó phát ra tiếng điện thoại, Phong Mạc Tử nghe máy, đầu máy bên kia nói gì đó rất quan trọng khiến cậu phải nheo mắt. Tắt điện thoại, cậu đến bên An An dặn dò cô cứ mua đồ thoải mái, bên công ty có việc cậu phải đi khi nào xong cậu tới rước cô, không được phép đi lung tung khiến cậu lo lắng. Phong Mạc Tử coi An An như con nít mới lớn, dặn dò đủ kiểu rồi mới chịu đi làm cô chóng mặt muốn chết.
Mạc Tử đi rồi, Hồng Yên huých vai An An nói
-An! Sướng nha
Haha, sướng nỗi gì, không làm theo có mà bị mất việc như chơi ấy chứ. Cô cười khổ
Lân nãy giờ chứng kiến một màn tình cảm, tự dưng cậu thấy lạc lõng
......
......
......
Tại một quán nước ven đường. Giờ đã là trưa, nắng càng trở nên gắt hơn, mặt trời chói chang khiến người đi cảm thấy khó chịu.
Hồng Yên đang thưởng thức ly kem mát lạnh của mình bằng cách sảng khoái nhất, An An ngồi đối diện nãy giờ cứ dùng ngón tay vẽ vẽ trên mặt bàn, dường như rất thích thú. Còn Lân nói có tiết dạy ở trường nên cũng về trước để chuẩn bị.
Thấy An không ăn kem cô nhắc
-An! Mau ăn đi, kem sắp chảy rồi.
-Ừ- An cười trả lời
Hồng Yên nhìn An, chợt nghĩ tới điều gì đó giọng trở nên trầm hơn nhiều hỏi
-An! Cậu....có thích Lân không?
Yên hỏi, An bối rối, thật sự đối với câu hỏi này An hay rất tránh né. Chính An còn không biết tình cảm của mình thế nào thì trả lời Yên làm sao. Trong tình huống này, An An không nói gì lặng lẽ cúi gằm mặt tiếp tục vẽ vẽ.
Hồng Yên thấy An không trả lời cô đành nói tiếp
-Mình thích Lân!
An An thầm kêu khổ, sao cô toàn vướng phải mấy thứ này cơ chứ. Cái này cô biết từ lâu rồi, Hồng Yên không nói thì cô vẫn biết. Mà nói với cô làm gì, định nhờ cô làm bà mối chắc. Nhưng khi Hồng Yên nói ra những lời này sao tâm cô trống trải thế, cảm giác cứ như chẳng liên quan đến mình.
-Lân thật may mắn- An nói
-Vậy sao? Mình lại cảm thấy không như thế, cậu ấy lúc nào cũng chỉ xem mình như đứa em gái không hơn không kém
Yên thở dài nói tiếp
-An này! Dù có hơi ích kỷ nhưng cậu giúp mình được không? Ba mình muốn Lân đi Mỹ với mình, mọi khoản sẽ do ba mình tài trợ để Lân được học thêm nhưng....cậu ấy nhất quyết không đi, dù mình có khuyên thế nào
Lân đi Mỹ à? Sao An An chẳng có cảm giác gì vậy nếu có thì chỉ là đôi chút tiếc nuối
-Mình thì giúp gì được?
-Đương nhiên là được, Lân nói cậu ấy đang chờ một người nên vướng bận chưa muốn đi, mà người đó ngoài cậu ra mình không đoán được ai khác. Nên xin cậu giúp mình khuyên Lân, làm ơn.
Hồng Yên nói với giọng buồn buồn, nếu bây giờ An An từ chối thì rất ích kỷ, nhận lời cô còn chưa nghĩ tới. Nắng gắt khiến An mệt mỏi, cô đứng dậy nói với Hồng Yên
-Mình sẽ suy nghĩ về chuyện này, mình có việc nên đi trước- An nói rồi bỏ đi chỉ kịp nghe tiếng nói vọng lại của Hồng Yên
-An! Cậu nên xác định lại tình cảm của mình
-----------------------------